Phương Trượng

chương 552: song kiếm hợp bích

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Sơn Lão Ma

Dù sao đây là buổi tối, sẽ không có người tới vào lúc này, thỉnh thoảng lười biếng một chút cũng không sao.

Kim Nhãn Điêu từ trên trời bay xuống, nghỉ ngơi phía sau tuyết sơn, Hoắc Nguyên Chân tính toán đến nửa đêm lại để cho nó bay lên không.

Trong khoảng thời gian này, thỉnh thoảng Hoắc Nguyên Chân dùng Thiên Nhãn dò xét đỉnh tuyết sơn.

Mãi cho đến nửa đêm, Thiên Cơ lão nhân xem bói cũng đến thời khắc quan trọng nhất, chỉ có thời gian nửa đêm, mấy canh giờ là có thể hoàn thành.

Lúc này Hoắc Nguyên Chân cũng không dám khinh thường, đang chuẩn bị để cho Kim Nhãn Điêu bay lên không, đột nhiên có chút cảm giác bất an.

Đó là một loại trực giác thuần túy, ý thức nguy cơ của Hoắc Nguyên Chân vẫn là rất mạnh, vội vàng vận chuyển Thiên Nhãn nhìn xung quanh.

Hắn chưa kịp thấy rõ ràng, đã cảm giác được có hai đạo kiếm quang sáng chói, một tả một hữu chém về phía mình.

Kiếm quang vô cùng chói mắt trong đêm tối, cực kỳ sắc bén. Kiếm khí còn chưa tới gần, Hoắc Nguyên Chân đã cảm giác được sắc bén, rõ ràng là kiếm khí không gì là không thể chém.

Trong chớp nhoáng này, Hoắc Nguyên Chân cũng biết là ai tới.

Huynh đệ Lý Dật Phong cùng Lý Lưu Vân, Độc Cô Cửu Kiếm đánh tới từ hai bên tả hữu.

Nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng không phải quá lo lắng, hiện tại hắn đã không còn như ngày xưa, cho dù là hai người Lý Dật Phong mạnh hơn nữa bất quá cũng chỉ là hai tên Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, cũng không thể uy hiếp được mình.

Thi triển Càn Khôn Đại Na Di, Hoắc Nguyên Chân biến mất tại chỗ, sau đó xuất hiện cách chỗ cũ ba trượng, tránh thoát hai đạo kiếm quang tập kích.

Nhưng kiếm quang kia cũng không dừng lại, sau khi thấy Hoắc Nguyên Chân né tránh, Lý Dật Phong nhảy lên thật cao lăng không xuất ra một kiếm, lay động ra hàng ngàn hàng vạn kiếm hoa chia ra đâm vào ba đường thượng trên thân thể Hoắc Nguyên Chân.

Mà thân hình Lý Lưu Vân lại rùn thấp xuống, xuất ra một mảnh bóng kiếm chập chùng dày đặc, quét về phía ba đường hạ Hoắc Nguyên Chân.

Kiếm quang dày đặc, khiến cho người ta cơ hồ không thể tránh né.

Nếu Hoắc Nguyên Chân thi triển Trường Hồng Quán Nhật cũng có thể tránh né, nhưng hắn lại không thể làm như vậy, vốn chính là vì bảo vệ Thiên Cơ lão nhân mới ở lại chỗ này, có thể nào tránh xa như vậy.

Những kiếm pháp hai người này vô cùng sắc bén, Hoắc Nguyên Chân cũng không dám dùng Kim Chung Tráo hoặc là thân thể đón đỡ, không thể làm gì khác hơn là lại thi triển Đại Na Di, thấp thoáng một cái tới sau lưng hai người, giơ tay đánh ra một chiêu Hàn Băng chưởng thẳng vào Lý Dật Phong giữa không trung.

Đối với Hàn Băng Chưởng của Hoắc Nguyên Chân, đến nay lòng Lý Dật Phong vẫn còn sợ hãi, vội vàng quơ múa bảo kiếm, một mảnh kiếm quang như mưa triệt tiêu chưởng lực Hoắc Nguyên Chân.

Cùng lúc lão ngăn cản Hàn Băng chưởng của Hoắc Nguyên Chấn, Lý Lưu Vân bên dưới cũng đang ra sức công kích, tranh thủ thời gian cho Lý Dật Phong.

Đợi đến khi Lý Dật Phong rơi xuống đất, Lý Lưu Vân lập tức rút người trở lại, tranh thủ chút thời gian thở dốc, để cho Lý Dật Phong công kích lần nữa.

Hai người yểm hộ lẫn nhau, kẻ tấn công người nghỉ ngơi, phối hợp cơ hồ không có khe hở nào. Mặc cho Bát Nhã chưởng cùng Hàn Băng Chưởng của Hoắc Nguyên Chân uy lực bất phàm, trong lúc nhất thời cũng không làm gì được bọn họ.

Nhưng hai người càng đánh càng kinh hãi, không nghĩ tới bản lãnh hòa thượng này lại cao đến trình độ này. Phải biết lần trước Lý Dật Phong giao thủ cùng Hoắc Nguyên Chân, Hoắc Nguyên Chân đối phó một mình Lý Dật Phong đã vô cùng gian nan vất vả, hôm nay cũng đã không sợ hai người liên thủ.

Không rõ vì sao biến hóa nhanh như vậy, hai người liếc mắt nhìn nhau, hạ quyết tâm, xem ra phải giở bản lãnh giữ nhà để đối phó Hoắc Nguyên Chân.

Thân thể hai người nhanh chóng dựa vào nhau, Lý Dật Phong bên trái, Lý Lưu Vẫn bên phải, thân thể đung đưa qua lại, tốc độ thật nhanh làm cho người ta có cảm giác hoa cả mắt.

Lúc này sắc mặt Hoắc Nguyên Chân cũng tỏ ra ngưng trọng, hai người này liên thủ được xưng vô địch dưới Tiên Thiên viên mãn, không thể quá mức khinh thường.

Nhìn hai người đang đung đưa trước mắt mình, Hoắc Nguyên Chân giơ tay lên bắn ra mấy đạo Vô Tướng Kiếp Chỉ.

Nhưng chuyện thật bất ngờ phát sinh, mấy đạo Vô Tướng Kiếp Chỉ đều bắn vào chỗ trống, lướt qua sát thân thể bọn họ cách chỉ vài ly, không thể tạo ra được bất cứ tác dụng gì.

Lúc này Lý Dật Phong cầm kiếm tay trái, Lý Lưu Vân cầm kiếm tay phải, đột t nhiên phát ra một kiếm mãnh liệt.

Chuyện làm cho Hoắc Nguyên Chân ngạc nhiên xảy ra, hai đạo kiếm khí từ trên thân kiếm bọn họ phát ra, nhưng cũng chưa hoàn toàn thoát khỏi thân kiếm.

Hình như là thân kiếm được kéo dài vô hạn, kiếm khí phun ra nuốt vào giống như linh xà thè lưỡi, ở khoảng cách Hoắc Nguyên Chân năm trượng đã hung hăng chém tới.

Nhìn kiếm khí dài năm trượng này, Hoắc Nguyên Chân không dám ngăn đón, vội vàng cúi đầu né tránh.

Nhưng hắn mới vừa tránh né, kiếm khí này lại lần nữa chém trở lại, giống như hai người cầm trong tay một cây gậy linh hoạt, ở ngoài xa triển khai đả kích tầm xa đối với Hoắc Nguyên Chân.

Trong lúc nhất thời Hoắc Nguyên Chân có chút chật vật, động tác hai người quá nhanh, mình thi triển một lần Đại Na Di cũng không thể hoàn toàn thoát khỏi kiếm khí này.

Hơn nữa Hoắc Nguyên Chân không thể tránh quá xa, bởi vì phía sau hắn chính là ngôi nhà, Thiên Cơ lão nhân đang ở trên nóc nhà, hắn né tránh sẽ làm cho Thiên Cơ lão nhân bại lộ hoàn toàn trước mắt hai người Lý Dật Phong.

Bất quá bản lãnh Hoắc Nguyên Chân hôm nay cũng không nhỏ, mặc dù không tiện phản kích trước mặt kiếm khí thật dài của đối phương, nhưng tránh né cũng không thành vấn đề, trong lúc nhất thời cũng sẽ không bị hai người bọn họ đánh bại.

Lúc này khóe miệng Lý Dật Phong nở một nụ cười lạnh, nói với Lý Lưu Vân:

- Huynh đệ, hai người chúng ta xuất thủ như vậy chỉ sợ cũng không thể thật sự bảo vệ Thiên Cơ lão nhân phía sau cẩn thận như vậy, vậy chúng ta hãy cho hắn một bất ngờ.

Lý Lưu Vân cũng gật đầu:

- Cứ làm như thế!

Thấy Hoắc Nguyên Chân khó dây dưa, hai người Lý Dật Phong thay đổi chủ ý, thân thể nhanh chóng tiến tới mấy bước, cũng không sử dụng kiếm khí công kích Hoắc Nguyên Chân nữa, mà là song kiếm hợp nhất lần nữa, chém một kiếm thật mạnh về phía Thiên Cơ lão nhân trên nóc nhà.

Hai đạo kiếm khí hợp hai làm một, thoạt nhìn vô cùng chấn động, dường như chỉ cần một kiếm này chém trúng là có thể bổ đôi ngôi nhà.

Vốn là Hoắc Nguyên Chân có ý muốn đánh từ từ tiêu hao nội lực hai người bọn họ, nhưng nhìn thấy bọn họ làm như thế cũng biết không tốt, một kiếm này là không thể tránh.

Hoắc Nguyên Chân một mực không chịu xuất động thủ đoạn đặc thù là bởi vì hắn cảm giác được, trong bóng tối có một cỗ khí tức làm cho mình cảm thấy bất an, cỗ khí tức kia cũng không phải tới từ hai người Lý Dật Phong.

Cho nên hắn mới chậm rãi dây dưa với hai người Lý Dật Phong, chờ đợi nhân vật trong tối hiện thân.

Nhưng bây giờ xem ra là không làm được, một chiêu này của bạn Lý Dật Phong làm cho Hoắc Nguyên Chân không có lựa chọn nào khác.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio