Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Chỉ là Hoắc Nguyên Chân đột nhiên bạo phát, có thể đã làm rối loạn kế hoạch của nàng.
Hai người xa xa đối lập nhau, Hoắc Nguyên Chân cũng không có buông lỏng cảnh giác. Nếu như nữ tử trước mắt này xuất thủ, vậy đúng là nguy cơ lớn nhất của mình từ khi chuyển kiếp đến bây giờ.
Mặc dù nữ tử này không có bất kỳ hiện tượng ngưng tụ nội lực nào, không có bất kỳ tư thế và dấu hiệu nào muốn động thủ, nhưng Hoắc Nguyên Chân có thể cảm giác được, bất cứ lúc nào nàng cũng có thể phát ra một đòn chí mạng. Mặc dù nàng không có nhìn mình, thế nhưng tâm thần của nàng đã khóa được mình.
Cảm giác đó vô cùng huyền diệu, nếu không phải là công lực của Hoắc Nguyên Chân đã đến gần một cao thủ chuẩn viên mãn, hắn vẫn không cảm giác được.
Nguy cơ này vô cùng kín đáo, chờ lúc nó bạo lộ ra, rất có thể mình đã là một thi thể. Hoắc Nguyên Chân không thể không buông lỏng toàn thân, cổ sức không tỏ ra thái độ thù địch.
Song nữ nhân này cũng không có xuất thủ. Nàng tỏ vẻ giống như lần đầu tiên gặp Hoắc Nguyên Chân, nhìn hắn cẩn thận một hồi, mới nhẹ nhàng cúi đầu, tựa đầu trên đầu gối khép lại, thấp giọng nói:
- Lúc truyền thừa Hóa Kiếp Ma Công, ngươi có mặt ở đó phải không?
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, không có lên tiếng.
- Ngươi cũng không phải là Tiên Thiên viên mãn.
- Không sai, bần tăng không phải là Tiên Thiên viên mãn, chỉ là bần tăng có chút thủ đoạn đặc thù mà thôi.
Nữ tử vẫn không có ngẩng đầu, nhìn Hoắc Nguyên Chân nói: - Ngươi có thể viết cho ta mấy chữ hay không?
Hoắc Nguyên Chân ngẩn người một chút:
- Viết chữ gì?
- Ngươi hãy dùng ngón tay viết trên mặt cát trước mắt ngươi, bốn chữ “nữ nhân nhà ta”.
- Nữ nhân nhà ta?
Hoắc Nguyên Chân thật không rõ ý tứ của nữ tử, nhưng viết mấy chữ hẳn là không thành vấn đề, cũng không có nghĩ dùng nhiều lắm viết xuống mấy chữ này trên mặt cồn cát.
Nữ tử hơi nhướng ánh mắt nhìn về phía chữ của Hoắc Nguyên Chân viết.
Dưới Thiên Nhãn, chữ viết ngoài trăm thước cũng rõ ràng có thể thấy được. Nữ tử nhìn một hồi, đột nhiên nói ra hai chữ:
- Thật xấu!
Hoắc Nguyên Chân nhất thời có chút lúng túng, chữ của mình tuyệt đối không thể nói là xấu. Mặc dù không có giấy bút, dùng ngón tay viết ngoáy ra trên mặt hạt cát nhưng cũng coi là rồng bay phượng múa, làm sao có thể gọi là chữ xấu chứ.
Đang muốn giải thích mấy câu, nữ tử kia lại nói:
- Viết thêm hai chữ thật xấu nữa.
Hoắc Nguyên Chân giờ mới hiểu được ý tứ của nữ tử, thì ra là muốn mình viết lên hai chữ này.
Dù sao cũng đã viết nhiều, viết hai chữ cũng không phải là vấn đề, Hoắc Nguyên Chân tiện tay lại viết ở trên hạt cát hai chữ “Thật xấu”.
Lần này nữ tử nhìn chằm chằm vào nét chữ viết xong của Hoắc Nguyên Chân, tỉ mỉ nhìn hồi lâu, mới nhìn Hoắc Nguyên Chân nói:
- Quả nhiên... Đại sư, ngươi có thể nói cho ta biết họ của ngươi không?
Tên của Hoắc Nguyên Chân chỉ có mấy hồng nhan tri kỷ kia biết cũng không có người nào khác biết được, nữ tử trước mắt hỏi họ của mình, Hoắc Nguyên Chân do dự một chút, cứ nói:
- Tên tục gia của bần tăng họ Hoắc.
- Họ Hoắc...
Nữ tử trầm ngâm một chút, mặc dù không nói thêm gì, nhưng Hoắc Nguyên Chân lại cảm giác được luồng sát khí bao phủ mình kia đã bất giác lặng lẽ tản đi.
Chính là một hồi công phu ngắn ngủi như vậy, Hoắc Nguyên Chân cảm giác lưng của mình đã toát mồ hôi.
- Diệp Du Ly bảo ta giết ngươi.
- Bần tăng biết, song bần tăng không biết vì sao nàng không động thủ. Nữ tử không trả lời câu hỏi của Hoắc Nguyên Chân mà là lại tựa cằm lên đầu gối:
- Ta phải giết người, có mấy lý do đều là danh chính ngôn thuận, người biết đó là cái gì không?
- Lúc ở Trường An, Lục Mặc cùng Lạc Cửu đổ hết cho ta phá hỏng chuyện của bọn họ.
- Đây là thứ nhất, nhưng không phải trọng yếu nhất.
- Khô Mộc cùng Niệm Từ là người của các ngươi, nhưng cũng là địch nhân của ta.
Nữ tử lắc đầu một cái:
- Đây không coi là lý do.
- Ta đã đoạt đi Thiên Ma Cầm, phá hỏng việc trao đổi của Khô Mộc muốn làm.
Nữ tử gật đầu một cái:
- Cái này tương đối trọng yếu một chút, nhưng cũng không phải là quan trọng nhất.
Hoắc Nguyên Chân không có tiếp tục suy đoán, mặc dù hắn đoán ra, nhưng hắn không thích cảm giác vặn hỏi, dứt khoát hừ lạnh một tiếng:
- Nàng có lời gì không ngại nói thắng cũng được, bần tăng tới nơi này không phải là trả lời câu hỏi.
Nữ tử đột nhiên cười một tiếng:
- Tính khí của người vẫn không nhỏ, vậy ta sẽ thay người nói ra nguyên nhân cuối cùng, bởi vì sớm muộn ngươi cũng là địch nhân của ta, ngươi muốn giết ta, điểm này không sai.
Nữ tử đột nhiên ngả bài, khiến Hoắc Nguyên Chân có chút bất ngờ, cứ như vậy chẳng khác nào đã dồn ép mình đến bên cạnh bờ vực.
Hiện tại thân phận của nữ tử đã rõ ràng. Nàng chính là giáo chủ Lý Thanh Hoa của Lạc Hoa thần giáo.
Cũng chỉ có Lý Thanh Hoa mới có thể sai khiến được Diệp Du Ly, mới có thể có công lực cao như vậy, một chưởng từ xa trăm thước đã đánh tan thần thông chữ Vạn của mình.
Thậm chí đột nhiên Kế Vô Song bằng lòng hộ tống các nàng, sau đó đột nhiên rời đi hẳn đều là Lý Thanh Hoa ở phía sau sai khiến, Kế Vô Song không dám vi phạm, lúc này mới kỳ kỳ quái quái chạy đi.
Nếu như Hoắc Nguyên Chân trả lời là tội giết nàng, như vậy khó bảo đảm Lý Thanh Hoa không động thủ.
Nhưng nếu trả lời là không phải, vậy cũng không phải là xuất phát từ chủ tâm của Hoắc Nguyên Chân. Hoắc Nguyên Chân chính là tới cứu Đông Phương Tình, sau đó đối phó Lý Thanh Hoa.
Cho nên câu trả lời này rất mấu chốt.
Hoắc Nguyên Chân thở ra một hơi, rốt cục là gật đầu một cái:
- Nàng nói không sai, sớm muộn bần tăng phải đối mặt cùng nàng, nhưng còn chưa nói tới giết nàng, bởi vì muốn giết một người không phải là dễ dàng như vậy, trừ phi nàng đã phạm tội ác tày trời.
Lý Thanh Hoa nói:
- Cho dù người còn chưa nghĩ ra có phải muốn giết ta hay không, nhưng đi đối phó ta là chắc chắn. Hơn nữa ngươi tới cứu Đông Phương Tình, chẳng qua là không đúng lúc lắm, vừa mới đi nơi này đã gặp ta.
- Lý giáo chủ, nếu nàng cũng đã rõ ràng như thế, bần tăng không hiểu nàng còn chờ cái gì?
Lúc này Lý Thanh Hoa từ trên cồn cát đứng lên, bắt đầu chậm rãi đi về phía Hoắc Nguyên Chân, vừa đi vừa nói:
- Ta còn biết người đi tìm Đông Phương Tình, đúng vậy, rất có thể Đông Phương Tình chưa chết, nàng vẫn còn ở Tây Vực, nhưng người muốn tìm được nàng cũng không phải là dễ dàng như vậy.
Hoắc Nguyên Chân không lên tiếng, chờ Lý Thanh Hoa nói tiếp.
- Vốn là ta muốn đối phó ngươi, nhưng bây giờ ta đã thay đổi chủ ý, Hoắc... Phương trượng, chúng ta hãy làm một giao dịch, chỉ cần ngươi có thể trợ giúp ta một chuyện, như vậy ta sẽ giúp cho quá trình người tìm kiếm Đông Phương Tình thuận lợi rất nhiều.
- Lý giáo chủ biết Đông Phương Minh chủ ở đâu sao?
- Không, ta cũng không biết vị trí cụ thể của nàng, nhưng người phải hiểu Tây Vực mênh mông, Đông Phương Tình bây giờ ở một chỗ không thể liên hệ cùng ngươi, ngươi muốn tìm kiếm sẽ rất khó khăn.
- Nhưng nếu người bằng lòng trợ giúp ta, ta có thể giúp người hạn định một khu vực cụ thể, sau đó người tìm có lẽ sẽ đơn giản hơn nhiều.
Nghe thấy lời của Lý Thanh Hoa, Hoắc Nguyên Chân không khỏi tim đập thình thịch.
Mặc dù trong thư của Đông Phương Tình viết cho mình là nàng sẽ ở địa phương có nguồn nước, nhưng nếu như ngay cả nguồn nước nhỏ cũng tính vào, địa phương như Tây Vực vô cùng rộng lớn, địa phương có giếng có tính là nguồn nước hay không?
Địa phương có sông nhỏ có tính là nguồn nước hay không? Chẳng lẽ mình còn có thể đi tìm từng cái sao?
Nếu như Lý Thanh Hoa có thể nói với mình một khu vực đại khái, như vậy chuyện tìm kiếm chắc chắn sẽ thuận lợi rất nhiều.
- Không biết Lý giáo chủ muốn bần tăng trợ giúp nàng làm chuyện gì? Chuyện thương thiên hại lý bần tăng không làm.
- Mười ngày sau, Tứ Đại Thánh Hỏa Sứ của Thánh Hỏa Giáo Ba Tư sẽ tới Tây Vực, bọn họ muốn thông qua Tây Vực tiến vào Thiên Sơn, hội hợp nhân mã Ma giáo trên Thiên Sơn. Một khi Tứ Đại Thánh Hỏa Sứ tới Ma giáo, như vậy thực lực của Ma giáo lại tăng trưởng lần nữa, ta không hy vọng thấy cảnh tượng này phát sinh.
- Ta hy vọng ngươi có thể trợ giúp ta đi chặn giết Tứ Đại Thánh Hỏa Sứ này ở giữa đường. Dù sao bọn chúng là man di phiên bang, muốn mưu đồ tộc nhân đất nước ta, ngươi đối phó bọn chúng không phải là thương thiên hại lý.
Hoắc Nguyên Chân nói:
- Lý giáo chủ không hy vọng thấy chuyện như vậy phát sinh, rất có thể tự mình đi chặn giết, tin tưởng Tứ Đại Thánh Hỏa Sứ cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của nàng.
- Nếu như ta có thể làm chuyện này, vậy bất tất tìm người hỗ trợ. Nếu ngươi bằng lòng đi, như vậy ta có thể nói cho ngươi biết một vị trí đại khái, tránh cho người đi vòng một chặng đường oan uổng.
Hoắc Nguyên Chân trong lòng yên lặng suy tư một hồi, trợ giúp Lý Thanh Hoa, việc này là có thể làm được, không những có lợi đối với tìm kiếm Đông Phương Tình, mà còn cũng có thể làm suy yếu thế lực của Mạc Thiên Tà.
Nếu không Tứ Đại Thánh Hỏa Sứ tới Ma giáo, nói không chừng tiếp theo chính là Mạc Thiên Tà tổng tiến công Thiếu Lâm.
Hoắc Nguyên Chân không muốn nhìn thấy hàng loạt cao thủ Ma giáo tiến vào Thiếu Lâm như vào chỗ không người.
Hắn bèn gật đầu một cái:
- Đã như thế, vậy bần tăng bằng lòng, bây giờ xin Lý giáo chủ trước tiên nói về phương vị đại khái của Đông Phương Minh chủ.
Thấy Hoắc Nguyên Chân đồng ý, Lý Thanh Hoa cười một cái:
- Như vậy rất tốt, bây giờ ta nói cho ngươi biết một phương vị, ba quận Lương Châu, Cam Châu, Tiêu Châu, ngươi có thể không cần phải đi, Đông Phương Tình tuyệt đối không ở nơi đó.
Lý Thanh Hoa quả thật hữu dụng đối với Hoắc Nguyên Chân, bởi vì mục tiêu của Hoắc Nguyên Chân vốn là đến Tiêu Châu trước, sau đó đi tìm kiếm trong Tửu Tuyền, xem xem Đông Phương Tình có ở nơi đó hay không.
Hơn nữa trong lòng hắn một mực lo lắng có thể Đông Phương Tình vẫn còn ở trong khu vực Lương Châu hoặc là Cam Châu hay không, nói như vậy phạm vi có thể quá lớn.
Nói xong cho Hoắc Nguyên Chân chuyện này, Lý Thanh Hoa tiếp tục nói:
- Bây giờ chỉ là một phương vị đại khái, ta hy vọng ngươi có thể làm tốt việc của ta. Sau khi việc thành công, ta sẽ nói cho người biết thêm một bước nữa, đến lúc đó người tìm kiếm sẽ dễ dàng hơn.
Sau khi nói xong, Lý Thanh Hoa nói cho Hoắc Nguyên Chân thời gian cùng đường đi của Tứ Đại Thánh Hỏa Sứ Giả.
Hoắc Nguyên Chân nhất nhất ghi nhớ, vì Thiếu Lâm, vì Đông Phương Tình, hắn đành phải có lỗi với đám sứ giả Ba Tư ngoại lai này.
Nói xong những chuyện này, dường như Lý Thanh Hoa đột nhiên có một ít ngượng nghịu, nhìn Hoắc Nguyên Chân nói:
- Ta còn có một chuyện nhỏ, nếu như người bây giờ không có việc gì, hy vọng thể giúp ta một chuyện.
- Lý giáo chủ còn có chuyện gì?
Nếu Lý Thanh Hoa lại nói với mình địa điểm đại khái, khoảng thời gian này tự nhiên Hoắc Nguyên Chân không thể chủ động đi tìm tung tích của Đông Phương Tình, chờ sau khi đối phó Thánh Hoa Sứ Giả lại đi là được.
Dù sao mấy ngày này cũng không có việc gì, nếu như Lý Thanh Hoa có chút việc nhỏ, mình giúp một tay cũng không có vấn đề.
- Tiêu Châu chính là đô thành Đại Hạ, bên trong thành có một người thủy chung vẫn đang làm phiền ta, ta trở về lần này còn phải đi tới chỗ hắn tham gia một lần yến tiệc. Ta hy vọng ngươi có thể cùng đi với ta, dĩ nhiên là thay đổi hóa trang, sau đó lấy một thân phận khác đi.
Nhìn ánh mắt chờ đợi của Lý Thanh Hoa, Hoắc Nguyên Chân đột nhiên có một tia dự cảm xấu, muốn bần tăng đi làm gì? Làm chuyện xấu sao?
- ----------------------------------------------------
Thành Tiêu Châu trong bốn quận Hà Tây thuộc về thành lớn thứ hai, quy mô đứng sau thành Sa Châu nằm ở chỗ xung yếu của phương Đông và Tây.
Quy mô hơi nhỏ một chút, những phương tiện phòng thủ của thành Tiêu Châu đầy đủ, cơ sở trong thành cũng xây dựng tốt, so sánh với thành Sa Châu, Tiêu Châu lộ vẻ quý phái hơn.
Ngoài cửa Đông thành Tiêu Châu, mười mấy tên binh lính áo giáp màu lam ở chỗ cửa thành, kiểm tra người đi đường qua lại.
Nơi đây thường xuyên thấy được rất nhiều người thân mặc trang phục các dân tộc, thậm chí có người Tây phương tóc vàng mắt xanh cư ngụ ở nơi này.
Song thời kỳ này không có tâm lý sính ngoại như kiếp trước của Hoắc Nguyên Chân, lúc binh lính Đại Hạ đối mặt người ngoại bang, ngược lại sẽ cảm thấy tự tôn hơn.
Mặc dù Đại Hạ đã dựng nước, nhưng mọi người vẫn tự nghĩ mình là người Đường thật ra cũng không muốn tương tàn lẫn nhau đến tình trạng này.
Rất nhiều binh lính Đại Hạ quê hương đều ở Trung Nguyên, bây giờ có nhà lại khó quay về, tâm lý nhớ quê hương khiến bọn họ cũng không muốn chiến tranh.
Chẳng qua là đã đi theo dưới quyền Mã tướng quân, cũng không có những lựa chọn khác.
Nơi xa hai con lạc đà từ trên quan đạo chậm rãi đi tới, tới trước cửa thành.
Phía trên lạc đà là một nam một nữ, nhìn qua tuổi cũng không nhiều, nam sáng sủa anh tuấn, nữ xinh đẹp mỹ miều, nhưng toàn thân cả hai phong trần mệt mỏi, nhìn qua dường như vừa vượt qua đường không gần.
Tiểu đội trưởng giữ cửa thành nghênh đón, chuẩn bị tiến hành kiểm tra đối với hai người này.
Nhưng sau khi hắn đến gần, thấy rõ ràng tướng mạo nữ tử, nhất thời cả kinh, vội vàng quỳ xuống thi lễ, lớn tiếng nói:
- Tiểu đội trưởng vệ quân thành Đại Hạ ra mắt Thánh Mẫu!
Nghe lời của Tiểu đội trưởng, mọi người đều quay đầu lại, nhìn qua quả nhiên là Thánh Mẫu Lý Thanh Hoa của Đại Hạ quốc đến, nhất thời quỳ xuống một đám.
Đại Hạ chẳng những lập Lạc Hoa thần giáo làm quốc giáo, hơn nữa đã lập pháp, tôn Lý Thanh Hoa làm Thánh Mẫu Đại Hạ. Bây giờ trừ Hoàng đế Đại Hạ Mã Đạo Viễn ra, phàm là con dân Đại Hạ thấy Lý Thanh Hoa đều phải dùng đại lễ tham bái.
Hơn nữa thành Tiêu Châu này là quốc đô Đại Hạ, cũng là đặc biệt thích hợp đối với chuyện Lý Thanh Hoa tuyên truyền, cơ hồ tất cả con dân đều biết nàng.
Không đơn thuần bởi vì Lý Thanh Hoa là Thánh Mẫu, hơn nữa Lý Thanh Hoa xinh đẹp lạ thường, khí chất đặc biệt của nàng cũng là thần tượng trong lòng vô số thanh niên Đại Hạ.