Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Dù sao trên giang hồ này không phải là mình giết người chính là người giết mình, mình không lấy tính mạng của bọn họ đã quá từ bi.
Đang suy nghĩ, lại có một nhóm người xuất hiện.
Vì sao hôm nay nhiều người như vậy, hơn nữa thực lực của những người này còn không tệ?
Hoắc Nguyên Chân sửng sốt, bởi vì hắn có thể nhận ra người Kim Nhãn Điêu thấy lần này.
Người tới chính là Thiên Huyền đạo nhân cùng Thiên Cực đạo nhân Không Động phái, hai đạo sĩ này đã lâu không gặp, không ngờ rằng hiện tại đã đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ, đang mang theo mấy chục tên đệ tử Không Động đi vào bên trong tuyết cốc này.
Thật là không nghĩ đến, thực lực hai đạo sĩ này tiến bộ rất nhanh, nói như vậy, chẳng lẽ tám Đại chưởng môn Không Động đều đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ sao? Đây chính là một đại phái không thấp hơn Thiếu Lâm rồi.
Hoắc Nguyên Chân yên lặng quan sát Thiên Cực cùng Thiên Huyền, hai người kia vốn là có hiềm khích cùng mình, nếu dám đến tuyết sơn, chắc Hoắc Nguyên Chân cũng sẽ không khách sáo đối với bọn họ.
Dù sao Không Động chưởng phái Động Huyền Tử cũng không hòa thuận cùng Thiếu Lâm, Hoắc Nguyên Chân không cần thiết khách sáo đối với bọn họ.
Chẳng qua là Hoắc Nguyên Chân không rõ, tại sao hôm nay nhiều người đi tới nơi này như vậy?
Tình cảnh sau đó càng làm cho Hoắc Nguyên Chân kinh hãi.
Từng đợt từng đợt nhân sĩ võ lâm xuất hiện trong tuyết cốc, từ bốn phương tám hướng chạy tới, từ từ hội tụ về phía tuyết sơn.
Trong lúc nhất thời, Hoắc Nguyên Chân có cảm giác thấy được người ta tấp nập.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Quả nhiên Thiên Cơ lão nhân tính không sai, mấy ngày cuối cùng này không phải là trôi qua dễ dàng như vậy.
Chẳng qua là không biết vì sao những người này lại tới nơi này cùng một lúc, hơn nữa hình như là có hẹn trước với nhau, hoặc là không đến, hoặc là một lần đến nhiều người như vậy.
Hắn lệnh cho Kim Nhãn Điều chú ý quan sát đám người, xem thử có cao thủ gì đặc biệt đáng để coi trọng không.
Nhìn một hồi Hoắc Nguyên Chân phát hiện, trong những người tới đây lại không có bao nhiêu cao thủ, người mới vừa tiến vào Tiên Thiên hậu kỳ như Thiên Cực đạo nhân cùng Thiên Huyền, chính là cao thủ đứng đầu.
Chuyện đáng để nhắc tới chính là sau khi những người này lục tục tới trước cửa tuyết sơn lại không lập tức lên núi, mà là dừng lại nghiên cứu dưới chân núi.
Xem ra hai lần trước thất bại làm cho những nhân sĩ võ lâm này cảnh giác, tin tức đã tiết lộ ra ngoài, ít nhất bọn họ biết chỗ ở Thiên Cơ lão nhân này có cao thủ bảo vệ.
Hoắc Nguyên Chân xem thử qua loa, người tới có đến chừng ngàn người.
Nhắc tới người trên giang hồ nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít, có thể một lần tới gần ngàn người, trừ những thịnh hội võ lâm với quy mô lớn ra, quả thật không còn dịp gì khác.
Cũng không biết rốt cục Thiên Cơ lão nhân trên nóc nhà có bảo bối gì, có thể khiến cho nhiều người kéo tới như vậy.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân biết nhiệm vụ mình, vì muốn biết rõ chuyện thần bí, bất kể thế nào hắn cũng phải ngăn cản những người này quấy rầy Thiên Cơ lão nhân.
Hôm nay đã là ngày thứ tư, chỉ cần kiên trì ba ngày nữa, Hoắc Nguyên Chân coi như đại công cáo thành.
Vì phòng ngừa người phía dưới thi triển kế điệu hổ ly sơn, Hoắc Nguyên Chân kiện thủ tuyết sơn bất động, không cần biết đối phương tới bao nhiêu người, mình cứ việc đánh lui bọn họ là được.
Những người dưới chân núi cũng vô cùng nhẫn nại, một đêm không động, mãi cho đến sáng sớm ngày thứ năm, lại có mấy người đi tới phía dưới tuyết sơn.
Lần này trong số người tới, Hoắc Nguyên Chân lại phát hiện khuôn mặt quen thuộc.
Rốt cục người của Ma giáo xuất hiện, dẫn đội là hai người trong Tam Trưởng Lão.
Mặc dù là trưởng lão Ma giáo, nhưng hôm nay Hoắc Nguyên Chân cũng không coi bọn họ ra gì, thực lực hiện tại của hắn đã không còn yếu kém như xưa nữa.
Nhưng có một người khác không khỏi khiến cho Hoắc Nguyên Chân coi trọng, đó chính là Không Động chương phái Động Huyền Tử cũng đi tới phía dưới tuyết sơn.
Cao thủ tuyệt đỉnh năm xưa ở Hồ Điệp cốc này đã để lại ấn tượng rất sâu trong lòng Hoắc Nguyên Chân. Nguy cơ lần đó của hắn và Đông Phương Tình, phần lớn là do lão đạo này mang tới.
Nhìn người nọ, Hoắc Nguyên Chân thầm động trong lòng, Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, đây chính là cao thủ khó được, xem ra mình cần phải thật sự cẩn thận ứng đối.
Ngoài ra trong đội ngũ còn có mấy tên Tiên Thiên hậu kỳ, toàn bộ Tiên Thiên hậu kỳ gộp lại đã có bảy tám người.
Thực lực như vậy đã mạnh phi thường, hơn nữa đối phương người đông thế mạnh, Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một chút, cảm thấy nên chọn lựa một ít thủ đoạn ứng đối, không thể để rơi vào chiến thuật biển người của đối phương.
Đối phó địch nhân thành đoàn, tự nhiên phải có một ít biện pháp đặc thù, Hoắc Nguyên Chân cần tìm Thiên Cơ lão nhân mượn một ít đồ.
Của cải Thiên Cơ lão nhân khiến cho lòng người trên giang hồ kích động, hơn ngàn nhân sĩ võ lâm hội tụ nơi này, thảo luận một đêm, rốt cục quyết định trước hết đánh bại Thiên Cơ lão nhân và cao thủ bảo vệ lão, sau đó mới đưa ra phương án phân chia của cải.
Dù sao những người này không phải là quân đội, cũng không an bài kế hoạch chu đáo gì, cảm thấy thực lực phe mình như vậy là đủ rồi. Nhất là hai trưởng lão Ma giáo đến sau càng cảm thấy vạn vô nhất thất, bèn đứng dậy đi lên tuyết sơn.
Trên đường đi không gặp phải bất kỳ ngăn trở, đám người tiến thẳng lên đỉnh núi.
Diện tích đỉnh núi không lớn, sau khi những người này đi lên cơ hồ đâu đâu cũng là người, chen chúc nhau đứng chật cứng cả đỉnh núi.
Bọn họ cũng nhìn thấy cao thủ thần bí bảo vệ Thiên Cơ lão nhân.
Thì ra là phương trượng Nhất Giới Thiếu Lâm tự!
Hai tên trưởng lão Ma giáo, còn có Không Động Thiên Cực cùng Thiên Huyền đều là kẻ đối đầu của Hoắc Nguyên Chân, đã cũng có thù từ trước, bây giờ nhìn thấy Hoắc Nguyên Chân lập tức mắt trở nên đỏ ngầu.
