Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
- Lúc này là cơ hội ư?
Người phía sau không dám tin tưởng, Động Huyền Tử lại nói:
- Đúng vậy, nếu như chúng ta cho hắn thời gian, hắn sẽ khôi phục lại, khi đó mới là thật sự không có cơ hội.
Sau khi nói xong, Động Huyền Tử lại nói:
- Bây giờ mọi người theo ta cùng tiến lên, hoàn toàn giết chết hòa thượng này!
Người phía sau còn đang do dự, Động Huyền Tử đã dẫn đầu nhảy ra ngoài.
Người phía sau không thấy được thân ảnh của Động Huyền Tử, chỉ nghe sau khi Động Huyền Tử đi lên bật cười to:
- Nhất Giới, rốt cục ngươi không được rồi, hết thảy của cải đều là của ta! Ha ha!
Người phía dưới vừa nghe lời của Động Huyền Tử, lập tức tỉnh táo tinh thần.
Thì ra Nhất Giới thật sự không được.
Giờ phút này bọn họ đã quên mất tình cảnh kinh khủng lúc nãy, lành thương thế quên đau là căn bệnh chung của nhân sĩ võ lâm, vừa thấy cơ hội tới lập tức gào thét xông lên, chuẩn bị cướp đoạt tài bảo.
Nhưng mới vừa xông lên núi, bọn họ liền phát hiện không đúng.
Thân ảnh của Động Huyền Tử mới vừa nhảy xuống từ bên sườn núi.
Người này là Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, hơn nữa không có bị thương, nhảy xuống cũng không chết được.
Lão chạy, không sai, Động Huyền Tử lại chạy, cũng giống như lúc ở Hồ Điệp cốc, vừa phát hiện chuyện không tốt, lập tức chạy chẳng biết xấu hổ.
Hơn nữa trước khi bỏ chạy, lão còn gạt những nhân sĩ võ lâm này một phen, để cho bọn họ ngu ngơ xông lên hấp dẫn lực chú ý của Hoắc Nguyên Chân, như vậy mới có thể tạo ra cơ hội tốt nhất cho lão chạy trốn.
Những nhân sĩ võ lâm này không biết, lần nữa mắc bẫy Động Huyền Tử, nhưng muốn đổi ý đã không còn kịp nữa.
Hoắc Nguyên Chân cũng bội phục Động Huyền Tử, muốn chạy lập tức bỏ chạy, tuyệt không dông dài, lão có thể sống lâu như vậy cũng là có đạo lý.
Nhưng đây cũng là một lần cuối cùng, lần sau Hoắc Nguyên Chân gặp lão nữa, tuyệt đối sẽ không cho lão cơ hội này.
Trước mắt quan trọng nhất là phải đối phó những nhân sĩ võ lâm trước mắt này, tất cả những người này đều là địch nhân, tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua cho.
Nghĩ tới đây, Hoắc Nguyên Chân bưng chuông đồng trực tiếp xông về phía những nhân sĩ võ lâm kia.
Vừa nhìn Nhất Giới xông lại, những nhân sĩ võ lâm này cũng không dám kiên trì nữa, hú lên quái dị, xoay người liền chạy xuống núi.
Nhưng bọn họ quên mất một vấn đề, chính là sơn đạo cũng chỉ rộng như vậy, hơn sáu trăm người muốn chạy cùng chuyện không phải dễ dàng như vậy, trong lúc nhất thời người người chen chúc, dồn đống hỗn loạn trên sơn đạo.
Hoắc Nguyên Chân đi tới mép núi, nhìn đám người phía dưới điên cuồng chạy trốn, thở dài một tiếng:
- Sớm biết có hôm nay, lúc trước cần gì làm vậy! Không phải là bần tăng không từ bi, mà là bây giờ không thể để cho bọn người trở lại làm loạn, hôm nay hãy tạm thời làm cho các ngươi mất đi sức chiến đấu, để ngừa vạn nhất đi.
