Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Có thể đoán được, nếu như không có phát sinh biến cố gì ngoài ý muốn, nhất định thịnh hội này sẽ thành công viên mãn.
Địa điểm cử hành yến hội ngay ở trong cung điện của Mã Đạo Viễn dùng bữa hàng ngày, từ cửa bên của Hoàng cung tiến vào.
Từng chiếc xe ngựa nối đuôi nhau mà vào, bọn thủ vệ Hoàng cung đều mặc khôi giáp tương đối rực rỡ, ngẩng đầu hiên ngang đứng ở trước cửa.
Những người trong cung điện cũng tạo thành từng vòng nhỏ, trường hợp ngoại giao như vậy, sứ giả các nước đều rất sôi nổi, tận lực tranh thủ lợi ích lớn hơn nữa vì quốc gia mình trong liên minh tương lai.
Giang Lưu đại diện cho chủ của hắn, ở trong đại điện tiếp đãi tân khách tới.
Nhưng hắn tựa hồ có chút không yên lòng, thỉnh thoảng nhìn lấm lét ra bên ngoài, muốn xem xem Thánh Mẫu có tới hay không.
Đêm qua Mã Đạo Viễn cùng Giang Lưu nói chuyện rất lâu, lập ra một kế hoạch muốn làm một mẻ giải quyết vấn đề của Lý Thanh Hoa.
Giang Lưu cho rằng, xác suất thành công kế hoạch này là rất lớn, vì bảo đảm tất cả tiến hành thuận lợi, bọn họ đã khẩn cấp bố trí rất nhiều.
Đợi một hồi, bên ngoài thông báo Lý Thanh Hoa đã đến.
Giang Lưu gật đầu một cái, thủ vệ ngoài công lập tức cao giọng kêu lên:
- Thánh Mẫu thần giáo hộ quốc Đại Hạ, giáo chủ Lạc Hoa thần giáo Lý Thanh Hoa đến!
Theo tiếng hô của thủ vệ, mọi người đều đưa mắt nhìn về phía cửa.
Địa khu Tây Vực, Lý Thanh Hoa cũng đã là một nhân vật truyền kỳ, truyền thuyết liên quan tới nàng không ít.
Những tiêu điểm mọi người đều tập trung vào chuyện Lý Thanh Hoa là một nữ tử xinh đẹp dị thường, cũng không có bao nhiêu người biết Lý Thanh Hoa thân có võ học bất thế.
Rất nhiều người chưa từng thấy Lý Thanh Hoa cũng muốn mở mang kiến thức, nữ tử khiến Hoàng đế Đại Hạ tuyên bố trước mặt mọi người sẽ tuyển trung cung rốt cục là thế nào.
Dưới cái nhìn soi mói của tất cả mọi người, rốt cục Lý Thanh Hoa đã đi vào đại sảnh yến hội.
Nàng không đi một mình.
Khi mọi người chú ý tới Lý Thanh Hoa, cũng đồng thời chú ý đến nam tử thanh niên đi bên cạnh Lý Thanh Hoa.
Vẻ đẹp của Lý Thanh Hoa hơi có chút kinh tâm động phách. Vẻ đẹp của nàng đã không đơn thuần thể hiện ở bên ngoài, đôi mắt lưu chuyển tựa như sao, luôn luôn làm cho người ta không tự kìm hãm được muốn tìm hiểu chuyện của nàng. Đây là một nữ tử có chuyện xưa, mặc dù nhìn qua nàng rất trẻ tuổi.
Mà nam tử bên cạnh nàng cũng có tướng mạo anh tuấn phi phàm, hơn nữa vẻ lãnh đạm trên mặt cũng lộ ra khí chất không tương xứng cùng tuổi tác hắn.
Hai người đồng thời xuất hiện, đã vượt ra ngoài dự liệu của rất nhiều người.
Tại sao nữ tử của Hoàng đế Đại Hạ lại có nam nhân?
Nhưng mọi người cũng rất thức thời không có hỏi nhiều. Một ít người biết Lý Thanh Hoa đều đến chào hỏi, Lý Thanh Hoa cũng nhất nhất mỉm cười hàn huyên cùng mọi người.
Bất quá tay của nàng trước sau không rời nam tử bên cạnh ra. Hai người trò chuyện với nhau với vẻ thân mật, biểu lộ chân thật quan hệ giữa hai người với tất cả mọi người.
Mọi người cũng đều đang đợi, đợi lúc Mã Đạo Viễn xuất hiện thấy cảnh tượng này sẽ có biểu hiện thế nào.
Dù sao Mã Đạo Viễn là một người lỗ mãng, sợ rằng không có lòng dạ sâu như vậy có thể khoan dung chuyện này, mọi người đều đang chờ xem náo nhiệt.
Một lát sau, rốt cục Mã Đạo Viễn đã xuất hiện ở sảnh yến hội.
Làm nhân vật chính của yến hội, Mã Đạo Viễn là người cuối cùng tới. Sau khi hắn đến nơi này niềm nở chào hỏi cùng các sứ giả các nước, mặt lộ vẻ tươi cười.
Nhưng dường như hắn không nhìn thấy Lý Thanh Hoa gần trong gang tấc, ngôn ngữ trầm ổn đĩnh đạc, trái ngược hoàn toàn với biểu hiện lỗ mãng ngày xưa.
Hắn không chủ động chào hỏi Lý Thanh Hoa, tự nhiên Lý Thanh Hoa cũng sẽ không lý tới hắn, chỉ nói cười cùng Hoắc Nguyên Chân bên cạnh.
Cũng không biết trong lòng Lý Thanh Hoa là thế nào, chỉ riêng nói chuyện vẫn chưa đủ, tay nhỏ bé mịn màng còn một mực lôi kéo tay của Hoắc Nguyên Chân, hơn nữa thình thoảng còn ôm cánh tay hắn ép sát vào bộ ngực căng phồng của nàng, khiến trong lòng của Hoắc Nguyên Chân không khỏi có một chút cảm giác khác thường.
Mặc dù dáng vẻ của Mã Đạo Viễn không thèm để ý, nhưng Hoắc Nguyên Chân lại cảm giác được hòa khí của hắn đang tích tụ. Cảm giác phẫn nộ đó dâng lên từ đáy lòng, không phải là bên ngoài có thể che giấu hoàn toàn.
Lý Thanh Hoa dùng thanh âm rất nhỏ nói chuyện bên tại Hoắc Nguyên Chân, những thanh âm kia lại có thể truyền tới tai của Mã Đạo Viễn.
- Nguyên Chân, đêm qua vì sao ngươi có thể đối với người ta như vậy? Có phải là cố ý muốn cho người ta sáng nay không thể rời giường không?
Hoắc Nguyên Chân trong lòng thầm kêu lợi hại, Thiên Nhãn nhẹ nhàng quét qua, nhìn thấy sắc mặt của Mã Đạo Viễn đã biến thành màu xanh, nắm quả đấm ở sau lưng, tiếng khớp xương kêu răng rắc mơ hồ truyền tới.
Bất quá đã đáp ứng phối hợp Lý Thanh Hoa, Hoắc Nguyên Chân cũng chỉ có nhắm mắt nói:
- Đêm qua có thích không?
- Đương nhiên là thích! Nhiều lần như vậy, xương của người ta đã mềm nhũn, nếu ta không có nội công, đến bây giờ sẽ không dậy nổi.
Hoắc Nguyên Chân giơ tay lên xoa xoa trán, trong lòng thật là có chút không chịu nổi, rõ ràng Lý Thanh Hoa muốn chọc cho Mã Đạo Viễn tức chết.
Bên kia Mã Đạo Viễn nắm quả đấm đến nỗi trắng bệch, thân thể run rẩy rất nhẹ không thể phát giác.
Làm Hoàng đế có thể làm được tới trình độ này, Mã Đạo Viễn cũng coi là trước đây chưa từng có.
Giang Lưu vẫn đang chú ý tình hình bên này, thấy Mã Đạo Viễn tựa hồ có chút bất thường, vội vàng đi tới chào hỏi cùng Mã Đạo Viễn một tiếng, sau đó lớn tiếng nói:
- Chư vị! Bệ hạ chúng ta đã chuẩn bị tiệc rượu thịnh soạn vì mọi người, nhất định mọi người không đoán được đó là cái gì, bây giờ xin mọi người đi theo ta.
Sau khi úp úp mở mở, Giang Lưu dẫn đầu đi ra phía ngoài, mọi người đều đi theo sau hắn, xem xem rốt cục có trò gì hay.
Đi tới một mảnh đất trống bên ngoài, nơi đó dựng lên một cái giá cực lớn, phía trên đang hướng, từng đợt mùi thơm bay tới.
Mọi người nhìn qua, nhất thời đều ngây dại, chỉ thấy có mấy người đầu bếp đang không ngừng quay một con lạc đà cực lớn.
Lại có thể nướng cả con lạc đà! Mấy đầu bếp này thân thể cường tráng, mấy người thay phiên tiếp sức nhau quay, bên cạnh còn có người không ngừng rưới gia vị, mùi thơm lan tỏa bốn phía, đã nướng gần xong.
Ngay cả Hoắc Nguyên Chân làm hòa thượng đã nhiều năm không dính rượu thịt, giờ khắc này cũng không nhịn được âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, mình làm hòa thượng đúng là thiệt thòi quá nhiều.
- Con lạc đà này đã dùng lửa nhỏ nướng một ngày một đêm, chư vị, lập tức có thể thưởng thức!
Giang Lưu ở bên cạnh giới thiệu một hồi, gật đầu với những đầu bếp kia, ý bảo đã đến lúc.
Một mâm gỗ cực lớn được bốn người mang tới, lạc đà cũng được khiêng xuống đặt trên mâm gỗ, một đầu bếp mở bụng lạc đà ra, không ngờ lấy ra từ bên trong một con dê nướng.
Mọi người đều ồ lên, thì ra nơi này còn có càn khôn, thật là ly kỳ lại hiếm thấy. Cái này cũng chưa hết, bụng dê bị mở ra, bên trong lại có một con gà nướng.
Gà nướng lại mở ra, trong bụng gà lấy ra một quả trứng vàng óng ánh, nướng béo ngậy, nhìn qua chính là mỹ vị nhân gian.
Lúc này, Mã Đạo Viễn mặt mũi tươi cười đi tới, dùng một cái nĩa nhỏ tiếp nhận ấy trứng kia, sau đó nhìn mọi người nói:
- Chư vị, quả trứng bồ câu này, chỗ Tây Vực chúng ta xa xôi, giao thông bất tiện, mọi người thư từ qua lại đa số phải dựa vào bồ câu đưa thư truyền lại. Chim bồ câu là bạn tốt của mọi người, là ý hòa bình.
Ánh mắt hắn nhìn xung quanh một vòng:
- Rốt cục chúng ta đã đuổi quân đội của Thịnh Đường, đã thành lập quốc gia của mình, mặc dù đã trải qua một cuộc chiến tranh, nhưng mục đích của chiến tranh là vì hòa bình. Hôm nay trẫm muốn tặng trứng bồ câu này cho người mang đến hòa bình tặng cho chúng ta, người có công lao lớn nhất, cũng là nữ nhân xinh đẹp nhất của Đại Hạ chúng ta!
Ánh mắt của mọi người đều rơi vào người của Lý Thanh Hoa. Người ở chỗ này, nếu như nói Lý Thanh Hoa thứ hai, sẽ không có ai dám nói đẹp nhất.
Quả nhiên, Mã Đạo Viễn chậm rãi đi tới trước mặt của Lý Thanh Hoa, chân thành nói:
- Thánh Mẫu! Trứng bồ câu này, tặng cho nàng.
Lý Thanh Hoa mỉm cười một cái:
- Đa tạ ý tốt của bệ hạ, song ta cũng không thích ăn nó.
Mã Đạo Viễn nói:
- Thánh Mẫu, trẫm biết trước kia nhiều lần chọc cho nàng phiền lòng. Đây là trẫm không đúng, chỉ cần hôm nay nàng đón nhận trứng bồ câu này, vậy coi như là nàng đã đón nhận lời xin lỗi của trẫm. Trẫm cam đoan với nàng từ nay về sau tuyệt đối không làm bất kể chuyện gì mà nàng miễn cưỡng. Đây là bảo đảm của trẫm!
Mã Đạo Viễn vừa nói chuyện, giơ trứng bồ câu trước mặt của Lý Thanh Hoa, mùi thơm nhè nhẹ xông vào mũi, tựa hồ Lý Thanh Hoa không đáp ứng, hắn cũng sẽ không buông xuống.
Người xung quanh xôn xao một mảnh, không ngờ Mã Đạo Viễn thân là Hoàng để lại nói ra những lời như vậy, đây quả thật là rất không dễ dàng.
Lý Thanh Hoa cũng hơi có chút lộ vẻ xúc động, hành động này của Mã Đạo Viễn quả thực ngoài dự liệu của nàng. Hoàng đế nói lời xin lỗi, như vậy đã là vô cùng nể mặt.
Hơn nữa lời của Mã Đạo Viễn khiến Lý Thanh Hoa cực kỳ động tâm, sau khi ăn quả trứng này, sau này hắn sẽ không tới làm phiền mình nữa.
Nhìn một chút quả trứng bồ câu trong tay Mã Đạo Viễn, Lý Thanh Hoa hơi nhếch khóe miệng lên một chút:
- Bệ hạ thật là hao tổn tâm huyết, đã như vậy, ta sẽ ăn nó, hy vọng bệ hạ tuân thủ nghiêm ngặt lời hứa của ngươi.
Lý Thanh Hoa búng ngón tay một cái, quả trứng bồ câu kia liền nhảy lên, rơi vào trong cái miệng nhỏ nhắn của nàng, nhẹ nhàng nhai vài cái, trứng bồ câu đã vào bụng.
- Hay!
Giang Lưu ở bên kia dẫn đầu vỗ tay, những người bên cạnh cũng đều vỗ tay.
Mã Đạo Viễn tươi cười nói:
- Đa tạ Thánh Mẫu, trẫm giữ lời nói, sau ngày hôm nay tuyệt đối không miễn cưỡng nàng làm bất cứ chuyện gì.
Sau khi nói xong, xoay người đối mặt mọi người:
- Chư vị, bên ngoài vẫn còn có một ít bão cát, ăn uống nói chuyện gì đó cũng không phải là thuận tiện lắm, trẫm đã sai người bày tiệc rượu trong địa cung. Con lạc đà này cũng sẽ đem tới nơi đó để giải quyết, xin mọi người cùng đi tới đó thưởng thức đi!
Mọi người lại lần nữa theo Mã Đạo Viễn đi, bọn họ cũng không biết Mã Đạo Viễn còn có cung điện ngầm dưới đất. Đây thật là phải mở mang kiến thức một chút.
Hoắc Nguyên Chân cùng Lý Thanh Hoa đi trong đám người, nhìn Lý Thanh Hoa một cái có chút lo lắng. Hắn cho rằng trứng bồ câu này không phải là thứ tốt lành gì.
Lý Thanh Hoa lại nhìn hắn với ánh mắt trấn an, nhẹ giọng nói:
- Yên tâm đi, trong này có một ít Hóa Công Tán, đã bị ta ép ra ngoài, mánh khóe nhỏ của bọn họ không làm gì được ta.
Nghe Lý Thanh Hoa nói vô sự, Hoắc Nguyên Chân mới hơi an tâm một chút, nhưng hắn luôn luôn cảm giác hôm nay tựa hồ phải có chuyện gì đó phát sinh, chỉ là một linh cảm.
Theo Mã Đạo Viễn đi xuống lòng đất, đi được một hồi, phía trước xuất hiện một cánh cửa sắt lớn.
Hơn mười thị vệ quay bánh xe sắt, cửa sắt lớn mở ra ầm ầm
Nhìn cửa lớn này, Hoắc Nguyên Chân nhớ lại cửa sắt vạn cân của Hồ Điệp cốc chỉ sợ sức nặng của cửa sắt này không kém gì cửa sắt vạn cân đó.
Cửa sắt mở ra, bên trong lại có một gian phòng cực lớn, trên vách tường xung quanh có rất nhiều đèn đuốc, chiếu rọi giống như ban ngày.
Hoắc Nguyên Chân nói:
- Không ngờ dưới lòng đất này còn có kiến trúc cực lớn như vậy.
Lý Thanh Hoa nhìn hắn một cái:
- Chuyện ngươi không biết còn nhiều hơn, cung điện dưới đất này chẳng qua chỉ là một kiến trúc thất bại trước đây mới cải tạo thành cung điện thôi, ngươi cũng chưa từng thấy qua kiến trúc khổng lồ thật sự.
- Kiến trúc bậc nào còn lớn hơn cả địa cung này?
Lý Thanh Hoa thản nhiên cười một tiếng, nhưng không chịu nói cho Hoắc Nguyên Chân biết.
Sau khi đã tiến vào Hoàng cung ngầm này, lại có một ít người có chút không yên lòng, ngộ nhỡ Mã Đạo Viễn này có ác ý gì, trong cung điện ngầm này lên trời không đường, xuống đất không cửa, chẳng phải là trở thành dê con mặc cho hắn giết mổ?
Không tới cũng đã tới, bọn họ cũng không có lựa chọn khác, tin tưởng Mã Đạo Viễn sẽ không bởi vì mấy sứ giả mà đi tới chỗ đối lập cùng những quốc gia khác.
Trong đại sảnh cung điện ngầm, yến hội đã chuẩn bị xong xuôi. Những thịt lạc đà cùng dê nướng kia đang được chặt nhỏ, sau đó mang ra trên từng bàn.
Bàn là loại hình chữ nhật, mỗi bàn cũng không lớn, nhiều nhất có thể ngồi hai người.
Mã Đạo Viễn dẫn đầu ngồi vào trên chủ vị phía trên, sau đó bảo mọi người vào ngồi.
Lý Thanh Hoa dẫn theo Hoắc Nguyên Chân đi tới chỗ một cái bàn ở trên đầu, nơi này là vị trí của nàng.
Thoải mái tự nhiên ngồi xuống, sau đó Lý Thanh Hoa gọi Hoắc Nguyên Chân ngồi vào bên cạnh nàng. Hai người dáng vẻ tình chàng ý thiếp, Mã Đạo Viễn phía trên nhìn thấy trong lòng hết sức khó chịu.
Thức ăn rất thịnh soạn, hơn nữa mặn chay kết hợp, như vậy Hoắc Nguyên Chân cũng không cần phải lo lắng chỉ có thịt, cũng không có vấn đề gì khó khăn.
Mã Đạo Viễn đích thân nói một hơi lời mở đầu, nói một ít lời nhân dân các dân tộc đoàn kết vân vân, sau đó hướng về phía mọi người mời rượu.
Hoắc Nguyên Chân một tay che mặt, làm một động tác, coi như là đã uống qua rượu.
Mặc dù hoài nghi Mã Đạo Viễn có khả năng hạ độc trong rượu và thức ăn, nhưng Hoắc Nguyên Chân không quan tâm, những thức ăn thanh đạm được hắn lần lượt nếm qua một ít, mới phát hiện bên trong thức ăn hoàn toàn không có vấn đề.
Trong tiệc, mọi người trò chuyện sôi nổi với nhau, nhìn qua bề ngoài là rất hòa hợp.
Mà Mã Đạo Viễn cũng tuân thủ lời hứa của bản thân hắn, trong tiệc cũng không chủ động nói chuyện cùng Lý Thanh Hoa, chỉ là hàn huyên cùng sứ giả của các quốc gia.
Cũng có một ít người đến hỏi thăm thân phận của Hoắc Nguyên Chân, Lý Thanh Hoa đều giới thiệu đây là sự đệ của mình.
Rượu qua ba tuần, Giang Lưu nhìn mọi người nói: - Hạ quan tự tiện chủ trương sắp xếp ca múa một chút, mời các vị thưởng thức.