Phương Trượng

chương 521: trở thành tình địch

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Sơn Lão Ma

- Bần tăng biết, không phải là sắm vai nam nhân của nàng vài ngày sao, chỉ là chuyện nhỏ. Nghe Lý Thanh Hoa nói như thế, Hoắc Nguyên Chân cũng không quan tâm gật đầu một cái, nếu muốn vào vai, vậy thì bắt đầu từ bây giờ.

Hoắc Nguyên Chân vừa nói như vậy, Lý Thanh Hoa cười nói:

- Ngươi nói dễ dàng, nhưng ta vẫn sợ người diễn không tốt, nếu như ta nhìn không sai, mặc dù người biểu hiện tự nhiên, nhưng thật ra thì người chẳng qua là một đồng tử mà thôi, còn nhỏ tuổi có thể có kinh nghiệm gì, có muốn ta tìm người dạy bảo người nên làm như thế nào hay không?

Lý Thanh Hoa cười khiến Hoắc Nguyên Chân vô cùng lúng túng và căm tức, đồng tử thì đã sao? Đồng tử rất mất mặt sao? Hơn nữa, tên đồng tử này là lão hòa thượng trước đây lừa dối ta làm, bần tăng khổ cực phấn đấu mấy năm nay vì cái gì?

Còn muốn tìm người dạy ta, bằng kinh nghiệm lịch duyệt hai đời của ta, còn cần người khác dạy sao?

Hoắc Nguyên Chấn tức giận nói:

- Điểm này Lý giáo chủ bất tất phải nhọc lòng, không phải là nữ nhân sao, nữ nhân đều là giống nhau. Lý giáo chủ cũng là nữ nhân, bần tăng... Hoắc Nguyên Chân ta chưa từng ăn thịt heo cũng thấy qua heo chạy, nàng không cần lo lắng là được.

- Ngươi...!

Hình dung từ thô bỉ này của Hoắc Nguyên Chân khiến Lý Thanh Hoa nổi nóng, cái gì thịt heo, heo chạy...

- Khẩu khí ngươi cũng không cần lớn như vậy, giả mạo cũng không phải dễ dàng như vậy.

Lý Thanh Hoa vẫn không yên lòng Hoắc Nguyên Chân:

- Nơi chúng ta phải đi không phải là dựa vào võ công là có thể chứng minh hết thảy, ở phương diện bất kỳ nào ngươi cũng phải làm tốt nhất, đều phải biểu hiện ưu tú hơn nhiều so với những người khác mới được. Hơn nữa nhất định không thể bị người nhìn ra ngươi là giả mạo, nếu không người khác sẽ đối xử Lý Thanh Hoa ta thế nào? Điểm này rất trọng yếu.

Lý Thanh Hoa nói lời này, quan sát trên dưới Hoắc Nguyên Chân một hồi:

- Dung mạo người rất khá, nhưng mặc y phục này không được, ta cảm giác người mặc bộ y phục này giống như chuẩn bị bất cứ lúc nào đi làm kẻ trộm, phải thay đổi, từ đầu đến chân đều phải đổi!

Lý Thanh Hoa cũng là một người cẩn thận nghiêm túc, vì làm cho Hoắc Nguyên Chân cải trang giống hơn một chút, có thể nói là không tiếc vốn liếng, tự mình dẫn người đi ra ngoài chọn mua. Tất cả y phục của Hoắc Nguyên Chân từ đầu đến chân, từ trên xuống dưới đều là nàng một tay lo hết.

Hoắc Nguyên Chân ở lại trong phòng của Lý Thanh Hoa chờ đợi, mãi cho đến tối, Lý Thanh Hoa mới trở về.

Có đầy tớ đã chuẩn bị nước tắm cánh hoa cho Hoắc Nguyên Chân, Hoắc Nguyên Chân vớt hết thảy những cánh hoa kia ra ngoài, thân là nam tử thật sự là không quen loại đãi ngộ này.

Phòng ở của Lý Thanh Hoa mặc dù không lớn nhưng cũng có hai căn phòng, để diễn trò hoàn toàn, Hoắc Nguyên Chân ở trong phòng khác. Sau khi tắm rửa xong, chưa kịp nghỉ ngơi, Lý Thanh Hoa đã đi tới.

Tóc dài ướt sũng, Lý Thanh Hoa tựa hồ cũng là vừa mới tắm xong, mặc áo ngủ rộng thùng thình màu trắng, tùy ý đi tới căn phòng của Hoắc Nguyên Chân.

Hoắc Nguyên Chân cũng thay bộ nội y màu trắng, song đã không mang tóc giả, sau khi quen đầu trọc, cảm giác tóc chính là gánh nặng, chẳng những nói khó chịu.

Thấy Lý Thanh Hoa đến, Hoắc Nguyên Chân khoanh chân ngồi trên giường, cũng không nhúc nhích, nhìn nàng nói:

- Lý giáo chủ, đến lúc này, phải chăng nàng cũng nên nói cho ta biết yến hội kia lúc nào bắt đầu? Là yến hội gì? Ta cũng nên có chuẩn bị tâm lý.

Lý Thanh Hoa ngồi xuống trên một cái ghế đối diện, tư thế tao nhã, hai đùi thon dài khép lại, ưỡn ngực ra, có thể thấy ngày thường chính là quen sống cuộc sống nhung lụa, cũng không phải là làm bộ.

- Hoắc Nguyên Chân, đây hẳn là lần cuối cùng người gọi ta Lý giáo chủ, bắt đầu từ bây giờ, ngươi sẽ phải thay đổi thói quen xưng hô.

Lý Thanh Hoa nghiêm túc chuyện lại nhìn Hoắc Nguyên Chân nói.

- Bắt đầu từ bây giờ, người phải gọi ta Thanh Hoa, ta gọi người Nguyên Chân, nhất là ở trước mặt của người ngoài, nhất thiết không thể gọi sai.

- Gọi như vậy ở nội bộ Lạc Hoa thần giáo các ngươi sao?

- Không sai, nhân viên chủ yếu của nội bộ thần giáo, ta đã nói qua với các nàng, người còn lại tùy ý bọn họ muốn như thế nào thì nghĩ, chủ yếu nhất chính là nhất định phải làm cho người tin tưởng, quan hệ của chúng ta rất tốt, tốt đến mức...

Rốt cục Lý Thanh Hoa cũng do dự một chút, không có nói tiếp.

Hoắc Nguyên Chân gật đầu tỏ ý rõ ràng, lại hỏi một lần nữa về chuyện của yến hội.

Nếu đã bằng lòng, vậy phải làm chuyện này cho thật tốt, cũng nên có chuẩn bị tâm tư.

- Yến hội lần này là cử hành ở trong Hoàng cung, Hoàng đế Đại Hạ Mã Đạo Viễn tự mình tham gia, mời nhân vật trọng yếu của rất nhiều thành bang tiểu quốc đến từ xung quanh, cùng với nhân viên trong Đại Hạ, có thể nói là một lần thịnh hội đa dân tộc. Chủ yếu là kéo gần quan hệ của Đại Hạ cùng quốc gia xung quanh, mục đích là muốn kết thành đồng minh.

Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, Mã Đạo Viễn còn có chút thủ đoạn, biết trước mắt quốc lực Đại Hạ không cách nào so sánh cùng Thịnh Đường, bèn bắt đầu liên lạc những nước láng giềng xung quanh, mục đích không hỏi cũng biết, chủ yếu là để chống lại Thịnh Đường.

Song Hoắc Nguyên Chân không có hứng thú đối với chuyện hắn làm sao kết minh, mình nên làm chuyện của mình, vận mệnh tương lai của Thịnh Đường vẫn nên giao cho triều đình bây giờ cùng Triệu Nguyên Khuê tự mình phụ trách.

- Mã Đạo Viễn vẫn nhớ mãi không quên đối với ta, muốn ta trở thành chủ nhân hậu cung của hắn, ta vẫn nói người làm phiền ta chính là hắn.

