Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Đỉnh tuyết sơn dường như bị người nào đó dùng đao cắt ngang một cái, trước mắt là một mảnh đất trống trải, trống trải hoàn toàn. Chỉ có bốn cao thủ trần trụi giãy dụa muốn ngã, ánh mắt đờ đẫn nhìn phương trượng Thiếu Lâm trước mắt, không biết tại sao hòa thượng này không rống nữa.
Động Huyền Tử ở trên sơn đạo, ngẩng đầu nhìn người bay vèo vèo trên đầu mình, trong lòng lạnh toát.
May nhờ linh cảm và quyết đoán của mình, mới có thể lần nữa tránh được một kiếp.
Thậm chí Đọng Huyền Tử cảm giác được, quả thật hòa thượng kia đã sớm có thể phát ra tiếng rống này, nhưng tựa hồ hắn đang đợi mình tới, cho nên động tác giống như chậm chạp. Nhưng nếu khi đó lão xông lên thật, e rằng kết quả cũng không tốt lành gì hơn những nhân sĩ võ lâm này.
Lão không biết bọn Thiên Cực đạo nhân, Thiên Huyền đạo nhân có còn sống hay không, nhưng chuyện này không quan trọng. Bởi vì dù bọn họ không bị tiếng rộng vừa rồi thổi bay đi, chắc chắn cũng sẽ chết dưới tay hòa thượng kia
Giờ phút này Động Huyền Tử cảm thấy vô cùng sợ hãi, thậm chí không dám nhúc nhích, cứ như vậy nằm phục trên sơn đạo, cũng không biết đang đợi cái gì.
Không riêng gì lão không dám động, phía sau lão còn có hơn sáu trăm tên nhân sĩ võ lâm, bởi vì trên đỉnh tuyết sơn quá mức chật chội căn bản là không lên nổi, cho nên may mắn tránh được một kiếp. Những người này ngơ ngác nhìn cảnh tượng khó lòng tin được vừa rồi, đầu óc vẫn còn hỗn độn không rõ, đó là bị thanh âm của Sư Tử Hống chấn động.
Những người này cũng không dám làm một cử động nhỏ nào, ai nấy dùng hai tay bịt lỗ tai nằm trên mặt đất, ánh mắt đờ đẫn nhìn bầu trời chung quanh.
Xa trong dãy núi, từng đám chim bay lên không, cũng không biết trên vùng tuyết này xuất hiện từ đầu nhiều chim như vậy, bình thường không thấy chúng.
Thỉnh thoảng có chim bay trên không trung rơi xuống, tuy rằng ở cách xa mấy chục dặm nhưng những chim kia cũng không chịu nổi sóng âm vừa rồi, bị chấn cho hôn mê.
Cảnh tượng giống như ngày tận thế này càng làm cho những người này sợ hãi trong lòng, không còn lòng dạ nào đối kháng với Hoắc Nguyên Chân, ai nấy kinh hồn bất định, không biết nên làm nào cho phải.
Bọn họ không đến tiến công, Hoắc Nguyên Chân hết sức vui mừng. Hắn bỏ chuông đồng sang bên, vung hai tay lên, hai tên trưởng lão Ma giáo bị hắn lăng không hút tới.
Hai lão nhân trần trụi không có gì đáng để nhìn, Hoắc Nguyên Chân khẽ cau mày, cố gắng không nhìn tới thân thể không có chút mỹ cảm nào của bọn họ, đưa hai tay ra nhấn vào Đan Điền bọn họ:
- Hai vị, giao thiệp cùng bần tăng với lâu như vậy, các ngươi vẫn không có giác ngộ. Bần tăng đã nói cho ngươi biết sự bất quá tam rồi, nhưng các ngươi vẫn ngoan cố không nghe, vậy thì đừng trách bần tăng!
Hai tay Hoắc Nguyên Chân đưa ra, thi triển Hấp Tinh đại pháp, hai tên trưởng lão Ma giáo chỉ cảm thấy Đan Điền buông lỏng, nội lực ào ạt chui vào lòng bàn tay Hoắc Nguyên Chân giống như vỡ đê.
Hai người bọn họ tiến vào Tiên Thiên hậu kỳ thời gian không ngắn, trong cảnh giới Tiên Thiên hậu kỳ cũng coi là nhân vật trung đẳng. Nội lực của bọn họ nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, nhưng dưới Hấp Tinh đại pháp của Hoắc Nguyên Chân, thậm chí không kiên trì được mười giây đã bị hút hết sạch sẽ.
Vốn bọn họ đã bị nội thương nghiêm trọng bây giờ lại bị hút nội lực, chân hai người bọn họ mềm nhũn, bất kể là trên thân thể hay là tinh thần đều bị đả kích từ trước tới nay chưa từng có, ngã nhào xuống đất.
Gió rét lạnh lùng thổi tới, hiện tại bọn họ trần trụi không mảnh vải, lúc trước không thèm để ý tới cái lạnh, giờ phút này lại có thể bị Diêm Vương đòi mạng bất cứ lúc nào.
Dù bọn họ còn sống, cũng như đã chết. Đây là đánh giá của Hoắc Nguyên Chân.
Cũng không quản hai người này nữa, hai tay Hoắc Nguyên Chấn khẽ vung lên, Thiên Cực đạo nhân cùng Thiên Huyền đạo nhân bị hút tới bên cạnh hắn.
- Hai vị đạo trưởng, bài học ở Thiếu Lâm lúc trước có vẻ không đủ. Khi đó bất quá bần tăng chỉ trừng phạt các ngươi một ít mà không làm gì các ngươi. Không ngờ rằng các ngươi vẫn còn chấp mê không tỉnh đối nghịch cùng bần tăng, nhận mệnh đi thôi.
Hoắc Nguyên Chân nói một câu, lần nữa thi triển Hấp Tinh đại pháp giống như cá voi hút nước, trực tiếp rút sạch nội lực hai người này.
Tình huống của hai người bọn họ cũng không tốt gì hơn hai tên trưởng lão Ma giáo, trần trụi nằm lăn ra đó, ánh mắt đờ đẫn, đã mất đi hết thảy lòng tin.
Hoắc Nguyên Chân liên tục hấp thụ nội lực bốn tên Tiên Thiên hậu kỳ, trong lúc nhất thời chân khí trong cơ thể bành trướng. Bắc Minh thần công được bổ sung dồi dào, bất thình lình xung kích mở bình cảnh ra, lập tức đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ.
Hoắc Nguyên Chân phấn chấn tinh thần, Tiên Thiên hậu kỳ đã từng là một danh từ xa xôi dường nào, không ngờ rằng hiện tại dưới nỗ lực của mình, rốt cục cũng đã đạt tới.
Vốn là ba cỗ chân khí trong cơ thể, Cửu Dương thứ nhất, Đồng Tử Công thứ hai, Bắc Minh thứ ba.
Trải qua nhiều lần hút nội lực, hôm nay chẳng những Bắc Minh vượt qua Đồng Tử Công, hơn nữa cũng vượt qua Cửu Dương, chính thức trở thành chân khí cường hãn nhất trong cơ thể Hoắc Nguyên Chân.
Vốn là đường kính Tam Phân Âm Dương Khí có hai thước tư, đến gần Tiên Thiên hậu kỳ đã đạt đến hai thước rưỡi. Hiện tại sau khi giải khai bình cảnh Tiên Thiên hậu kỳ, nội lực Bắc Minh tăng vọt, bất ngờ gia tăng đường kính luồng khí tới hơn hai thước bảy.
Nhìn Tam Phân Âm Dương Luồng khí lăn lộn gầm thét trong cơ thể, Hoắc Nguyên Chân cảm thấy kích động trong lòng, đây là nội lực của mình sao?
Nội lực hùng mạnh như vậy thật sự là của mình sao?
Đây là chân chân chính chính vượt qua chuẩn viên mãn, có thể trên giang hồ này cũng không có người thứ hai như hắn vậy, bản thân tu luyện nội lực mới vừa là Tiên Thiên trung kỳ mà thôi, nhưng đã bắt đầu tiến quân về phía Tiên Thiên viên mãn.
Hoắc Nguyên Chân nắm tay lại cảm thụ lực lượng trong cơ thể, cỗ lực lượng này khiến cho trong lòng hắn vô cùng phấn khích, đây mới là vốn liếng lớn nhất của mình.
Lúc nào quay trúng Cửu Dương quyến thứ tư, tu luyện Đồng Tử Công tăng tiến nữa, bằng vào thần thông chữ Vạn và Bất Động Căn Bản ấn của mình đã có thể ganh đua dài ngắn với cao thủ Tiên Thiên viên mãn.
Nhưng bây giờ còn không phải là lúc vui vẻ, Hoắc Nguyên Chân biết một đòn mới vừa rồi đánh tan hơn ba trăm địch nhân, bây giờ còn có hơn sáu trăm tên trên sơn đạo vẫn chưa đi.
Những người này không biết sống chết!
Hoắc Nguyên Chân nhếch môi cười khẽ, bọn họ vẫn còn đang mong đợi mình phát ra một chiêu Sư Tử Hống liền mất đi sức chiến đấu, nhưng thực lực mình hôm nay phát ra một trăm lần Sư Tử Hống vẫn còn mạnh như rồng cọp.
Nâng chiếc chuông đồng khổng lồ lên, Hoắc Nguyên Chân chậm rãi đi về phía sơn đạo.
Tiếng bước chân vang vọng, trong lòng những nhân sĩ võ lâm kia đều sợ hãi.
Có người liền hỏi Động Huyền Tử:
- Đạo trưởng, chúng ta có nên rút lui hay không?
Động Huyền Tử nhìn những người này một cái, do dự một chút:
- Không! Hòa thượng kia đang giả bộ mà thôi, hắn đã không còn sức chiến đấu nữa, lúc này mới là thời cơ tốt nhất của chúng ta, cũng là cơ hội duy nhất!