Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Nếu không hi sinh mấy con chốt thí đi đối phó Vô Danh, làm cho Vô Danh không cách nào vận công bức huyết khí ra, như vậy kết quả của trận chiến này đã khác.
Vô Danh tiếp tục nói:
- Nhân số đệ tử Thiếu Lâm chúng ta không ít, cao thủ cũng không phải là ít, nhưng chân chính có thể xuất lực ở trong chiến đấu loại này vẫn là quá ít. Đoán chừng cũng chỉ có Nhất Đăng và hai tên đồ đệ của ngươi có thể qua mấy chiêu, những người còn lại đều kém quá xa, Thiếu Lâm chúng ta vẫn khuyết thiếu lá bài tẩy ứng đối cao thủ chân chính.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, khoảng thời gian này là mình sơ sót, chăm chú tu luyện mà không để mắt đến sự phát triển của Thiếu Lâm, Giới Luật Viện đã xuất hiện, Đạt Ma Đường cũng cần lấy ra sớm.
Còn có chính là tuyệt học trấn sơn của Thiếu Lâm, Nhất Bách Linh Bát La Hán đại trận cũng nên sớm ngày để các đệ tử tiếp xúc.
Lúc này, trên núi hai người Nhất Đăng và Tuệ Nguyên từ xa đi tới.
Bên cạnh bọn họ còn đi theo một người, nhìn thấy Hoắc Nguyên Chân đang nói chuyện với Vô Danh, liền lập tức nói:
- Thế nào? Ta không lừa các ngươi chứ, ta đã nói bọn họ sẽ không việc gì, xem đi, quả nhiên không có sao, lần này đã tin tưởng Thiên Cơ thuật của ta rồi chứ.
Thì ra là Kế Vô Song đến, Hoắc Nguyên Chân nói với Vô Danh:
- Trưởng lão, dường như người này có chút bản lĩnh, ta muốn đi nói chuyện với hắn một chút.
Vô Danh gật đầu:
- Đi đi, bọn Đại Thánh một lát sau là có thể miễn cưỡng hành động, lão nạp sẽ mang bọn chúng trở về.
Hoắc Nguyên Chân đi về phía Kế Vô Song.
Nhất Đăng và Tuệ Nguyên đến đây hỏi thăm một trận, xác định phương trượng và trưởng lão quả thật đã đánh bại cường địch tới xâm phạm, trong lòng vui vẻ đồng thời cũng bày tỏ khâm phục đối với Kế Vô Song.
Thì ra chính trong đoạn thời gian Hoắc Nguyên Chân bế quan vừa qua, Kế Vô Song gần như cách hai ba ngày lại tới Thiếu Lâm, xem thử phương trượng đã xuất quan chưa.
Bởi vì Hoắc Nguyên Chân đã dặn dò đám người Tuệ Nguyên, không có chuyện trọng đại gì không cho phép quấy rầy mình, Tuệ Nguyên tự nhiên là cần tuân mệnh lệnh của phương trượng, mặc cho Kế Vô Song thường xuyên đến dây dưa không thôi, nhưng vẫn không có quấy nhiễu Hoắc Nguyên Chân.
Nhìn Kế Vô Song, Hoắc Nguyên Chân nói:
- Kế thí chủ, không biết người tới tìm bần tăng có chuyện gì?
Kế Vô Song liền ôm quyền nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng, tại hạ lần này phụng mệnh lệnh của sự phụ, mời phương trượng tới Tây Vực.
Nếu như là trước kia, Hoắc Nguyên Chân chỉ sợ lập tức đáp ứng rồi, chuyện phát sinh gần đây càng ngày càng kỳ quặc, trong lòng hắn cũng có rất nhiều nghi hoặc.
Hơn nữa đi Tây Vực một chuyến cũng là ở thế phải làm, Đông Phương Tình chính là xảy ra chuyện ở Tây Vực, Hoắc Nguyên Chân còn muốn đi cứu nàng.
Thế nhưng hiện tại đột nhiên mất đi Kim Nhãn Ưng, Hoắc Nguyên Chân không thể ngao du trường không nữa, hành động bất tiện, đường dài thật sự biến thành đường xá xa xôi rồi.
Hơn nữa Thiếu Lâm trải qua chuyện của Đông Phương Thiếu Bạch lần này, Hoắc Nguyên Chân cũng đã nhận ra, Thiếu Lâm cần càng nhiều cao thủ hùng mạnh hơn, có thể trợ giúp cho Vô Danh vào lúc cường địch đến. Không thể tiếp tục như vậy, cường địch đến ngoại trừ Vô Danh và mình, gần như không có ai có thể nghênh đón.
Cho nên Hoắc Nguyên Chân còn phải ở lại Thiếu Lâm một đoạn thời gian, an bài thỏa đáng mọi chuyện mới có thể cân nhắc lên đường.
Nghĩ tới đây hắn bèn nói với Kế Vô Song:
- Kế thí chủ, ngươi cũng nhìn thấy Thiếu Lâm ta vừa gặp phải cường địch xâm phạm, mặc dù không có chịu tổn thất gì, nhưng cũng đã bại lộ không ít nỗi lo tiềm ẩn. Bần tăng nhất định phải lưu lại xử lý những chuyện này, cho nên tạm thời không thể đi theo Kế thí chủ tới Tây Vực rồi.
Kế Vô Song có chút nóng nảy nói:
- Phương trượng, lời này có chút thoái thác rồi, mặc dù là có cường địch xâm phạm, nhưng cường địch này dường như bị các ngươi đánh trọng thương lui đi, tin tưởng trong vòng năm ba tháng tuyệt đối không có khả năng tới nữa. Hơn nữa tại hạ thấy bộ dạng của quý tự toàn phái đều hết sức hưng thịnh, dường như phương trượng không có ở đây thì vấn đề cũng không lớn.
- Người không lo xa, tất có buồn gần. Trước mắt đã bại lộ thiếu sót ra rồi, cần phải lập tức bù đắp, huống chi một chuyến Tây Vực khoảng cách cũng không gần, đi đi về về chỉ sợ không có một hai tháng là không đủ, bần tăng không thể yên tâm mà đi.
Kế Vô Song thấy thái độ kiên quyết của Hoắc Nguyên Chân, không thể làm gì khác hơn là lui một bước:
- Vậy rốt cuộc phương trượng có bằng lòng đi Tây Vực một chuyến hay không?
Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một chút nói:
- Chờ bần tăng xử lý xong chuyện của Thiếu Lâm, hơn nữa xác định trong khoảng thời gian ngắn sẽ không xuất hiện vấn đề, có lẽ sẽ đi cùng Kế thí chủ.
- Vậy phương trượng có thể cho tại hạ một thời gian cụ thể hay không, để cho tại hạ trong lòng có dự tính trước.
Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một chút, cuối cùng nói:
- Ngươi tạm thời cư ngụ ở Lục Dã trấn dưới chân núi, đợi chuyện của bần tăng bên này xong rồi, tự sẽ cho người đi thông báo với ngươi.
Kế Vô Song gật đầu một cái, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Vậy phương trượng phải nhanh một chút, chuyện này liên quan trọng đại, thực không dám giấu diếm, thời gian Kế mỗ đi ra ngoài đã rất lâu rồi, nếu phương trượng đi chậm thì có thể sẽ không gặp được sư phụ.
Hoắc Nguyên Chân trong lòng kinh hãi, Thiên Cơ lão nhân là thần toán, Kế Vô Song nói như vậy nhất định là nhận được ý của lão. Nếu đã nói như thế, như vậy có lẽ chuyện này thật sự là có chuyện quan trọng, thời gian mình trì hoãn ở Thiếu Lâm thật đúng là không thể quá dài.
Phương trượng và trưởng lão bình an trở về, đệ tử Thiếu Lâm hân hoan nghênh đón.
Hoắc Nguyên Chân trở về đến trong chùa, sử dụng tất cả ba lệnh bài xây dựng Phật Quang tháp, Xá Lợi viện, Đạt Ma đường.
Hôm nay mười đường nội viện của Thiếu Lâm căn bản đã đầy đủ, La Hán đường, Bồ Đề đường, Bát Nhã đường, Đạt Ma đường, Giới Luật viện, Xá Lợi viện, hẻm mộc nhân, Tàng Kinh các, Phương Trượng viện đều đã có, khiếm khuyết duy nhất chính là Trưởng Lão viện, tin tưởng sau này cũng sẽ quay trúng.
Trưởng Lão viện có tốc độ tu luyện tương đương với Phương Trượng viện, nhưng số người có hạn, cho nên không tính vào trong danh sách thông thường.
Ba đường có thể tăng tổng thế thực lực của Thiếu Lâm với biên độ lớn là Bát Nhã đường, Giới Luật viện, Đạt Ma đường hiện tại đều đã có, trong đó Bát Nhã đường và Giới Luật viện đề thăng tốc độ tu luyện ba lần, thủ tọa tốc độ tăng lên bốn lần.
Mà Đạt Ma đường lại đề thăng tốc độ tu luyện lên bốn lần, thủ tọa tốc độ tăng lên gấp năm lần.
Sau khi mấy đường này xuất hiện, hầu như tất cả võ tăng của Thiếu Lâm đều có thể tìm được địa điểm tu luyện.
Vì thế Hoắc Nguyên Chân đặc biệt làm ra bố trí.
Thủ tọa của Giới Luật viện do đệ tử Tuệ Nguyên của mình đảm nhiệm, dưới sự gia trì của tốc độ tu luyện gấp bốn lần, tin tưởng tên đệ tử này cách cảnh giới Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong cũng không xa.
Thủ tọa của Bát Nhã đường do đệ tử Tuệ Đao của mình đảm nhiệm, chẳng qua ở trước mắt Tuệ Đao ở Hồ Điệp cốc, đợi qua một đoạn thời gian ổn định lại để Tuệ Đao trở về Thiếu Lâm.
Mà thủ tọa của Đạt Ma đường lại do Nhất Đăng tự mình đảm nhiệm, trước mắt thực lực của Nhất Đăng là Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, Hoắc Nguyên Chân để lão đảm nhiệm thủ tọa của Đạt Ma đường chính là hy vọng lão có thể đột phá cực hạn, phấn đấu tiến thêm một bước, bồi dưỡng ra cho Thiếu Lâm một tên Tiên Thiên viên mãn.
Đương nhiên cách nghĩ này có vẻ chỉ là đơn phương, Tiên Thiên viên mãn không phải dể đạt tới như vậy, hy vọng đột phá của Nhật Đăng cũng không lớn
Cho dù không thể đột phá viên mãn, cũng tranh thủ để Nhất Đăng tranh thủ tốc độ tu luyện gấp năm lần, làm cho nội lực của lão càng thêm hùng hậu, sớm ngày luyện Lục Mạch Thần Kiếm đến cực hạn. Ngay sau đối kháng với Ma giáo, Nhất Đăng cũng là chủ lực.
Mà Giác Viễn, Hoắc Nguyên Chân lại phá lệ để hắn tiến vào Đạt Ma đường tu luyện, thiên tư của Giáo Viễn là cực tốt, không kém gì Nhất Tịnh, nếu không năm xưa cũng sẽ không được Nhiễm Đông Dạ thu làm đệ tử, chẳng qua người này có chút ham vui, tu luyện có điều hoang phế.
Bốn đệ tử của Nhiễm Đông Dạ, Lý Thanh Hoa rất có khả năng đã là Tiên Thiên viên mãn, Đông Phương Tình đã là Tiên Thiên viên mãn, Mạc Thiên Tà có hy vọng tiến vào Tiên Thiên viên mãn, chỉ có Giác Viễn kém nhất.
Hiện tại Giác Viễn là Tiên Thiên hậu kỳ, có gia tốc gấp bốn lần, lại phối hợp Cửu Dương Chân Kinh của hắn, Hoắc Nguyên Chân hy vọng hắn có thể sớm tăng tới Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong.
Ngoại trừ Giác Viễn tiến vào Đạt Ma đường, hai người hàng chữ Nhất là Nhất Trần, Nhất Tinh cũng có được tư cách tiến vào Đạt Ma đường. Thân là hàng Nhất của Thiếu Lâm, võ công quá kém cũng không được, nhiệm vụ của Hoắc Nguyên Chân cho Nhất Trần chính là bảo lão không đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ không cho phép ra ngoài, dưới gia tốc gấp bốn lần, tin tưởng mục tiêu này cũng không phải là vọng tưởng.
Mà nhiệm vụ cho Nhất Tịnh càng thêm gian nan, trước mắt Nhất Trần là Tiên Thiên trung kỳ, Nhất Tịnh là Tiên Thiên sơ kỳ, Hoắc Nguyên Chân bắt Nhất Tịnh cũng không được rơi lại phía sau Nhất Trần. Khi Nhất Trần đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ, Nhất Tịnh cũng nhất định phải đạt tới, hoàn toàn vượt qua một cảnh giới.
Bên trong hai viện Bát Nhã đường và Giới Luật viện hiện tại không người, tốc độ tu luyện gấp ba lần cũng không thể hoang phế.
Ngoại trừ những người Tuệ Nhất đến Tuệ Thập Bát bởi vì có hẻm mộc nhân gia tốc gấp năm lần không cần tới nơi này tu luyện, những người hàng chữ Tuệ còn lại cùng với đệ tử đời thứ ba đạt tới Hậu Thiên viên mãn đều sẽ xem xét tiến vào hai đường này tu luyện.
Mục tiêu của Hoắc Nguyên Chân chính là tranh thủ trong thời gian ngắn nhất, bồi dưỡng ra một đám lớn cao thủ Tiên Thiên cho Thiếu Lâm.
Nhất Bách Linh Bát La Hán đại trận, toàn bộ nhất định phải dùng cao thủ Tiên Thiên tạo thành, một khi đại trận này thành, như vậy chính là lợi khí đối kháng Tiên Thiên viên mãn.
Về phần Bồ Đề đường và La Hán đường, Hoắc Nguyên Chân tạm thời không nghĩ được nhiều như vậy, tất cả võ tăng còn lại đều tiến vào tu luyện cho ta.
Trong khoảng thời gian này, Thiếu Lâm không cho phép võ tăng ra ngoài, tất cả mọi người một ngày hai mươi bốn giờ, ngoại trừ hai canh giờ rèn luyện thân thể, thời gian còn lại hết thảy tu luyện nội lực.
Dù sao đi nữa đả tọa căn bản cũng có thể thay thế giấc ngủ.
Về phần ăn cơm, hết thảy do văn tăng đưa tới, hơn nữa không cần nhiều, ba ngày đưa cơm một lần, trong vòng mười phút nhất định phải ăn xong, không cho phép trì hoãn một chút thời gian nào cả.
Đệ tử không có bất kỳ đột phá nào, Hoắc Nguyên Chân không cho phép kẻ đó rời khỏi cửa đường. V
Căn cứ suy đoán của Hoắc Nguyên Chân, Đông Phương Thiếu Bạch trở về trong thời gian ba tháng sẽ không hồi phục như ban đầu. Dù sao đi nữa một trận chiến này, tiêu hao đối với Đông Phương Thiếu Bạch cũng rất lớn, bị thương cũng rất nặng, nếu là người thường đã sớm chết rồi.
Chỉ có loại võ công tà môn như Hóa Huyết Ma Công này, mới có thể tạo ra quái vật như Đông Phương Thiếu Bạch.
Thậm chí Hoắc Nguyên Chân cảm thấy, tình huống của Đông Phương Thiếu Bạch không bình thường, sau khi hắn trở thành con rối mới có được thân thể cường hãn như vậy.
Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của Hoắc Nguyên Chân, trước mắt không có bất cứ bằng chứng nào.
Mặt khác chính là Vô Danh quyết định tìm một người truyền Giáng Long Thập Bát Chưởng của mình xuống, lão nói chuyện này với Hoắc Nguyên Chân.
Vô Danh không chỉ muốn truyền thụ Giáng Long Thập Bát Chưởng của mình sáng tạo, hơn nữa còn muốn tiếp tục tu luyện, thề quyết phải đạt tới cảnh giới Ngự.
Vốn cho là Tiên Thiên viên mãn là có thể không lo rồi, nhưng sự xuất hiện của Đông Phương Thiếu Bạch cho Vô Danh một gậy vào đầu. Lão già này cũng liều mạng rồi, quyết tâm không lãng phí thời gian nữa, không những mình phải tu luyện, còn muốn truyền thụ đệ tử.
Thế nhưng Vô Danh tìm ai Hoắc Nguyên Chân cũng không biết, hiện tại hắn đã không quản được nhiều như vậy.
Hiện tại trong Thiếu Lâm cũng không nhìn thấy bóng dáng của một võ tăng nào cả, ngoại trừ Hoàng Hổ phụ thân của Hoàng Phi Hồng đã lấy được nhân sâm và linh chi của Hoắc Nguyên Chân đưa cho hắn, tập trung toàn bộ tâm tư vào việc nghiên cứu bào chế đan dược tăng công lực, còn lại không nhìn thấy ai.
Thậm chí Phật Quang tháp loại bảo tháp nửa đêm chiếu sáng lấp lánh này sau khi xây dựng cũng không có ai đi ra xem, dưới nghiêm lệnh của phương trượng, đệ tử Thiếu Lâm đều liều mạng tu luyện, tranh thủ sớm ngày đột phá.
Tất cả việc tiếp đãi, toàn bộ đều do văn tăng phụ trách.
Bố trí xong hết thảy, Hoắc Nguyên Chân một mình trở về trong Phương Trượng viện, bắt đầu một vòng tu luyện mới.
Tam Phân Âm Dương Khí trong cơ thể hắn đường kính đã đạt tới một thước bảy chín, chỉ cần tu luyện Đồng Tử Công đột phá đến một thước tám, như vậy chứng tỏ Đồng Tử Công của Hoắc Nguyên Chân đã tiến vào cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ.
Lúc Đông Phương Thiếu Bạch đến, Hoắc Nguyên Chân chỉ còn kém một chút, nếu như Đông Phương Thiếu Bạch đến muộn hơn hai mươi ngày, một tháng, như vậy nội lực trong cơ thể của Hoắc Nguyên Chân đã có thể vững vàng vượt qua Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, lần chiến đấu này cũng sẽ không đến nỗi chật vật như vậy.
Kế Vô Song ở Lục Dã trấn dưới chân núi, mỗi ngày ngắm Thu qua chờ tin tức của Thiếu Lâm tự, thế nhưng ngày ngày trôi qua mà vẫn không có tin tức gì.
Sau đó hắn nóng nảy chạy lên núi tìm người, lại phát hiện Thiếu Lâm tự gần như không tìm được một hòa thượng võ tăng, Tri Khách tăng ngày xưa một mực đứng ở cửa chùa hiện tại cũng không thấy bóng dáng.
Mỗi người đều là bước chân vội vàng, cảnh tượng có vẻ vô cùng khẩn trương bận rộn.
Thiếu Lâm tự giống như một ngọn núi lửa ngủ đông đang súc tích lực lượng, một khi bùng phát ra, thế không thể đỡ.
Việc tu luyện của Thiếu Lâm một mực kéo dài đến ngày Hai Mươi Lăm tháng Tư mới lục tục có người xuất quan.