Vừa nói chuyện, Hoắc Nguyên Chân nâng chuông đồng to lớn lên, nhắm ngay đám người dưới chân núi.
Trong tiếng kêu la tuyệt vọng của đám nhân sĩ võ lâm này, Hoắc Nguyên Chân lần nữa phát ra một tiếng Sư Tử Hống.
Sóng âm to lớn lại vang vọng trong núi.
Bất quá lần này Hoắc Nguyên Chân không có sử dụng quá nhiều nội lực, đã đến nước này không cần đuổi tận giết tuyệt, để cho những người này tạm thời mất đi lực lượng chống cự, tám ngày mười ngày không cách nào cử động nữa là đủ rồi.
Bởi vì Hoắc Nguyên Chân chỉ cần kiên thủ bảy ngày là đủ, qua hôm nay còn hai ngày nữa là được rồi.
Hơn nữa Hoắc Nguyên Chân cũng không thèm để ý tới nội lực những người này, tối thiểu cũng phải là Tiên Thiên trung kỳ mới đáng để hắn hấp thu một lần.
Sóng khí lan tràn ra, những nhân sĩ võ lâm này thi nhau ngã lăn lông lốc, lão đảo lăn từ trên sơn đạo xuống chân núi.
Tuy rằng tiếng rống này không lấy mạng bọn họ, nhưng cũng đã đủ để bọn họ không dám đặt chân lên tuyết sơn nửa bước, không dám tới tìm phiền toái.
Nhìn đám người lăn lộn dưới chân núi, Hoắc Nguyên Chân cũng mất đi hứng thú truy kích, nâng chuông đồng lên trở về hiên nhà.
Kim Nhãn Điêu còn ở trên trời dò xét, Hoắc Nguyên Chân yên lặng ngồi ở chỗ ở đó, thể hội cảnh giới nội công của mình.
Còn có hai ngày, trong vòng hai ngày này, sẽ còn có cao thủ nào xuất hiện đây?
Hoắc Nguyên Chân biết, nhiệm vụ bảo vệ tuyết sơn này bây giờ vừa mới bắt đâu.
Mặc dù Thiên Sơn ở nơi xa xôi, nhưng tin tức truyền đi với tốc độ rất nhanh, dù sao hiện tại nhân sĩ võ lâm vẫn tụ tập ở khu vực Tây Bắc, chuyện gì cũng không giấu được.
Trên tuyết phong, phương trượng Thiếu Lâm lấy một địch ngàn, đánh bại Động Huyền Tử cầm đầu nhân sĩ võ lâm, Động Huyền Tử lâm trận chạy trốn, hơn ba trăm người chết trận Thiên Sơn, tin tức này truyền ra ngoài như gió.
Hai trưởng lão Ma giáo, Thiên Cực đạo nhân cùng Thiên Huyền đạo nhân, đây đều là nhân vật thành danh đã lâu trên giang hồ, hôm nay biến thành bốn tên phế nhân, thủ đoạn bực này càng làm cho nhân sĩ võ lâm lạnh gáy.
Bắt đầu từ lúc nào phương trượng Thiếu Lâm lại trở thành nhân vật kinh khủng như vậy?
Động Huyền Tử đã chạy, những nhân sĩ giang hồ bình thường kia đã không có lá gan đi tuyết sơn tìm Thiên Cơ lão nhân gây phiền toái nữa.
Hoắc Nguyên Chân cứng rắn thi triển thủ đoạn lôi đình, rốt cục cũng đưa đến hiệu quả, ngày thứ năm trôi qua cũng không có ai dám trở lại tìm phiền phức.
Lúc này, thậm chí Hoắc Nguyên Chân cũng dâng lên một chút hy vọng, hôm nay đã là ngày thứ sáu rồi, chỉ cần kiên trì hai ngày một đêm nữa, Thiên Cơ lão nhân xem bói sẽ có kết quả, có lẽ kiên trì bảy ngày thật sự không có vấn đề.
- --------------------------------------------
Trong lòng Động Huyền Tử run sợ nhìn trung niên trước mắt, trong lòng dâng lên một cảm giác vô lực thật sâu.
Là Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, nhân vật đứng đầu trên giang hồ, từ trước tới nay Động Huyền Tử chưa từng có cảm giác này.
Hơn nữa mấy năm trước, thậm chí Động Huyền Tử cho là mình có hy vọng đạt tới độ cao đệ nhất thiên hạ.
Nhưng hai năm gần đây, trên giang hồ phong vận đột biến, cao thủ xuất hiện giống như nấm mọc sau mưa, Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong không còn oai phong như trước nữa.
Chính là bắt đầu từ trận đánh Võ Lâm Minh, Động Huyền Tử liền ý thức được thiên hạ này đã biến hóa. Các lão ma Ma giáo trước sau tái hiện giang hồ, ngay cả Đông Phương Tình cũng đột phá trở thành Tiên Thiên viên mãn.
Nhưng những chuyện này chưa phải là đả kích trọng đại, đả kích trọng đại nhất là Thiếu Lâm tự Nhất Giới. Tiểu hòa thượng này ba năm trước đây còn yên lặng không ai nghe thấy, không ngờ rằng nhảy một cái trở thành cao thủ thiên hạ hiếm có, lại có bản lĩnh làm cho mình không dám nghênh chiến.
Sau khi trốn từ tuyết sơn xuống, Động Huyền Tử tính toán xem mình nên đi đâu.
Tiếp tục đi tuyết sơn đoạt bảo là không thể nào, Động Huyền Tử không có bản lãnh này.
Nhưng tìm thêm những người khác hợp tác cũng không thể tin Động Huyền Tử lâm trận chạy trốn đã truyền khắp trên giang hồ, thể diện coi như mất sạch.
Sau khi cân nhắc nhiều lần, cảm thấy ở lại đây đã vô dụng, lão bèn dứt khoát rời khỏi ngọn tuyết sơn này, đi Sa Châu hoặc là Tiêu Châu trong sa mạc ở mấy ngày, buông thả một phen.
Lão đã quyết định chủ ý đi ra ngoài nghỉ ngơi dạo chơi, không ngờ rằng phiền phức tự động tìm tới cửa.
Một trung niên nam tử gặp lão ở rìa sa mạc, hơn nữa chủ động cản lão lại.
Động Huyền Tử vốn đang vô cùng tức giận, cũng không khách sáo với người kia, vốn là tính toán một chiêu đánh chết, nhưng kết quả làm cho lão ngàn vạn lần không ngờ tới.
Một chiêu của lão không tạo thành chút phiền phức nào cho người kia, ngược lại người này tiện tay tát một cái lập tức đánh gãy nửa hàm răng của Động Huyền Tử, nằm trên mặt cát rên hừ hừ hồi lâu không dậy nổi.
Tiên Thiên viên mãn! Tuyệt đối là Tiên Thiên viên mãn!
Nỗi sợ trong lòng Động Huyền Tử thậm chí vượt qua nỗi đau trên cơ thể. Lão nằm ở đó tràn đầy hoảng sợ nhìn trung niên nam tử này, cũng không nói được một câu nào.
Trung niên nam tử vô cùng tuấn tú, mặc trường bào màu trắng đi lại trong sa mạc cũng không thấy lộ vẻ gì là nóng, rất rõ ràng công lực đã đạt đến trình độ nóng lạnh bất xâm.
Sau khi đánh ngã Động Huyền Tử, trung niên chắp tay sau lưng chậm rãi đi tới trước mặt lão, cúi đầu liếc mắt nhìn, lạnh lùng nói:
- Lão là Không Động Động Huyền Tử?
- Là bần đạo, không biết vị tiền bối này xưng hô thế nào?
Động Huyền Tử không còn dám ương ngạnh chút nào, mặc dù nhìn qua tuổi tác người này không lớn hơn mình, nhưng Động Huyền Tử cũng không dám cho đây là một người trẻ tuổi.
Trung niên không báo danh với Động Huyền Tử mà hỏi:
- Rốt cục trên tuyết sơn Thiên Sơn đã xảy ra chuyện gì?
- Thiếu Lâm tự Nhất Giới, là hắn bảo vệ Thiên Cơ lão nhân, hơn nữa đánh bại người của chúng ta...
Động Huyền Tử chịu nhịn cảm giác khó chịu thiếu răng trong miệng, đứt quãng kể lại một lượt trận đánh trên tuyết sơn cho người này.
- Ừm, nói như vậy, Thiếu Lâm Nhất Giới này hẳn cũng có thực lực chuẩn viên mãn?
Nghe Động Huyền Tử kể lại, dường như trung niên này có vẻ hứng thú, chủ động hỏi thăm chuyện liên quan tới Hoắc Nguyên Chân.
Căn cứ Động Huyền Tử kể lại, y đã có thể phân tích ra được Thiếu Lâm tự Nhất Giới phải là một chuẩn viên mãn, hơn nữa còn là thực lực chuẩn viên mà cực kỳ cường hãn, nếu có cơ duyên gì, nói không chừng chính là một Tiên Thiên viên mãn ra đời.
- Có lẽ vậy, bần đao đã biết uy thế Đông Phương Tình, mặc dù Nhất Giới lợi hại, nhưng rất rõ ràng không ở cùng một cấp bậc với Đông Phương Tình.
Trung niên quan sát trên dưới Động Huyền Tử mấy lần, đột nhiên dường như nghĩ tới chuyện gì, trên mặt lộ ra một nụ cười quỷ dị, nói với lão:
- Đạo trưởng, có hy vọng công lực của lão tiến thêm một bước hay không?
Động Huyền Tử cũng từng thấy qua sóng to gió lớn, dĩ nhiên có thể nghe hiểu ý tứ trung niên này. Hiện tại lão đã là Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, nếu như tiến thêm một bước rất có thể sẽ đạt tới Tiên Thiên viên mãn.
Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong lên cấp, không nhất định sẽ tiến vào chuẩn viên mãn. Chuẩn viên mãn là một khái niệm mơ hồ, là chỉ những cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong có sức chiến đấu đặc biệt cường hãn, rõ ràng vượt qua bình thường, nhưng vẫn chưa có đả thông sinh tử huyền quan, cảnh giới này không có tính phổ biến.
Bình thường đạt tới hậu kỳ đỉnh phong, là chỉ nội công của kẻ đó đã đến một cực hạn, có thể có cơ hội xung kích sinh tử huyền quan.
Cho nên trung niên nói nỗ lực tiến thêm một bước, nhất định muốn nói có thể giúp cho lão đạt tới Tiên Thiên viên mãn.
Bất quá Động Huyền Tử không phải người ngu, lão hiểu rất rõ ràng tiến vào Tiên Thiên viên mãn là chuyện khó khăn tới mức nào, mình không lãnh ngộ căn bản sẽ không có khả năng tiến vào được.
Những lời của trung niên hết sức cám dỗ, làm cho Động Huyền Tử không thể không có cảm giác tin tưởng.
Trong đầu quay cuồng một trận, lý trí Động Huyền Tử nói cho lão biết, trên thế gian này không có thứ gì từ trên trời rơi xuống, trừ phi mình phải trả giá rất đắt.
Khó khăn lắm mới có thể áp chế kích động trong lòng, Động Huyền Tử có hơi chật vật hỏi trung niên:
- Ta phải làm gì?
Trung niên vẫn giữ nụ cười quỷ dị trên môi:
- Lão không cần làm gì cả, chỉ cần ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của ta, ta bảo đảm một lát nữa lão sẽ đạt tới cảnh giới Tiên Thiên viên mãn.
Động Huyền Tử lắc đầu một cái:
- Tiền bối nói đùa rồi, bần đạo không biết trong thiên hạ có phương pháp gì có thể giúp cho một người không cần lãnh ngộ là có thể đạt tới cảnh giới viên mãn.
- Lão không biết, là bởi vì lão biết chuyện còn ít, lão có biết Đông Phương Thiếu Bạch hay không?
Động Huyền Tử ngẩn người một chút, lão biết một chút chuyện của Đông Phương Thiếu Bạch, nhưng biết không rõ lắm.
Trung niên thấy lão nghi hoặc bèn giải thích:
- Đông Phương Thiếu Bạch là dựa vào tám đại cao thủ truyền công làm môi giới, lấy được truyền thừa Hóa Huyết Ma công, lúc này mới tiến vào Tiên Thiên viên mãn. Bất quá thực lực của bản thân y quá thấp, khiến cho sau khi y tiến vào Tiên Thiên viên mãn trở thành con rối thần trí mơ hồ, đây chính là cái giá phải trả khi miễn cưỡng gia tăng thực lực.
Nghe thấy lời của trung niên, Động Huyền Tử càng sợ hãi hơn, viên mãn như vậy không cần cũng được.
Trung niên nhìn ra Động Huyền Tử lo âu, cười nói:
- Bất quá lão cũng không có vấn đề này, dù sao Hóa Huyết Ma công của Đinh Bất Nhị không phải là truyền thừa chính tông, nhưng lão có biết Huyết Ảnh thần công hay không?
Động Huyền Tử ngẩn người ra tại chỗ, dĩ nhiên lão biết Huyết Ảnh thần công, có thể nói người tập võ trên thế giới này, cơ hồ cũng không ai không biết Huyết Ảnh thần công.
Hơn ngàn năm nhất mạch đơn truyền, Huyết Ảnh thần công mới là Huyết Ma truyền thừa chính tông, Hóa Huyết Ma công là công pháp Định Bất Nhị tự nghĩ ra sau đó.
- Biết là tốt rồi, Huyết Ảnh thần công chính là truyền thừa căn bản của Huyết Ma, loại thần công này nội ngoại kiêm tu, uy lực vô cùng. Hiện tại cảnh giới lão đã rất cao, chỉ cần có ngoại lực hùng mạnh tiến vào hòa làm một thể cùng bản thân lão, như vậy nhất định có thể đánh phá sinh tử huyền quan, giúp cho lão tiến vào Tiên Thiên viên mãn, đây là đường tắt duy nhất trên thế giới này.
Nghe thấy lời của trung niên, tim Động Huyền Từ cơ hồ muốn nhảy ra khỏi ngực.
Khó trách nói có thể tiến vào Tiên Thiên viên mãn, thì ra là truyền thừa Huyết Ảnh thần công, nếu là như vậy còn có thể hiểu được.
Dù sao Huyết Ảnh thần công chính là võ học siêu cấp ngàn năm truyền lưu, có thể xung kích sinh tử huyền quan cũng rất bình thường. Nhưng Huyết Ảnh thần công này chính là nhất mạch đơn truyền, trên thế giới chỉ có một người có thể biết được Huyết Ảnh thần công, đó chính là Huyết Ma.
Đời trước Huyết Ma truyền xuống Huyết Ảnh thần công, bản thân y liền mất đi môn võ học tuyệt thế này. Nhưng môn võ công này đã trăm năm không xuất hiện trên giang hồ, im tiếng biệt tích theo Đinh Bất Nhị mất tích, mà trung niên trước mắt nói như thế, chẳng lẽ y là...?
Thấy ánh mắt nghi ngờ cùng hoảng sợ của Động Huyền Tử quan sát qua lại trên người mình, khóe miệng trung niên vẫn treo nụ cười làm cho người ta suy nghĩ không ra kia, nói với Động Huyền Tử:
- Lão không cần suy nghĩ lung tung nữa, ta cũng không phải là tên khốn Đinh Bất Nhị kia.