Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Nghe lời của Giang Lưu, trong nháy mắt Mã Đạo Viễn lông mày dựng ngược, một luồng khí tức sát phạt tỏa ra.
- Đó là chuyện gì? Ngươi nói cho ta rõ!
Không giống với nội lực của người giang hồ, cũng không giống với sát khí của một ít thích khách, đó thuần túy chính là một luồng khí tức sát phạt, chỉ có quân nhân thân trải qua bách chiến chiến trường mới có. Loại khí thế không gì sánh được này, không phải là người giang hồ có thể có được.
Đối với thái độ của Mã Đạo Viễn, Giang Lưu cũng không bất ngờ. Tin tức này sớm muộn Hoàng đế sẽ biết, còn không bằng sớm nói cho hắn biết.
- Là thế này, sáng hôm nay, quân sĩ giữ cửa phát hiện Thánh Mẫu từ trong sa mạc trở về, hơn nữa là cùng trở về với một nam nhân. Hai người phong trần mệt mỏi, có vẻ như sống chung một chỗ thời gian rất lâu, hơn nữa còn vẫn đang nói chuyện.
- Là nam nhân thế nào?
- Là một nam tử trẻ tuổi ước chừng hai mươi, nghe nói bề ngoài vô cùng anh tuấn.
Mã Đạo Viễn nghe được tin tức này, hàm răng nghiến kèn kẹt. Hắn vẫn cho rằng Lý Thanh Hoa là của mình độc chiếm, cho dù bây giờ nàng chưa đồng ý làm hoàng hậu của mình, đó cũng là chuyện sớm muộn. Mình cũng đã làm Hoàng đế, chẳng lẽ không thể chiếm được lòng nàng hay sao?
Mặc dù Lý Thanh Hoa ở Đại Hạ rất được hoan nghênh, người thích nàng nhiều vô số, nhưng Mã Đạo Viễn không tin có ai dám thật sự tranh cao thấp cùng mình, trừ phi người đó không muốn sống.
Không ngờ tới lần này lại nhảy ra một tên công tử bột, giỏi lắm, có can đảm, lại dám cướp nữ nhân của trẫm!
Mã Đạo Viễn trầm giọng nói:
- Thánh Mẫu ngày thường đều mang mạng che mặt, vì sao quân sĩ giữ cửa nhận ra?
- Vi thần cũng từng có nghi vấn đối với chuyện này, còn đặc biệt hỏi thăm qua quân sĩ giữ cửa. Theo như lời bọn họ, sau khi Thánh Mẫu từ sa mạc trở về là không có đeo mạng che mặt, mà là vẫn đang ngó chừng nhìn nam tử kia bên cạnh, có vẻ như người kia đang nói cái gì cho nàng nghe, có vẻ Thánh Mẫu rất tập trung tinh thần.
- Đợi đến sau khi quân sĩ giữ cửa thi lễ, Thánh Mẫu mới lấy mạng che mặt ra đeo lên. Tên tiểu đội trưởng nói, hình như là khi đó Thánh Mẫu đã quên đeo.
- Giỏi! Giỏi cho một tiểu tử thúi! Lại có thể khiến Thánh Mẫu nghe hắn nói chuyện tới mức quên đeo mạng che mặt, không ngờ Đại Hạ chúng ta còn có nhân vật như thế tồn tại, có từng điều tra được người này là đến từ quận nào hay không?
- Bệ hạ! Vị thần lén lút phái người điều tra nghe ngóng qua, rất nhiều người cũng thấy Thánh Mẫu cùng nam tử kia đi Lạc Hoa thần giáo, nhưng không có ai biết nam tử đó.
- Hừ! Đi Lạc Hoa thần giáo là có thể bình an vô sự sao? Ngươi điều tra người này ở tại địa phương nào của Lạc Hoa thần giáo, trẫm sẽ phái đại nội cao thủ tới đó giết chết người này trước. Loại người có uy hiếp này, nhất định phải sớm diệt trừ.
Giang Lưu do dự một chút, nhìn Mã Đạo Viễn nói:
- Bệ hạ! Dường như người này theo Thánh Mẫu đi vào trong viện của nàng, chưa từng trở ra.
- Cái gì! Lớn mật!
Mã Đạo Viễn tức giận đột nhiên vỗ tay vịn ngai vàng của mình, giỏi thật! Đây đúng thật là quá đáng, nữ nhân của mình lại sống phóng đãng cùng một chỗ cùng người khác. Đây quả thực là cắm sừng cho Hoàng đế!
- Phản! Phản rồi! Bay đâu tới đây cho trẫm, bây giờ phải đi Lạc Hoa thần giáo, bắt tên dê xồm này lại cho trẫm, thiên đao vạn quả điểm thiên đăng! Tru di cửu tộc!
Mã Đạo Viễn tức giận tới nỗi cơ mặt cũng run run. Xong rồi, trung cung nương nương tương lai ngủ với người ta, buồn cười Hoàng để mình còn không biết gì.
Thấy Mã Đạo Viễn kích động như vậy, Giang Lưu vội vàng nói:
- Bệ hạ bớt giận, bớt giận!
- Bớt giận cái rắm, ngay cả nữ nhân cũng bị người ta đoạt, không được, lão tử phải đi Lạc Hoa thần giáo, để đoạt Thánh Mẫu về!
Mã Đạo Viễn giống như một con sư tử tức giận, đứng dậy chuẩn bị ra bên ngoài.
Giang Lưu ở phía sau vội vàng quỳ xuống, nhìn Mã Đạo Viễn nói:
- Bệ hạ, nếu như người nhất định phải đi cũng được, thế nhưng trước đó xin nghe vi thần một lời. Dù sao lúc này người mới đi, nếu như bọn họ thật có chuyện gì chỉ sợ cũng sớm đã xong xuôi, người đi cũng là vô ích.
Lời của Giang Lưu khiến Mã Đạo Viễn hơi tỉnh táo một chút, dừng bước lại, nhưng cũng không quay đầu lại:
- Ngươi nói.
- Bệ hạ, vi thần cho rằng lúc này đi tới đó cũng không ổn thỏa. Thứ nhất, chúng ta cũng không biết giữa hai người họ là thực sự có chuyện hay không. Nếu như chuyện này là một cuộc hiểu lầm, bệ hạ đi vào không phải là chọc cho người cười chê sao?
- Thế nhưng trẫm khó có thể chịu được nàng ở cùng một chỗ với một nam nhân.
- Bệ hạ, có lẽ theo vi thần thấy, chuyện này chắc chắn có điều kỳ quặc. Theo quân sĩ giữ cửa kia nói, nam nhân kia ở cùng một chỗ với Thánh Mẫu, dáng dấp rất là tuấn mỹ, vi thần liền hoài nghi người này có thể cũng là nữ giả nam trang hay không? Việc các nàng của Lạc Hoa thần giáo nữ giả nam trang đúng là chẳng lạ lùng gì.
- A! Nghe người nói như vậy, tựa hồ thật sự có khả năng này.
Giang Lưu thấy Mã Đạo Viễn có chút động lòng, nghĩ thầm lần này không phải là nữ giả nam trang. Mặc dù bề ngoài người kia anh tuấn đẹp mắt, nhưng thân hình khí chất tuyệt đối là nam nhân không thể nghi ngờ.
Song bây giờ là thời khắc mấu chốt khuyến Mã Đạo Viễn không nên đi bêu xấu. Giang Lưu phải dùng một chút thủ đoạn đặc biệt, lại lần nữa nói:
- Theo vi thần thấy, vẫn nên đợi đến sáng sớm ngày mai hãy quyết định, vi thần vẫn là câu nói đó, nếu phải có chuyện, sớm đã có chuyện, nhất cử nhất động của bệ hạ đều liên quan đến quốc thể, nhất thiết không được thể hiện ra trò cười, làm trò hề cho thiên hạ. Đại Hạ chúng ta mới thành lập, hy vọng bệ hạ vẫn lấy quốc gia làm trọng.
