Phương Trượng

chương 513: thu phục thiên chúng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Sơn Lão Ma

Trên mặt Đại Mạc Thập Kiệt như thiêu như đốt, lúc này cũng không dám nói gì nữa. Do Ngũ Ngũ nhận tiền của bọn họ, sau đó nhìn về phía Hoắc Nguyên Chân và Kế Vô Song:

- Này, hòa thượng còn có thư sinh kia, nhìn dáng vẻ hai người các ngươi cũng không có bao nhiêu tiền, dứt khoát đi theo ta về trại, phòng thu chi của ta hiện tại vừa lúc đang thiếu người trông coi!

Thấy Ngũ Ngũ đại vương kia lại nhắm mục tiêu vào mình, Hoắc Nguyên Chân cười nói:

- Đại vương, bần tăng là người xuất gia, không có tiền không nói, hơn nữa còn không biết chữ, kinh Phật cũng là vừa mới đạt tới trình độ xem hình, không có bản lãnh bằng vị thư sinh này.

Ngũ Ngũ nhìn Hoắc Nguyên Chân một chút:

- Ngay cả chữ còn không biết làm hòa thượng cái gì? Thật là, vậy cũng được, thư sinh kia đi theo ta.

Kế Vô Song hung hăng trợn mắt nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái:

- Phương trượng, ngươi đùa bỡn ta ư?

- Kế thí chủ thần toán vô song, chắc hẳn đối phó những mao tặc thảo khấu này không có vấn đề gì lớn.

Kế Vô Song bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nhìn tên Ngũ Ngũ kia nói:

- Đại vương, tại hạ quả thật biết được một ít chữ, đáng tiếc bởi vì sư trưởng sắp qua đời, còn phải đi về chăm sóc sư trưởng trước lúc lâm chung, sợ rằng không thể đi theo Đại vương trở về sơn trại.

Hai người bọn họ đều đã nhìn ra, mặc dù Ngũ Ngũ là cường nhân nhưng dường như tâm tư ngay thẳng, đối phó người loại này phải dùng phương pháp mềm dẻo.

Quả nhiên Ngũ Ngũ hồ nghi nhìn hai người bọn họ một cái:

- Thôi, mặc dù đại vương không tin tưởng lời của các ngươi lắm, thế nhưng cũng không khi hiếp kẻ yếu, hôm nay sẽ tha các ngươi một lần, Đại Mạc mênh mông này, các ngươi tự cầu phúc cho mình đi.

Nói xong Ngũ Ngũ lại nhìn về phía Đại Mạc Thập Kiệt:

- Trái lại mấy người các ngươi, hành vi ngay cả cường đạo như lão tử đây cũng không bằng, đúng dịp trong sơn trại thiếu hụt nhân công, các ngươi theo ta trở về, để đại vương ta dạy bảo các ngươi cho thật tốt.

Tên hộ vệ trước đó Kế Vô Song nói có tai ương huyết quang với hắn, lúc này hét lớn:

- Không được, bọn ta cũng không làm cường đạo, người người thóa mạ.

Mắt của Ngũ Ngũ trừng một cái:

- Cường đạo cũng có phân chia tốt xấu, ngươi nói như vậy chắc là ngày ngày chửi ta, lên, bắt người này cho ta!

Phía sau lập tức ùa lên một lượt, có hơn mười người xông tới bắt người này.

Hắn còn muốn phản kháng, không ngờ Ngũ Ngũ ở trên lạc đà đánh tới một chùy, trực tiếp quật ngã hắn trên đất.

Quả nhiên là đại chùy rỗng ruột, lớn như vậy cũng không thể đánh chết người. Chẳng qua là đánh hộc máu ngã xuống đất mà thôi, bị những người còn lại trói gô lại.

Những hộ vệ còn lại không dám phản kháng, tên nào tên nấy đứng im hiện lành, cuối cùng Ngũ Ngũ vung tay lên, bọn họ liền ngoan ngoãn đến sau lưng của Ngũ Ngũ.

Làm xong những việc này, bọn Ngũ Ngũ liền muốn rời đi.

Hoắc Nguyên Chân vội vàng nói:

- Vị đại vương này, bần tăng thấy trên người người sát khí rất nặng, nhất định là đã từng tổn thương không ít mạng người phải không?

- Không sai, Đại vương ta là cường đạo. Đụng tới những kẻ không chịu phổi hợp, mưu toan chống lại, đương nhiên Đại vương phải giết một người răn trăm người. Thế nào?

Ngũ Ngũ nhìn hòa thượng này, cảm giác trong lòng có chút quái dị.

Dáng vẻ của hòa thượng này tựa hồ biết võ công, nhưng Ngũ Ngũ lại nhìn không ra sâu cạn của hắn.

Cũng phải nói không chỉ hắn không nhìn ra, dù cho Vô Danh Tiên Thiên viên mãn cũng không nhìn ra nội tình của Hoắc Nguyên Chân.

Nhưng Ngũ Ngũ lại cảm giác người này tựa hồ có vẻ thiện ý đối với mình, cũng không biết vì cớ gì.

Hoắc Nguyên Chân tiếp tục nói:

- Lệ khí trên người Đại vương quá nặng lâu ngày dài tháng chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ, hơn nữa sau khi chết cũng nhất định bị lệ khí bám theo, tiến vào chịu khổ trong mười tám tầng địa ngục. Bần tăng muốn hôm nào đó có thời gian, đi làm một hồi cúng bái cho Đại vương, hóa giải lệ khí trên người của ngươi.

- Nói bậy! Ở đâu có địa ngục? Vì sao đại vương ta lại xuống địa ngục?

Hoắc Nguyên Chân chỉ mặt đất, phía trên có vết máu của tên hộ vệ kia vừa mới phun ra, nhìn Ngũ Ngũ nói:

- Mời Đại vương xem, đây là máu của người sau khi bị người đả thương lưu lại, sau này người xuống địa ngục, những máu này sẽ hoàn toàn bao phủ ngươi, khiến thân thể của ngươi cũng hóa thành mủ máu, ngươi sẽ nhìn thân thể của ngươi hòa tan trong máu, sau đó lại sinh trưởng trở lại. Nỗi đau khổ đó sẽ một mực hành hạ ngươi ngàn năm, vạn năm, ngươi có thể chịu được sao?

Hoắc Nguyên Chân vừa nói chuyện, bầu không khí bên cạnh hình như đã có một chút cải biến. Người khác không có cảm giác nhưng Ngũ Ngũ lại cảm thấy, vết máu trên mặt đất kia dường như thực sự đang di chuyển.

Không phải là cảm giác, là động thật!

Vết máu trên mặt đất vốn chỉ là một bãi nho nhỏ, thế nhưng lại bắt đầu từ từ lưu động, càng lúc càng lớn, bắt đầu dần dần lan tràn về phía dưới chân của Ngũ Ngũ.

Rốt cục Ngũ Ngũ có chút hoảng hốt, từ trước tới nay hắn chưa từng gặp qua tình huống này.

Cho dù hắn có bản lĩnh, có khí lực, nhưng đại chùy của hắn cũng không thể đánh bại những vết máu này, không nhịn được nói:

- Hòa thượng, vì sao máu này thực sự di chuyển như vậy?

- Đại vương, quy luật của vết máu này rất đơn giản, bởi vì người đã làm tổn thương người khác, những vết máu này chính là oán niệm của người khác biến thành, bây giờ đang ảnh hưởng trong lòng người. Chờ sau khi người chết, tất cả những người người đã từng làm hại, tất cả máu bọn họ đã chảy sẽ chảy tới bên cạnh người, nuốt chửng người giống như hiện tại. Hiện tại người thấy chính là cảnh tượng người phải trải qua sau khi chết.

Theo lời của Hoắc Nguyên Chân, những vết máu kia càng ngày càng nhiều, thậm chí đã chảy thành sống trên mặt đất, rất nhanh đã ngập hai chân của Ngũ Ngũ, sau đó nhanh chóng lên đến thắt lưng.

Mà lúc này hắn cũng không thấy được những người bên cạnh nữa, chỉ thấy sông máu vô biên vô hạn, còn có hòa thượng đối diện đứng giữa hư không.

- Không! Đây không phải là thật! Hòa thượng, ta phải làm thế nào mới có thể đi ra khỏi chỗ này?

Ngũ Ngũ vung tay liều mạng giãy giụa, nhưng sống máu kia vẫn đang tiếp tục lên cao, lúc này đã tràn qua ngực của hắn.

- Ngươi từ đâu tới đây?

Hoắc Nguyên Chân ở trong hư không hỏi Ngũ Ngũ một câu.

Ngũ Ngũ vội vàng đáp lời:

- Ta từ Minh Sa Sơn tới, nơi đó chính là sơn trại của bọn ta.

- Sau khi người trở về không được làm bậy nữa, không được cướp bóc tài vật của người khác nữa, đem tài vật của người cướp bóc được phân phát cho dân chúng nghèo khổ. Sau đó chờ đợi bần tăng làm phán sự cho ngươi, đến lúc đó tự nhiên có thể tiêu trừ khó khăn của sông máu này, nếu không sau khi người chết sẽ giống như kết quả hôm nay, ngươi có hiểu chưa?

Mắt thấy sông máu kia sắp lan tràn đến khóe miệng, hơn nữa Ngũ Ngũ cảm giác được da thịt của mình thậm chí cũng bắt đầu tróc ra trong sông máu, nỗi đau đó là vô cùng chân thật, hắn có cảm giác mình sắp phải chết.

Cũng bất chấp lời nói của hòa thượng có chính xác hay không, Ngũ Ngũ vội vàng nói:

- Ta đồng ý! Hòa thượng, người mau mau cho nước máu này lui đi, không phải là sau khi ta chết mới có thể trải qua sao? Hiện tại ta đã chết sao?

Mắt thấy Ngũ Ngũ giãy giụa trong sống máu này, sắp sửa không kiên trì được nữa, Hoắc Nguyên Chân cảm thấy đã đến lúc, tâm niệm khẽ động, ảo cảnh từ từ tiêu tán.

Chờ Ngũ Ngũ nhìn mình lại lần nữa, thì ra mình vẫn ngồi ở trên lạc đà, trong tay còn cầm đại chùy, nhưng người bên cạnh đều đang nhìn mình khẩn trương.

- Đại vương, vừa rồi người làm sao vậy? Miệng nói cái gì mơ hồ không rõ, mọi người nghe không hiểu.

Ngũ Ngũ càng ngơ ngẩn, chẳng lẽ tình huống của mình vừa rồi lại không có ai khác phát hiện sao?

Lúc này, đột nhiên thanh âm của hòa thượng kia vang lên ở trong đầu:

- Ngũ Ngũ Đại vương, tình huống người thấy vừa rồi là nếu như người không biết hối cải, sau khi chết chính là tình huống này, nhưng người khác lại không thấy được.

Ảo cảnh địa ngục Huyết Trì này của Hoắc Nguyên Chân chẳng qua chỉ thi triển đối với cá nhân Ngũ Ngũ, dĩ nhiên là những người khác không thấy được.

Ngũ Ngũ nghĩ đến tình huống vừa rồi, đến hiện tại nhớ lại vẫn còn rùng mình, cảm giác kia quá chân thật. Thậm chí hắn sờ thân thể của mình, phát hiện da thịt của mình vừa mới bóc ra vẫn ở trên người, mới coi là thở phào nhẹ nhõm.

Thế nhưng truyền âm nhập mật của Hoắc Nguyên Chân lại khiến hắn chấn động trong lòng.

Thân là Tiên Thiên trung kỳ đỉnh phong, Ngũ Ngũ cũng biết người biết của, phương thức truyền âm này chỉ có Tiên Thiên viên mãn mới có thể làm được.

Chẳng lẽ là hòa thượng này lại lợi hại đến trình độ này, đã là Tiên Thiên viên mãn hay sao?

Đè nén chấn động trong lòng, Ngũ Ngũ nhìn phía Hoắc Nguyên Chân ôm quyền nói:

- Vị Đại sư này, sơn trại của ta ở Minh Sa Sơn, hy vọng Đại sư hết chuyện bận bịu, có thể sớm đi đến Minh Sa Sơn một chuyến.

- A Di Đà Phật! Bần tăng nhất định sẽ đến.

Muốn thu phục kẻ đứng đầu Bát Bộ Chúng không phải chỉ cần thi triển một địa ngục Huyết Trì là có thể thành công. Bây giờ Hoắc Nguyên Chân cũng không có thời gian làm chuyện ấy, không thể làm gì khác hơn là trước hết để lại một hậu thủ, chờ đợi lần tới gặp lại sẽ tìm cơ hội thu phục Ngũ Ngũ đại vương này.

Người này đã đạt tới Tiên Thiên trung kỳ đỉnh phong, mình quán định cho hắn sẽ là một Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong xuất hiện, có thể so với nhân vật như Lý Dật Phong.

Hơn nữa nhìn qua thân thể từ chất của người này cực tốt, hắn là một kỳ tài tập võ, chỉ cần mình căn cứ tình huống thực tế của hắn quán đỉnh một môn võ học, đó chính là một nhân vật có thể so sánh với Mạc Thiên Tà.

Không hổ là kẻ đứng đầu Bát Bộ Chúng, thiếu sót trước mắt chính là hắn cần thành tâm hướng Phật mới được.

Lúc này Ngũ Ngũ hiền lành hơn, nhất nhất cáo từ bốn người có mặt, mới mang theo thủ hạ rời đi.

Đại Mạc Thập Kiệt cũng đi theo bọn Ngũ Ngũ rời đi, từ nay chính thức trở thành một thành viên của sa mạc đạo tặc.

Kế Vô Song vừa mới muốn hỏi Hoắc Nguyên Chân vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, Hoắc Nguyên Chân lại nói trước:

- Kế thí chủ quả nhiên thần toán vô song, người tính người kia có tai nạn huyết quang, quả nhiên hắn liền bị Ngũ Ngũ đánh hộc máu, thật là làm cho bần tăng vô cùng bội phục.

Hiếm khi nghe được Hoắc Nguyên Chân khen ngợi mình, Kế Vô Song cũng rất là đắc ý, tay vuốt chòm râu nói:

- Đây là tự nhiên, hiện tại Kế mỗ cũng phát hiện, số lần tính đúng của Thiên Cơ thuật ta càng ngày càng nhiều, đã căn bản đạt tới xác suất thành công ba thành, xem ra là đạo hạnh tinh tiến rất nhiều.

Hoắc Nguyên Chân giả bộ ngớ ngẩn để tạm thời che mắt Kế Vô Song cho qua chuyện, vừa quay đầu lại, lại phát hiện nữ tử xinh đẹp kia đang nhìn mình lộ vẻ kinh ngạc.

Thấy Hoắc Nguyên Chân nhìn sang, nữ tử kia mỉm cười:

- Phương trượng, biểu hiện của người ngoài dự liệu, có thể nói cho tiểu nữ vừa rồi đã phát sinh chuyện gì hay không? Vì sao Ngũ Ngũ Đại vương đó chủ động rút lui, hơn nữa còn nói cho ngươi biết nơi sào huyệt của hắn, còn mời người đi tới đó?

Hoắc Nguyên Chân mỉm cười nói:

- Có lẽ là người này có duyên cùng ngã Phật, cho nên mới có vài phần kính trọng đối với bần tăng.

Nữ tử cũng không có hỏi tiếp, mà là nhìn Hoắc Nguyên Chân nói:

- Thế nhưng bây giờ hộ vệ của ta đã bị tên Ngũ Ngũ kia mang đi hết, không có ai bảo vệ bọn ta, ở trong Đại Mạc này, hai nữ tử bọn ta làm sao đi tiếp được? Có thể làm phiền Đại sư bảo vệ dọc đường được chăng?

- Chuyện này là tự nhiên, nếu bọn ta đồng hành cùng các người, dĩ nhiên là sẽ bảo vệ, nàng không cần phải lo lắng.

Kế Vô Song lại cướp lời nói, e sợ Hoắc Nguyên Chân không đồng ý.

- Vậy Đại sư các ngươi đừng chê bọn ta đi chậm mới được.

Hoắc Nguyên Chân cũng khẽ gật đầu, mối nghi ngờ của hắn đối với nữ tử này trước sau vẫn không tiêu trừ. Biểu hiện bình tĩnh của nàng quả thật khác xa nữ tử bình thường.

- Đi thôi, ngày mai sẽ là Đoan Ngọ, chúng ta có thể phải trải qua Đoan Ngọ này trong sa mạc, hy vọng đừng xảy ra chuyện gì nữa thì hơn.

Nữ tử vừa nói chuyện, liếc một cái về phía biển cát nơi xa, khóe miệng lộ ra một nụ cười khó mà suy xét.

Từng vầng sáng hiện lên trước mắt, biển cát vô tận không bờ bến, cảm giác mới mẻ ban đầu khi mới vào sa mạc đã dần dần biến mất không tung tích.

Tiếng lục lạc cũng không còn vui tại nữa, mà vang lên một cách đơn điệu máy móc.

Hoắc Nguyên Chân yên lặng ngồi trên lưng lạc đà, để tâm thần bình phục, dựa vào định lực làm phương trượng lâu như vậy luyện ra được, còn có thể chịu được hành trình khô khan dài dằng dặc này.

Kế Vô Song lại không ngừng bấm tay tính toán cái gì, một hồi mặt lộ vẻ buồn rầu, một hồi lại giống như chợt hiểu ra, có thể là Thiên Cơ Thuật nửa mùa của hắn đang tác quái.

Tiểu Miêu mang một tấm mạng che mặt, mệt mỏi muốn ngủ trên lạc đà.

Duy chỉ có nữ tử xinh đẹp kia lại lấy ra một quyển sách, xem ở trên lưng lạc đà, dáng vẻ nhàn nhã tự đắc, tựa hồ đang du sơn ngoạn thủy.

Đối với thân phận của nữ tử này, lòng của Hoắc Nguyên Chấn có một suy đoán đại khái, nhưng có chút mơ hồ, không có căn cứ, hiện tại vẫn không thể kết luận, chỉ có thể là từ từ quan sát trên đường đi.

Một trận gió thổi qua, thổi lật vài trang sách trong tay nữ tử.

Rốt cục nàng thu hồi quyển sách, ngẩng đầu nhìn gò cát phía trước, mở miệng nói:

- Gió đã nổi.

Lúc này Tiểu Miêu cũng không ngủ gật nữa, nhìn nữ tử nói:

- Tiểu thư, gió trong sa mạc này cũng không phải là tốt lành gì, sắc trời cũng không còn sớm, có lẽ chúng ta không nên đi nữa, tìm một chỗ dừng lại nghỉ ngơi tránh gió. Chờ gió này qua đi, sáng sớm mai chúng ta lại lên đường không muộn. Bây giờ đã là hoàng hôn mùng Bốn tháng Năm, hôm nay bất kể đi như thế nào cũng không thể tới được Cam Châu.

Nữ tử gật đầu một cái:

- Vậy chúng ta cứ nghỉ ngơi một chút.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio