Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Hồi lâu, Ninh Uyển Quân mới thở dài một tiếng sâu kín:
- Nếu thật có khi đó, nữ nhi sẽ không giúp bên nào.
Mạc Thiên Tà hơi có vẻ thất vọng, bởi vì bất kể Ninh Uyển Quân trả lời thế nào cũng sẽ tốt hơn đáp án này, cho dù là nàng đứng về phía Thiếu Lâm tự cũng vẫn tốt hơn.
Lão có chút không cam lòng hỏi tiếp:
- Ý của phụ thân là vào lúc Thánh Hỏa giáo chúng ta phải sinh tử tồn vong với Thiếu Lâm, nói không chừng phụ thân cùng Nhất Giới chỉ có thể sống được một người.
Câu hỏi của lão đã dồn Ninh Uyển Quân tới chân tường, cưỡng ép nàng tỏ rõ thái độ, bình thời Mạc Thiên Tà tuyệt đối sẽ không như vậy.
Ít nhiều gì Ninh Uyển Quân cũng hiểu, phụ thân mình nhất định phải có được câu trả lời.
Bất quá Ninh Uyển Quân thật không dám tưởng tượng chuyện này, bởi vì đây là nỗi lo trong lòng nàng. Nàng không dám tưởng tượng Thánh Hỏa giáo cùng Thiếu Lâm sẽ đi tới tình cảnh ấy, phụ thân cùng Nhất Giới sẽ có lúc phải phân sinh tử.
Ninh Uyển Quân có vẻ không chịu nổi câu hỏi như vậy, hai tay nàng chậm rãi ôm lấy mặt, nước mắt theo kẽ tay chảy ra:
- Nhất định phải như vậy hay sao, mưu đồ bá nghiệp của phụ thân nhất định phải trừ đi Thiếu Lâm tự mới có thể thực hiện sao? Hu hu, cha không nên ép con như vậy...
Bao nhiêu năm qua, Mạc Thiên Tà đều coi nữ nhi của mình như chưởng thượng minh châu, quả thật cũng hết mực quan tâm Ninh Uyển Quân. Mặc dù Mạc Thiên Tà thân làm giáo chủ, nhưng bởi vì thê tử mất sớm, lão và Ninh Uyển Quân coi như sống nương tựa lẫn nhau.
Từ trước tới nay lão chưa từng chọc cho nữ nhi mình khóc, Hôm nay lần này là lần đầu trong nhiều năm qua Mạc Thiên Tà làm cho Ninh Uyển Quân khóc.
Lão có vẻ không nhịn được giơ tay lên, tựa hồ muốn an ủi nữ nhi đứng yên phía dưới, những lời còn chưa ra khỏi miệng lại dừng ở cổ họng.
Cổ họng động mấy cái, Mạc Thiên Tà nuốt lời vào bụng, rốt cục cũng không khuyên giải nữ nhi mình.
Quyết tâm của lão mới vừa hạ dường như đã dao động theo thanh âm khóc thút thít của Ninh Uyển Quân, trong lòng Mạc Thiên Tà âm thầm trách cứ mình một phen, chậm rãi nhắm mắt lại bình phục khí tức hỗn loạn trong lòng.
Nữ nhi khóc rất đau lòng, Mạc Thiên Tà kiên trì không khuyên giải, ngược lại xem chuyện này trở thành một khảo nghiệm.
- Uyển Quân, hôm nay nhất định con phải nói cho phụ thân biết, lúc sinh tử tồn vong con sẽ lựa chọn như thế nào?
Ninh Uyển Quân khóc thút thít một trận, nghe thấy Mạc Thiên Tà vẫn kiên trì vặn hỏi điều này, rốt cục lau đi nước mắt trên mặt, ánh mắt hồng hồng nhìn Mạc Thiên Tà:
- Phụ thân, nếu như người nhất quyết hỏi vấn đề này, như vậy nữ nhi sẽ nói cho người biết.
Nghe thấy Ninh Uyển Quân rốt cục chịu lên tiếng, Mạc Thiên Tà phấn chấn tinh thần, nghe câu trả lời của nàng.
