Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Trước đây nếu như nói nội lực của Hoắc Nguyên Chân còn không bằng cao thủ chuẩn viên mãn như Mạc Thiên Tà và Diệp Du Ly, như vậy hiện tại nội lực của Hoắc Nguyên Chân đã đủ để chống lại cùng bọn họ, thậm chí còn vượt lên trên một chút.
Nếu như giao thủ cùng Diệp Du Ly lần nữa, cho dù Hoắc Nguyên Chân không sử dụng tuyệt học chữ Vạn cũng có lòng tin sẽ không thua Diệp Du Ly, thậm chí còn có thể thắng.
Đến lúc này, Hoắc Nguyên Chân mới coi là một cao thủ chuẩn viên mãn chân chính, phối hợp tuyệt học chữ Vạn, tuyệt đối là đệ nhất nhân dưới Tiên Thiên viên mãn.
Đắm chìm trong niềm vui công lực tăng mạnh, đối với mười người trước mắt này, Hoắc Nguyên Chân cũng không có cả tâm trạng thẩm vấn.
Chuyện này đã vô cùng rõ ràng, Lý Thanh Hoa bị Hoàng đế gọi đi, bên này liền có người tới ám sát mình, hung thủ phía sau màn không hỏi cũng biết.
Chỉ có điều Mã Đạo Viễn kia không biết thực lực chân thực của mình, ám sát bất thành không nói, hơn nữa còn vì vậy mà tổn thất một nhóm cao thủ.
Mặc dù những người này trước mặt mình không đáng kể gì, nhưng ở trên giang hồ cũng tuyệt đối là cao thủ. Ước đoán đều là tinh nhuệ trong cao thủ đại nội của Mã Đạo Viễn, hơn nữa còn có hai tên Tiên Thiên hậu kỳ cực kỳ hiếm có.
Xem ra mình diễn kịch cùng Lý Thanh Hoa đã khiến cho Mã Đạo Viễn bất mãn vô cùng.
“Bây giờ ta đã trở thành cao thủ chuẩn viên mãn chân chính, toàn bộ Đại Hạ, ước đoán trừ Lý Thanh Hoa tự mình xuất thủ, bất cứ kẻ nào cũng không thể làm gì được ta. Phải xem được Mã Đạo Viễn người còn có con bài chưa lật gì.”
Hoắc Nguyên Chân không quan tâm Mã Đạo Viễn, hiện tại hắn đã trở thành chuẩn viên mãn, muốn xem thử Bắc Minh Thần Công lần nữa, xem xem có thể có tiến bộ gì hay không.
Sau khi điểm huyệt mười người trên mặt đất, Hoắc Nguyên Chân thi triển Hấp Tinh đại pháp ném toàn bộ ra bên ngoài cửa sổ, sau đó lại lần nữa lấy ra bí tịch Bắc Minh Thần Công.
Vừa mới lấy ra bí tịch còn chưa mở, đột nhiên Hoắc Nguyên Chân có một giác như mình bị nhìn trộm.
Nhất thời trong lòng cả kinh, cảm giác này lúc trước là chưa từng xuất hiện qua.
Trong nháy mắt, Hoắc Nguyên Chân chớp động ý niệm trong đầu, đây là Thiên Nhãn bí thuật.
Không sai, chắc chắn không sai, nhất định là có người đang dùng Thiên Nhãn bí thuật quan sát mình.
Trước kia mình không cảm giác được, đó là bởi vì công lực còn chưa đủ, bây giờ đã đạt tới cảnh giới chuẩn viên mãn, rốt cục Hoắc Nguyên Chân có thể cảm nhận được mình đang bị Thiên Nhãn theo dõi.
- Là Lý Thanh Hoa sao?
Có lẽ vậy, Đại Hạ trừ Lý Thanh Hoa ra dường như không có những cao thủ viên mãn khác. Nói như vậy mình gặp tập kích, Lý Thanh Hoa cũng đã biết.
Hoắc Nguyên Chân không nhúc nhích, cũng không có tiếp tục mở bí tịch Bắc Minh Thần Công ra. Cứ như vậy ngồi xếp bằng ở chỗ đó, dáng vẻ tựa hồ đang điều tức tu luyện.
Qua đại khái mấy giây, rốt cục cảm giác bị theo dõi biến mất, Hoắc Nguyên Chân từ từ mở mắt.
Lý Thanh Hoa là đang quan tâm tình trạng của mình, hay là đang hợp mưu cùng Hoàng đế đây?
Hẳn không phải là đang hợp mưu cùng Hoàng đế, thực lực Lý Thanh Hoa như vậy, nếu như muốn đối phó mình không cần mượn lực lượng của bất luận kẻ nào, hẳn là nàng phát hiện mình bị tập kích, sau đó chú ý mình.
Chỉ có điều là nàng không biết mình đột nhiên đột phá đến mức chuẩn viên mãn, đã có thể cảm giác được nàng theo dõi.
Tạm thời gác chuyện của Lý Thanh Hoa qua một bên, Hoắc Nguyên Chân lại lần nữa mở bí tịch Bắc Minh Thần Công ra.
Nội lực đã đạt đến chuẩn viên mãn lại rót vào hai mắt, Hoắc Nguyên Chân quan sát quyền bí tịch này lần nữa.
Nội công lại thúc giục đến cực hạn, mắt của Hoắc Nguyên Chân hiện lên kim quang, toàn lực quan sát phân biệt. Dù là có thể nhìn ra mấy chữ cũng là cổ vũ cực lớn đối với lòng tin của hắn, chứng minh ý nghĩ của mình là đúng.
Quả nhiên là chuẩn viên mãn không giống với trước đây, chữ nhỏ trên trang cuối cùng của Bắc Minh Thần Công đã hiện ra chi chít, mặc dù vẫn không nhìn rõ như trước, nhưng đã có thể nhìn ra hình dạng đại khái.
Ở phía trên cùng của trang cuối cùng có mấy chữ lớn một chút so với những chữ còn lại, có thể mơ hồ nhìn ra đường nét.
Nếu như trên trang cuối cùng này là võ học, như vậy mấy chữ phía trên cùng này hẳn là tên của môn võ học đó. Hoắc Nguyên Chấn hít thở một hơi thật sâu, đột nhiên tập trung toàn bộ nội lực vào đôi mắt.
Nhất thời, cặp mắt của Hoắc Nguyên Chân sáng rực lên, mấy chữ lớn phía trên cùng kia rốt cục là gần như chợt lóe trong một phần trăm giây rồi biến mất.
Cứ như vậy trong nháy mắt ngắn ngủi, Hoắc Nguyên Chân đã thấy mấy chữ phía trên nhất.
- Đùng!
Hoắc Nguyên Chân đột nhiên khép bí tịch Bắc Minh Thần Công lại, hít thở dồn dập.
“Thì ra là như vậy! Thì ra là như vậy!”
Hoắc Nguyên Chân yên lặng nhắm hai mắt lại, toàn lực điều tức tiêu hao nội lực quá lớn vừa rồi, xem bí tịch Bắc Minh Thần Công đối với chuẩn viên mãn mà nói cũng đã gắng gượng quá mức. Nội công của mình hiện tại toàn lực thúc giục cũng chỉ là lờ mờ thấy được tiêu đề mà thôi.
Song tiêu đề này làm cho Hoắc Nguyên Chân quá rung động, đây là thật sao?
Nếu như đây là thật, như vậy Hoắc Nguyên Chân đối với tương lai của mình, đối với vận mệnh của mình đã có một kế hoạch mơ hồ.
“Tu luyện, trọng yếu nhất chính là tu luyện!”
Sau khi Hoắc Nguyên Chân xem qua mấy chữ của trang cuối cùng đã hạ quyết tâm, phải tu luyện nội lực Đồng Tử Công, phải hấp thụ nội lực của địch nhân làm hùng mạnh Bắc Minh của mình, đồng thời còn phải tranh thủ sớm lấy được quyển Cửu Dương cuối cùng.
Chỉ cần ba hạng mục nội công của mình đều đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ, như vậy sẽ có nội lực viên mãn không sai biệt lắm, trang cuối cùng của Bắc Minh Thần Công cũng sẽ lộ bộ mặt thật của nó.
- ---------
- Thánh Mẫu, đây là bảo thạch của sứ giả Lâu Lan của Tây Vực dâng cho trẫm, viên bảo thạch này rất nổi tiếng, là Sa Mạc Chi Tinh, ngàn vàng cũng không mua được. Hôm nay trẫm tặng cho nàng, chỉ có Thánh Mẫu xinh đẹp mới không bôi nhọ viên đá quý này.
Mã Đạo Viễn vẻ mặt tươi cười lấy ra một viên kim cương cực lớn. Viên kim cương này to cỡ như quả hạch đào, hơn nữa được mài trơn nhẵn bóng loáng, trong suốt lóng lánh, đúng là trân bảo hiểm thế.
Hơn nữa Mã Đạo Viễn còn tìm một ít đá quý hiếm hoi khác xâu thành một sợi dây chuyền, xem ra là chuẩn bị tỉ mỉ đã lâu.
Không ngờ Lý Thanh Hoa lại không nhìn kim cương kia cái nào, mà nhìn Mã Đạo Viễn nói:
- Bệ hạ, người tìm ta tới chính là vì chuyện này sao?
- Không sai, trẫm vừa mới lấy được trân bảo liền lập tức tìm Thánh Mẫu tới, không bằng để trẫm đeo sợi dây chuyền này lên cho Thánh Mẫu có được chăng?
Lý Thanh Hoa không nhận lời của Mã Đạo Viễn:
- Bệ hạ, ta muốn khuyên người một câu, mặc dù bây giờ ngươi đã là Hoàng đế, những thứ không thuộc về người, vĩnh viên người cũng sẽ không lấy được. Ta hy vọng bệ hạ vẫn còn đặt tinh lực vào yêu cầu của ta, bảo những thợ thuyền kia tăng nhanh tiến độ xây dựng, bởi vì thời gian đã không còn nhiều lắm.