Phương Trượng

chương 520: giả mạo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Sơn Lão Ma

Ngay cả Mã Đạo Viễn cũng đã từng tuyên bố trước mặt mọi người, vị trí vương hậu Đại Hạ bất cứ lúc nào cũng giữ lại cho Lý Thanh Hoa, chỉ cần nàng gật đầu là được, có thể thấy được sức hấp dẫn to lớn của Lý Thanh Hoa.

Trái ngược với vẻ đẹp của nàng, ngược lại võ công của nàng cơ hồ bị người ta quên lãng, thậm chí rất nhiều người cũng hoài nghi Lý Thanh Hoa không biết võ công.

Mà bản thân Lý Thanh Hoa cũng không có phát biểu qua bất kỳ lời nào về võ công của mình. Ở Đại Hạ, người chân chính biết được nội tình Lý Thanh Hoa cũng không có mấy.

Ở cửa thành đã quỳ một đám người. Lý Thanh Hoa cũng không có bất kỳ bày tỏ gì, cùng nam tử bên cạnh xuyên thẳng qua cửa thành mà vào.

Mọi người cũng không lưu tâm, đều hưng phấn vì mình có thể chính mắt thấy Thánh Mẫu ở khoảng cách gần.

Đi qua cửa thành, Lý Thanh Hoa liền nhanh chóng mang mạng che mặt.

Bão cát trong sa mạc quá lớn, ở Đại Hạ mang mạng che mặt là chuyện rất thường gặp. Không riêng nữ tử, thậm chí có ít nam tử cũng mang khăn che mặt, giống như người của vùng giá rét đội mũ.

- Thật ra thì khi nàng vào thành nên mang mạng che mặt.

Nam tử bên cạnh nhìn Lý Thanh Hoa một cái, mở miệng nói một câu.

Giấu dưới mạng che mặt, dung mạo của Lý Thanh Hoa bị che khuất, rốt cục không hề khiến nhiều người chú ý như vậy, lúc này mới nhìn nam tử bên cạnh nói:

- Người kể chuyện quá hấp dẫn người, trong lúc nhất thời ta quên mất.

Giọng nói dừng một chút, Lý Thanh Hoa dò hỏi:

- Nữ tử đó cầu Phật gặp được người nàng thích, rốt cục nàng có gặp được hay không?

- Gặp được, nàng hóa thân thành cầu đá, tu luyện năm trăm năm, rốt cục gặp được người nàng thích đi qua trên cầu, nhưng cũng không có liếc nhìn nàng cái nào, cứ như vậy vội vã đi qua.

- Năm trăm năm, liếc mắt nhìn một cái...

Giọng nói của Lý Thanh Hoa có chút trầm xuống, sau đó lại hỏi:

- Vậy sau đó nữ hài tử này có bỏ cuộc không?

- Nàng không có bỏ cuộc. Nàng lại cầu Phật tổ lần nữa, muốn nhìn ý trung nhân của mình nhiều hơn, vì vậy Phật tổ làm cho nàng biến thành một cây đại thụ, lại tu luyện năm trăm năm lần nữa. Rốt cục ý trung nhân của nàng cũng đi tới, mệt mỏi, nghỉ ngơi dưới tàng cây, ngủ, nữ tử duỗi cành lá sum xuê che ánh mặt trời cho hắn.

- Một nữ tử quá si tình, sau đó thì sao?

- Ý trung nhân của nàng thức dậy, sờ thân cây đại thụ một chút, sau đó lại ra đi lần nữa.

- Thế nhưng nàng đã vì hắn chờ đợi một ngàn năm, chẳng lẽ cũng không có kết cục sao?

- Nữ nhân lại lần nữa đi tới trước mặt của Phật tổ. Phật tổ hỏi nàng, nàng còn muốn gặp lại hắn hay không? Nếu như còn muốn, sẽ phải tu luyện năm trăm năm nữa.

Lý Thanh Hoa ở bên cạnh ngây cả người, vốn định thốt lên lời, nhưng giờ khắc này lại không có nói ra. Nàng có cảm giác dường như những lời này là nói với mình.

Nam tử bên cạnh tiếp tục nói:

- Lần này nữ tử không cầu xin gặp lại ý trung nhân của nàng. Nàng cảm thấy đã không có ý nghĩa, chờ đợi hết năm trăm năm này tới năm trăm năm khác, lại chỉ có thể đổi lấy gặp gỡ bèo nước lướt qua nhau vô nghĩa, nàng đã làm quá nhiều.

- Nghe thấy nữ tử nói không muốn gặp ý trung nhân của nàng nữa, Phật tổ cũng thở phào nhẹ nhõm, nói với nàng vậy thì quá tốt, có một nam tử vì muốn thấy mặt nàng một lần đã tu luyện hai ngàn năm.

- Thế nhưng nàng chưa hẳn đã thích nam tử đã tu luyện hai ngàn năm vì nàng kia.