Dưới sự khuyên giải của Giang Lưu, rốt cục Mã Đạo Viễn mệt mỏi đặt mông ngồi trên một cái ghế bên cạnh.
- Nếu nàng thật sự tìm nam nhân khác, như vậy trẫm nhất định bầm thây vạn đoạn nam nhân này.
Mã Đạo Viễn cắn răng nghiến lợi nói, cảm giác trong lòng từ trước tới nay chưa từng uất ức như thế.
- Đó là đương nhiên, bất quá bệ hạ, vi thần vẫn phải nhắc nhở người một câu, cho dù bệ hạ thật muốn làm như thế, cũng không nên quá mức bạo lộ dấu vết. Dù sao đây không phải là chiến tranh chân chính, chuyện bệ hạ phải làm là thắng được lòng của nữ nhân. Thánh Mẫu không phải là một mực cự tuyệt bệ hạ sao, nếu như Thánh Mẫu cùng nam nhân kia còn chưa có xảy ra chuyện đó, như vậy có lẽ lần này vẫn còn cơ hội của bệ hạ.
- Ý của ngươi là...?
- Sáng ngày kia chính là yến hội của bệ hạ mời sứ giả các nước. Đến lúc đó, Thánh Mẫu cũng sẽ có mặt, chỉ cần bệ hạ có thể làm cho Thánh Mẫu được vui lòng vào ngày đó, chuyện chưa chắc không có chuyển biến.
Nghe lời nói của Giang Lưu một hồi, Mã Đạo Viễn mới coi là hầm hừ tức giận tạm thời bằng lòng không đi Lạc Hoa thần giáo, nhưng đã ra lệnh xuống, nhất định phải tập trung chú ý động tĩnh của Lạc Hoa thần giáo, điều tra thật kỹ xem nam nhân kia là ai.
Sáng sớm hôm sau, Hoắc Nguyên Chân rời khỏi giường, mặc vào một bộ trang phục của Lý Thanh Hoa chuẩn bị cho mình.
Phải nói nhãn quang của Lý Thanh Hoa cũng không tệ, bộ áo lót công tử màu xanh nhạt, bên hông là một cái đai lưng màu xanh, trên đó còn có một khối ngọc bội giá trị xa xỉ, còn cho Hoắc Nguyên Chân một chiếc quạt xếp nan vàng.
Hoắc Nguyên Chân mang Long Tuyền bảo kiếm ở sau lưng, đội tóc giả, lập tức biến thân trở thành công tử trần tục vô cùng anh tuấn.
Vừa mới mặc xong, Lý Thanh Hoa lại lần nữa đẩy cửa mà vào.
Hoắc Nguyên Chân nhìn qua Lý Thanh Hoa, nhất thời ngẩn người một chút.
Giả bộ tình nhân sao?!
Quần áo của Lý Thanh Hoa lại tương tự mười phần cùng mình, chỉ có điều nàng mặc là nữ trang, tóc dài vấn ở phía sau, trên mặt điểm một chút trang sức nền nã, nhăn mày cười một tiếng, nghiêng nước nghiêng thành.
Chỗ xuất sắc nhất của Lý Thanh Hoa là hai mắt của nàng. Mắt của nàng rất lớn, đen láy tựa như biển sao mênh mông, khiến cho người ta nhìn thấy không thể đưa mắt rời đi.
Lúc ban đầu Hoắc Nguyên Chân thấy nàng cũng có cảm giác như vậy
Lý Thanh Hoa thấy Hoắc Nguyên Chân mặc xong, mỉm cười gật đầu:
- Người làm hòa thượng thật đúng là oan ức, không ngờ ánh mắt của Đông Phương Tình tốt vô cùng.
Quan sát trước trước sau sau một hồi, Lý Thanh Hoa đột nhiên bật cười:
- Bộ dạng này của ngươi đã không giống như là một cao thủ võ lâm, mà là một công tử bột có tiền, sau lưng đeo kiếm càng giống như là kiểu dáng giả vờ giả vịt, nếu như chơi ưng dắt chó đi dạo nữa lại càng giống.
- Lý giáo chủ là đang chế giễu ta sao, vậy không phải là sẽ trở thành thiếu niên hư hỏng hay sao?
- Không được gọi Lý giáo chủ nữa, gọi Thanh Hoa.
Hoắc Nguyên Chân lại một lần nữa lỡ lời, dứt khoát liền cầm quạt xếp trong tay run lên mở ra “rào” một tiếng, nhẹ nhàng phe phẩy vài cái, nhìn Lý Thanh Hoa nói:
- Thanh Hoa, hôm nay chúng ta đi đâu đây?
Giờ khắc này, cũng không thấy một chút bóng dáng hòa thượng nào trên người hắn.
Khổ người Hoắc Nguyên Chân cao, Lý Thanh Hoa chỉ đứng tới cằm hắn, ngẩng đầu nhìn Hoắc Nguyên Chân, trong mắt toát ra thần thái khác thường, dường như thật sự là người tình nhỏ của Hoắc Nguyên Chân, dịu dàng nói:
- Nguyên Chân người nói đi nơi nào sẽ đi nơi đó.
Hoắc Nguyên Chân mỉm cười nói:
- Chúng ta về nhà có được hay không?
- Về nhà!
Vốn là từ trước đến nay Lý Thanh Hoa phối hợp diễn trò cùng Hoắc Nguyên Chân đột nhiên ngẩn người một chút, trong mắt cũng không thấy được có một tia hài hước.
Một lát sau, Hoắc Nguyên Chân cũng phát giác Lý Thanh Hoa tựa hồ có cái gì không thích hợp, thử dò xét hỏi một câu:
- Thanh Hoa?
Lý Thanh Hoa lại lần nữa ngẩng đầu nhìn hướng về phía Hoắc Nguyên Chân:
- Được, ngươi nói về nhà, Thanh Hoa sẽ theo người về nhà, chúng ta đi thôi.
Sau khi nói xong, Lý Thanh Hoa nhẹ nhàng khoác tay lên cánh tay của Hoắc Nguyên Chân, chủ động đi tới cửa.
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân cũng âm thầm than thở. Lý Thanh Hoa không hổ là đứng đầu một giáo, cử chỉ tự nhiên nền nã, mặc dù là diễn trò cùng mình nhưng cũng không có chút vẻ làm bộ. Loại bản lãnh tự nhiên như thường này, nếu như ở kiếp trước tuyệt đối có thể đi tranh thủ giải Oscar một chuyển.
Nếu Lý Thanh Hoa tự nhiên như vậy, hơn nữa dù sao cũng là diễn kịch, Hoắc Nguyên Chân cũng tỏ ra thoải mái, mặc cho Lý Thanh Hoa kéo cánh tay của mình, một tay phe phẩy chiết phiến, ngẩng đầu ưỡn ngực liền đi ra cửa.
Lý Thanh Hoa không có gọi người chuẩn bị xe ngựa, hai người cứ như vậy đi bộ về phía trước.
Dọc theo đường đi, người của Lạc Hoa thần giáo thấy bọn họ, mặc dù không có cử động đặc thù gì, nhưng vẻ kinh hãi bên trong ánh mắt là không che giấu được.
Chỉ có điều Lý Thanh Hoa là giáo chủ, không ai dám nói gì, tất cả đều khom người nhường đường.
Diễn kịch chính là phải như vậy, đầu tiên phải lừa gạt được người bên cạnh, nếu không ngay cả người bên cạnh cũng không lừa được, làm sao đi lừa gạt người khác.
Hai người đi thẳng tới bên ngoài tổng đàn của Lạc Hoa thần giáo, Hoắc Nguyên Chân mới nhìn Lý Thanh Hoa nói:
- Chúng ta phải đi đâu?
- Hôm nay vô sự, chỉ là tùy tiện đi dạo một chút, hay là chúng ta đi dạo Tửu Tuyền một chút đi.
