Phương Trượng

chương 511: nữ đệ tử

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Sơn Lão Ma

- Nếu Phật nói chúng sinh ngang hàng, vì sao không thu nữ đệ tử chứ?

Hoắc Nguyên Chân nghe được lời của nữ tử này, nhất thời sửng sốt một chút.

Có thể nói câu hỏi của nữ tử này tương đối sắc bén. Phật nói chúng sinh ngang hàng không sai, nhưng trên thực tế rất nhiều chùa chiền Phật gia căn bản cũng không có tồn tại nữ đệ tử. Thậm chí không cho nữ tử nghỉ lại, đây đều là tình trạng phổ biến.

Rất nhiều người cũng đã quen chuyện này, thế nhưng lại có rất ít người hỏi tại sao.

Bởi vì nữ tử xuất gia có thể lựa chọn am ni cô, căn bản không có đến miếu hòa thượng xuất gia.

Nhưng trong mắt của rất nhiều người, Phật gia không nhận nữ đệ tử.

Song Hoắc Nguyên Chân cũng không phải là chưa từng nghiên cứu về vấn đề này, hiện tại trả lời cũng không phải là khó khăn, lúc này lên tiếng nói:

- Nữ thí chủ nói như vậy sai rồi, Phật Thích Ca đối với nam nữ đều là đối xử bình đẳng. Chúng sinh ở trong mắt Phật là bình đẳng, cho dù là người, là thần, ở trong mắt Phật địa vị của kẻ đó cũng không cao quý hơn chúng sinh sinh ra ở súc sinh đạo.

Nói một câu, Hoắc Nguyên Chân tiếp tục nói:

- Hơn nữa Phật Thích Ca cũng thu nhận nữ đệ tử, các nàng gọi là Ưu Bà Di, tức là nữ tín chúng.

- Đại sư nói như thế, thế nhưng tiểu nữ cũng không thấy có nữ tử xuất gia ở chùa miếu. Mà là chỉ có am ni cô, đây có tính là một loại kỳ thị không?

- Chuyện này quả thật tồn tại, nhưng cũng không phải là sai lầm của Phật tổ, đây là bởi vì tịnh thổ hóa hiện quyền biến cho chúng sinh. Thời gian ở Thiên Trúc, địa vị nữ nhân thấp kém, mà các nàng hy vọng tương lai có thể sinh ra làm nam chúng. Cho nên Phật A Di Đà phát nguyện lực có thể thu hút vẫy gọi những nữ chúng này đến cảnh giới ấy.

- Trong Niết Bàn của Phật A Di Đà có Hữu Tướng, chính là có thể nhìn ra cảnh giới của hình tượng nam nữ, thế nhưng ở đó còn có cảnh giới siêu thắng gọi là Thường Tịch Quang Thổ, sinh linh ở đây là không có phân chia nam nữ, càng không có bất kỳ ngôn ngữ nào có thể hình dung.

- Ở trong Phật giáo cũng thế, có nữ sĩ tu thành quả vị Phật Đà, số lượng nhiều vô số, địa vị so với Phật Thích Ca không hai không khác, kể ra trong đó tỷ như Chuẩn Đề Phật Mẫu, Bát Nhã Phật Mẫu, Đại Tùy Cầu Phật Mẫu, Cô Lô Cô Liệt Phật Mẫu vân vân...

Nói tới đây, Hoắc Nguyên Chân trầm ngâm một chút:

- Bởi vì thời điểm Phật pháp bắt đầu truyền lưu, chịu ảnh hưởng của thân phận nam nữ lúc ấy cho nên chỉ có thể làm như thế, nhưng nói Phật gia không nhận nữ tử, cũng tuyệt không có chuyện này.

- A, nói như thế, đây coi như là ngộ biến tùng quyền.

- Cũng có thể nói như vậy.

Nữ tử nghe đến đây, mỉm cười nhìn Hoắc Nguyên Chân nói:

- Đã như thế, nếu như một ngày kia tiểu nữ khám phá hồng trần, không muốn sống trong hồng trần, muốn đến tự viện của Đại sư xuất gia, không biết Đại sư có thể bằng lòng nhận lấy đồ nhi như ta hay không?

Hoắc Nguyên Chân nhìn nữ tử nở nụ cười tươi như hoa, khẽ gật đầu nói:

- Nếu như nữ thí chủ thật có tâm nguyện này, như vậy bần tăng cần cân nhắc xây một phần viện, chỉ thu nhận nữ đệ tử, cũng phụ thuộc vào tiểu miếu kia của ta, nhưng ăn uống sinh hoạt thường ngày cũng không chung đụng với nam đệ tử, như vậy cũng thuận tiện hơn đối với mọi người. Tin tưởng những nữ thí chủ dự định xuất gia cũng sẽ không muốn ở cùng nam đệ tử chứ.

Nữ tử gật đầu:

- Đại sư an bài rất tốt, nói thế tiểu nữ nhớ kỹ, biết đâu thật sự có một ngày tiểu nữ sẽ đi xuất gia tự miếu của Đại sư, chỉ có điều tiểu nữ đến bây giờ vẫn không biết tự miếu của Đại sư ở nơi nào?

Nhìn vẻ tang thương trong mắt nữ tử, Hoắc Nguyên Chân có thể cảm giác được nữ tử này cũng không phải là hoàn toàn đang nói đùa.

Nghĩ tới đây, Hoắc Nguyên Chân cũng không tiện tiếp tục giấu giếm, mở miệng nói:

- Tự miếu của bần tăng ở Hà Nam, Tung Sơn Thiếu Lâm tự.

Ánh mắt của nữ tử sáng lên, trong nháy mắt lại có thần quang chớp động, trong nhất thời Hoắc Nguyên Chân nhìn thấy tim lại có hơi đập nhanh.

Thế nhưng vệt thần quang kia chỉ chợt lóe rồi biến mất, thậm chí Hoắc Nguyên Chân hoài nghi không biết mình có phải đã nhìn lầm hay không.

Nữ tử tiếp tục nói:

- Thì ra là phương trượng Nhất Giới của Thiếu Lâm tự, tiểu nữ ngưỡng mộ đại danh đã lâu, như sấm bên tai vậy.

- Nữ thí chủ không phải là người trong giang hồ, lại có thể biết bần tăng gọi là Nhất Giới, thì ra nàng mới là người thâm tàng bất lộ, thất kính! Thất kính!

Hoắc Nguyên Chân vừa nói chuyện đã có một ít lòng cảnh giác đối với nữ tử này. Người này nhìn như không biết võ công, nhưng vừa rồi thần quang trong nháy mắt lại khiến người như vậy, giống như trong nháy mắt lại có cảm giác không cách nào ngăn cản. Nếu như mình không có nhìn lầm, võ công của người này rất có thể đã đạt đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Hơn nữa mình chỉ là nói ra Thiếu Lâm tự, nàng lại đã gọi ra tên Nhất Giới, đây cũng là vô cùng kỳ quái.

Không phải là người trong giang hồ sẽ biết cặn kẽ như vậy sao? Chỉ sợ chưa hẳn.

Nữ tử cũng ý thức được mình trong nhất thời đã có chút nói quá mức, nhưng nàng cũng không lưu tâm, tiếp tục nói:

- Đại sư tài trí mẫn tiếp, chỉ có điều vẫn là có chỗ hiểu lầm, chẳng lẽ là nhất định phải là người giang hồ mới có thể biết pháp danh của Đại sư sao? Phương trượng Nhất Giới có thể câu thông cùng Phật tổ, chuyện này đã không phải là mới mẻ, dân gian đã sớm truyền sôi sùng sục. Cho dù là ở biên thùy Tây Bắc này, tin tưởng chỉ cần Đại sư báo ra danh hiệu, hay đến một chỗ nào cũng sẽ có rất nhiều người hoan nghênh Đại sư, cung phụng người như Phật tổ.

- Ha ha, đã như vậy, vậy bần tăng càng không thể báo danh, bần tăng vẫn chỉ là một người thường, không làm được việc của Phật tổ.

Theo một tiếng cười to của Hoắc Nguyên Chân, khoảng cách hai người tựa hồ kéo gần lại một ít, nữ tử nhìn hắn nói:

- Phương trượng, ngươi có tin tưởng chuyện duyên phận hay không?

Hoắc Nguyên Chân khẽ gật đầu:

- Cái gọi là duyên phận, từ xưa đã có, duyên tới duyên đi đều có định số, quả thật có một ít người chính là có duyên.

Nữ tử nói:

- Không sai, trước kia tiểu nữ không tin, nhưng hôm nay tin, hôm nay gặp gỡ cùng Đại sư, nói không chừng chính là chúng ta có duyên sư đồ. Tiểu Miêu ngươi đi lấy một cái bánh chưng đến đây cho Đại sư nếm thử một chút, ngày kia chính là Đoan Ngọ.

Tiểu nha đầu gọi là Tiểu Miêu kia lúc này mang tới hai cái bánh chưng, Hoắc Nguyên Chân cùng Kế Vô Song mỗi người một cái.

Hoắc Nguyên Chân ăn bánh chưng, trong lòng lại đang tính toán chuyện khác.

Hai Mươi Tám tháng trước, quả nhiên Hệ Thống không có động tĩnh, xem ra vẫn còn đang thăng cấp, song bây giờ hắn là đã hoàn thành thăng cấp, chẳng qua là cần phải chờ đến khi Đoan Ngọ mới có thể kiểm tra, cũng không biết Hệ Thống thăng cấp lần này sẽ có cái gì vui mừng đợi chờ mình.

Còn có hai ngày, dựa theo tốc độ tiến bước này, có lẽ còn chưa tới Cam Châu đã tới Đoan Ngọ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio