Phương Trượng

chương 537: vô tình kiếm đạo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Sơn Lão Ma

Đời này Mạc Thiên Tà cho tới bây giờ đều sát phạt quả quyết, sau khi lạy Nhiễm Đông Dạ làm thầy, lão vô cùng khắc khổ cố gắng tu luyện. Cho dù lão nhập môn sau Đông Phương Tình, nhưng võ công lão không thua kém gì Đông Phương Tình.

Lý Thanh Hoa là một nữ tử, trong lòng Mạc Thiên Tà thật ra cũng không coi vị Đại sư tỷ này ra gì, tư tưởng trọng nam khinh nữ đã ăn sâu vào xương tủy lão.

Trong lòng lão coi hai người là đối thủ của mình, một là Đông Phương Tình, một là Đinh Bất Nhị.

Vượt qua Đông Phương Tình hắn là một mục tiêu trong thời gian ngắn có thể đạt tới, vượt qua Đinh Bất Nhị cũng sẽ không đơn giản.

Bởi vì theo Mạc Thiên Tà biết, Nhị sư huynh lão chính là Đông Phương Minh.

Nhưng Lý Thanh Hoa cùng Đông Phương Tình lần lượt tiến vào Tiên Thiên viên mãn, mà lão vẫn còn là một chuẩn viên mãn, điều này làm cho Mạc Thiên Tà tâm cao khí ngạo không thể nào tiếp nhận.

Quan trọng hơn nữa, không ngờ rằng Nhị sư huynh của lão trở thành Nhị sư tỷ, chuyện này càng làm cho Mạc Thiên Tà không thể nào chấp nhận.

Mạc Thiên Tà đường đường là giáo chủ Thánh Hỏa giáo, lập chí vượt qua Đinh Bất Nhị, lại bị hai nữ nhân bỏ rơi xa xa ở phía sau. Chuyện như vậy rõ ràng là vũ nhục đối với lão.

- Ngay cả hai nữ nhân này cũng không thể thắng được, còn nói gì đệ nhất thiên hạ, còn nói gì hoành đồ nghiệp bá, còn nói gì vượt qua Đinh Bất Nhị.

Mạc Thiên Tà không cách nào tiếp nhận loại chuyện như vậy, sau khi đoạt lại địa vị giáo chủ, toàn bộ tinh lực của lão đều đặt hết vào chuyện làm thế nào đột phá đến Tiên Thiên viên mãn.

Thậm chí Mạc Thiên Tà cũng không vội vàng tiến hành đại sự tấn công Thiếu Lâm. Cho đến khi lão phát hiện mình không có cách nào đột phá, mới cho Đông Phương Thiếu Bạch tới Thiếu Lâm một chuyến.

Nhưng kết quả làm cho lão vô cùng tiếc nuối. Không ngờ rằng trong đám lừa trọc Thiếu Lâm cũng có một Tiên Thiên viên mãn, nhờ có Vô Danh và Nhất Giới liều chết chống cự, rốt cục Đông Phương Thiếu Bạch xuất sự bất lợi. Nếu không phải là lão kịp thời xuất hiện, Đông Phương Thiếu Bạch đã hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này.

Bây giờ Mạc Thiên Tà nhận thức được mấu chốt của vấn đề, chính là thực lực của bản thân mình chưa đủ.

Hôm nay giang hồ đã thay đổi, không phải là giang hồ trước kia, không có thực lực viên mãn vậy đừng nghĩ đến chuyện xưng bá giang hồ.

Nhưng Tiên Thiên viên mãn đâu dễ đột phá, mặc cho Mạc Thiên Tà sử xuất các loại thủ đoạn cũng không thể đi tới bước này.

Đến cuối cùng, không có cách nào khác, Mạc Thiên Tà tập trung chú ý vào Phúc Vũ kiếm.

Vô Tình Kiếm Đạo, chỉ có lãnh ngộ điểm này, mới có khả năng làm cho lão tiến vào Tiên Thiên viên mãn.

Lúc mới bắt đầu, Mạc Thiên Tà một mực né tránh vấn đề này, bởi vì lão biết sơ hở của mình nằm ở chỗ nào.

Nhiều năm tu luyện, sát phạt lâu dài, Mạc Thiên Tà đã sớm hiểu được người duy nhất mình không bỏ được chính là con gái của mình Ninh Uyển Quân.

Ngoài Ninh Uyển Quân ra, Mạc Thiên Tà không còn sơ hở nào khác.

Nhưng làm thế nào có thể bỏ Ninh Uyển Quân? Đây là chuyện làm cho Mạc Thiên Tà khổ sở nhất.

Cho đến hôm nay, Mạc Thiên Tà quả thật không cách nào có thể tưởng tượng, rốt cục cũng đi một bước mà lão hết sức không cam lòng, cũng là kết quả lão không muốn thấy nhất. Chính là ép nữ nhi bỏ đi, hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ cha con, khiến cho lão không thể nào không bỏ.

Lão không còn thương nhớ con mình nữa, tâm cảnh của lão mới đạt tới bước cuối cùng, mới có thể tâm cảnh viên mãn, mới có thể đã thông sinh tử huyền quan ràng buộc lão.

Vì làm được điểm này, Mạc Thiên Tà không tiếc xuất thủ đánh nữ nhi bảo bối của lão, hoàn toàn làm tổn thương nữ nhi mình.

Ngồi xếp bằng ở ghế đại điện giáo chủ, tâm cảnh Mạc Thiên Tà đã dần dần bình thản, chỉ có như vậy mới có thể làm cho Ninh Uyển Quân hết hy vọng, cũng làm cho lão không còn bị con mình ràng buộc.

- Uyển Quân! Quên ta đi, ta không phải là một người cha xứng đáng, đời sau đừng làm con ta nữa...

Trong lòng Mạc Thiên Tà lặng lẽ lẩm bẩm những lời này, rốt cục ném hình ảnh nữ nhi đau khổ rời đi sang bên. Hiện tại trong thế giới của lão chỉ có đột phá, chỉ có Tiên Thiên viên mãn.

Theo suy nghĩ của lão càng ngày càng trở nên lạnh nhạt vô tình, chỗ sơ hở duy nhất trên tâm cảnh lão cũng từ từ biến mất.

Mạc Thiên Tà không cố ý thể hội biến hóa của tâm cảnh, mà là tập trung tất cả chú ý của mình vào thân Phúc Vũ kiếm trước mặt.

Chuyện lão phải làm, chính là làm cho Phúc Vũ kiếm mình động!

Người theo kiếm động! Kiếm từ tâm sinh!

Nhân kiếm hợp nhất!

Xuất kiếm vô tình!

Phàm là người ngăn trở trước mặt của ta, thảy đều một kiếm chém chết! Bất kể nam nữ, bất kể già trẻ, bất kể thần ma, thân nhân cũng tốt, bằng hữu cũng được, không thể ngăn cản!

Đây chính là ta, Vô Tình Kiếm Đạo của Mạc Thiên Tà!

Ninh Uyển Quân cảm giác không sai, nếu giờ khắc này nàng còn ngăn trở trước mặt quyết định phụ thân, Mạc Thiên Tà sẽ thật sự không khách sáo với nàng nữa. Bởi vì trong lòng lão, si tâm theo đuổi võ đạo đã vượt qua hết thảy.

Chân khí trong cơ thể mênh mông giống như thủy triều dâng lên, đánh thẳng vào sinh tử huyền quan hết lần này tới lần khác.

Đạo sinh tử huyền quan này là bình phong ngăn trở người tập võ, bao nhiêu năm rồi, ngàn vạn người tập võ có được mấy người có thể phá được bình phong này, có thể giải khai được trói buộc sinh tử này?

Giải khai chỗ này không đơn thuần là võ nghệ mà thôi, còn đại biểu từ nay trở đi sẽ không còn sợ hãi thời gian.

Mặc dù chưa thấy người nào có thể chân chính trường sinh bất tử, nhưng sau khi xông phá sinh tử huyền quan, thành tựu Tiên Thiên viên mãn, tuổi thọ con người sẽ tăng trưởng thật nhiều là chuyện không còn nghi ngờ gì.

Tối thiểu không nghe nói Tiên Thiên viên mãn sẽ già yếu, sẽ sinh bệnh, có lẽ những người trước đây đạt tới cảnh giới viên mãn đều đã quy ẩn.

Đây mới là mục tiêu tối cao của người luyện võ, là chuyện mà Mạc Thiên Tà mơ tưởng truy cầu.

Hình ảnh của Ninh Uyển Quân thỉnh thoảng còn hiện lên trong đầu Mạc Thiên Tà, một cái tát vừa rồi làm cho Ninh Uyển Quân khóc sướt mướt, giờ phút này đã trở thành tâm ma trong lòng lão.

Hai tay của Mạc Thiên Tà đang run rẩy, tựa hồ lão thấy được nữ nhi vẫn còn ở trước mắt, đang ở chỗ này nói với lão: “Cha, vì sao vậy?”

Cảnh tượng này tồn tại rất thật, nhưng thỉnh thoảng lão có thể cảm nhận được là ảo giác.

- Uyển Quân! Không nên trách cha, cha cũng là không có cách nào khác, con hãy đi tìm hạnh phúc của mình đi.

Mạc Thiên Tà có chút đắm chìm trong ảo giác, đau buồn nói với nữ nhi trước mặt.

- Không, vì sao cha lại không cần con nữa, con là con của cha, vì sao cha lại đánh con?

Ninh Uyển Quân đau khổ khóc nức nở, khiến cho Mạc Thiên Tà tâm phiền ý loạn.

- Cút! Ta phải xung kích viên mãn, ngươi còn khóc nữa ta sẽ giết chết ngươi!

Ảo giác càng ngày càng chân thật, Mạc Thiên Tà căn bản không cho rằng hết thảy là giả, vô cùng căm tức đối với chuyện Ninh Uyển Quân đi rồi trở lại, phát ra cảnh cáo cuối cùng đối với nàng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio