Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Thiên Cơ lão nhân lệnh cho hắn sớm ngày đưa Hoắc Nguyên Chân đến Tây Vực, nhưng hôm nay đã qua gần bốn tháng, trong lòng hắn gấp hơn bất cứ người nào.
Nhìn thấy Hoắc Nguyên Chân cưỡi bạch mã xuống núi, Kế Vô Song nói với hắn:
- Phương trượng, mọi chuyện an bài xong rồi chứ?
- Đã an bài tốt rồi, hiện tại chúng ta có thể lên đường.
- Vậy thì tốt quá, Kế mỗ đợi giờ khắc này đã đợi bốn tháng rồi, hy vọng tất cả còn kịp.
- A Di Đà Phật, Kế thí chủ yên tâm, người hiền tự có trời giúp, hết thảy sẽ không có chuyện gì, khi người phát hiện vận mệnh đóng cửa lại với người, lại không biết nó đã len lén mở ra một cánh cửa khác ở một góc nào đó.
Hoắc Nguyên Chân mỉm cười nói một câu, tự cảm thấy vô cùng triết lý, đắc ý giơ roi đánh ngựa, dẫn đầu lao đi.
Ngựa của Kế Vô Song tuyệt đối không bằng bạch mã của mình, Hoắc Nguyên Chân có tự tin này.
Không ngờ hắn còn không có đắc ý được một hồi, phía sau đã truyền đến thanh âm của Kế Vô Song:
- Đại sư, chúng ta phải đi Tây Vực, ngươi chạy về phía Đông nhanh như vậy làm gì?
- -----------------------------------
Lương Châu nằm ở hành lang phía Đông của Hà Tây, bốn quận trong Hà Tây là trọng trấn nằm trên con đường tơ lụa trong lãnh thổ Thịnh Đường.
Thế giới của Hoắc Nguyên Chân ở trước đây có chuyện một vị Phiêu Kỵ Đại tướng quân đánh bại Hung Nô, thu Lương Châu vào trong bản đồ.
Chẳng qua tình huống trên thế giới này thế nào không rõ lắm, thế nhưng vẫn có bài từ về Lương Châu lưu truyền thiên cổ.
“Hoàng hà viên thượng bạch vân gian, nhất phiến cô thành vạn nhận sơn, khương địch hà tu oán dương liễu, xuân phong bất độ ngọc môn quan.
Bồ đào mỹ tửu dạ quang bối, dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi, túy ngọa sa trường quân mạc tiếu, cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi?”
Từ Lương Châu đi về phía Tây chính là Đại Mạc vô biên vô tận, bốn quận Hà Tây từ Đông sang Tây là Lương Châu, Cam Châu, Tiêu Châu, Sa Châu.
Con đường từ Lương Châu đi về phía Tây chính là con đường tơ lụa nổi tiếng, nối liền phương Đông và phương Tây.
Mặc dù nơi này là Đại Mạc, tương đối hoang vu, nhưng dân cư của bốn quận sinh hoạt lại tương đối giàu có, thậm chí còn tốt hơn so với một ít quận trong nội địa Thịnh Đường.
Hôm nay toàn bộ bốn quận Hà Tây này đã rơi vào tay Mã Đạo Viễn, trong đó Tiêu Châu càng được Mã Đạo Viễn định làm quốc đô Đại Hạ, dựng nước cho tới hôm nay đã có hơn bốn tháng, cũng đã không thuộc về quốc thổ Thịnh Đường nữa.
Mà Lương Châu làm biên giới phải qua của Thịnh Đường và Đại Hạ, hôm nay càng là đề phòng sâm nghiêm, trong đó dọc theo bờ Hoàng Hà thành lập vô số Phong Hoa đài, dọc bờ sông cũng có rất nhiều quân doanh, một khi có quân đội Thịnh Đường muốn đánh lén, binh lính Đại Hạ liền lập tức tiến vào trạng thái công kích.
Mã Đạo Viễn rất thông minh, hắn biết ranh giới cuối cùng của người Thịnh Đường ở nơi nào, đó chính là Hoàng Hà chướng ngại thiên nhiên này. Phòng tuyến tâm lý không mất, như vậy người Thịnh Đường sẽ không tiến vào trạng thái chiến tranh toàn diện với Đại Hạ, thủ vững Hoàng Hà.
Dù sao bốn quận Hà Tây như thế nào cũng quan hệ không lớn với nội địa Thịnh Đường.
Cho nên cách sống mà yên ổn là chiến lược được Mã Đạo Viễn sớm quyết định, hôm nay quả nhiên đã đạt được thành công, Ngoại trừ thời điểm Lương Châu vừa mới mất quân đội Thịnh Đường tổ chức một ít phản pháo, hôm nay đã qua hơn ba tháng ngừng công kích, không chịu chủ động khơi mào chiến tranh nữa.
Tuần tra dọc theo bờ Hoàng Hà tương đối nghiêm minh, khi Hoắc Nguyên Chân và Kế Vô Song từ biển cảnh Lan Châu qua sông đã gặp phải kiểm tra của quân binh Đại Hạ.
Chẳng qua Hoắc Nguyên Chân là một hòa thượng, Kế Vô Song nhìn qua càng là một thư sinh, có lẽ quân đội Đại Hạ cảm thấy bọn họ không có tính uy hiếp gì, tra hỏi một hồi liền thả bọn họ đi qua.
Ngựa của hai người cũng mang qua Hoàng Hà, sau khi qua sông đi về phía thành Lương Châu.
Kế Vô Song không có nói cho Hoắc Nguyên Chân Thiên Cơ lão nhân ở nơi nào, chỉ nói cần phải đi tiếp về phía Tây, phải đi một đoạn đường rất xa.
Khi dần dần tiếp cận thành Lương Châu, Kế Vô Song nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng, chúng ta bị người theo dõi rồi.
Hoắc Nguyên Chân cũng khẽ gật đầu, hôm nay công lực của hắn cao thâm, tự nhiên có thể phát giác một ít người âm thầm theo dõi, chỉ là hắn không biết người âm thầm theo dõi bọn họ muốn làm gì.
Kế Vô Song nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng, những quan binh bình thường kia không biết chúng ta làm cái gì, nhưng những người giang hồ kia vẫn có thể nhìn ra chúng ta là người tập võ. Mà giang hồ của Hà Tây này hôm nay chính là Lạc Hoa thần giáo đứng đầu, người theo dõi chúng ta nhất định cũng là người của Lạc Hoa thần giáo.
Đối với tình huống của Hà Tây, Hoắc Nguyên Chân thật đúng là không quen thuộc, trước kia tới địa khu Tây Bắc đều là ngồi Kim Nhãn Ưng bay thẳng tới Thiên Sơn, cũng không có hiểu rõ bất kỳ tình huống cụ thể gì.
Kế Vô Song tiếp tục nói:
- Chẳng qua phương trượng không cần phải lo lắng, chỉ cần chúng ta không có hành động dị thường, bọn họ sẽ không tới gây phiền phức. Chúng ta đi Lương Châu nghỉ ngơi một chút, sau đó trực tiếp lên đường là được
Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một chút hỏi:
- Kế thí chủ, địa khu Hà Tây có nguồn nước nào không?
Kế Vô Song ngần người một chút:
- Hà Tây này nếu nói cát thì khắp nơi đều có, nhưng nếu như nói nguồn nước thì thật sự không có mấy chỗ, ta nghĩ cũng chính là Tiêu Châu có một tàu tuyền, còn có Nguyệt Nha Tuyền ở giữa Tiêu Châu và Sa Châu, đại khái có thể xem như là nguồn nước.
- Tửu tuyền...
Nghe được lời nói của Kế Vô Song, Hoắc Nguyên Chân nghĩ đến trong Hồ Điệp cốc cũng có một tàu tuyền nho nhỏ. Đông Phương Tình lưu tin cho mình, nói là sẽ lựa chọn địa phương có nguồn nước tu dưỡng, có thể ở trong tửu tuyền hay không?
- Nếu Kế thí chủ nói sư phụ ngươi ở phía Tây, vậy bần tăng thấy chúng ta không cần phải vào thành Lương Châu nghỉ ngơi rồi, cứ đi thẳng về phía Tây là được.
Nghe được Hoắc Nguyên Chân nói như vậy, Kế Vô Song vội vàng gật đầu:
- Vậy tự nhiên là tốt, chẳng qua chỉ là chúng ta vẫn phải đi Lương Châu, có thể để ngựa ở chỗ này, sau đó thuê hai con lạc đà, mang theo đầy đủ thức ăn nước uống. Dù sao đi về phía Tây toàn là sa mạc, dọc đường sẽ không có nơi nào tiếp tế.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân mới ý thức được bọn họ sắp tiến vào sa mạc, không thể so với đi lại trong nội địa, mặc dù bạch mã tốt, nhưng cũng không thể thay thế lạc đà.
Vẫn dựa theo lời nói của Kế Vô Song, hai người đi Lương Châu gửi hai con ngựa, sau đó thuê hai con lạc đà, mang theo mười mấy túi nước. Về phần thức ăn cũng không có mang theo bao nhiêu, dù sao nội công của hai người đều không tệ, không ăn tám ngày mười ngày cũng là chuyện nhỏ.
Trong thời gian này, những người của Lạc Hoa thần giáo kia vẫn một mực âm thầm giám thị bọn họ.
Hai người Hoắc Nguyên Chân cũng không để ý tới những người này, chỉ để ý thu thập đồ đạc của mình.
- Các ngươi không có nhìn lầm chứ? Thật sự là Nhất Giới của Thiếu Lâm sao?
Khô Mộc hòa thượng vốn đang nghỉ ngơi, nghe được người phía dưới hồi báo lập tức ngồi dậy.
- Đại sư, sẽ không sai được, phương trượng Thiếu Lâm kia đã sớm là nhân vật giám thị trọng điểm trong giáo chúng ta. Hắn và Kế Vô Song vừa qua Hoàng Hà đã bị người của chúng ta phát hiện, một mực theo dõi bọn họ đến trong thành, hiện tại bọn họ đang thuê lạc đà, xem bộ dáng là muốn đi về phía Tây.
Khô Mộc hòa thượng không khỏi có chút cắn răng nghiến lợi:
- Giỏi cho Nhất Giới ngươi, vừa mới đoạt đi Thiên Ma Cầm trong tay bần tăng, không ngờ hiện tại còn có gan đến Hà Tây, chẳng lẽ ngươi không biết nơi này đã là Đại Hạ quốc, là thiên hạ của Lạc Hoa thần giáo sao?
Nghe được Khô Mộc phẫn hận đối với Nhất Giới như vậy, người thủ hạ nói:
- Đại sư, có cần hiện tại đi triệu tập huynh đệ bắt tên Nhất Giới kia lại hay không?
Khô Mộc khoát tay một cái:
- Không cần, các ngươi đi cũng vô dụng, bản lĩnh của Nhất Giới không phải các ngươi có thể tưởng tượng.
- Vậy có cần báo cho quân đội phái một đội quan binh tới hay không, Nhất Giới hẳn là không phải là đối thủ.
- Bần tăng nói lại một lần nữa với người, bản lĩnh của Nhất Giới đã không phải người bình thường dựa vào đông người có thể đối phó. Hiện tại các ngươi tiếp tục theo dõi chặt chẽ hắn cho ta, ta đi gặp Phó giáo chủ, hy vọng hắn có thể xuất thủ giải quyết Nhất Giới.
Khô Mộc rời khỏi căn phòng của mình, nơi ở của bọn họ là một đại viện bên trong Lương Châu, quẹo mấy lần, đi tới trước cửa của một gian phòng khác, nhẹ nhàng gõ cửa.
- Là Khô Mộc Đại sư, mời vào.
Bên trong phòng truyền ra thanh âm, cửa cũng đồng thời mở ra.
Khô Mộc cất bước tiến vào phòng, cửa kia lại quỷ dị tự động đóng lại.
Bên trong phòng ánh sáng sáng ngời, một trung niên một thân y phục trắng đen xen lẫn đang ở nơi đó nghiên cứu thế cờ.
Nhìn thấy Khô Mộc tiến vào, trung niên này lập tức kêu:
- Khô Mộc Đại sư, tới đây, giúp ta nghiên cứu thế cờ này một chút. Âu Huyết Phổ, đây là thế cờ làm cho người ta dốc hết tâm huyết cũng không thể khám phá.
Khô Mộc cười một tiếng:
- Phó giáo chủ thật là hứng chí, chẳng qua lão nạp nghiên cứu kỳ đạo không nhiều, sợ rằng không thể trợ giúp gì cho ngươi.
Trung niên nói:
- Khô Mộc Đại sự khiêm tốn rồi. Ngài dù gì cũng đã hơn một trăm tuổi rồi, ăn muối còn nhiều hơn ta ăn cơm, kỳ đạo lại càng sớm vượt trên ta. Người xuất gia quả thật là thích khiêm tốn.
Khô Mộc đi tới đối diện trung niên, hai người nghiên cứu một hồi, Khô Mộc cũng không đưa ra đề nghị có tính xây dựng gì.
Trung niên có chút kinh ngạc nhìn Khô Mộc:
- Dường như hôm nay Đại sư tâm thần bất định, chẳng lẽ có chuyện gì?
- Ôi...
Cuối cùng Khô Mộc không nghiên cứu thế cờ nữa, mà nói với trung niên:
- Phó giáo chủ, thực không dám giấu diếm, hôm nay lão nạp tới đây là có điều cầu xin.
Trung niên vừa nghe, lập tức nói:
- Nếu như là chuyện trên giang hồ, Đại sư không cần phải nói, ta đã lui khỏi giang hồ hơn hai mươi năm, đã không muốn nhiễm trần thế nữa, chuyện giang hồ vẫn là tìm người khác trong giáo đi làm đi.
Khô Mộc sớm biết người này sẽ trả lời như vậy, nhưng vẫn tiếp tục nói: -
Quả thật là chuyện trong giang hồ, nhưng xin Phó giáo chủ nghe bần tăng nói hết lời, nếu như nghe bần tăng nói xong, Phó giáo chủ còn kiên trì như vậy, thì xem như bần tăng không có nói qua là được rồi.
- Vậy tốt, ta tiếp tục nghiên cứu, Đại sư cứ tiếp tục nói chuyện của ngươi.
Dường như trong lòng trung niên có nắm chắc, tiếp tục nghiên cứu kỳ phổ của hắn.
Khô Mộc ở bên cạnh nói một mình:
- Phó giáo chủ rút lui ra khỏi giang hồ hơn hai mươi năm trước, bên ngoài cũng không biết nguyên nhân tường tận, còn tưởng rằng người luyện công xảy ra tẩu hóa nhập ma. Thật ra lão nạp biết, Phó giáo chủ là bởi vì đã đạt tới một cực hạn, cùng với một ít nguyên nhân mới lựa chọn lui ra, có đúng không?
Trung niên “Ừ” một tiếng từ trong lỗ mũi, xem như là trả lời.
- Những năm gần đây, Phó giáo chủ một mực cam tâm tình nguyện đi theo bên cạnh nàng, một là bởi vì người thích nàng, hai cũng là vì công lực của nàng quả thật ở trên Phó giáo chủ.
Trung niên liếc mắt nhìn Khô Mộc một cái:
- Đại sư không nên nói ra tất cả như vậy hiểu không? Có lời gì không ngại nói thắng.
- Vậy lão nạp liền nói, hạn chế Phó giáo chủ người thật ra chính là một bình cảnh, một khi đột phá bình cảnh này, như vậy công lực của Phó giáo chủ lập tức đột nhiên tăng mạnh, thành tựu Tiên Thiên viên mãn.
Cuối cùng trung niên đã buông quân cờ trong tay xuống, nói với Khô Mộc:
- Nếu như Đại sư đã nói đến chỗ này, vậy ta cũng nói một câu, đây quả thực là một bình cảnh, đối thủ khó tìm, Tiên Thiên viên mãn ta không thể ngăn cản, thế nhưng nếu đối thủ cấp bậc như Đại sư, ta cũng không muốn xuất thủ.
Khô Mộc cười nói:
- Nếu như đối thủ là huynh đệ Lý Dật Phong Lý Lưu Vân thì sao?
Trung niên nói:
- Huynh đệ hai người bọn họ liên thủ, được xưng là vô địch dưới viên mãn, thế nhưng bọn họ dù sao cũng là hai người, động thủ với hai người bọn họ vô luận thắng bại, kết quả này đều không thể trợ giúp tâm cảnh của ta, không đi.
Khô Mộc cũng không tức giận, tiếp tục nói:
- Như vậy lão nạp còn phải nói cho Phó giáo chủ một chuyện, chính là Mạc Thiên Tà cũng đã có điều tinh tiến, thực lực hiện tại tương đương với Phó giáo chủ.
- Cái gì, lão cũng đã đến trình độ này rồi sao?
Trung niên cuối cùng động dung:
- Không nghĩ đến trong thiên hạ còn có người đạt đến bước này, xem ra cuối cùng ta đã có đối thủ rồi, không ngờ còn là Mạc Thiên Tà, lần này hay rồi.
Sau khi nói xong, trung niên nói với Khô Mộc:
- Đại sư, nếu như Mạc Thiên Tà tới, như vậy ta bằng lòng đi gặp hắn.
Không nghĩ đến lúc này Khô Mộc khoát tay một cái:
- Lão nạp muốn nói là còn có một người, chỉ sợ thực lực người này cũng tương đương với Phó giáo chủ, không biết Phó giáo chủ có hứng thú đi xem một chút hay không?
Nghe thấy lời nói của Khô Mộc, trung niên vô cùng sửng sốt:
- Lại còn có cao thu đạt tới trình độ này sao? Là ai vậy?
- Là phương trượng của Thiếu Lâm tự Hà Nam, Nhất Giới hòa thượng.
Trung niên nghe xong càng ngạc nhiên hơn:
- Ta đã từng nghe nói tới Nhất Giới này, nhưng tựa hồ hắn không có công lực cao như vậy, nhiều nhất cũng là Tiên Thiên hậu kỳ, nghe nói là một kỳ tài tập võ.
- Phó giáo chủ cũng đã biết người này là kỳ tài tập võ, thật ra thì cũng không thể dùng kỳ tài để hình dung, công lực của người này tiến bộ đã đạt đến mức không thể tưởng tượng nổi. Ba năm trước đây hắn còn là đệ tử môn phái nhỏ không tiếng tăm gì, còn nằm ở cảnh giới khí cảm, không ngờ chỉ trong ba năm, người này đã đạt tới mức tận cùng của Tiên Thiên hậu kỳ, sợ rằng tiến thêm một bước nữa chính là Tiên Thiên viên mãn.
- Thật sự khoa trương như vậy sao? Thời gian ba năm thôi sao? Ta không tin.