- Mới vừa rồi nữ nhi nói, nếu là Thánh giáo thật sự đến lúc một mất một còn với Thiếu Lâm, nữ nhi lựa chọn hai bên không giúp bên nào, chuyện này là thật. Nếu phụ thân cùng Nhất Giới đến thời điểm phân sinh tử, nữ nhi cũng không có năng lực nhúng tay vào chuyện của hai người, chỉ có thể hy vọng hai người cũng không xảy ra chuyện. Nếu con có năng lực, con sẽ ngăn cản các người chiến đấu, hoặc là dùng mạng của con đổi lấy cho bất kỳ ai trong hai người sống sót.
- Nếu như cha chết trong tay Nhất Giới thì sao?
- Vậy trọn đời nữ nhi sẽ không xuất giá, thủ hiếu vì phụ thân. Nhưng nữ nhi tuyệt đối sẽ không thừa kế ngôi giáo chủ, bởi vì vị trí này không thích hợp với con.
- Vậy nếu Nhất Giới chết trong tay cha thì sao?
- Vậy nữ nhi sẽ trông mong ngày gặp mặt hắn.
Mặc dù Ninh Uyển Quân nói có vẻ như rất công bình đối với hai người, nhưng Mạc Thiên Tà vẫn nghe ra đầu mối.
Mình chết, Ninh Uyển Quân sẽ không chung sống cùng Nhất Giới.
Nhất Giới chết, tựa hồ Ninh Uyển Quân có ý chết theo.
Như vậy rõ ràng đã phân ra cao thấp. Thì ra lòng của Ninh Uyển Quân vẫn nghiêng về phía Nhất Giới, chỉ bất quá bởi vì lão là cha nàng, cho nên không thể không nói như thế mà thôi.
Đáp án này làm cho trong lòng Mạc Thiên Tà có chút không thoải mái, mặc dù nó nằm trong dự liệu.
Ánh mắt phức tạp nhìn Ninh Uyển Quân một chút, trong lòng Mạc Thiên Tà có chút phiền não, phất phất tay với Ninh Uyển Quân:
- Được rồi, con mau trở về đi, khóc lóc ở chỗ này còn ra thể thống gì nữa.
Nhưng Ninh Uyển Quân cũng không đi, mà là nhìn Mạc Thiên Tà nói:
- Phụ thân còn chưa nói cho nữ nhi, sau khi người tới Thiếu Lâm tự đã xảy ra chuyện gì?
Nhìn nữ nhi cố chấp này, Mạc Thiên Tà thở dài một tiếng:
- Nói cho con biết cũng không sao, Thiếu Lâm làm trở ngại phụ thân, ta muốn diệt trừ bọn họ, chỉ bất quá Thiếu Lâm tự cũng là đầm rồng hang hổ, lần hành động này cuối cùng không có thành công.
- Cha, người cho Ngọc La Sát đón con cùng Thái Y tỷ từ Thiếu Lâm trở lại, chính là vì thuận tiện cho hành động lần này phải không?
- Không sai, Uyển Quân, ta nói cho con biết, nhất định phải diệt trừ Thiếu Lâm. Mặc dù lần này không thành công nhưng còn có lần sau, lần sau Thiếu Lâm tuyệt đối không cách nào ngăn cản ta được nữa.
Ninh Uyển Quân không thử khuyên Mạc Thiên Tà buông tha cho ý niệm tấn công Thiếu Lâm, bởi vì nàng biết, bất kể mình khuyên giải như thế nào đều là vô dụng.
Mang nước mắt trên mặt, Ninh Uyển Quân nhìn ra ngoài cửa sổ:
- Cha, con ở Thiên Sơn mãi cũng cảm thấy nhàm chán, muốn đi ra ngoài một chút.
- Con muốn đi Thiếu Lâm tự phải không?
- Không sai, nếu cha đã quyết định trừ đi Thiếu Lâm, nếu con không đi, rất có thể sẽ không còn được gặp lại hắn, con muốn..
- Muốn đồng sinh công tử với hắn phải không?
Mạc Thiên Tà mới vừa cảm thấy hơi phiền não đột nhiên bình tĩnh lại, lão thấy được hy vọng lần nữa.
Ninh Uyển Quân cúi đầu không nói, quả thật Mạc Thiên Tà nói trúng tâm sự của nàng. Nếu như Hoắc Nguyên Chân không có ở đây, Ninh Uyển Quân cảm thấy một mình sống cũng không có ý nghĩa gì, nàng hy vọng bất kể như thế nào, mình cũng có thể làm bạn bên cạnh hắn.
Từ khi biết hắn đến bây giờ, Hoắc Nguyên Chân còn chưa nói với nàng một câu nào thổ lộ tình cảm chân chính, vẫn chưa cho nàng chút ấm áp ngọt ngào nào, Ninh Uyển Quân không muốn tiếp tục mập mờ kéo dài như vậy.
Mạc Thiên Tà là người lão luyện bực nào, nhìn biểu lộ của Ninh Uyển Quân, lão đã đoán được bảy tám phần, lạnh lùng nói:
- Uyển Quân, con làm cho ta quá thất vọng, chẳng lẽ ta nuôi lớn con, thậm chí vì con mà bao nhiêu năm qua vẫn không đi bước nữa, so ra vẫn còn thua kém phương trượng Thiếu Lâm kia sao?
Ninh Uyển Quân vội vàng lắc đầu một cái:
- Cha, chuyện này không giống, cha là cha, hắn là hắn, không thể so sánh như vậy được.
- Chẳng lẽ ta không có tư cách so sánh với hắn?
Mạc Thiên Tà cười lạnh một tiếng:
- Quả nhiên là hảo nữ nhi, ta thấy con tính toán lập tức đi Thiếu Lâm thông báo tin này, thậm chí là tính toán sóng vai tác chiến cùng hắn, sau đó đối địch cùng phụ thân.
- Không! Nữ nhi không có ý này, nữ nhi chỉ là muốn..
Tranh luận cùng Ninh Uyển Quân một hồi, Mạc Thiên Tà cảm thấy trong lòng khó chịu, lão không còn có vẻ hỏi thăm như lúc đầu, ý niệm xung kích Tiên Thiên viên mãn đã hoàn toàn áp chế tình cha con, lúc này lập tức vung tay lên:
- Đủ rồi! Hôm nay con phải cho ta một câu trả lời chắc chắn, hoặc là ở lại Thiên Sơn, vĩnh viễn không cho đi gặp tên Nhất Giới kia, vĩnh viễn không đi Thiếu Lâm tự. Hoặc là đi ngay Thiếu Lâm tự, tìm ý trung nhân của con, cũng không cần nhận ta là cha nữa!
- Cha, nữ nhi không lựa chọn được, vì sao phụ thân lại cố ý làm khó nữ nhi như vậy?
Vốn Ninh Uyển Quân dừng khóc thút thít lại khóc lớn lên một lần nữa, hơn nữa lần này là thật sự thương tâm. Nàng cũng không hiểu rõ ràng lắm dụng ý của Mạc Thiên Tà, nhưng phụ thân bức bách như vậy, nàng thật sự không chịu nổi.
Vi phụ thân hiền lành thường ngày của mình hiện tại đâu mất rồi?
- Khóc! Khóc! Khóc! Con cũng chỉ biết khóc! Biết sớm như vậy, thế nào ta cũng kiếm một đứa con trai, tối thiểu cũng sẽ không khóc lóc sướt mướt làm cho ta phiền lòng, cũng có thể thừa kế ngôi vị giáo chủ, có nha đầu hướng ngoại như người thì có ích gì?
Mạc Thiên Tà lửa giận bừng bừng, mắng xối xả Ninh Uyển Quân một trận.
Ninh Uyển Quân càng thêm thương tâm, thân thể như nhũn ra, ngã ngồi phệt xuống trên nền đại điện giáo chủ, hai tay ôm mặt. Nàng không hiểu vì sao xảy ra chuyện như vậy, chẳng lẽ là mình làm sai chuyện gì?
- Khóc cũng vô dụng, ta nhắc lại, hoặc là người đi Thiếu Lâm tự, rời khỏi ta, hoặc là vĩnh viễn đoạn tuyệt quan hệ cùng hòa thượng kia, bây giờ người chỉ có hai con đường này để đi!
Mạc Thiên Tà quyết tâm đã định. Nhất định phải ép Ninh Uyển Quân nói ra lựa chọn cuối cùng.
Ninh Uyển Quân lắc đầu quây quậy, nước mắt vẩy ra, tóc dài có chút xốc xếch, nức nở nói:
- Cha, không nên ép con như vậy, con là con của cha, là Uyển Quân, vì sao cha lại đối xử với con như vậy?
Nhìn dáng vẻ nữ nhi thương tâm muốn chết, Mạc Thiên Tà đau lòng từng trận. Nhưng lão vất vả lắm mới nói ra được những lời này, hiện tại đã là tên lắp vào cung không thể không bắn, không thể lui lại được nữa.
Cắn răng một cái, Mạc Thiên Tà lạnh lùng xoay người, nói với Ninh Uyển Quân:
- Ngươi không thể lựa chọn sao? Vậy ta sẽ thay người lựa chọn, không phải ngươi mới vừa nói muốn đi Thiếu Lâm tự sao? Được rồi, hiện tại ta sẽ thành toàn cho ngươi, bây giờ ngươi cút ngay tức khắc cho ta, cút càng xa càng tốt, vĩnh viễn không được gọi ta là cha nữa. Chờ đến lúc ta đánh lên Thiếu Lâm tự, nếu như ngươi dám ngăn trở trước mắt ta, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Giọng điệu lão lạnh lẽo vô tình, hơn nữa trong lời nói lão đã không tự xưng là cha nữa, hiển nhiên là muốn hoàn toàn vạch rõ ranh giới với con mình.
Thân thể Ninh Uyển Quân run lên, đôi mắt đẫm lệ ngẩng đầu lên, nhìn Mạc Thiên Tà nói:
- Phụ thân mới vừa nói cái gì?
- Ngươi còn chưa hiểu sao? Ta bảo ngươi không được gọi ta là cha nữa, dù sao ngươi cũng theo họ mẹ, ta có đưa con như người hay không cũng không quan trọng.
- Phụ thân, con là con của người, vì sao phụ thân lại tàn nhẫn như vậy?
Ninh Uyển Quân đau khổ kêu một tiếng, khó có thể tin nhìn Mạc Thiên Tà, hôm nay là thế nào? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cha lại vô tình như vậy?
Nghe thấy Ninh Uyển Quân kêu gọi, trong lòng Mạc Thiên Tà run rẩy, thật sự muốn quay đầu lại ôm lấy nữ nhi bảo bối của mình, an ủi nàng một phen.
Nhưng rốt cục lão cũng không quay đầu lại, lạnh lùng thốt ra một tiếng:
- Cút!
- Không! Cha, con sẽ không đi!
Thấy trạng thái Mạc Thiên Tà khác thường, ngược lại Ninh Uyển Quân không chịu rời đi, nàng nhất định phải xem thử phụ thân rốt cuộc là thế nào.
- Ta bảo người cút, không được gọi ta là cha nữa!
Mạc Thiên Tà hét lớn một tiếng, Ninh Uyển Quân không những không nghe, ngược lại từ dưới đất đứng lên, muốn tiến tới xem tình huống Mạc Thiên Tà.
Mạc Thiên Tà đột nhiên xoay người, giơ tay lên đánh ra một chưởng nhanh như thiểm điện.
Một bạt tai đánh thật mạnh vào gương mặt trắng trẻo của Ninh Uyển Quân. Nàng vừa đứng dậy đã bị phụ thân tát cho một cái đầu tiên trong đời, thân thể không khỏi ngã nhào.
Năm dấu tay đỏ tươi trong nháy mắt hiện lên trên mặt Ninh Uyển Quân.
Với thực lực chuẩn viên mãn của Mạc Thiên Tà, cho dù không dùng bao nhiêu lực cũng không phải tiểu cô nương Ninh Uyển Quân vừa tiến vào Tiên Thiên không bao lâu có thể ngăn cản được.
Thân thể mềm nhũn ngã nhào trên đất, trên mặt sưng lên, trong đầu Ninh Uyển Quân ùng hàng như sấm dậy.
Nàng ngàn vạn lần không nghĩ tới, bàn tay phụ thân có một ngày sẽ đánh vào mặt mình, sẽ đánh vào đứa con mà phụ thân thương yêu nhất, hơn nữa còn vì chuyện khó lòng tin được này.
Ninh Uyển Quân che mặt, rưng rưng nói với Mạc Thiên Tà:
- Cha! Vì sao vậy?
Mạc Thiên Tà đầu tiên là nhắm mắt một cái, hít sâu một hơi, sau đó mở mắt ra, nói với Ninh Uyển Quân:
- Không cần nói gì nữa, bắt đầu từ hôm nay, ngươi không còn là con của Mạc Thiên Tà ta.
- Không! Đây không phải là thật!
Ninh Uyển Quân thống khổ lắc đầu, nàng không dám tin tưởng hết thảy trước mắt, vì sao lại biến thành như vậy?
- Cút đi, hãy đi Thiếu Lâm tự, sau này cũng không cần trở lại nữa, có lẽ lần sau chúng ta gặp nhau, ta sẽ tự tay giết chết ngươi!
Mạc Thiên Tà không nhìn nữ nhi thống khổ, lần này lão đã quyết định, nhất định là sẽ không canh cãi.
Ninh Uyển Quân khó có thể tin nhìn phụ thân, nàng không dám tin tưởng hết thảy trước mắt là chân thật.
- Cút! Không nên ép ta xuất thủ lần thứ hai!
Mạc Thiên Tà nổi giận gầm lên một tiếng, tay chỉ cửa đại điện giáo chủ, phát ra thông điệp cuối cùng đối với Ninh Uyển Quân.
Nhìn ánh mắt của Mạc Thiên Tà, Ninh Uyển Quân biết lão không có nói láo, nếu như mình không nghe lời, chắc chắn lão sẽ tiếp tục ra tay. Lòng của thiếu nữ không chịu nổi đả kích như vậy, cuối cùng Ninh Uyển Quân từ dưới đất đứng lên, hai tay ôm mặt chạy tới cửa đại điện giáo chủ.
Đi tới nơi này, Ninh Uyển Quân dừng bước, quay đầu lại quỳ xuống, dập đầu ba cái thật mạnh với Mạc Thiên Tà, không còn tiếng khóc như trước, sau đó đứng dậy, thân ảnh biến mất ở ngoài cửa.
Trong quá trình này, từ đầu tới đuôi Mạc Thiên Tà không quay đầu lại. Lão không dám nhìn vào cặp mắt ngây thơ thuần khiết của nữ nhi, đó không phải là võ công có thể chống cự.
Sau khi biết Ninh Uyển Quân đã rời đi, Mạc Thiên Tà mới thở ra một hơi thật dài, cảm thấy trong ngực có hơi khó chịu, không phải là thân thể không thoải mái, mà là trong lòng khó chịu.
Lão không hề mất thời gian cảm khái, mà là trở lại ghế mình, bắt đầu khoanh chân thể ngộ.
Không phải là Mạc Thiên Tà ác độc tàn nhẫn, mà lão muốn tiến vào Tiên Thiên viên mãn, chỉ bằng vào cố gắng của mình là không thể nào, ít nhất trong thời gian ngắn là không thể nào.
Tuyệt học của lão là Phúc Vũ kiếm pháp, nếu muốn thông qua môn võ học này thành tựu Tiên Thiên viên mãn, vậy nhất định phải nắm được Vô Tình Kiếm Đạo của Phúc Vũ kiếm.