Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Nghe được thái độ cự tuyệt rõ ràng của Lý Thanh Hoa, Mã Đạo Viễn cũng không nén nổi có chút tức giận, bỏ dây chuyền qua một bên nhìn Lý Thanh Hoa nói:
- Thánh Mẫu, công trình đã tiến hành khẩn trương, thế nhưng yêu cầu của nàng có chút không tuân theo chuẩn mực, loại công trình cực lớn đó há là một giờ ba khắc có thể làm xong? Nàng phải biết bây giờ đã có gần một vạn thợ thuyền đang làm việc này, cơ hồ là tất cả người có thể dùng được Đại Hạ ta đều đã dùng hết, chẳng lẽ nàng còn không vừa lòng sao?
- Cái này không liên quan với vừa lòng hay không. Đây là ước định ban đầu của chúng ta, ta trợ giúp người leo lên ngôi vị Hoàng đế, người giúp ta chuyện này.
Lý Thanh Hoa không nhìn vẻ tức giận của Mã Đạo Viễn, xoay mặt sang bên.
- Chẳng lẽ giữa chúng ta, trừ ước định ban đầu ra không còn gì khác để nói sao? Thánh Mẫu nàng phải biết, vị trí Thánh Mẫu này của nàng chính là trẫm ban thêm cho nàng ngoài quy định.
Dù sao Mã Đạo Viên đã là Hoàng đế, lại chịu thiệt thòi trước mặt Lý Thanh Hoa, rốt cục có chút căm tức.
- Ta cũng không có yêu cầu làm chức Thánh Mẫu này, ngươi không nên ban cho ta. Hơn nữa bệ hạ cũng phải rõ ràng, nếu không phải lúc ở Trường An, Triệu Nguyên Thành quá mức kém cỏi, cũng chưa chắc ngươi có được hôm nay.
Hôm nay cũng không biết vì sao, thái độ Lý Thanh Hoa đối với Mã Đạo Viễn cực kỳ nghiêm nghị, nói chuyện không nể mặt, chuyện ngày thường vốn là mọi người tự hiểu trong lòng với nhau, bây giờ cũng nói thẳng ra không kiêng dè.
Uy phong khí độ của giáo chủ Lạc Hoa thần giáo, nghiễm nhiên đã vượt lên trên Hoàng đế Mã Đạo Viễn này!
Bị Lý Thanh Hoa mỉa mai không nể mặt, trên mặt của Mã Đạo Viễn dâng lên từng đợt hồng triều, ngực phập phồng dữ dội, nhìn Lý Thanh Hoa nói:
- Thánh Mẫu, không thể nói như vậy, dù sao Triệu Nguyên Thành thất bại rồi, trừ trẫm ra, nàng không có những lựa chọn khác!
Lý Thanh Hoa cười lạnh một tiếng:
- Bệ hạ, ban đầu ngươi cũng không phải nói như vậy. Giữa ngươi và Thái sư Ngụy Hiền, lúc ấy ta vẫn có thể lựa chọn ủng hộ một người, chẳng lẽ ngươi quên mất trước đây ngươi cầu xin như thế nào với ta, dùng mọi cách hứa hẹn với ta sao?
Bị Lý Thanh Hoa chẹn họng nói không ra lời, Mã Đạo Viễn thiếu chút nữa nghẹn ngất tại chỗ.
Không khí trong phòng nhất thời có chút khó xử, Lý Thanh Hoa không nói thêm gì nữa, Mã Đạo Viễn lại là không có lời gì có thể nói.
Qua được một hồi, Mã Đạo Viễn mới hòa hoãn trở lại một chút, sắc mặt bình thường lại, đè nén lửa giận trong lòng, nhìn Lý Thanh Hoa nói:
- Thánh Mẫu, giữa chúng ta cũng không cần nói những lời tổn thương tình cảm này, có được không?
- Có một số việc không phải là do ta gây ra, bệ hạ làm xong việc của mình, tự nhiên chúng ta có thể sống yên ổn với nhau.
Mã Đạo Viễn gật đầu một cái:
- Thanh Hoa!
- Bệ hạ cứ gọi ta là Thánh Mẫu đi.
Mã Đạo Viễn lại lần nữa bị chẹn họng, không thể làm gì khác hơn là sửa lời nói:
- Thánh Mẫu, nàng yêu cầu xây dựng công trình cực lớn kia, trẫm cũng làm được cho nàng, dự tính năm ba tháng nữa là có thể hoàn thành. Nhưng trẫm cảm thấy chuyện này ảo tưởng quá mức, hơn nữa hao người tốn của, trong đó có một số bộ phận không phải là quá quan trọng, có thể...?
- Không thể!
Lý Thanh Hoa quả quyết khoát tay:
- Sai lầm mảy may cũng không thể được, chuyện này tuyệt đối không thể thương lượng.
Thái độ của Lý Thanh Hoa cương quyết, Mã Đạo Viễn thật đúng là không có biện pháp nắm bắt nàng, do dự một chút, thay đổi đề tài nói:
- Hôm nay Thánh Mẫu ở cùng với người nào vậy?
- Đây là chuyện riêng của ta, cũng không phiền bệ hạ quan tâm.
- Thánh Mẫu, mặc dù đây là chuyện riêng của nàng, nhưng trẫm vẫn phải khuyên nhủ nàng một câu, nàng là Thánh Mẫu của Đại Hạ, mọi cử động có vô số người chú ý. Nếu như nàng đường đột tìm một người, chỉ sợ sẽ làm cho rất nhiều người sùng bái và yêu mến nàng đau lòng thất vọng.
- Bệ hạ, mặc ta dù là Thánh Mẫu của Đại Hạ, nhưng ta cũng là nữ nhân, ta có quyền lựa chọn của mình. Về phần sẽ khiến người yêu mến ta đau lòng, chuyện như vậy ta không thể ra sức.
Mã Đạo Viễn đã nghe được câu trả lời mình không muốn nghe từ trong lời nói của Lý Thanh Hoa. Quả nhiên Lý Thanh Hoa đã tìm được nam nhân, một tên công tử bột.
Bất quá chuyện này cũng không quan trọng, qua tối nay, tên công tử bột đó cũng sẽ không xuất hiện trên thế giới này nữa.
Thấy Mã Đạo Viễn hơi có vẻ đắc ý, Lý Thanh Hoa nói:
- Bệ hạ, đừng tưởng rằng ta không biết tâm tư của ngươi, một hồi ngươi cho người đến cửa Lạc Hoa thần giáo chờ xem, những thủ hạ phế vật kia của người bây giờ đã là phế nhân.
- Nàng an bài người bảo vệ hắn?
Mã Đạo Viễn đứng bật dậy, Lý Thanh Hoa đã nói như vậy, chứng minh kế hoạch của mình đã thất bại.
- Chuyện này sau khi những phế vật kia của ngươi trở về, hỏi bọn chúng sẽ biết.
Lý Thanh Hoa cũng đứng lên, đứng dậy đi ra ngoài, hoàn toàn không nể mặt của Mã Đạo Viễn đã xanh mét.
Đi tới cửa, Lý Thanh Hoa chợt dừng bước, đưa lưng về phía Mã Đạo Viễn nói:
- Bệ hạ, hy vọng ngài có thể tuân thủ ước định của chúng ta, không nên có suy nghĩ không an phận nữa. Ta đã là người của hắn, đời này không thể tiếp nhận người thứ hai nữa, có lẽ ngươi đã dứt khoát được chuyện này.
Dừng một chút, Lý Thanh Hoa tiếp tục nói:
- Yến hội ngày mai ta sẽ dẫn hắn cùng đi, tuyên bố với tất cả mọi người, Lý Thanh Hoa ta đã có nam nhân của mình.
Sau khi nói xong, Lý Thanh Hoa đi ra khỏi cửa của Hoàng cung đại điện.
Mã Đạo Viễn đứng không nhúc nhích ở trước vương tọa, đến lúc Lý Thanh Hoa đi thẳng ra cửa hắn mới đột nhiên bộc phát, hung hăng quăng sợi dây chuyền trong tay xuống đất.
Theo cơn giận của Mã Đạo Viễn, dây chuyền đứt ra, viên Sa Mạc Chi Tinh vô giá kia lăn trên nền nhà cẩm thạch mấy vòng, phát ra tiếng va chạm leng keng trong trẻo.
Rốt cục thái độ của Lý Thanh Hoa đã chọc giận Mã Đạo Viễn hoàn toàn.
“Thanh Hoa, không ngờ rằng nàng lại vô tình như vậy, được, được, được! Nhất định ta sẽ làm cho nàng trả giá thật đắt!”
Mã Đạo Viễn cấm chỉ bất luận kẻ nào tới gần Hoàng cung, sau đó một mình đi tới phía trước ngai vàng của hắn, nhẹ nhàng di chuyển tay vịn của ngai vàng.
- Két!
Một thanh âm vang lên, ngai vàng cực lớn kia lại di động lui về sau một chút, lộ ra cửa vào địa đạo đen ngòm.
Thân thủ của Mã Đạo Viễn cũng không tệ, tung mình nhảy xuống địa đạo, sau đó ngai vàng liền đóng kín như lúc ban đầu, ở bên ngoài không nhìn ra một chút đầu mối.
Sau khi xuống địa đạo, bên trong có một hành lang, Mã Đạo Viễn đi mấy bước đã tới trước một cái cửa. Đầu tiên là hít thật sâu một cái, sau đó dùng tay áo che miệng mũi, đẩy cửa mà vào.
Vừa đẩy cửa ra, một mùi thuốc khó chịu ập tới, Mã Đạo Viễn ra sức vung ống tay áo phe phẩy, lập tức đi vào.
Bên trong phòng có một nam tử tóc vàng áo bào trắng tả tơi toàn thân, râu tóc rất dài, lôi thôi lếch thếch, không nhìn ra tuổi cụ thể.
Thấy Mã Đạo Viễn đi vào, nam tử tóc vàng lớn tiếng: - A! Hoàng đế bệ hạ, rốt cục cũng nhớ tới lão bằng hữu của ngươi.
Mã Đạo Viễn lộ ra trên mặt một nụ cười khổ, đi tới nhìn nam tử tóc vàng nói:
- Hán Khắc, ta tới xem xem nghiên cứu của người thế nào? Thứ ta cần đã làm xong chưa?
Lão nhân tóc vàng xoay người, lại là một người da trắng, có một đôi mắt màu lam thẫm, tuổi cũng không phải là lớn lắm, nhìn Mã Đạo Viễn nói:
- Hoàng đế bệ hạ, Hán Khắc ta là một thiên tài, loại thuốc này không giống như bất kỳ một loại thuốc nào của người Đường các ngươi, nguyên lý tạo thành nó là...
- Được rồi, Hán Khắc, ta biết ngươi là thiên tài, nhưng ta cho vàng bạc đã đủ cho thiên tài người sung sướng mười đời, bây giờ nói cho ta biết, đã làm xong hay chưa?
- Ok!
Hán Khắc búng tay một cái, sau đó nhìn Mã Đạo Viễn nói:
- Đã làm xong, người tới xem đi, đây là một hạng mục phát minh vĩ đại nhất trên lịch sử nhân loại. Loại thuốc này có thể dung nhập vào trong bất kỳ thức ăn cùng chất lỏng nào, nó sẽ làm cho thịt trở nên thơm mát hơn, làm cho rượu trở nên tinh khiết hơn, tuyệt đối sẽ không có ai phát hiện.