Nhưng bọn họ lại không dám mạo hiểm tiến lên, mặc dù hòa thượng kia chỉ ngồi xếp bằng dưới mái hiên nhà.
Ánh mắt của mọi người đều rơi xuống trên người Động Huyền Tử. Bây giờ trong những người này, Động Huyền Tử nghiễm nhiên đã là thủ lãnh.
Đây chính là giang hồ, quả đấm của người nào lớn, vậy nghe theo người đó.
Mặc dù Thiếu Lâm tự Nhất Giới hai năm qua thanh danh vang dậy, nhưng nếu so với cao thủ lão làng như Động Huyền Tử, không thể nghi ngờ còn kém rất nhiều. Bọn họ cũng không cho là Hoắc Nguyên Chân có năng lực chống lại Động Huyền Tử.
Động Huyền Tử thấy là Hoắc Nguyên Chân cũng cảm thấy kinh hãi trong lòng, trận chiến ở Hồ Điệp cốc, hòa thượng này để lại cho lão ấn tượng vô cùng sâu đậm.
Chỉ bất quá lần đó Đông Phương Tình đột phá, Động Huyền Tử vắt giò lên cổ mà chạy, cũng không có chân chính giao thủ cùng Hoắc Nguyên Chân.
Nhưng tình huống hôm nay không giống, Đông Phương Tình đã chết, Động Huyền Tử cũng không coi Hoắc Nguyên Chân ra gì.
Vượt ra khỏi đám người, Động Huyền Tử đi tới trước người Hoắc Nguyên Chân ước chừng mười thước bèn đứng lại, phất trần trong tay vung lên, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Thiên hạ này thật đúng là nhỏ bé, không nghĩ tới bần đạo lại gặp được phương trượng Thiếu Lâm ở chỗ này.
Hoắc Nguyên Chân cũng hơi nâng mí mắt lên, liếc mắt nhìn Động Huyền Tử:
- Đạo trường, gặp bần tăng ở chỗ này, phải chăng là cảm thấy rất thất vọng?
Động Huyền Tử cười lạnh một tiếng:
- Nhất Giới, hôm nay không giống với ngày xưa, thức thời vụ là trang tuấn kiệt, Đông Phương Tình đã chết, bần đạo hy vọng ngươi có thể nhận rõ tình thế.
- Mặc dù Đông Phương Minh chủ không có ở đây, nhưng trước mắt bần tăng thay mặt nàng trông coi Võ Lâm Minh, Không Động của đạo trưởng cũng ở trong Võ Lâm Minh, chẳng lẽ đạo trưởng còn muốn đối địch cùng bần tăng?
Động Huyền Tử lắc đầu một cái:
- Ngươi không đại biểu Võ Lâm Minh được, ngươi còn không phải là Minh chủ, bây giờ không phải, sau này cũng sẽ không.
- A Di Đà Phật!
Hoắc Nguyên Chân tuyên một tiếng Phật hiệu, nhìn Động Huyền Tử một cái thật sâu:
- Đạo trưởng, làm lành, trăm điều tốt lành giáng xuống, làm việc chẳng lành, trăm tai ương đổ xuống. Hành vi của lão ở Hồ Điệp cốc năm xưa bị người trong thiên hạ khinh bỉ, hôm nay lại dẫn rất nhiều nhân sĩ giang hồ tới tuyết sơn làm ra hành vi cường đạo, lão làm như vậy chẳng lẽ không cảm thấy nhục thân phận người xuất gia sao? Mặc dù bần tăng không phải là Minh chủ Võ Lâm Minh, nhưng làm trưởng lão môn phái nhất đẳng Võ Lâm Minh, cũng có thể trừng phạt hành vi này của lão.