Nghe Lý Thanh Hoa xen lời, nam tử bên cạnh nói:

- Giống như người nàng thích, cũng chưa chắc bởi vì hắn tu luyện một ngàn năm thích hắn. Người ta luôn luôn phải trải qua gió táp mưa sa mới biết thứ mình muốn là cái gì, quá mức cố chấp chưa chắc đã là chuyện tốt.

Lý Thanh Hoa trầm mặc không nói, nỗi lòng ngổn ngang trăm mối.

Nam tử bên cạnh chính là Hoắc Nguyên Chân. Bây giờ hắn đã thay một bộ trang phục tục gia, trên đầu mang bộ tóc giả của Hệ Thống. Những thứ này đều là từ Thiếu Lâm mang ra, để đề phòng bất cứ tình huống nào, bây giờ quả nhiên đã phát sinh tác dụng.

Đối với yêu cầu của Lý Thanh Hoa, Hoắc Nguyên Chân suy tính rất lâu mới bằng lòng.

Bởi vì yêu cầu của Lý Thanh Hoa chính là khiến Hoắc Nguyên Chân theo nàng cùng đi Tiêu Châu, hơn nữa giả dạng nam tử có quan hệ mật thiết cùng Lý Thanh Hoa, làm cho một người nào đó hết hy vọng.

Bởi vì còn trông cậy vào Lý Thanh Hoa nói với mình về vị trí cụ thể của Đông Phương Tình, cho nên Hoắc Nguyên Chân đáp ứng. Đơn giản chỉ là giả bộ thôi, đây vốn chính là sở trường của Hoắc Nguyên Chân

Sau khi mang theo tóc giả, Hoắc Nguyên Chân lập tức hóa thân thành một thanh niên anh tuấn, ở bên cạnh Lý Thanh Hoa thật đúng là trai tài gái sắc.

Thân phận thay đổi, tên cũ không thể tiếp tục gọi Nhất Giới, Hoắc Nguyên Chân dứt khoát nói ra tên tục gia của mình, thuận tiện cho Lý Thanh Hoa xưng hô.

Chỉ có điều sau khi Hoắc Nguyên Chân nói ra tên, vẻ mặt của Lý Thanh Hoa toát ra ý vị sâu xa, dáng vẻ giống như nàng đã biết từ sớm.

Lạc đà bước đi thong thả, rốt cục đã tới tổng đàn Lạc Hoa thần giáo nằm ở Tây thành Tiêu Châu.

Trong Lạc Hoa thần giáo, bởi vì quan hệ Lý Thanh Hoa là giáo chủ, nữ tử chiếm hơn một nửa, đi tới trước cửa tổng đàn, người canh phòng cũng là hai nữ tử trẻ tuổi.

Có lẽ là trước đó Lý Thanh Hoa đã dùng Thiên Lý Truyền Âm báo cho các nàng, khi nàng cùng Hoắc Nguyên Chân đi tới trước cửa tổng đàn, người canh phòng mắt nhìn thẳng, giống như không có nhìn thấy hai người bọn họ.

Tổng đàn của Lạc Hoa thần giáo quy mô và xa hoa gần với Hoàng cung Đại Hạ, bên trong đình đài mọc lên san sát, phong cảnh tuyệt đẹp, bây giờ đã là đầu hè, trăm hoa nở rộ, đầy sân hương thơm mát nhẹ nhàng.

Nơi này thường thấy nhất chính là hoa, khắp nơi muôn tía ngàn hồng. Hoắc Nguyên Chân theo Lý Thanh Hoa cùng nhau đi tới, không khỏi âm thầm cảm thán, kiến trúc của Lạc Hoa thần giáo này không biết phải hao phí bao nhiêu ngân lượng.

Hai người cùng nhau đi tới viện của Lý Thanh Hoa ở.

Không giống với những chưởng môn môn phái khác thông thường đều ở đại điện, địa điểm của Lý Thanh Hoa chỉ là một tiểu viện ở phía sau thần giáo. Bên trong viện có một căn phòng, phòng cũng không phải lớn lắm, song trước sau đều là một biển hoa.

Lạc đà sớm đã thả ngoài cửa bên kia, hai người đi bộ tới nơi này. Sau khi tiến vào viện, Lý Thanh Hoa nhìn Hoắc Nguyên Chân nói:

- Sao hả? Đây chính là chỗ ta ở.

Hoắc Nguyên Chân nhìn bốn phía một chút:

- Nếu như cảnh đẹp có thể làm cho lòng người thoải mái, nàng ở đây coi như là tốt.

Trở lại chỗ của mình, Lý Thanh Hoa cũng đã tùy tiện rất nhiều, bỏ mạng che mặt ra, nghe được lời của Hoắc Nguyên Chân, không khỏi liếc hắn một cái:

- Ngươi luôn luôn mất hứng như thế, còn nữa, sau này nói chuyện không nên mang theo thiên cơ triết lý khắp nơi, nhất là trước mắt ngoại nhân. Người phải hứa với ta, mấy ngày nay người sẽ là một người khác, trừ không ép người nhậu nhẹt, những phương diện khác ngươi phải biểu hiện bình thường một chút.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio