Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Đoàn người chậm rãi tiến bước, đến ban đêm, nhiệt độ của sa mạc giảm xuống.
Vốn là Hoắc Nguyên Chân và Kế Vô Song có thể một mình đi về phía trước, nhưng không biết sao Kế Vô Song đã bằng lòng đồng hành với người ta, lúc này cũng không tiện đơn độc đi tới.
Mọi người xuống khỏi lạc đà, mỗi người dựa vào lạc đà của mình ngồi xuống, lợi dụng thân thể của lạc đà để lấy hơi ấm.
Những hộ vệ kia còn khá hơn một chút, chẳng qua là dáng vẻ của nữ tử cùng thị nữ Tiểu Miêu của nàng lại tựa hồ như rất lạnh, dựa sát vào lạc đà, không ở gần các nam nhân khác.
Hoắc Nguyên Chân lén lút lặng lẽ quan sát nữ tử này, người này vẫn không nói ra thân phận của nàng, nhưng bên trong lại có rất nhiều điểm đáng ngờ.
Đầu tiên nàng nói nàng sống ở Tây Bắc, nhưng quan sát da dẻ nàng trắng nõn trơn láng, không có một chút dấu vết của bão cát, cũng không giống một người ở Đại Mạc lâu năm.
Còn có chính là tuổi của nàng nhìn qua không lớn, thế nhưng sau khi gặp qua một vài nữ tử thanh xuân thường trú, Hoắc Nguyên Chân cũng không tin tưởng lắm đối với tuổi tác bề ngoài của nữ tử, có cảm giác nàng là một người từng trải.
Song bất kể thế nào, chuyện này cũng quan hệ không lớn cùng Hoắc Nguyên Chân. Hắn tới Tây Vực chính là vì hai việc, tìm kiếm Đông Phương Tình, đi gặp Thiên Cơ lão nhân.
Bên kia Kế Vô Song lại bắt chuyện cùng một tên hộ vệ, chủ động nói:
- Vị huynh đài này, ta thấy giữa lông mày ngươi hắc khí ẩn hiện, không bao lâu nữa sẽ có huyết quang tai ương, phải hết sức cẩn thận mới được.
Hộ vệ kia nói:
- Ta có huyết quang tai ương? Vậy ngươi nói nên làm thế nào đây?
- Chuyện này cũng đơn giản, chỉ cần ngươi có thể lấy ra năm mươi lượng bạc, tại hạ phá giải cho người là có thể vô sự.
Hộ vệ cười lạnh một tiếng:
- Đại gia thấy máu nhiều, song đó đều là máu người khác, hơn nữa hôm nay đại gia đã tiến vào Tiên Thiên, còn có thể có tai họa gì. Ngươi giả danh lừa bịp cũng tìm lầm người, có lẽ đi nói với hai tiểu nương tử yểu điệu kia, có thể kiếm được một trăm lượng cũng không chừng.
Kế Vô Song tự chuốc bẽ mặt, đi trở về nhìn Hoắc Nguyên Chân nói:
- Những người này không biết số trời, đại họa đến trước mắt còn không cảm giác chút nào, dù cho có mưu kế thủ đoạn cũng không cứu được người nhất định phải chết. Người chờ xem đi, không đến hai ngày, bọn họ sẽ phải xong đời.
Thời tiết trong sa mạc chuyển biến rất mau, giữa ban ngày trời nắng chang chang, buổi tối trở nên gió rét thấu xương.
Tất cả mọi người uống rượu sưởi ấm, Hoắc Nguyên Chân bởi vì thân mang công lực, không quan tâm đối với giá rét, cũng không cần phải uống rượu.
Cho dù như vậy, mọi người cũng không ngừng nói chuyện phiếm giết thời gian, để tránh ngộ nhỡ đang ngủ bị tổn thương do giá rét.