Không ngờ rằng hòa thượng này lại cất tiếng quở trách mình, sắc mặt Động Huyền Tử đại biến:
- Nhất Giới, ngươi cho mình là một nhân vật thế nào, dám thuyết giáo với bần đạo! Năm xưa bần đạo xông pha giang hồ, người vẫn còn ở...
Không đợi Động Huyền Tử nói xong, Hoắc Nguyên Chân lạnh lùng cắt đứt lời lão:
- Đạo trưởng, nếu như tuổi tác có thể nói rõ vấn đề, không phải là bần tăng có thể cho lão là một đối thủ rùa già hay sao?
Lời của Hoắc Nguyên Chân thiếu chút nữa làm cho Động Huyền Tủ hộc máu tại chỗ, đưa tay run rẩy chỉ Hoắc Nguyên Chân:
- Hay cho con lừa trọc ngươi, lại dám vũ nhục bần đạo!
Hoắc Nguyên Chân lạnh lùng nhìn chăm chú Động Huyền Tử:
- Nếu như ngôn ngữ có thể quyết định thắng bại, vậy thì không cần tập võ. Đạo trưởng, hôm nay bần tăng ở nơi này, Thiếu Lâm ta cùng Không Động lão đều là môn phái nhất đẳng Võ Lâm Minh. Nếu như lão bất phục vậy thì cứ việc thúc ngựa qua đây, xem thử thủ đoạn của bần tăng mạnh, hay là bản lĩnh của lão cao.
Sau khi Hoắc Nguyên Chân chế giễu đối phương một câu đã không muốn nói nhiều với lão nữa. Hôm nay Thiếu Lâm cũng là giang hồ đại phái, tranh đua miệng lưỡi lợi hại cũng không có ích gì với Hoắc Nguyên Chân, dứt khoát ra tay mau lẹ, lập tức khiêu chiến cùng đối thủ, để xem lão có thể làm gì.
Nghe thấy Thiếu Lâm tự Nhất Giới trực tiếp khiêu chiến Động Huyền Tử, nhân sĩ võ lâm phía sau lại không có động tác gì.
Thật ra thì trong lòng mọi người cũng có một ít cảm giác quái dị, phương trượng Thiếu Lâm tự trẻ tuổi này về phương diện khí độ đã không hề thua kém một cao thủ giang hồ thành danh nhiều năm như Động Huyền Tử này, thậm chí còn vượt qua.
Nếu như Động Huyền Tử có thể đơn độc xuất thủ đối phó Nhất Giới, rất nhiều người vui lòng xem náo nhiệt. Dù sao trong số những người giang hồ tại đây, Không Động thực lực mạnh nhất, không bằng cứ để cho Không Động đứng ra xử lý.
Tốt nhất là lưỡng bại câu thương, trong lòng rất nhiều người đều nghĩ như vậy. Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân trực tiếp khiêu chiến mình, Động Huyền Tử cũng do dự một chút, nhưng lão cũng không trực tiếp ra tay với Hoắc Nguyên Chân.
Bởi vì cảm giác của lão khá nhạy cảm, dường như hiện tại hòa thượng này không đơn giản, tối thiểu công lực đối phương làm cho lão có cảm giác không nhìn thấu.
Phải biết Động Huyền Tử đã là cao thủ tuyệt đỉnh Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, người lão còn nhìn không thấu, thực lực tuyệt đối sẽ không dưới lão. Mặc dù lão nói ra lời cuồng vọng nhưng cũng không phải là người ngu, không dùng tới cả đống chốt thí sau lưng mà đơn độc đối đầu với Hoắc Nguyên Chân, lão tuyệt đối không làm như vậy.
Mặc dù chuyện này có tổn hại cho thanh danh của lão, nhưng Động Huyền Tử có thể phân rõ quan hệ lợi hại, lão không quan tâm.
Quay đầu lại nhìn nhân sĩ võ lâm sau lưng một cái, Động Huyền Tử nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Nhất Giới, ngươi cũng không nên mang phép khích tướng ra đối phó bần đạo, hôm nay nhiều đồng đạo võ lâm như vậy ở chỗ này, người muốn bảo vệ Thiên Cơ lão nhân là không được. Bần đạo khuyên người nên ngoan ngoãn tránh ra, chớ có đối địch cùng thiên hạ võ lâm.
Ánh mắt Hoắc Nguyên Chân quét qua những người giang hồ kia, khẽ mỉm cười:
- Bần tăng không phải là muốn đối địch với bất cứ người nào, chỉ là đứng về phe công lý. Các ngươi cùng nhau tới nơi này làm ra hành vi cường đạo như vậy, dĩ nhiên bần tăng sẽ không ngồi yên không lý tới.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân đứng dậy, nói với những người này:
- Nếu chư vị đường xa đi tới tuyết sơn, như vậy hôm nay bần tăng không ngại nói trắng ra, ai dám dòm ngó Thiên Cơ lão nhân chính là địch của Thiếu Lâm tự ta, chính là địch của bần tăng, sẽ phải vượt qua cửa ải bần tăng. Các ngươi có dám thử một lần hay không?
Sau khi nói xong, Hoắc Nguyên Chân đưa ngón tay ra, nội lực bắn ra đầu ngón tay, tiện tay rạch một đường trên mặt đất trước mặt mình chừng bảy tám thước, trên mặt đất lập tức xuất hiện một đường thẳng.
- Bần tăng về một đường ranh giới ở chỗ này, ai dám vượt qua chính là địch nhân của bần tăng!
Trong lúc nói chuyện, ống tay áo Hoắc Nguyên Chân rung động, trên mặt chính khí ngời ngời, nghiễm nhiên đã có khí độ nhất phải tông chủ, cũng không còn thái độ ngây thơ của một tiểu hòa thượng năm nào.
Đối mặt hơn ngàn nhân sĩ võ lâm, Hoắc Nguyên Chân tựa hồ trong lúc không hay không biết đã hoàn thành một lần lột xác.
Đó là lột xác về tâm tính, lột xác của người thân là cao thủ, thân là cường giả.
Trước mắt hơn ngàn địch nhân đã không thể xưng là địch nhân, cho dù là bọn họ tới nhiều hơn gấp mười lần, Hoắc Nguyên Chân vẫn coi bọn họ chỉ là cỏ rác, không chịu nổi một đòn, đây chính là phong thái của cao thủ.
Không riêng gì Hoắc Nguyên Chân có cảm giác này, những nhân sĩ võ lâm kia cũng có cảm giác này, tựa hồ bọn họ đối mặt là một cao thủ tuyệt đỉnh trên giang hồ thành danh đã lâu, mà không phải phương trường Thiếu Lâm mới xuất đạo không được mấy năm.
Đối với Hoắc Nguyên Chân uy hiếp, hơn ngàn người chung quanh trong lúc nhất thời không ai dám tiến lên một bước, không ai dám vượt qua ranh giới mà Hoắc Nguyên Chân đã vạch.
Hoắc Nguyên Chân tiện tay vạch trên mặt đất một đường ranh giới, sau đó lạnh lùng nhìn đám nhân sĩ võ lâm trước mắt.
Hắn muốn chính là hiệu quả này, bất kể kết quả trận chiến này như thế nào, Hoắc Nguyên Chân đều phải hiển lộ uy phong, hiển lộ khí thế.
Hắn muốn cho người trên giang hồ không dám khinh thường Thiếu Lâm, dù là lần này thua, cũng phải hiển lộ phong thái.
Huống chi Hoắc Nguyên Chân không cho là mình thất bại, hắn đã có chuẩn bị chu đáo, gần ngàn nhân sĩ võ lâm này không thể làm gì được mình.
Những nhân sĩ võ lâm này ngơ ngác nhìn nhau, mặc dù có chút tức giận đối với thái độ cuồng vọng của Hoắc Nguyên Chân, nhưng cũng không ai muốn vượt qua ranh giới này trước, muốn chờ cho người khác đi trước dò đường.