Lý Thanh Hoa dứt lời, mắt nhìn Hoắc Nguyên Chân, muốn xem xem Hoắc Nguyên Chân nghe được người mình phải đối mặt là Hoàng đế Đại Hạ, có thay đổi gì hay không, có thể lộ ra vẻ mặt lo âu hoặc là khiếp đảm hay không.

Không ngờ Hoắc Nguyên Chân cũng không thèm để ý, tựa hồ vừa nghe nói tới Trương Tam Lý Tứ nào đó, khiến Lý Thanh Hoa cũng không khỏi bội phục, người này quả nhiên là có can đảm.

Lý Thanh Hoa tiếp tục nói:

- Mã Đạo Viễn mời ta dự yến hội, dự tính đẩy ta tới trước đài, ý của ta mang người đi chính là tỏ rõ với mọi người, Lý Thanh Hoa ta đã có nam nhân của mình, sẽ không tiếp nhận tình cảm của bất luận kẻ nào.

Nói xong, ánh mắt Lý Thanh Hoa lấp lánh nhìn Hoắc Nguyên Chân:

- Ở Đại Hạ quốc, người thích ta quá nhiều quá nhiều, đến lúc đó không những ngươi phải đối mặt Hoàng đế Mã Đạo Viễn này, có thể còn phải đối mặt rất nhiều người khiêu chiến và gây khó khăn, người có chuẩn bị tâm lý này không?

Mặc dù Hoắc Nguyên Chân bất động thanh sắc, nhưng trong lòng lại âm thầm than thở. Chuyện xui xẻo này cũng không phải là dễ ứng đối như vậy, đối mặt một đám nam nhân nổi máu ghen cũng không dễ dàng hơn đối mặt một đám cao thủ võ lâm.

Hơn nữa trường hợp này lại không thể dùng võ công giải quyết vấn đề. Nếu không, dựa vào võ công của Lý Thanh Hoa, sớm đã không có người nào dám đến làm phiền nàng.

- Phải chăng là sau khi yến hội này kết thúc, nhiệm vụ của ta coi như đã hoàn thành?

- Không sai, yến hội cử hành vào sáng ngày kia, chỉ cần yến hội kết thúc, mọi người đều tin tưởng ta đã là danh hoa có chủ, như vậy nhiệm vụ của người coi như hoàn thành.

Thấy Lý Thanh Hoa đã nói xong tất cả những gì cần thiết, Hoắc Nguyên Chân nói:

- Cứ y như vậy, ta đi ngủ, đợi đến sáng ngày kia hãy gọi ta.

Mặc dù gian phòng này không phải là phòng ngủ của Lý Thanh Hoa, nhưng cả phòng vẫn thơm dịu, nằm rất thoải mái. Hoắc Nguyên Chân đã đi chừng mấy ngày trong sa mạc, đại chiến một trận, lại vừa tắm xong, thật đúng là muốn ngủ một giấc.

- Không nên ngủ quên, sáng sớm ngày mai chúng ta đi ra ngoài dạo chơi khắp nơi trong thành, làm dáng một chút cho những người khác xem.

Lý Thanh Hoa thông báo chuyện cuối cùng, sau đó đứng dậy nhanh nhẹn rời đi.

Hoắc Nguyên Chân nhìn hình bóng yểu điệu của Lý Thanh Hoa, giờ khắc này trong lòng nghĩ hiện tại nàng mặc phong phanh, đoán chừng trên người không có mang phi đao. Nếu như giờ khắc này mình xông lên, thi triển Càn Khôn Đại Na Di đến phía sau nàng, sau đó ôm nàng, dựa vào nội lực thêm sức lực của mình, có thể có cơ hội thắng hay không?

Ý nghĩ này đến rất mãnh liệt, nhưng cuối cùng Hoắc Nguyên Chân vẫn không nhúc nhích, không đánh trận không nắm chắc.

Hơn nữa còn có một điểm, thái độ của Lý Thanh Hoa đối đãi mình có chút kỳ quái, tựa hồ cũng không giống như thái độ mà một cừu nhân phải có, điểm này cũng khiến Hoắc Nguyên Chân vô cùng nghi hoặc.

Hắn cũng không cho rằng mị lực của mình vô hạn, có thể dễ dàng chinh phục bất kỳ nữ nhân nào, bên trong này nhất định còn có nguyên nhân mà mình không biết.

Vốn là thủ phủ Tiêu Châu thành trải qua nhiều lần cải tạo, đã biến thành vương cung Đại Hạ.

Vào ban đêm, Hoàng cung đại điện vẫn sáng đèn, cấm vệ quân tuần tra ở xa xa, xung quanh phạm vi mấy chục thước cấm những người không có nhiệm vụ đến gần.

Mã Đạo Viễn thân mặc một bộ long bào, đứng dưới tấm bảng “quang minh chính đại” của đại điện thảo luận chính sự.

Ở bên cạnh hắn còn có một quan viên mặc triều phục nhất phẩm, chính là Tể tướng của Đại Hạ quốc, tên là Giang Lưu. Từ lúc ban đầu đã đi theo bên cạnh Mã Đạo Viễn, chính là túi khôn của hắn, cũng là người hắn tín nhiệm nhất.

Lúc này, Giang Lưu đứng ở bên cạnh Mã Đạo Viên nhìn hắn nói:

- Bệ hạ, thời gian đã không còn sớm, nên nghỉ ngơi đi thôi.

Mã Đạo Viễn nhìn qua hơn năm mươi tuổi, vẻ mặt tinh minh, cũng không phải là đế vương có tướng mạo văn nhân bình thường, đây là một võ tướng đế vương.

- Nghỉ ngơi? Ha ha! Trẫm không có chỗ nghỉ ngơi.

Giang Lưu nghe lời của Mã Đạo Viễn, hơi suy tư một chút:

- Bệ hạ nói như vậy tựa hồ có cảm khái trong lòng mà thốt ra.

- Không sai, mặc dù bây giờ trẫm làm Hoàng đế, hậu cung cũng có mười mấy vị phi tử, nhưng những nữ nhân này không có người nào trẫm thích thật lòng, bất kể đi đến chỗ người nào, cuối cùng đều là qua loa cho xong, cũng không có tình cảm lắm.

Ở trước mặt của Giang Lưu, Mã Đạo Viễn nói chuyện cũng không có suy tính bao nhiêu, bọn họ là hoạn nạn cùng nhau, cho tới bây giờ Giang Lưu cũng hài lòng giữ bổn phận của thuộc hạ thần tử. Hắn làm cho Mã Đạo Viên rất yên tâm, một ít lời thường ngày không thể nói trước mặt người khác, ngay trước mặt của Giang Lưu cũng có thể nói không hề kiêng dè chút nào.

Giang Lưu cũng không nhịn được khẽ cười một cái:

- Vi thần cảm thấy, hắn là bệ hạ đang cân nhắc chuyện lập Chính cung nương nương, chỉ có Chính cung nương nương mới là thế tử của bệ hạ, còn lại đều là phi tử, là thiếp của bệ hạ mà thôi.

Mã Đạo Viễn thở dài một tiếng:

- Trẫm cũng muốn lập, nhưng lại không có người thích hợp.

- Trong lòng của bệ hạ vẫn còn nhớ mãi không quên đối với Thánh Mẫu sao?

Mã Đạo Viễn nhìn Giang Lưu một cái:

- Trẫm lập trung cung, không thể chỉ cân nhắc từ điểm thích hay không thích, mà phải cân nhắc nhiều chuyện hơn. Nhưng bất kể từ bất kỳ phương diện nào mà nói, Thánh Mẫu cũng là nhân tuyển thích hợp nhất. Nếu như nàng không đồng ý, trẫm thà rằng không lập trung cung.

Giang Lưu đầu tiên là gật đầu một cái, sau đó đưa ra một ý kiến khác:

- Nếu như nói Thánh Mẫu xinh đẹp có một không hai, chính là bệ hạ yêu nhất, điểm này thần có thể hiểu được, nhưng nếu như nói đến những phương diện khác, thứ cho vi thần ngu độn, quả thật không thể hiểu được.

Lúc này Mã Đạo Viễn chậm rãi đi lên ngai vàng của hắn, giơ một đùi lên gác trên tay vịn ngai vàng, không còn phong độ chút nào nhìn Giang Lưu nói:

- Ngươi cũng đã theo trẫm mấy chục năm, trẫm có chuyện gì cũng không dối gạt người, vậy nói với người biết, Thánh Mẫu không chỉ là người trẫm thích nhất, muốn lấy được nhất, hơn nữa nàng cũng là người trợ giúp lớn nhất đối với trẫm. Chúng ta thành lập Đại Hạ quốc, Thánh Mẫu cùng Lạc Hoa thần giáo của nàng đã ra bao nhiêu lực ngươi rõ ràng chứ?

- Điểm này vi thần biết, công Thánh Mẫu không thể không có, nhất là lúc tác chiến cùng quân đội Thịnh Đường, một đao định càn khôn.

- Không sai, Lạc Hoa thần giáo đã tập hợp lực quá lớn, không có trận chiến Lương Châu cũng không có Đại Hạ hôm nay, không có Lạc Hoa thần giáo cũng không có thắng lợi của trận chiến Lương Châu. Song người có suy nghĩ qua một điểm hay không, tại sao Thánh Mẫu phải trợ giúp trẫm như vậy?

Nghe lời của Mã Đạo Viễn, Giang Lưu ngơ ngẩn, thật sự là từ trước tới nay hắn chưa từng suy nghĩ qua điểm này.

- Cái này... Có thể là bệ hạ anh minh thần vũ, chính là rồng trong...

Lời của Giang Lưu còn chưa dứt, Mã Đạo Viễn phất tay thô bạo cắt đứt rắm ngựa của hắn:

- Được rồi! Đừng nịnh hót, trẫm có đức hạnh gì tự biết rõ ràng, nếu như nàng thấy trẫm anh minh thần vũ, tại sao không chịu bằng lòng làm Chính cung nương nương của trẫm?

- Vậy thì vi thần không biết được.

- Chuyện này không dễ đoán, nàng trợ giúp trẫm mưu đoạt thiên hạ, cũng cần trẫm giúp làm một việc, một việc rất lớn, theo trẫm thấy chính là một chuyện vô căn cứ.

Giang Lưu không hỏi cụ thể là việc gì, có một số việc, có lẽ không biết tốt hơn.

Mã Đạo Viễn cũng không có nói cụ thể việc gì, mà là chậm rãi nói:

- Bây giờ uy vọng của Thánh Mẫu ở Đại Hạ hoàn toàn không kém gì trẫm, có thể nói trong Đại Hạ quốc, nàng là người duy nhất trẫm không thể nắm giữ, mà lại là người trẫm thích. Giang Lưu người nói đi, một người người vừa thích, vừa không thể nắm giữ, biện pháp tốt nhất là gì?

- Cưới về làm vợ!

Lần này Giang Lưu nhanh chóng cho ra câu trả lời.

- Không sai, cho nên bất kể từ phương diện nào mà nói, Thánh Mẫu cũng phải là của trẫm, trẫm không thể dễ dàng bỏ qua một nữ nhân trẫm thích, nhưng lại nằm ngoài tầm nắm của trẫm. Lúc này người hiểu tại sao trẫm đã không lập trung cung chứ?

Nghe Mã Đạo Viễn nói những lời này xong, Giang Lưu cũng nhìn Mã Đạo Viễn nói:

- Bệ hạ, vi thần hiểu, song vi thần nhận được báo cáo, hôm nay Thánh Mẫu trở về, hơn nữa...

- A! Nàng đã trở về! Tại sao trẫm không được thông báo, hơn nữa cái gì?

Giang Lưu cắn răng nói:

- Bởi vì khi đó bệ hạ ở chỗ Nhạc phi, cho nên không có kịp thời thông báo, hơn nữa... Nàng trở về cùng một nam nhân!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio