Phương Trượng

chương 547: diệu dụng của đạo cụ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Sơn Lão Ma

Ánh mắt Hoắc Nguyên Chân dừng lại trên mặt Động Huyền Tử:

- Đạo trưởng lão có muốn thử cảm giác vượt qua ranh giới một lần hay không?

Thần sắc trên mặt Động Huyền Tử thay đổi mấy lần, cười lạnh một tiếng:

- Nhất Giới, ngươi cũng dám giả thần giả quỷ như vậy, ranh giới này có thể làm gì được, có thể ngăn cản được ai?

Lão chợt quay đầu lại liếc mắt nhìn những nhân sĩ võ lâm kia đã có hơi kinh hãi, lớn tiếng nói:

- Chư vị, có thấy không, hiện tại Thiên Cơ lão nhân đang ở nóc nhà, mọi người chỉ cần thu thập hòa thượng này, chúng ta sẽ có thể phân chia những của cải kia. Hãy suy nghĩ kỹ đi, bảo thạch có thể xếp thành ngôi sao trên trời, đó là bao nhiêu tiền?

Động Huyền Tử xúi giục như vậy khiến cho người ta phải động lòng, người giang hồ ngày ngày sống trong cảnh liếm máu đầu đao, không phải tranh danh chính là đoạt lợi, của cải khổng lồ vẫn đánh động lòng người hết sức dễ dàng.

Huống chi trước khi tới đây bọn họ cũng đã thương lượng xong xuôi, tự nhiên sẽ không dễ dàng lui về.

Cho dù hòa thượng này lợi hại hơn nữa, còn có thể lợi hại hơn một ngàn người hay sao?

Thiên Cực đạo nhân ở bên cạnh xúi giục nói:

- Chưởng phái, hạ mệnh lệnh đi, hòa thượng kia có thể chịu được mấy chiêu chứ.

Đệ tử Không Động bên trong đám người cũng lập tức xúi giục theo, rất nhanh tâm trạng mọi người trở nên kích động, một ít nhân sĩ võ lâm nhẫn nại kém cũng đã rục rịch muốn động.

Động Huyền Tử thấy tình huống như thế, rèn sắt khi còn nóng nói:

- Lên đi! Người nào cướp được tài bảo chính là của người đó!

Theo tiếng rống của lão, rốt cục đã có người không kềm chế được.

Bởi vì diện tích tuyết sơn tương đối nhỏ, hơn nữa phía trước có Hoắc Nguyên Chân ngăn trở, những người này cũng không có đi lên toàn bộ, rất nhiều người còn chen chúc trên sơn đạo. Chính diện đối mặt Hoắc Nguyên Chân cũng bất quá chỉ là ba bốn mươi người.

Những người này bị Động Huyền Tử xúi giục, rốt cục hú lên quái dị, cầm đao kiếm trong tay vọt tới phía trước.

Ánh mắt Hoắc Nguyên Chân nheo lại, những người này đã vượt qua ranh giới.

Nếu quyết định phải xuất thủ, như vậy đợt thứ nhất đả kích này là vô cùng trọng yếu, sẽ phải đánh cho đối thủ kinh sợ.

Vung hai tay lên, Hoắc Nguyên Chân giận quát một tiếng:

- Coi thường lời của bần tăng, người vượt qua ranh giới đều phải bị trừng phạt!

Hai tay lăng không chộp hờ, xuất thủ như điện, lúc này Hoắc Nguyên Chân cũng không khách sáo, trên đỉnh tuyết sơn này quá chật chội, cần dọn dẹp một chút.

Lực đạo hùng mạnh của Hấp Tinh đại pháp căn bản không phải những người giang hồ bình thường này có thể chống cự, những người dẫn đầu xông qua ranh giới đều cảm giác được từng cỗ lực đạo to lớn đang lôi kéo thân thể bọn họ bay tới. Giống như hòa thượng kia lăng không điều khiển bọn họ, hất tay ném một cái, tất cả đều bị ném xuống dưới tuyết sơn.

Dĩ nhiên Hoắc Nguyên Chân vẫn chưa hạ độc thủ, hắn chộp lấy những người đó đều là ném ra đối diện xa xa, như vậy những người đó không phải là đập vào trên người đồng bạn chính là bị ném trên sơn đạo, không có trực tiếp ngã xuống dưới tuyết sơn.

Nhưng như vậy cũng đã rất kinh khủng, hai tay Hoắc Nguyên Chân xuất thủ lia lịa, chỉ trong khoảnh khắc, hơn ba mươi người đã bị hắn vứt ra ngoài, đập cho người phía sau kêu cha gọi mẹ.

Xuất thủ khó tránh khỏi có ngộ thương, trong quá trình này cũng có mấy người bị té gãy cổ, trở thành quỷ chết oan.

Hoắc Nguyên Chân không muốn giết bọn họ, chỉ có thể trách bọn họ xấu số.

Trải qua một trận đạn người bắn tới, đám người mới vừa rồi còn xôn xao hiện tại nhanh chóng bình tĩnh lại, không còn ai dám vượt qua ranh giới.

Động Huyền Tử thấy vậy nhất thời đổi sắc mặt, Hoắc Nguyên Chân biểu hiện ra thực lực làm cho lão cảm thấy sợ hãi, lo lắng vừa rồi quả nhiên là có đạo lý.

E rằng thực lực của hắn đã đạt tới chuẩn viên mãn.

Bất quá việc đã đến nước này, Động Huyền Tử cũng không có quá nhiều lựa chọn, lão quay đầu lại nói với những người phía sau lần nữa:

- Chư vị đồng đạo! Hòa thượng này cản trở đường phát tài của mọi người, mặc dù bản lĩnh của hắn không tệ, nhưng mọi người không cần lo lắng, hắn chỉ có một mình, hơn nữa còn là người xuất gia, hắn không dám làm gì chúng ta, mọi người lên hết cho ta!

Theo lão hiệu triệu, lần này những đệ tử Không Động kia dẫn đầu vọt ra.

Chưởng phái hiệu triệu, dĩ nhiên là bọn họ phải dẫn đầu xung phong.

Theo đệ tử Không Động xung phong, những nhân sĩ võ lâm kia lại bị kích động. Vốn trước đây kế hoạch là tới cướp đồ, tự nhiên không thể trở về tay không, nếu mọi người đều vọt tới, vậy thì tới thôi.

Cũng không tin chỉ là một hòa thượng có thể ngăn cản tất cả mọi người nơi này.

Theo đám người gào thét một trận, rốt cục những nhân sĩ võ lâm này như thủy triều tràn qua ranh giới mà Hoắc Nguyên Chân đã vạch.

Hai người Thiên Cực cùng Thiên Huyền dẫn đầu xông lên trước nhất.

Hoắc Nguyên Chân lạnh lùng nhìn những người này, chờ đối phương xung kích đến trước mặt ước chừng năm thước, rốt cục hắn cũng động.

Thân thể chợt đứng lên, chân của Hoắc Nguyên Chân cắm xuống dưới đất.

Chân hắn chợt phát lực hất mạnh một cái, một mảnh ván gỗ to lớn dưới chân bị hắn hất bay lên.

Mảnh ván rất lớn, dày cộm nặng nề, cao có chừng ba thước, chiều dài có chừng gần mười thước, giống như một mặt vách tường, bị Hoắc Nguyên Chân nằm ở trong tay.

Hai tay của hắn nằm phía sau mảnh ván vững vàng, đó là hắn đã làm sẵn tay nắm.

Thì ra mảnh ván vẫn chôn dưới đất, nhưng không có ai phát hiện.

Hoắc Nguyên Chân cầm mảnh ván, đám người đối diện đã không thấy được hắn, nhưng hắn còn có thể thông qua ánh mắt Kim Nhãn Điêu trên trời thấy được đám người đối diện.

- A, lui về cho bần tăng!