Sau khi nói xong, Lý Thanh Hoa buông mạng che mặt xuống.
Mạng che mặt là để phòng ngừa một ít người bình thường nhận ra thân phận của nàng, ảnh hưởng hứng thú du ngoạn, những người nên biết nhất định đã biết, phiền phức nên tới nhất định cũng sẽ tới.
Tửu Tuyền ở trung bộ Tiêu Châu thành, ở đời trước của Hoắc Nguyên Chân biết, là Hoàng đế vì khao thưởng tướng sĩ, đưa tới rượu ngon. Nhưng nhân số các tướng sĩ quá nhiều, số rượu này còn xa không đủ uống, bèn rót rượu vào trong nước suối, sau đó lấy nước suối mà uống.
Kết quả cuối cùng trong nước suối tràn đầy hương thơm của rượu ngon, thật lâu không tiêu tan, Tửu Tuyền được đặt tên là vì vậy.
Tửu Tuyền trong thế giới này và đời trước đại khái không sai biệt lắm, chỉ có điều bây giờ Tửu Tuyền vẫn là Tửu Tuyền kia, nhưng Tây Bắc này cũng đã không thuộc về Thịnh Đường.
Bây giờ đã vào hạ, khí trời dần dần nóng lên, người tới Tửu Tuyền du ngoạn cũng nhiều.
Trong Đại Mạc này, địa phương có thể thích hợp ngâm thơ cũng không nhiều, chỗ Tửu Tuyền này hấp dẫn thật nhiều văn nhân khách thơ đến đây.
Thậm chí vương công quý tộc vân vân, rảnh rỗi cũng tới nơi Tửu Tuyền du ngoạn.
Hoắc Nguyên Chân đi cùng Lý Thanh Hoa tới Tửu Tuyền, một cách tự nhiên thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
Trang phục tục gia của Hoắc Nguyên Chân dĩ nhiên là tuấn lãng phi phàm, rất nhiều nữ tử xung quanh bị hắn hấp dẫn, len lén nhìn, thậm chí hỏi lẫn nhau xem đây là công tử của nhà ai, vì sao cho tới bây giờ chưa từng thấy qua.
Mặc dù Lý Thanh Hoa đeo khăn che mặt, nhưng dáng dấp yểu điệu khiến người ta không khỏi muốn nhìn trộm mặt mũi thật của nàng dưới khăn che mặt.
Nhất là trang phục tình nhân của hai người, kiểu dáng y phục như nhau, ở thời đại này là vô cùng hiếm thấy, cũng vô cùng thu hút ánh mắt mọi người.
Hai người đến bên cạnh Tửu Tuyền, tìm chỗ bóng mát dưới cây ngồi xuống.
Người xung quanh Tửu Tuyền đã hình thành mấy vòng, trong đó văn nhân cùng văn nhân ở cùng một chỗ, người giang hồ cùng người giang hồ ở cùng một chỗ.
Các vương công quý tộc tự nhiên có phạm vi của họ, mà những dân chúng bình thường kia cũng rất tự giác không đến tham gia trong phạm vi của người khác.
Chỗ của hai người Hoắc Nguyên Chân và Lý Thanh Hoa ngồi là ở vị trí trung gian của văn nhân và người giang hồ, cũng không có cố ý đến sát bất kỳ bên nào.
Nhưng bọn họ hấp dẫn ánh mắt người khác quá mức, cho dù không về bên nào cũng có rất nhiều người chú ý tới bọn họ.
Tiêu Châu là thủ đô Đại Hạ, giao giới Đông Tây, giao lưu văn hóa của nhiều dân tộc, tạo nên phong tục tập quán riêng biệt. Tư tưởng của mọi người tương đối phóng khoáng hơn nhiều so với người ở Trung Nguyên, hành vi cũng mạnh dạn hơn rất nhiều.
Nhất là những kẻ tập văn luyện võ kia, ai nấy đều tự nhận là người dẫn dắt trào lưu, hành vi càng thêm lớn mật.