Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
So sánh với thời điểm giao thủ ở Trường An, tiến bộ của hòa thượng này quả thật phải dùng không thể tưởng tượng để hình dung.
Đã đánh mấy chiêu, Khô Mộc liền biết không tốt, hắn nói với hai vị sư đệ của mình:
- Hai vị sư đệ cẩn thận, công lực của hòa thượng này quá cao, chúng ta phải dùng Kim Cương Phục Ma.
Lời của hắn còn chưa nói hết, tình huống trên trận lại đột nhiên nổi lên biến hóa.
Hoắc Nguyên Chân đầu tiên là song chưởng đẩy lui hai vị sư đệ của hắn, sau đó một trận mãnh công liên tục, đánh cho Khô Mộc không thở nổi, mấy chiếu Bát Nhã Chưởng cuối cùng đơn giản uy mãnh tuyệt luân, trực tiếp đánh bay thân thể của Khô Mộc.
Chính vào lúc này, hai vị sư đệ của Khô Mộc xui xẻo, bị một tiếng Sư Tử Hống của Hoắc Nguyên Chân chân cho đầu óc choáng váng, sau đó trúng hai chiều Vô Tướng Kiếp Chỉ đồng thời thụ thương ngã xuống đất.
Khô Mộc mắt thấy không tốt, trực tiếp xông trở về xe ngựa, lấy Thiên Ma Cầm trong xe ngựa, sau đó công phá buồng xe ngựa, thân thể lăng không bay lên muốn chạy trốn.
Vừa mới nhảy lên không tới hai trượng, sau lưng đã truyền đến một cỗ lực hút cực mạnh, thân thể của hắn thậm chí đều không nhịn được quay ngược lại, hắn kinh hãi mất hồn mất vía.
Hoắc Nguyên Chân ở phía sau thi triển Hấp Tinh đại pháp, nói với Khô Mộc:
- Khô Mộc hòa thượng, để đồ lại.
Lúc này Khô Mộc cũng không để ý bảo vệ Thiên Ma Cầm nữa, vẫn là mạng nhỏ quan trọng hơn.
Trực tiếp ném Thiên Ma Cầm trong tay về phía Hoắc Nguyên Chân, Khô Mộc lớn tiếng nói:
- Nhất Giới, đưa đàn cho ngươi, nhưng ngươi cẩn thận đấy, đã lấy chiếc đàn này, ngươi chính là tội nhân của thiên hạ. Lần giao dịch này không thành, ngày sau sinh linh đồ thán, Lý giáo chủ và người của Mật giáo đều sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Hoắc Nguyên Chân căn bản không chút quan tâm Khô Mộc kêu gào thế nào, chỉ lo lắng Thiên Ma Cầm rơi xuống đất bị hỏng, không tiếp tục dùng Hấp Tinh đại pháp bắt Khô Mộc mà thi triển Hấp Tinh đại pháp về phía Thiên Ma Cầm, trực tiếp thu chiếc đàn này vào trong tay.
Phía trên còn bọc một tấm vải, bảo vệ không tồi, Hoắc Nguyên Chân xe tấm vải đi, quả nhiên chính là Thiên Ma Cầm của Đông Phương Tình.
Lúc này Khô Mộc đã chạy ra rất xa.
Hoắc Nguyên Chân nhìn Khô Mộc đã chạy xa, cuối cùng không có đuổi theo hắn.
Nhắc tới Hoắc Nguyên Chân và Khô Mộc cũng không thù oán, chỉ là có va chạm một lần ở Trường An, không xem là cừu nhân.
Hơn nữa mấy người Khô Mộc, Niệm Từ và Lý Dật Phong cũng không phải cùng đường, mặc dù bọn họ đã gia nhập Lạc Hoa thần giáo, đã trở thành thuộc hạ của Lý Thanh Hoa, nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng không đến nỗi nhất định phải hạ độc thủ với bọn họ.
Càng quan trọng hơn chính là ở phía sau mình còn có hai hòa thượng, công lực của hai hòa thượng này cũng không kém Khô Mộc bao nhiêu, nếu như truy kích Khô Mộc khó tránh khỏi bọn họ sẽ bỏ chạy.
Mình muốn hỏi thăm chuyện gì của Lạc Hoa thần giáo, hỏi bọn họ cũng được.
Chỉ là những lời nói không đầu không đuôi kia của Khô Mộc nhìn qua đường như không hoàn toàn là bịa ra.
Khô Mộc chạy rồi, hai vị sư đệ của hắn không có chạy, bị Hoắc Nguyên Chân điểm huyệt lưu lại.
Chẳng qua Hoắc Nguyên Chân không có hỏi cung bọn họ ở nơi này, dù sao nơi này cũng là dã ngoại, hỏi gì cũng có điều bất tiện, vẫn là mang về Thiếu Lâm đi, có chuyện gì cũng có thể nói rõ ràng.
Người phu xe kia đã bị dọa choáng váng, ba người Khô Mộc ở trong mắt hắn giống như thần nhân, không ngờ bị một tiểu hòa thượng đánh bại.
Tiểu hòa thượng nói gì hắn cũng không dám không nghe, dưới mệnh lệnh của Hoắc Nguyên Chân, bắt đầu đánh xe ngựa trở về, hướng về phía núi Thiếu Thất.
Hai hòa thượng kia lại bị Hoắc Nguyên Chân điểm huyệt đạo ném vào trong buồng xe. Hoắc Nguyên Chân tự tin bằng vào nội lực của mình hôm nay điểm huyệt, bọn họ không có năng lực giải khai huyệt đạo.
Hoắc Nguyên Chân cưỡi ngựa đi theo bên cạnh, bắt đầu đi về phía núi Thiếu Thất.
Đi được một đoạn, Hoắc Nguyên Chấn đột nhiên cảm giác được có chút động tĩnh trong xe ngựa yên lặng, vội vàng mở rèm cửa sổ của xe nhìn vào phía trong.
Vừa nhìn Hoắc Nguyên Chân nhất thời kinh hãi, thì ra hai hòa thượng bên trong đã là thất khiếu chảy máu, không ngờ đã sắp chết rồi.
Phản ứng đầu tiên của Hoắc Nguyên Chân chính là tuyệt đối không có khả năng này.
Hai hòa thượng đều bị điểm huyệt rồi, bản thân tuyệt đối không có khả năng uống thuốc độc tự sát, chỉ có thể là bị người hạ độc.
Thế nhưng mình ở nơi này, người nào có cơ hội hạ độc bọn họ chứ?
Chẳng lẽ là Tiên Thiên viên mãn sao?
Hắn là không phải, nếu như Tiên Thiên viên mãn tới đã trực tiếp thu thập mình mang bọn họ đi là được, làm gì còn phải phí sức đi hạ độc chứ?
Phu xe.
Hoắc Nguyên Chân đột nhiên ý thức được, nhất định là phu xe có vấn đề.
Phu xe này nhìn qua thực lực rất kém cỏi, chỉ có bộ dạng của Hậu Thiên hậu kỳ, cho nên Hoắc Nguyên Chân căn bản sẽ không quan tâm hắn, như vậy kẻ duy nhất có cơ hội hạ độc cũng chỉ có hắn rồi.
Vội vàng đi về phía trước xe nhìn xem, đột nhiên một luồng khói mù bay thẳng tới mặt.
Hoắc Nguyên Chân chợt bổ ra một chưởng, đánh tan những khói độc này, nhưng vẫn không thể tránh khỏi hít vào một ít.
Tên phu xe kia nhìn thấy Hoắc Nguyên Chân trúng độc, lập tức cười lớn:
- Ha ha, tiểu hòa thượng, ngươi xong đời rồi. Đây là hoa độc của Lạc Hoa giáo chúng ta, ta không có giải dược, người vẫn nên ngoan ngoãn đi gặp Phật tử đi.
- Phải không, chẳng qua trước khi bần tăng gặp Phật tổ, ngươi sợ rằng gặp nạn rồi.
Mặc dù Hoắc Nguyên Chân đã hút hoa độc vào, nhưng hắn đã tu luyện Cửu Dương Chân Kinh, đã sớm là thân thể bách độc bất xâm, đây chỉ là hoa độc tự nhiên không làm gì được hắn.
Người phu xe thấy Hoắc Nguyên Chân lại không có chuyện gì, con ngươi cũng sắp lồi ra:
- Không thể nào.
Vừa nói xong, phu xe đột nhiên cặp mắt trợn lên, tay túm lấy cổ họng, ngũ quan bắt đầu chảy máu ra bên ngoài.
Thì ra khói độc của hắn đánh về phía Hoắc Nguyên Chân, bị Hoắc Nguyên Chân một chưởng đánh tan, ngược lại làm cho bản thân hắn đã hít vào một ít, giờ phút này hoa độc phát tác tự nhiên vì vậy ngã xuống đất.
Không chỉ là hắn, ngay cả ngựa kéo xe cũng là như vậy, lảo đảo ngã xuống đất, mắt thấy đã không sống nổi rồi.
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân cũng không nói ra được là mùi vị gì, mình không có ý giết hắn, hắn không ngờ đã chết, đây thật là hại người không thành ngược lại hại mình, tự làm bậy không thể sống.
Lại đi lên nhìn hai hòa thượng bên trong buồng xe, cũng là hít vào thì nhiều thở ra thì ít.
- Ta không giết bá nhân, bá nhân lại bởi vì ta mà chết, đây cũng là mệnh của các ngươi.
Dưới sự ám toán của người phu xe này, hai hòa thượng này cũng không thể sống tiếp, đến cuối cùng vẫn là vì một mình Hoắc Nguyên Chân.
Dù sao cũng là người trong Phật môn, Hoắc Nguyên Chân cũng không đành lòng để thi thể của bọn họ cứ như vậy phơi ở nơi này. Hắn phát ra hai chiếu phách không chưởng, đánh ra một cái hố to, thi triển Hấp Tinh đại pháp ném thi thể của mấy người vào đó, sau đó lấp hố lại.
Mặc dù không lấy được tin tức của Lac Hoa thần giáo, nhưng dù sao cũng đã lấy lại được Thiên Ma Cầm, chuyện này cũng không phải đi không công. Bớt đi mấy người bên cạnh liên lụy, tốc độ của Hoắc Nguyên Chân rất nhanh, không tới một ngày đã trở về đến Thiếu Lâm tư.
Trở về Thiếu Lâm tự, khi đi tới trước cửa chùa, nghênh đón mình không phải là đệ tử Thiếu Lâm, cũng không phải Trí khách tăng Giáo Viễn, mà là Kế Vô Song một mực sống ở Lục Dã trấn.
Dường như Kế Vô Song đã đợi ở nơi này một đoạn thời gian, nhìn thấy Hoắc Nguyên Chân trở về, liền vội vàng nói:
- Phương trượng, người trở lại rồi, mau một chút đi Tây Vực với ta, nếu còn không đi nữa, sợ rằng thật sự không còn kịp rồi.
- Có gì không còn kịp nữa?
Kế Vô Song nói:
- Đêm qua ta xem tinh tượng, phát hiện trên bầu trời. Ài, nói người nghe cũng không hiểu, cứ nói thế này với người đi, vốn kiếp nạn Thất Tinh Liên Châu lần này còn cứu được, nhưng ngày hôm qua cũng không biết thế nào, một lực lượng ngoại lai cản trở sự vận hành của cát tinh, đã chặt đứt một tia sinh cơ kia rồi.
- Cắt đứt rồi?
Hoặc Nguyên Chân còn có vẻ không hiểu lắm.
- Đúng vậy, nói đơn giản chính là có một nhân tố đã phá hư sinh cơ, làm cho cục diện vốn còn cứu được thành cơ bản không cứu được, Thất Tinh Liên Châu như là không thể nghịch chuyển rồi, thiên hạ nhất định đại loạn, người vẫn nên mau theo ta đi Tây Vực, có lẽ sư phụ lão nhân gia người còn có biện pháp.
Nghe được lời nói của Kế Vô Song, Hoắc Nguyên Chân trong lòng không khỏi có chút chấn động không phải mình đã đoạt chiếc Thiên Ma Cầm này dẫn tới biến hóa gì chứ?
Khô Mộc đã từng nhấn mạnh mấy lần, việc trao đổi Thiên Ma Cầm lần này liên quan đến thiên hạ, người làm phá hư người đó chính là tội nhân của thiên hạ, chẳng lẽ trong lúc vô tình mình đã xem như là tội nhân rồi sao?
Chẳng qua ý niệm này cũng chỉ lóe lên ở trong đầu của Hoắc Nguyên Chân rồi biến mất, hắn nghĩ thầm không thể nào lại trùng hợp như vậy.
Hắn bèn nói với Kế Vô Song:
- Kế thí chủ, chuyện của bần tăng bên này cũng đã làm coi như xong, hiện tại ta trở về Thiếu Lâm thông báo một chút, sáng mai chúng ta liền lên đường, thế nào?
- Cũng được, hiện tại thời gian cũng đã không sớm nữa, ngươi nhanh đi chuẩn bị một chút, chúng ta sớm xuất phát một chút, sáng sớm mai lên đường, có lẽ hai ngày sau là có thể đến bến đò Hoàng Hà.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, từ giã Kế Vô Song trở về Thiếu Lâm tự.
Tu luyện bên trong Thiếu Lâm còn chưa kết thúc, cho dù là những người vừa mới đột phá xuất quan kia cũng nghỉ ngơi và hồi phục qua loa một chút, lại lần nữa tiến vào trong tu luyện.
Lần trước phương trượng và trưởng lão đối địch, những người này nôn nóng nhưng không xen tay vào được, chuyện này kích thích rất lớn đối với tất cả mọi người.
Cảm giác vô lực trơ mắt mà nhìn là chuyện mà những võ tăng này cảm thấy sỉ nhục nhất, bọn họ thà bị chết trận cũng không muốn làm người bàng quan đứng xem.
Cho nên tu luyện lần này mọi người đều vô cùng nỗ lực, quyết tâm sớm ngày tu luyện có thành tựu, cũng có thể ra sức vì Thiếu Lâm trong tương lai.
Bầu không khí như vậy làm cho Hoắc Nguyên Chân vô cùng hài lòng, hắn sau khi trở về, đầu tiên là giấu kỹ Thiên Ma Cầm ở trong Phương Trượng viện.
Trong hộc bí mật của Phương Thượng viện là địa phương tuyệt đối an toàn, trong này đã cất chứa không ít đồ quý trọng.
Trong đó quan trọng nhất chính là sáu mảnh Huyết Ma tàn đồ.
Hôm nay còn thiếu ba mảnh trong tay Mạc Thiên Tà, Lý Dật Phong, Lý Lưu Vân, khi nào thu thập đủ toàn bộ Huyết Ma tàn đồ, Hoắc Nguyên Chân có thể biết được bí mật của Đinh Bất Nhị.
Hôm nay lại có Thiên Ma Cầm, hắn cũng bỏ vào bên trong
Lại thu thập một ít đồ, lần này đi xa không giống ngày xưa, nếu đã đi một hai tháng cũng đừng mong trở về. Bởi vì không có Kim Nhãn Ưng, qua lại đều không thuận tiện, đồ vật nên mang đều nhất định phải mang.
Đầu tiên chính là đan dược, đan dược của Vô Danh luyện chế trước kia hiện tại đã dùng gần hết.
Hoắc Nguyên Chân mang theo năm viên Đại Hoàn Đan, lưu lại một ít Đại Hoàn Đan còn lại, để lại cho đệ tử Thiếu Lâm dự phòng.
Tiểu Hoàn Đan và Kim Sang được cũng lấy một ít, đây đều là dược phẩm thường dùng.
Mặt khác chính là ba tấm mặt nạ da người, đến Tây Vực có thời điểm không tiện lấy thân phận phương trượng Thiếu Lâm lộ diện, cần phải dùng đến những mặt nạ da người này.
Mặt khác cũng mang theo Long Tuyền bảo kiếm, Đạt Ma Kiếm Pháp cũng là võ học không tồi, hơn nữa ngộ nhỡ nhất thời cần đốn củi cắt thức ăn gì đó, dù sao Long Tuyền bảo kiếm cũng dùng tốt hơn những loại dao bổ củi thái thức ăn kia.
Hoắc Nguyên Chân có lòng mang theo đài sen, thế nhưng thứ này quả thật là quá mức cồng kềnh, cho nên bất đắc dĩ từ bỏ.
Tất cả đều chuẩn bị xong, Hoắc Nguyên Chân ở trong Phương Trượng viện tu luyện suốt đêm.
Sau khi rời khỏi Thiếu Lâm tự, đãi ngộ gia tốc mười ba lần này cũng không còn nữa, Hoắc Nguyên Chân tranh thủ tất cả thời gian có thể lợi dụng, tranh thủ từng giây từng phút tu luyện.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hoắc Nguyên Chân truyền âm với Vô Danh, nói cho lão biết mình sắp đi Tây Vực, có thể trong thời gian ngắn không thể trở về.
Vô Danh dặn dò Hoắc Nguyên Chân trên đường hết thảy cẩn thận, hơn nữa nói cho Hoắc Nguyên Chân, trong Tây Vực khẳng định có rất nhiều cao thủ, huống chi hôm nay đã không phải là quốc thổ của Thịnh Đường, khi đi càng phải chú ý mọi chuyện.
Hoắc Nguyên Chân lần lượt đáp ứng, trước mắt đã biết Lý Thanh Hoa đang ở Tây Vực, nếu như Đông Phương Tình còn sống cũng ở Tây Vực, còn có Thiên Cơ lão nhân thần bí kia cũng ở Tây Vực, thậm chí dãy núi Thiên Sơn cũng thuộc về địa khu Tây Vực.
Mặc dù thực lực mình tiến nhanh, nhưng ở Tây Vực cũng tuyệt đối không thể hoành hành không kiêng kỵ.
Từ giã Vô Danh xong, Hoắc Nguyên Chân rời khỏi Phương Trượng viện, lại dùng truyền âm báo cho Nhất Đăng.
Vốn Nhất Đăng tính toán tổ chức một đội khổ hạnh tăng đi Tây Vực, Hoắc Nguyên Chân cũng đã đồng ý, thế nhưng hiện tại xem ra mình phải lên đường trước một bước. Nếu như Nhất Đăng sớm ngày tu luyện có thành tựu, cũng có thể dẫn người tới Tây Vực, có lẽ mọi người còn có thể gặp mặt ở Tây Vực.
Nhất Đăng không có loại bản lĩnh truyền âm này của Hoắc Nguyên Chân, nghe Hoắc Nguyên Chân nói xong biết phương trượng đã quyết ý đi, cũng không đi ra đưa tiễn, vẫn ở lại Thiếu Lâm tiếp tục tu luyện.
Chuyện nên dặn dò đã dặn dò xong rồi, Hoắc Nguyên Chân phân phó các hòa thượng cẩn thận trông coi môn hộ, hôm nay đã gần cuối tháng Tư, Hoắc Nguyên Chân nói với mọi người, mình nhất định trở về trước mùng Chín tháng Chín.
Bởi vì mùng Chín tháng Chín chính là ngày tuyển chọn Minh chủ Võ Lâm Minh, liên quan đến nhiệm vụ của Hệ Thống, Hoắc Nguyên Chân không thể trì hoãn.
Căn dặn tất cả mọi người xong, Hoắc Nguyên Chân rời khỏi Thiếu Lâm tự, không để cho bất kỳ ai đưa tiễn mình, lặng lẽ xuống núi.
Dưới chân núi Kế Vô Song đã đợi ở chỗ sơn môn rất lâu rồi.