Hoắc Nguyên Chân giống như một con quái thú hồng hoang tới từ viễn cổ, nắm lấy mảnh ván to lớn giơ ngang xông thẳng về phía đám đông đối diện.

- Ầm!

- A!

- Mau chịu lại, chống lại hòa thượng này!

- Nguy rồi, không chống nổi, hòa thượng này khí lực quá lớn!

- Mọi người cùng nhau chịu lại, đẩy trở về cho ta!

Đám người liền rối loạn trong nháy mắt, bởi vì mới vừa xông lên, đám người quá dày đặc, vừa lúc bị mảnh ván của Hoắc Nguyên Chân đẩy tới, những người đứng trước tiên gần như dính sát vào mảnh ván.

Mà lúc này lực lượng khổng lồ của Hoắc Nguyên Chân phát huy tác dụng, người đối diện có chừng bảy tám chục người nhưng vì không thể đồng tâm hiệp lực, rất nhanh đã bị Hoắc Nguyên Chân đẩy ngã xuống đất.

Mảnh ván to lớn giống như gàu xúc của xe ủi đất, đám người trước mặt giống như tuyết đọng trên mặt đường, bị Hoắc Nguyên Chân xông tới đây ngã lăn lông lốc.

Bấy nhiêu còn chưa hết, Hoắc Nguyên Chân chợt phát lực, bả vai áp vào mảnh ván, dưới chân toàn lực chạy nhanh về phía trước, miệng phát ra tiếng kêu:

- A...

Theo Hoắc Nguyên Chân phát lực, đám người trước mặt căn bản là không cách nào ngăn trở ngã rạp xuống từng mảng lớn giống như cắt lúa. Sau đó bị mảnh ván to lớn kia đầy tới sát bên mép ngọn tuyết sơn.

Sau khi đến mép núi, Hoắc Nguyên Chân lại phát lực lần nữa, bả vai chấn mạnh:

- Ki ai!

Mảnh ván ùng ụng ngã xuống, những nhân sĩ võ lâm kia lập tức ngã lăn lộng lốc, lăn xuống dưới chân núi giống như những quả cầu tuyết.

Mảnh ván đập xuống, nặng nề đập trên đầu đám người, cũng không biết bao nhiều người bị đè ép dưới mảnh ván này.

Lúc này, bất kể cảnh giới Tiên Thiên gì, Tiên Thiên trung kỳ hay là hậu kỳ, đều thua dưới sức mạnh trâu bò của Hoắc Nguyên Chân

Sau lần đầy này, có ít nhất hai trăm người bị Hoắc Nguyên Chân đẩy ngã. Đỉnh tuyết sơn vừa rồi còn ồn ào huyên náo, lúc này lại không có một bóng người nào tất cả đã bị Hoắc Nguyên Chân đẩy ngược trở lại sơn đạo.

Ngay cả Động Huyền Tử kia thấy có vẻ không tốt cũng đã chạy xuống trước tiên.

Hoắc Nguyên Chân lại là từ từ trở lại đứng ngay ngắn dưới mái hiên, từ góc độ này của hắn nhìn qua, đã không thấy được người trên đỉnh núi.

Qua một lúc lâu, những nhân sĩ võ lâm kia mới khích lệ lẫn nhau, chậm rãi ló mặt ra nhưng vẫn chưa định thần lại.

Nhưng bọn họ đã không dám tiếp tục xung phong nữa. Ai nấy nhìn nhau khích lệ lẫn nhau, chậm rãi nhích về phía trước từng bước.

Lúc này, Động Huyền Tử lần nữa quát lớn:

- Sợ cái gì! Hòa thượng này bất quá chỉ có sức mạnh mà thôi, hơn nữa hắn không thể nào còn có mảnh ván thứ hai nữa. Hơn nữa hắn là hòa thượng, không dám giết người. Lần sau hắn còn dựa vào cái gì ngăn cản chúng ta?!

Bị Động Huyền Tử xúi giục, những nhân sĩ võ lâm kia cũng dần dần nhận ra được điểm này, đúng vậy, hòa thượng này tựa hồ không dám giết người.

Bất kể là mới vừa ném người, hay là dùng mảnh ván đẩy người, đều không có phát sinh thương vong trọng đại gì.

Nếu là như vậy, hòa thượng này còn có cái gì đáng sợ?

Nhân sĩ võ lâm từ từ lại tụ tập trên tuyết phong, lòng vẫn còn sợ hãi nhìn hòa thượng trước mắt, có hơi lo lắng về sức trâu của hắn, sợ hòa thượng này lại lấy ra một mảnh ván khác.

Lúc này Hoắc Nguyên Chân nhìn những nhân sĩ võ lâm này một cái, thở dài một tiếng:

- A Di Đà Phật! Chư vị thí chủ, thường có cấu sự bất quá tam, lần đầu tiên bần tăng nương tay với các ngươi, không ném bọn người xuống chân núi, lần thứ hai vẫn nương tay với các ngươi, chẳng qua là dùng mảnh ván đẩy bọn người ra phía sau ranh giới.

Nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân, những người đó rối rít nhìn về phía đường ranh giới, sợ rằng mình bất cẩn vượt qua.

Lúc này, mọi người mới biết thì ra hòa thượng này vẽ ranh giới cũng không phải để làm dáng, là thật sự không cho phép những người khác vượt qua.

Hoắc Nguyên Chân ở bên kia tiếp tục nói:

- Nhưng các ngươi vẫn tặc tâm không chết, còn muốn tới mạo phạm tuyết sơn, bần tăng cũng không ngại nói cho các ngươi biết, lần thứ ba, bần tăng sẽ không hạ thủ lưu tình nữa!

Sau khi nói xong, Hoắc Nguyên Chân vén lên một tấm vải rách bên cạnh, lộ ra đồ vật bên trong.

Chỗ ở của Thiên Cơ lão nhân có rất nhiều đồ vụn vặt, nhưng mọi người thấy Hoắc Nguyên Chân lấy ra thứ này vẫn chưa hiểu rõ, không biết hòa thượng này lấy vật này ra dùng để làm gì.

Đó là một cái chuông, một cái chuông đồng, hơn nữa còn là chuông đồng không có đỉnh, phía dưới là cái miệng rất to, phía trên cũng có một cái lỗ thủng, hình như là bị người nào đục thủng.

Hoắc Nguyên Chấn nhẹ nhàng vỗ vỗ chuông đồng, ngẩng đầu nhìn đám nhân sĩ võ lâm trước mặt:

- Thế nào? Chư vị còn muốn vượt qua ranh giới bần tăng hay không?

Những người giang hồ này thấy kia Nhất Giới lấy ra một chiếc chuông đồng, trong lúc nhất thời còn không biết hắn tính toán làm gì.

Chẳng lẽ muốn dùng chuông này đập người sao, dường như đây cũng không phải là một món vũ khí vừa tay.

Nhưng bất kể thế nào cũng phải cẩn thận với hòa thượng này một chút, trải qua hai lần giao thủ mới vừa rồi, những người này thật sự là có hơi sợ Hoắc Nguyên Chân.

Thấy những nhân sĩ võ lâm này co tay rút chân, ánh mắt Động Huyền Tử có hơi đó, quát to với bọn họ:

- Các ngươi đang sợ cái gì, chẳng lẽ hòa thượng này có thể sử dụng chuông đập chết bọn ngươi sao? Hắn không dám giết người, hắn là người xuất gia, hiện tại tất cả xông lên nóc nhà cho ta!

Thiên Cực đạo nhân cùng Thiên Huyền đạo nhân là thủ hạ của Động Huyền Tử, mặc dù mới vừa rồi bị Hoắc Nguyên Chân dùng mảnh ván đẩy trở về, nhưng bây giờ vẫn tích cực hưởng ứng hiệu triệu, dẫn đầu xông lên.

Hơn nữa lần này động thủ còn có hai tên trưởng lão Ma giáo, hai người này ở bên cạnh lạnh lùng quan sát đã một hồi, theo bọn họ thấy lần này Hoắc Nguyên Chân hắn không cách nào ngăn cản thế công của rất nhiều người như vậy.

Của cải trên nóc nhà làm cho ai nấy kích động, nhanh tay thì còn, chậm tay thì hết, lúc này cũng không thể do dự nữa.

Theo hai tên trưởng lão Ma giáo cũng đồng loạt ra tay, nhiệt tình những nhân sĩ võ lâm này lại một lần nữa được khơi dậy, tay giơ cao đao kiếm lần nữa xông đi lên.

Đối với mới vừa rồi Hoắc Nguyên Chân nói sự bất quá tam, nói không thể vượt qua ranh giới, bọn họ đã vứt sang bên. Dù sao đã vượt qua hai lần, cũng không thấy hòa thượng kia làm gì.

Nhìn đám người như nước thủy triều lần nữa xông tới, Hoắc Nguyên Chân cười lạnh một tiếng, đúng là tiền tài làm động lòng người. Hắn đã rõ ràng mục đích những người này, quả nhiên là người chết vì tiền chim chết vì mồi, xem lời cảnh cáo của mình như gió thoảng qua tai.

Đối phó những người này, cho là khuyên giải khai đao hay hạ thủ lưu tình đều là vô dụng, chỉ có dùng thủ đoạn lôi đình hoàn toàn đánh bại bọn họ, đánh cho bạn họ không thể ngóc đầu lên nổi, như vậy mới là biện pháp giải quyết vấn đề tốt nhất.

Nếu là bình thời, hắn cũng không đánh lại ngàn người vây công, nhưng hôm nay lại khác.

Hắn chiếm cứ ưu thế địa hình, bọn họ chỉ có thể công kích hắn từ chính diện.

Có Kim Nhãn Điêu ở trên trời dò xét, chắc chắn hắn sẽ không bị người nào tập kích bất ngờ.

Hơn nữa hắn đã sớm có chuẩn bị, sờ sờ chuông đồng trong tay, một tay Hoắc Nguyên Chân dùng sức nhấc chuông đồng lên.

Miệng chuông hướng ra phía trước, đỉnh chuông phía sau, lúc này trong Hoắc Nguyên Chân như đang nâng trong tay một cái loa khổng lồ, nhìn qua loa thấy đám người đối diện đang chen chúc ùa tới, chậm rãi vận khí Đan Điền.

Thấy động tác của Hoắc Nguyên Chân, Động Huyền Tử vốn tính toán đi theo mọi người cùng nhau tiến công đột nhiên dừng bước.

Động tác của Hoắc Nguyên Chân làm cho trong lòng lão sinh ra bất an mãnh liệt. Lão có linh cảm nếu như mình đi theo mọi người cùng nhau tấn công, sẽ có một kết cục cực kỳ bi thảm.

Động Huyền Tử lo âu là có đạo lý, lần trước ở Hồ Điệp cốc, lão cũng nhanh trí nhìn ra Đông Phương Tình đột phá, lập tức chạy trốn mới bảo vệ được tính mạng.

Đến nay Đông Phương Tình cũng không có truy cứu sự kiện kia, Động Huyền Tử lo âu cho đến khi tin Đông Phương Tình chết truyền tới mới coi như yên lòng, cũng âm thầm bội phục mình quyết định thật nhanh.

Hôm nay cảm giác này lại xuất hiện lần nữa, nhìn chuông đồng lạnh lẽo âm trầm kia, trong lòng Động Huyền Tử lại cảm thấy bất an mãnh liệt, không thể tham gia trường náo nhiệt này.

Hơn nữa khi lão thấy Hoắc Nguyên Chân phình bụng lên, quai hàm cũng lạnh ra, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể phát ra tiếng rống rung trời, rốt cuộc hiểu rõ chuông đồng này là dùng để làm gì.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio