Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Mặc dù lực lượng này đã rất yếu ớt, thế nhưng lại vẫn có thể giúp hắn chống đỡ tiếp tục khóa chặt thân thể của Đông Phương Thiếu Bạch, có lẽ chỉ có một giây, nhưng quả thực hắn còn đang kiên trì.
Đông Phương Thiếu Bạch phun ra một ngụm máu tươi, trước ngực cháy khét một mảnh, đó là bị đặc tính chí dương của kim long đả thương.
Hắn hận chết Hoắc Nguyên Chân ở sau lưng khóa chặt mình, thế nhưng hắn không thể làm gì được, hòa thượng này liều mạng rồi.
Một đòn này không khỏi đả thương Đông Phương Thiếu Bạch, đồng dạng đã đả thương Hoắc Nguyên Chấn phía sau, Đông Phương Thiếu Bạch hộc máu, Hoắc Nguyên Chân cũng hộc máu, một chút lực lượng vừa mới khôi phục dưới một đòn này của Vô Danh đã tan thành mây khói.
Mà Vô Danh bên kia vẫn không dừng tay, con kim long thứ ba cũng là con cuối cùng rốt cuộc đã bay ra.
Đông Phương Thiếu Bạch đã không còn chân khí hộ thân, chỉ cần một con kim long cuối cùng này đánh trúng, Vô Danh tin tưởng chiến đấu sẽ phải kết thúc.
Thế nhưng lúc này, cuối cùng Đông Phương Thiếu Bạch ra sức tránh thoát hai tay kìm chặt của Hoắc Nguyên Chân.
Cho dù đã mất đi phần lớn thần trí, Đông Phương Thiếu Bạch giờ phút này cũng có một cảm giác kích động ngửa mặt lên trời thét dài.
Cuối cùng đã thoát khỏi, chỉ cần thoát khỏi tên hòa thượng đáng ghét này, thì kim long của lão hòa thượng đối diện tuyệt đối đánh không trúng mình.
Hòa thượng phía sau đã mất đi toàn bộ lực lượng, lão hòa thượng đối diện thật ra cũng không có đạt tới trình độ hoàn toàn khôi phục đã vội vã đi đối phó mình, hơn nữa sau khi phát ra Thần Long Tam Điệp cường hãn như vậy, hắn cũng là nỏ mạnh hết đà rồi.
Đông Phương Thiếu Bạch tin tưởng, hôm nay mình nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ của chủ nhân giao phó, triệt để san bằng Thiếu Lâm tự.
Hoắc Nguyên Chân sau lưng đã ngửa mặt lên trời ngã xuống, mà Đông Phương Thiếu Bạch đoạt được giải phóng muốn nhảy lên, lăng không tránh thoát một đòn kim long này.
Vô Danh bên kia cảm thấy trước mắt tối sầm, sắp hỏng rồi.
Hoắc Nguyên Chân ở sau lưng Đông Phương Thiếu Bạch, trong quá trình ngã xuống đã phát ra một mệnh lệnh cuối cùng:
- Kim Nhãn Ưng, húc đi.
Kim Nhãn Ưng đã sớm đợi chờ cơ hội, giờ phút này đã phát huy tác dụng, lấy tốc độ xung kích gần như đạt tới tốc độ âm thanh húc thật mạnh vào lưng của Đông Phương Thiếu Bạch.
Lực lượng của Kim Nhãn Ưng cũng không hùng mạnh, một cú va chạm của nó cũng không thể mang lại tổn thương thực chất gì cho Đông Phương Thiếu Bạch.
Thế nhưng chỉ là một cú va chạm đơn giản như vậy lại làm cho tư thế muốn nhảy lên của Đông Phương Thiếu Bạch dừng lại, thân thể trì hoãn một chút.
Cũng chính là sự trì hoãn một phần trăm giây này đã không tránh thoát được kim long.
Ở ngay lỗ thủng to vừa mới bị Ngưu Ma Vương đánh ra, kim long xuyên qua thân thể hắn ở chỗ này mà đi.
Một lỗ thủng thông suốt cực lớn đường kính đến gần hai mươi phân lại xuất hiện, đã không còn sự tiêu hao của huyết khí và sự ngăn cản của huyết khí hộ thể, kim long cuối cùng đã thể hiện uy lực của nó. Chẳng những xuyên thủng Đông Phương Thiếu Bạch, mà còn tiếp tục lao về phía Hoắc Nguyên Chân sau lưng Đông Phương Thiếu Bạch.
Thần Long Tam Điệp của Vô Danh sáng tạo, con kim long thứ nhất tiêu hao huyết khí hộ thân của Đông Phương Thiếu Bạch, con kim long thứ hai đánh tan hoàn toàn huyết khí hộ thân của hắn, sát thủ chân chính là con kim long thứ ba.
Một chiêu này súc tích lâu như vậy, quả nhiên là uy lực vô cùng, còn lợi hại hơn so với một cú va chạm toàn lực của Ngưu Ma Vương, một đòn đã đánh cho bụng của Đông Phương Thiếu Bạch thủng một lỗ to.
Hơn nữa đây còn chưa tính kim long tiếp tục đi tới, lao về phía Hoắc Nguyên Chân sau lưng Đông Phương Thiếu Bạch.
Hoắc Nguyên Chân đang trong quá trình ngã nhào, vẫn chưa hoàn toàn ngã xuống, con kim long va vào tuyệt đối là kết cục thập tử vô sinh.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, thân thể của Kim Nhãn Ưng rơi ở xuống chắn trước người Hoắc Nguyên Chân.
Đứng đầu Hệ Thống, coi Hoắc Nguyên Chân là chủ nhân, liều mình bảo vệ làm việc nghĩa không chùn bước.
Kim long trực tiếp va vào người Kim Nhãn Ưng, uy lực còn sót lại vì vậy tiêu tán.
Mà Kim Nhãn Ưng chịu một đòn này thân thể gần như đều bị tan rã hoàn toàn, không có phát ra một tiếng kêu cứ như vậy chết đi.
Thân thể của Hoắc Nguyên Chân cuối cùng ngã nhào ở trong bụi rậm, bi thương nhìn Kim Nhãn Ưng chết đi, không nghĩ đến Kim Nhãn Ưng đi theo mình lâu như vậy, mang đến cho mình vô số thuận tiện sẽ chết đi như vậy.
Thế nhưng hắn đã không còn chút lực lượng nào, mặc dù không bị trọng thương gì nhưng tiêu hao thực sự quá lớn, hơn nữa thời khắc cuối cùng bộc phát tiềm lực làm cho hắn ngay cả năng lực động đậy một ngón tay cũng không có.
Theo Hoắc Nguyên Chân ngã xuống, còn có Đông Phương Thiếu Bạch.
Năng lực khôi phục của Hóa Huyết Ma Công cường hãn như vậy, cũng không chống đỡ được trọng thương như vậy, Đông Phương Thiếu Bạch không có cảm giác đau đớn quá lớn, nhưng hắn cũng không có năng lực tái chiến, thân thể đồng thời ngã xuống.
Thế nhưng làm cho người ta rung động chính là, từng tia huyết khí kia vẫn đang chậm rãi khôi phục cho Đông Phương Thiếu Bạch, vết thương cực lớn lấy một tốc độ không thể tưởng tượng đang chậm rãi sinh trưởng dung hợp.
Vô Danh phát ra một đòn mạnh mẽ như vậy cũng tiêu hao cực lớn, hơn nữa khí tức Hóa Huyết Ma Công trong cơ thể hắn lại bắt đầu tàn phá bừa bãi, bức bách lão không thể không tạm thời dừng việc đối phó Đông Phương Thiếu Bạch lại, ngồi xếp bằng xuống.
Bởi vì lão thấy, thời khắc cuối cùng Kim Nhãn Ưng thay phương trượng ngăn cản kim long của mình, bản thân phương trượng cũng không có việc gì, như vậy lão mới yên tâm một chút.
Huyết khí của Hóa Huyết Ma Công nhất định phải bức bách ra ngoài, thứ này ngoại trừ Huyết Ma là truyền nhân của Huyết Ma cũng không có ai có thể giải trừ được.
Chiến trường trong lúc nhất thời rơi vào bình tĩnh ngắn ngủi.
Hoắc Nguyên Chấn và Đông Phương Thiếu Bạch đều đã ngã xuống đất, Đại Thánh và Ngưu Ma Vương cũng trọng thương, Kim Nhãn Ưng lại vì vậy chết đi, Vô Danh cũng bởi vì Hóa Huyết Ma Công mà không thể động đậy, tràng cảnh chiến đấu nóng bỏng vừa rồi đã bình tĩnh.
Hoắc Nguyên Chân thoát lực, nhưng ý thức của hắn còn thanh tỉnh, miễn cưỡng mở mi mắt, nhìn Đông Phương Thiếu Bạch nằm ở đó.
- Người này lần này đã hứng chịu thương nặng chân chính, nhưng không ngờ hắn vẫn không chết đi.
Hoắc Nguyên Chân rất muốn bò dậy cho hắn một đòn cuối cùng, một chưởng đập nát đầu của hắn, đầu chính là trung tâm thần kinh, đánh nát rồi nhất định hắn sẽ không có cơ hội trở mình.
Chỉ là hiện tại có lòng nhưng không đủ lực, Hoắc Nguyên Chân chỉ có thể chờ đợi thể lực khôi phục một chút, chỉ cần một chút là tốt rồi.
Còn không đợi Hoắc Nguyên Chân cảm giác khôi phục một chút, cách đó không xa đã truyền đến tiếng bước chân.
Không riêng Hoắc Nguyên Chân nghe được, Vô Danh cũng mở mắt ra nhìn chằm chằm người đang dần tới gần kia.
Vô Danh chữa thương không thể động, không có nghĩa là tuyệt đối không thể động, chẳng qua nếu như động rất có thể cũng không cách nào áp chế huyết khí của Hóa Huyết Ma Công nữa, hậu hoạn vô cùng.
Thế nhưng lão còn có thể nói chuyện, nói với người tới:
- Không ngờ nãy giờ lão nạp không có phát hiện ngươi? Ngươi là ai?
- Ngươi không biết ta, nhưng ta biết ngươi, Đỗ lão quái, không nghĩ đến người cũng đã trở thành Tiên Thiên viên mãn, lần này bản giáo chủ tính sai rồi.
Hoắc Nguyên Chân vừa nghe đến thanh âm này, đầu chật vật cử động một cái, đã nhìn thấy người đến.
Tới không phải là ai khác, mà là Mạc Thiên Tà.
Vô Danh ở một bên nói:
- Ngươi là Mạc Thiên Tà, giáo chủ của Thánh Hỏa giáo? Ngươi chẳng qua là một tên Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, vì sao lão nạp lại không phát hiện được?
Vấn đề này Hoắc Nguyên Chân cũng rất kinh ngạc, Vô Danh không có đạo lý không phát hiện được Mạc Thiên Tà.
Mạc Thiên Tà cười lạnh một tiếng:
- Đỗ lão quái, đừng tưởng rằng ngươi là Tiên Thiên viên mãn thì cái gì cũng có thể biết. Nếu không phải bản giáo chủ mềm lòng, hiện tại ta cũng là Tiên Thiên viên mãn. Hơn nữa có Đông Phương Thiếu Bạch ở đây, lực chú ý của người đều tập trung trên người hắn, không phát hiện được ta cũng là bình thường.
Mạc Thiên Tà trả lời Vô Danh một câu, quay đầu nhìn về phía Hoắc Nguyên Chân, đúng lúc Hoắc Nguyên Chân cũng đang nhìn hắn.
- Nhất Giới, các ngươi thật sự có thể làm được, không ngờ đã đánh bại Đông Phương Thiếu Bạch, đây quả thực là chuyện không thể tưởng tượng. Ngươi phải biết, nếu như không phải Đông Phương Thiếu Bạch thần trí mơ hồ, thậm chí hắn đã đạt tới cảnh giới Ngự, không ngờ đã bại ở Thiếu Lâm tự, nếu không phải là tận mắt nhìn thấy bản giáo chủ tuyệt đối sẽ không tin tưởng.
Hoắc Nguyên Chân miễn cưỡng mim cười nói:
- Thiên hạ rộng lớn, chuyện Mạc giáo chủ không tin tưởng còn rất nhiều, chẳng qua theo bần tăng thấy, không thể tin tưởng nhất vẫn là lòng người.
Mạc Thiên Tà cũng cười lạnh một tiếng:
- Không sai, lời ngươi nói chính là lời bản giáo chủ muốn nói, lòng người khó dò, mỗi một việc làm của Nhất Giới ngươi cũng quá làm cho bản giáo chủ bất mãn vô cùng.
- Giống nhau giống nhau, Mạc giáo chủ, giấc mộng thống nhất giang hồ của ngươi bước không qua cửa Thiếu Lâm chúng ta.
- Phải không? Nếu như hiện tại bản giáo chủ xuất thủ giết chết ngươi và Đỗ lão quái, Thiếu Lâm còn có lực ngăn cản gì sao?
Lúc này Vô Danh đột nhiên nói:
- Mạc Thiên Tà, không cần miệng xuất cuồng ngôn, có tin lão nạp có thể giết chết người trước khi Hóa Huyết Ma Công phát tác hay không, chỉ cần ngươi dám khinh cử vọng động.
Mạc Thiên Tà giọng điệu không nhỏ, nhưng đối với Vô Danh vẫn có chút kiêng kỵ.
Lúc này hắn muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, thế nhưng nếu muốn động thủ thì lão hòa thượng này nhất định sẽ liều mạng với mình. Một Tiên Thiên viên mãn liều mạng, cho dù là trong thời gian ngắn cũng không phải Mạc Thiên Tà hiện tại có thể ngăn cản được.
- Nhất Giới, huyết chiến hôm nay bản giáo chủ đã xem từ đầu đến cuối, có thể nói các ngươi ngoại trừ phối hợp chặt chẽ, thì còn có thành phần may mắn rất lớn, nếu hôm nay ông trời cũng đứng về phía các ngươi, vậy bản giáo chủ sẽ tha cho các ngươi một lần.
Trong lòng Mạc Thiên Tà có chút hối hận, sớm biết lại mang thêm mấy người tới đây, hôm nay đã có thể đánh một trận định Thiếu Lâm.
Sau khi nói xong, Mạc Thiên Tà đi tới, mang thân thể đầy vết thương của Đông Phương Thiếu Bạch đi.
- Đông Phương Thiếu Bạch không thể chết được, hắn cũng không có chết, hôm nay xem như khai vị ăn sáng đi, Nhất Giới, Đỗ lão quái, chúng ta sau này còn gặp lại, lần sau, các ngươi sẽ không thể may mắn như vậy.
Vừa mới bước đi hai bước, Mạc Thiên Tà đột nhiên quay đầu hướng về phía Hoắc Nguyên Chân lại nói một câu:
- Còn có một điểm, hy vọng Nhất Giới ngươi có thể triệt để cắt đứt quan hệ với Uyển Quân, Uyển Quân chú định sẽ không phải là người của ngươi.
Hoắc Nguyên Chân liếc mắt nhìn Mạc Thiên Tà:
- Chuyện này thứ cho bần tăng không thể đáp ứng, lần này lão tới Thiếu Lâm ta là bí mật tới.
Mạc Thiên Tà hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi không đáp ứng cũng không sao, chỉ là hy vọng các ngươi không nên triệt để chọc giận ta, không nên ép lão phu hạ quyết tâm.
Nói xong một câu không đầu không đuôi, Mạc Thiên Tà mang theo Đông Phương Thiếu Bạch nhanh chóng chạy xa.
Hoắc Nguyên Chân nhìn bọn họ rời đi, có chút không cam lòng nói với Vô Danh:
- Trưởng lão...
Vô Danh cũng thở dài một tiếng:
- Phương trượng, không có biện pháp nào cả, bởi vì vừa rồi lão nạp vọng động nội lực thi triển Thần Long Tam Điệp, hiện tại đã là miễn cưỡng áp chế huyết khí của Hóa Huyết Ma Công rồi, nếu như lại động, chỉ sợ...
- Vậy thì thôi đi, chúng ta có thể ngăn cản Đông Phương Thiếu Bạch một lần, lần sau hắn tới nữa chúng ta nhất định sẽ có thực lực mạnh hơn.
Hoắc Nguyên Chân an ủi một câu, sau đó cũng không nói gì nữa, yên lặng khôi phục lực lượng.
Một mực trải qua hơn nửa canh giờ, Hoắc Nguyên Chân mới có lực lượng miễn cưỡng đứng lên, mà Vô Danh vẫn chưa hoàn toàn khôi phục.
Vốn Hoắc Nguyên Chân tính toán thu nhặt thi thể của Kim Nhãn Ưng, thế nhưng hắn lại ngạc nhiên phát hiện, thi thể của Kim Nhãn Ưng đã hoàn toàn tan rã không thấy nữa.
Cũng không biết đây là tại sao, mặc dù Hoắc Nguyên Chân bị thương vì cái chết của Kim Nhãn Ưng, nhưng cũng không có biện pháp, chỉ có thể yên lặng tiếp nhận sự thật này.
Hy vọng có một ngày Hệ Thống có thể làm cho Kim Nhãn Ưng sống lại, dù sao đây cũng là vật của Hệ Thống sinh ra, nói không chừng thật sự có thể sống lại.
Sau khi khôi phục lại, việc đầu tiên Hoắc Nguyên Chân làm là cầm máu cho Ngưu Ma Vương, tên đại gia hỏa này chịu một chưởng của Đông Phương Thiếu Bạch bị thương không nhẹ, chảy máu cũng không ít. May nhờ thân thể của nó quá mức khổng lồ, huyết dịch cũng đủ nhiều, sau khi cầm máu tu dưỡng một đoạn thời gian còn có thể khôi phục.
Về phần Đại Thánh, dường như phần lưng có chỗ gãy xương, chút thương cũng không phải khó khôi phục.
Xử lý qua loa cho hai tên đại gia hỏa này một chút, lại qua một lát sau, Vô Danh cuối cùng hoàn toàn bức huyết khí của Hóa Huyết Ma Công ra khỏi cơ thể.
Vô Danh bức huyết khí xong, cuối cùng thở dài một hơi, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng, trình độ bá đạo của Hóa Huyết Ma Công này đã vượt xa sự tưởng tượng của lão nạp, tính toán trăm năm trước Đinh Bất Nhị nhiều nhất cũng chỉ là trình độ này, vì sao Đông Phương Thiếu Bạch này lại lợi hại như vậy?
Lúc này, Hoắc Nguyên Chân nói lại chuyện xảy ra trong huyết động cho Vô Danh nghe một lần.
Vô Danh sau khi nghe xong, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng, Mạc Thiên Tà dã tâm bừng bừng, muốn nhất thống giang hồ, Thiếu Lâm chúng ta đã trở thành cái đinh trong mắt hắn, tiếp tục như vậy không được.
Nói xong Vô Danh tính toán một chút:
- Lần này Đông Phương Thiếu Bạch bị thương nặng, đoán chừng phải điều dưỡng một đoạn thời gian, có thể trong mấy tháng chúng ta không có vấn đề gì lớn. Thế nhưng nếu lần sau bọn họ trở lại, chúng ta tuyệt đối là không ngăn cản được.
Hoắc Nguyên Chân cũng rất tán đồng lời nói của Vô Danh, lần này Mạc Thiên Tà có chút sơ ý, thời khắc cuối cùng bị Vô Danh uy hiếp không dám khinh cử vọng động.