Hán Khắc nói xong lấy ra một bình nhỏ màu lam, lắc lư trước mắt Mã Đạo Viễn giống như dâng vật quý:
- Nó sẽ thông qua thần kinh cùng ý thức, khiến thân thể của con người trở nên mẫn cảm và phấn khởi. Mặc dù đây là một loại xuân dược, nhưng nó khác biệt với xuân dược của Thịnh Đường các ngươi. Đây là hàng cao cấp hơn nữa, cái gọi là xuân dược của các ngươi là có thể bị phát hiện và hóa giải, nhưng loại thuốc đặc biệt này không có thuốc nào chữa được, nghe kỹ chưa? Không có loại thuốc nào có thể giải trừ, cho dù là nội lực của các ngươi cũng tuyệt đối không cách nào hóa giải.
Mã Đạo Viễn nhận lấy bình nhỏ trong tay Hán Khắc:
- Ta biết ý của ngươi, nhưng ngươi phải biết, người lần này chúng ta phải đối phó tuyệt đối không phải là lợi hại thông thường, nội lực của nàng hùng mạnh đến độ không thể tưởng tượng nổi. Nếu như làm không tốt bị nàng phát hiện, ta nghĩ chúng ta sẽ chết trong tay nàng.
- Ta biết. Dường như là các ngươi có một danh từ... Gọi là gì... Đúng rồi, Tiên Thiên viên mãn, là một trình độ rất lợi hại. Song Hán Khắc ta lấy danh nghĩa của thượng đế cam đoan với ngươi, cho dù là Tiên Thiên viên mãn của các ngươi cũng không cách nào phát hiện loại thuốc này. Nhưng có thể nàng cần hấp thu vào nhiều thuốc hơn, mới có thể bảo đảm nàng nhất định không cách nào chống cự.
Hán Khắc chỉ sợ Mã Đạo Viễn không tin, còn nói với hắn:
- Ngươi có thể thí nghiệm một chút, không phải là thủ hạ của ngươi có một loại gọi là Tiên Thiên hậu kỳ sao, chỉ cần một giọt, một giọt cũng đủ khiến hắn biến thành một kẻ buông thả nhục dục điên cuồng vô độ, bất kể nam nhân hay là nữ nhân.
Nghe Hán Khắc nói nhiều như vậy, Mã Đạo Viễn vẫn có chút không yên lòng, hắn thừa biết bản lĩnh của Lý Thanh Hoa. Nếu như bị nàng phát hiện trước đó, cho dù dược tính của nàng phát tác, trước khi được tính phát tác, nàng vẫn còn khả năng dùng một đao giết chết mình.
Thấy được nỗi lo lắng của Mã Đạo Viễn, Hán Khắc nhìn hắn nói:
- Bệ hạ, không cần phải lo lắng, để báo đáp ngươi cung cấp cho ta nơi nghiên cứu tốt như vậy, còn có vàng bạc và mỹ nữ của ngươi, ta quyết định báo đáp ngươi một lần thật tốt, người tới đây xem vật này.
Dứt lời, Hán Khắc dẫn Mã Đạo Viên đi tới trước mặt một vật cực lớn, cao chừng hơn hai thước. Phía trên bị vải vóc màu đen che đậy, không nhìn ra bên trong là cái gì.
- Đây là cái gì?
Mã Đạo Viễn nghi ngờ hỏi.
- Bệ hạ, xin chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, kế tiếp chính là thời khắc chứng kiến kỳ tích!
Hán Khắc nói xong, dùng sức lôi kéo vải vóc màu đen kia, lộ ra một vật thể cực lớn.
Mã Đạo Viễn nhìn qua, lập tức liền trợn to hai mắt
- Đây! Đây là cái gì?
Xuất hiện ở trước mắt Mã Đạo Viễn là một vật giống với khí cầu treo ngược, treo rất cao ở cách mặt đất hơn một thước, tròn vo, bên trong hình như có vật gì đó.
Hán Khắc cười nói:
- Hoàng đế bệ hạ, nhất định ngươi không nghĩ ra đây là cái gì, bây giờ để thiên tài Hán Khắc ta nói cho ngươi biết.
Hán Khắc nhìn Mã Đạo Viễn giải thích:
- Kể từ sau khi xuyên qua núi cao và sa mạc mênh mông tới phương Đông, ta đã từng chuyên nghiên cứu nội công của người phương Đông các ngươi. Không thể không nói đây là một môn năng lực vô cùng thần kỳ, các cao thủ nội gia các ngươi có thể dựa vào nội công bộc phát ra lực lượng không thể tưởng tượng nổi, cái này ở phương Tây mà nói là không khoa học.
- Hán Khắc, ngươi chỉ cần nói cho ta biết, đây là vật gì là được rồi.
Mã Đạo Viễn nhìn quả cầu lớn tròn vo này trước mắt không rõ vì sao, nhưng hắn không muốn nghe Hán Khắc giải thích cặn kẽ quá mức, hắn chỉ muốn biết vật này có tác dụng đối với mình hay không.
- Bệ hạ không nên nóng lòng, ta còn nghiên cứu những dược vật có thể hóa công của các ngươi, ta đã phát hiện nguyên lý trong đó, nguyên lý này chính là... Được, được rồi, ta không giải thích nữa.
Thấy Mã Đạo Viễn tựa hồ có vẻ nóng nảy, rốt cục Hán Khắc im miệng, bắt đầu nói đến chủ đề chính.
- Trong khối cầu cực lớn này, toàn bộ đều là Hóa Công Tán do ta tỉ mỉ điều chế những năm gần đây, vô cùng mãnh liệt. Ngươi còn nhớ người oán trách ta cần quá nhiều dược vật không, thật ra thì đa số đều dùng để điều chế những thứ này. Dưới là loại dược lực hùng mạnh này, cho dù là Tiên Thiên viên mãn cũng sẽ mất hoàn toàn nội lực trước khi dược tính mất.
Hán Khắc dứt lời, dương dương tự đắc nói:
- Loại Hóa Công Tán này phối hợp xuân dược của ta, bất kể Tiên Thiên viên mãn gì đó đều sẽ biến thành một nữ nhân rõ đầu rõ đuôi! Một dâm phụ!
- Tốt, tốt quá!
Mã Đạo Viễn xoay quanh mà nhìn khí cầu cao hơn hai thước này, nhìn Hán Khắc nói:
- Thế nhưng bên trong này còn có rất nhiều vấn đề chi tiết nên cân nhắc, tỷ như làm sao mới có thể làm cho nàng không cách nào rời đi trước khi dược tính phát tác, còn có nàng mất đi nội lực, người của chúng ta cũng mất đi nội lực, còn có...
- Bệ hạ, những thứ này không phải là công việc của ta.
Hán Khắc dang hai tay ra nhún vai một cái, tỏ ý biện pháp cụ thể phải do Mã Đạo Viễn tự suy nghĩ.
- -----------------------------------------------------------------
Yến hội của Mã Đạo Viễn coi như là một thịnh sự, người của các quốc gia, các dân tộc đều tề tụ tới Hoàng cung Đại Hạ.
Mặc dù Mã Đạo Viễn chưa phải là minh quân hiền đức gì, nhưng ở phương diện dung hợp quan hệ dân tộc, đoàn kết quốc gia xung quanh này quả thực làm không tệ, các nước Tây Vực cơ hồ đều phái ra sứ giả tới dự.
Đây là một cuộc thịnh hội thảo luận tạo thành liên minh Tây Vực, mục đích căn bản là để chống đỡ Thịnh Đường phía Đông.
Các nước Tây Vực đều tương đối cảm thấy hứng thú đối với chuyện này, trước đây Thịnh Đường thế mạnh, bọn họ không chống lại được, bây giờ đã xuất hiện một nhân vật số một như Mã Đạo Viễn, đối với bọn họ là tương đối có lợi.