Bọn hộ vệ uống một chút rượu, lời lẽ nói chuyện đã có chút không cân nhắc, trong đó tên hộ vệ đầu lĩnh kia nói:
- Theo ta thấy, sau khi mười huynh đệ chúng ta tiến vào Tiên Thiên, địa khu Tây Bắc này đã không có bao nhiều đối thủ. Làm xong chuyện này cũng không cần làm chuyện này nữa, khai tông lập phái làm nhất đại tông sư chẳng phải là sung sướng tiêu sái hơn nhiều so với bây giờ sao?
Hiếm thấy hắn nói chuyện này lại nhận được sự tán thành của mọi người, những người xung quanh nhất tề nói:
- Đúng, Đại ca đã sắp đạt tới Tiên Thiên trung kỳ, tất cả bọn ta đều đã tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, thật đúng là không có đối thủ nào. Thật ra thì nhiệm vụ hộ vệ chuyện này, bọn ta chỉ cần đi hai người là đủ, thật sự không đáng huy động nhân lực.
- Đúng, Tây Bắc này chẳng qua chỉ có một ít đạo tặc sa mạc, căn bản không chịu nổi một đòn. Bất quá tới cũng tốt, người ta cho nhiều tiền, làm gì không được, xong lần này là có tiền trở về thành lập môn phái.
Tên hộ vệ đầu lĩnh kia trầm ngâm một chút:
- Thành lập môn phái không thành vấn đề, chướng ngại duy nhất cũng chính là Lạc Hoa thần giáo hiện tại là quốc giáo, sợ rằng không cho phép chúng ta lập phái ở Lương Châu.
- Đại ca, chuyện này thật ra cũng không cần cố kỵ quá mức, suy đoán có một năm rưỡi nữa, ngươi cũng đã tiến vào Tiên Thiên trung kỳ, hơn nữa phương pháp hợp kích của mười người chúng ta cũng thuần thục. Đến khi đó, cho dù là Tiên Thiên hậu kỳ cũng đừng mơ tưởng thoải mái dưới tay chúng ta.
- Lạc Hoa thần giáo chẳng qua chỉ là môn phái do nữ lưu nắm trong tay, bản lãnh có thể có bao lớn, muốn động chạm chúng ta chỉ sợ cũng phải cân nhắc suy tính có đáng hay không.
- Không sai, hơn nữa chúng ta không cướp bát cơm của Lạc Hoa thần giáo nàng, Lý Thanh Hoa vẫn tiếp tục làm giáo chủ, nước giếng không phạm nước sông.
Nghe lời của những người này bàn tán, Hoắc Nguyên Chân cùng Kế Vô Song đều âm thầm buồn cười.
Quả nhiên là người không biết không sợ. Những người này thậm chí ngay cả Lý Thanh Hoa cũng không coi ra gì, cũng coi là gan lớn bằng trời.
Cho dù là cảnh giới của Hoắc Nguyên Chân bây giờ cũng không dám chủ động đi tìm Lý Thanh Hoa gây phiền phức, vẫn cần không ngừng tu luyện, thật ra là sự tồn tại của Lý Thanh Hoa chính là động lực tiến tới của Hoắc Nguyên Chân.
Không có thủ đoạn đối phó phi đao của cảnh giới Tiên Thiên viên mãn, Hoắc Nguyên Chân cũng không muốn đi tự tìm đường chết.
Thực lực của những người này cao nhất vẫn chưa tới Tiên Thiên trung kỳ, đã dám lớn tiếng cùng Lạc Hoa thần giáo. Cho dù là Khô Mộc hòa thượng kia tới đây, cũng có thể dễ dàng giết chết tất cả mọi người bọn họ.
Song Hoắc Nguyên Chân không có nghĩa vụ nhắc nhở bọn họ, có lẽ tính cách của bọn họ không sợ trời, không sợ đất thật đúng là có thể gây dựng nên một phen sự nghiệp, vẫn không nên xóa bỏ tính tích cực của người ta.
Nhưng bọn họ không nói lời nào không có nghĩa là người khác cũng không nói.
Lúc này Tiểu Miêu kia nhìn những hộ vệ đó nói:
- Này này này, các ngươi đừng khoác lác huênh hoang có được hay không, Lạc Hoa thần giáo là chỗ các ngươi trêu ghẹo được sao? Bây giờ Đại Hạ này đều là thiên hạ của Lạc Hoa thần giáo, cẩn thận bị người khác nghe được, đầu của các ngươi cũng không giữ được.
Tên hộ vệ đầu lĩnh kia nhìn Tiểu Miêu một cái, hơi khẽ mỉm cười nói:
- Tiểu cô nương, ta thấy ngươi là vừa mới học qua vài ngày võ nghệ, mới bồi dưỡng ra khí cảm còn không có bao lâu, cái gọi là người không biết không trách, chúng ta không chấp nhặt cùng người. Chờ công lực của người tiến bộ một chút nữa, lúc ấy người sẽ biết cảnh giới Tiên Thiên là thế nào. Mà ngươi cũng sẽ biết sắp đạt tới Tiên Thiên trung kỳ, đó là cảnh giới như thế nào.
Bên cạnh còn có người tiếp tục nói:
- Đúng, hơn nữa người phải biết, mười tên cảnh giới Tiên Thiên liên thủ sẽ là chuyện kinh khủng dường nào, nhưng sợ là người không có cơ hội đạt tới cảnh giới này. Có lẽ sau này người lớn tuổi hơn, sẽ nghe được truyền thuyết của Thập Kiệt Đại Mạc chúng ta từ trong miệng của những người lưu lạc Đại Mạc.
- Được rồi được rồi, tiểu cô nương trẻ người non dạ mà thôi. Hù dọa người ta làm cái gì, chúng ta phải khiêm tốn, khiêm tốn một chút.
Mười tên không biết trời cao đất rộng còn tự cho là rất khiêm tốn, ở đó lên giọng của tiền bối cao nhân.
Không ngờ Tiểu Miêu kia bĩu môi khinh thường:
- Hừ! Có gì đặc biệt hơn người, chỉ là sắp đạt tới Tiên Thiên trung kỳ, cảnh giới này ngay cả tư cách trông cửa cho tiểu thư chúng ta cũng không có.
Nữ tử xinh đẹp bên cạnh nhẹ nhàng mắng một câu: - Tiểu Miêu, không nên nói nữa, ngồi xuống nghỉ ngơi đi.
Đội trưởng hộ vệ bên kia lạnh lùng nhìn Tiểu Miêu:
- Tiểu cô nương, ta coi như người chưa nói qua những lời này, nếu như đổi lại là một người khác dám nói như thế với ta, giờ phút này hẳn đã là một thi thể.
Tiểu Miêu không cam lòng còn muốn nói gì đó, đột nhiên nơi xa một tràng tiếng vó ngựa... Không, là thanh âm của lạc đà chạy truyền đến.
- Nói thì nói, tiểu tử thối! Tài nghệ như các ngươi, ngay cả tư cách xách giày cho lão tử cũng không có!
Những người này nhất thời đều giật mình kinh hãi, lại có địch nhân đến.
Ai nấy vội vàng đứng lên, mười người mười thanh kiếm đều ra khỏi vỏ, đội trưởng hộ vệ nhìn sang bên kia hét lớn:
- Là ai? Lại dám ngông cuồng trước mặt của Thập Kiệt Đại Mạc chúng ta!
Một loạt bó đuốc sáng lên, những người này lợi dụng ưu thế chân của lạc đà chạy trên cát không có thanh âm gì, đến gần rất nhanh, sau khi đến gần mới thắp sáng đuốc, quả nhiên là khiến cho người ta trở tay không kịp.
Chờ khi mấy người Thập Kiệt Đại Mạc chuẩn bị phòng ngự xong, đã bị người ta bao vây xung quanh.
Liếc mắt nhìn qua, xung quanh có ước chừng sáu bảy mươi người, ai nấy đều là hắc y toàn thân, khó trách không phát hiện được trong bóng đêm.
Một người cầm đầu trong đó nhìn bọn họ, ha hả cười to:
- Không ngờ bọn chuột nhắt các ngươi lại cũng có thể đi vào cảnh giới Tiên Thiên, nhưng rất đáng tiếc trước mặt của lão tử, các ngươi trước sau đều là phế vật. Chẳng lẽ lăn lộn ở trong Đại Mạc nhiều năm như vậy, ngay cả Ngũ Ngũ đại vương ta cũng không nhận ra sao?
Mấy người nhất thời kinh sợ hồn phi phách tán, nhìn kỹ, hán tử trên lạc đà đối diện vóc người không cao, diện mạo bên ngoài xấu xí, trong tay lại cầm một đôi đại chùy, đầu chùy to như vại nước loại nhỏ, nhìn qua sợ là có hơn mấy trăm, một ngàn cân.
Kế Vô Song nhìn qua đại chùy của hán tử này, đã phát giác điểm bất thường.
Phải nói công lực của người này cũng không yếu, nhìn qua hắn là cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ đỉnh phong, nhưng đại chùy này không khỏi khoa trương một chút. Nếu như đại chùy này là đặc ruột, như vậy sức nặng của đôi chùy này tuyệt đối trên ngàn cân, cho dù hắn có thể cầm sử dụng được, như vậy lạc đà dưới thân của hắn cũng sẽ không nhẹ nhàng như vậy nữa.
Cho nên đôi chùy này hẳn là rỗng ruột.
Kế Vô Song nhìn về phía Hoắc Nguyên Chân đang muốn nói một chút chuyện này, không ngờ Hoắc Nguyên Chân lại nhìn chăm chú vào tên hán tử tự xưng Ngũ Ngũ đại vương này, trong miệng lẩm bẩm nói:
- Thiên chúng, đứng đầu Bát Bộ Chúng, thì ra là ở chỗ này, A Di Đà Phật! Thiếu Lâm ta thật có phúc.
Kế Vô Song tò mò hỏi:
- Phương trượng, người nói Thiên chúng cái gì?
Lúc này Hoắc Nguyên Chân mới phục hồi tinh thần lại, nhìn Kế Vô Song nói:
- Không có gì, không có gì, chẳng qua là cảm thấy hán tử này có vẻ hay hay.
Kế Vô Song cũng không có hỏi nhiều, nhìn Hoắc Nguyên Chân nói:
- Phương trượng hãy nhìn cặp chày kia, có cảm tưởng gì?
- Chùy này nhìn qua uy mãnh tuyệt luân, thế nhưng lại là rỗng ruột, từ điểm này có thể thấy được, người này hy vọng mình có thể uy vũ một chút. Hai người bọn họ thảo luận ở chỗ này, Thập Kiệt Đại Mạc kia lại luống cuống tay chân.
Lúc này đầu lĩnh của bọn họ vẻ mặt tươi cười nhìn người tự xưng Ngũ Ngũ đại vương này, mở miệng nói:
- Ôi, thì ra là Ngũ ca tới, thực là không có tiếp đón từ xa, không có tiếp đón từ xa, mới vừa rồi chúng ta nói đến chỗ nào rồi? Đúng, đúng, đúng, trong Đại Mạc này, nếu nói đệ nhất hảo hán đó chính là Ngũ Ngũ Đại ca, ai mà không biết một đôi kim chùy Ngũ Ngũ Đại ca thiên hạ vô địch.
- Đúng, hơn nữa Ngũ Ngũ đại vương lực mạnh vô cùng, nghe nói từng có lực qua đầu, lực qua đầu là thế nào vậy?
- A! Chính là một tay nắm tóc của mình, mà có thể xốc mình lên tại chỗ.
Nghe được những người này nịnh bợ một tấc đến trời, Ngũ Ngũ đại vương kia phẫn nộ quát:
- Thúi lắm! Nếu là một tay ta có thể xốc mình lên, hai tay đổi qua đổi lại, còn không phải có thể xách mình lên bầu trời?
Vừa rồi Đại Mạc Thập Kiệt còn uy phong lẫm liệt lúc này luống cuống tinh thần, tên đầu lĩnh kia nói:
- Chúng... Chúng ta cũng là ngưỡng mộ Ngũ Ngũ Đại ca ngươi, cho nên khó tránh khỏi nói chuyện có chút lung tung, Đại ca chớ trách.
Ngũ Ngũ nhìn mấy người bọn hắn:
- Mấy người các ngươi coi như tiến bộ, không ngờ đã vào Tiên Thiên. Hôm nay Ngũ Ngũ đại vương ta cho các ngươi hai con đường, con đường thứ nhất chính là cầm vũ khí của các ngươi lên đánh ra ngoài, chỉ cần các ngươi xông ra vòng vây này, ta bảo đảm tuyệt đối sẽ không truy sát các ngươi, thế nào?
- Ngũ ca thật là nói đùa, bọn ta nào có can đảm đối nghịch với ngài.
- Vậy ta cho các ngươi con đường thứ hai, giao tất cả tiền của các người bảo vệ ra đây, sau đó tự động cút đi. Nhớ kỹ, sau này đừng khoe khoang khoác lác, cẩn thận sẽ không toàn mạng.
- Được! Không thành vấn đề, bất quá Ngũ ca, bọn ta không có bảo vệ tài vật gì, bọn ta cũng chỉ phụ trách bảo vệ hai nữ nhân kia mà thôi.
Sau khi nói xong, tên đầu lĩnh này chỉ về phía hai nữ tử và Tiểu Miêu bên kia.
Ngũ Ngũ nhìn qua bên kia một cái, ngẩn người một chút:
- Dung mạo thật xinh đẹp, thế nhưng hiện tại lão tử là cần tiền.
- Được rồi, Ngũ ca, chuyện gì cũng có thể thương lượng, hai nữ tử này sẽ giao cho Ngũ ca đi làm áp trại phu nhân. Huynh đệ bọn ta cũng không có biểu hiện gì, ở đây còn có ước chừng năm trăm lượng, coi như tiền lệ của đám cưới Ngũ ca, Ngũ ca ngài nhận được rồi.
Nói xong, những người này lấy ra ngân lượng, giao cho vị Ngũ Ngũ đại vương này.
Thấy Ngũ Ngũ đã nhận tiền, Hoắc Nguyên Chân vẫn chú ý hành động bước kế tiếp của hắn. Nếu như tên Ngũ Ngũ này quả thật cưỡng đoạt dân nữ, như vậy cho dù hắn là người thừa kế Thiên chúng thích hợp, Hoắc Nguyên Chân cũng không tha cho hắn.
Ngũ Ngũ cầm lấy tiền vào trong tay, lúc này nhìn hai nữ tử kia một chút:
- Này, hai người các ngươi, sau này qua lại Đại Mạc lúc tìm hộ vệ không thể chỉ nhìn cảnh giới, ít nhất phải tìm người có cốt khí chân chính. Chỉ bằng vào mấy tên khốn này, chỉ quen bắt nạt kẻ yếu, chưa gì trước hết đã bán đứng các ngươi, nếu không phải là Ngũ Ngũ đại vương ta, các ngươi đã xong rồi.
Tiểu Miêu kia vẫn đứng ở bên cạnh nữ tử xinh đẹp, nhưng không có chút vẻ sợ hãi, nghe xong lời của Ngũ Ngũ, sau đó nàng nhìn mấy tên hộ vệ kia nói:
- Các ngươi quả nhiên là giỏi thật, Tiên Thiên thật sự là cảnh giới ta không thể hiểu được, có lẽ sau này ta sẽ nghe được truyền thuyết của các ngươi trong miệng của người khác, song nghe được cũng là mắng các ngươi là đồ khốn kiếp mà thôi!