Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Động Huyền Tử nhìn kỹ một chút, người này quả thật không giống như Đinh Bất Nhị, tối thiểu y không có mái tóc bạc kia.
- Tiền bối không phải là Đinh Bất Nhị, vậy làm sao biết được Huyết Ảnh thần công?
Trong lời của Động Huyền Tử tỏ vẻ hết sức nghi ngờ.
- Ha ha ha! Tên tiểu bối này còn không tin lời của ta, tốt lắm, ta sẽ cho lão thấy rõ ràng.
Trung niên vừa nói chuyện, đột nhiên phất trường bào mình một cái, cả người liền hoàn toàn biến mất ở trước mắt Động Huyền Tử.
Trong lúc vô tình màu sắc không khí đã biến đổi, Động Huyền Tử kinh hãi phát hiện, tựa hồ tầm mắt của mình cũng không phải là rất rõ ràng, nơi xa, bên cạnh, khắp nơi là một mảnh đó mờ mờ.
- Ta ở chỗ này.
Động Huyền Tử nghe thấy sau lưng có người nói chuyện, sợ hãi quay đầu nhìn lại, mới phát hiện trên người trung niên mang theo hồng quang nhàn nhạt, đang đứng phía sau lão.
- Tiền bối, ngài đây là...
Động Huyền Từ lời còn chưa dứt, miệng cũng đã không khép lại được nữa, bởi vì sau lưng trung niên chợt bước ra một người giống hệt y.
Không phải là giống nhau như huynh đệ sinh đôi, mà là giống nhau tuyệt đối, không có bất kỳ sự khác biệt nào, hoàn toàn là cùng một người.
- Lão mới vừa muốn hỏi ta cái gì?
Trung niên thứ hai hỏi Động Huyền Tử một câu, mà trung niên thứ nhất vẫn chắp tay sau lưng nhìn Động Huyền Tử, tựa hồ cũng đang đợi câu trả lời của lão.
Động Huyền Tử trợn tròn mắt, tại sao có thể có hai người giống nhau như đúc như vậy?
Chẳng lẽ đây thật là một đôi huynh đệ sinh đôi, cố ý lừa gạt mình sao?
Lão còn đang sững sờ, sau lưng đột nhiên có người vỗ vai lão một cái:
- Đạo trưởng, mới vừa rồi lão muốn nói gì?
Động Huyền Tử vừa quay đầu lại, mới phát hiện lại xuất hiện một trung niên nữa, đang vỗ vai hỏi lão.
- Ba người sao?
Động Huyền Từ lời còn chưa dứt, bên trái lão lại có người nói chuyện:
- Lão xác định chúng ta là ba người sao?
Động Huyền Tử nhìn qua, lại một trung niên khoanh chân ngồi ở bên cạnh lão, nhàm chán nhìn bầu trời.
- Bốn người giống nhau như đúc?
Động Huyền Tử trợn tròn mắt, nếu nói sinh đôi che mắt mình còn có thể, sinh ba cũng không phải là chưa nghe nói qua, nhưng thật sự có sinh tư giống nhau như vậy hay sao, dường như xác suất này không lớn lắm...
Lão chưa kịp kinh hãi, chuyện khiến cho lão càng chấn động hơn nữa đã xảy ra.
Từng trung niên xuất hiện, hoặc đứng hoặc ngồi, hoặc nằm hoặc đi, làm gì cũng có, số lượng càng ngày càng nhiều, một lúc sau đã xuất hiện hai ba mươi người.
Động Huyền Tử cảm giác mình sắp sụp đổ, đây cũng không phải là chuyện sinh mấy có thể giải thích được, chuyện này hết sức hoang đường.
- Ảo giác, những thứ này chỉ là ảo giác, tiền bối, những thứ này là ảo giác mà ngài thi triển ra phải không, vì sao có thể có nhiều người giống nhau như đúc vậy?
Một trung niên bên cạnh lão nói:
- Nếu đạo trưởng cảm thấy đây là ảo giác, như vậy lão có thể thử một chút, xem thử người nào trong chúng ta không phải là tồn tại chân thật.
Trong lời nói của y tựa hồ có ma lực, Động Huyền Tử chỉ có thể sững sờ đứng dậy, chuẩn bị sờ thử xem người bên trái mình có thật sự tồn tại hay không.
Lão mới vừa đưa tay ra, trung niên bên trái đột nhiên nói:
- Vì giúp lão nghiệm chứng một phen, xem ra phải cho lão chút thủ đoạn phi thường, lão mới có thể tin tưởng.
Tay trung niên này đưa ra, để cho Động Huyền Tử sờ một cái.
Hoàn toàn là tay người thật, Động Huyền Tử đã nhận định người này là thật.
Nhưng trung niên này đột nhiên giơ tay lên, tát một cái vào mặt của Động Huyền Tử, đánh Động Huyền Tử quay tại chỗ một vòng, mới lạnh lùng nói:
- Đây chính là kết quả lão nghi ngờ ta. Về mặt Động Huyền Tử vô cùng đau khổ:
- Tiền bối, ta biết ngài là thật, vậy bọn họ chính là giả.
Rầm!
Một cước đạp thật mạnh vào mặt Động Huyền Tử, một trung niên khác nói:
- Y là thật, vậy chẳng lẽ ta là giả? Cảm nhận được lực lượng của một cước kia, Động Huyền Tử vội vàng nói:
- Ngài cũng là thật, hai người các vị hẳn là huynh đệ sinh đôi.
Lời lão dường như vừa chọc phải tổ ong, mấy chục trung niên xung quanh lập tức xông tới, thay phiên oanh tạc Động Huyền Tử túi bụi. Người này một quyền, người kia một cước, lực lượng người nào cũng hết sức hùng mạnh, hùng mạnh đến mức Động Huyền Tử không cách nào chống cự, chỉ một lúc sau đã đánh cho Động Huyền Tử sưng mặt sưng mũi.
Động Huyền Tử đã choáng váng, mỗi người đều là thật, trời ơi, đây là chuyện gì vậy?
Thấy dáng vẻ chật vật của Động Huyền Tử, trung niên cuối cùng xuất hiện đi tới trước mặt lão, cúi đầu hỏi:
- Sao hả, hiện tại đạo trưởng đã tin tưởng Huyết Ảnh thần công của ta chưa?
- Là Huyết Ảnh thần công ư?
- Không sai, Huyết Ảnh thần công chính là võ học mạnh nhất thế gian, căn cứ công lực người sử dụng cao hay thấp mà có thể hóa thân vô số, hơn nữa mỗi hóa thân đều có sức chiến đấu hùng mạnh.
Dứt lời trung niên nhìn về phía những người chung quanh, nói với Động Huyền Tử:
- Mỗi một người ở đây đều có được thực lực chuẩn viên mãn, hơn nữa ai nấy hung hãn không sợ chết. Lão thử nghĩ mà xem, nếu ta giao thủ với người khác, để cho đám chuẩn viên mãn này ùa lên một lượt, sớm muộn cũng sẽ bị những chuẩn viên mãn này vây công tới chết. Nhưng đối phương căn bản không biết người nào là bản thể của ta, cho nên không thể nào tiến hành đả kích hữu hiệu đối với ta, môn võ công này có được tính là kỳ công đệ nhất thiên hạ hay không?
Động Huyền Tử suy nghĩ một chút lại hỏi:
- Vậy nếu đối phương giết sạch toàn bộ những chuẩn viên mãn này thì sao? Trung niên lắc đầu một cái:
- Chỉ cần nội lực của ta vẫn không khô kiệt, vĩnh viễn sẽ không thể giết hết những chuẩn viên mãn này.
Sau khi nói xong, trung niên lại cho Động Huyền Tử thêm một liều thuốc tiếp sức:
- Hơn nữa chỉ cần công lực của ta tiến bộ một chút nữa, những chuẩn viên mãn này cũng có thể biến thành Tiên Thiên viên mãn chân chính, lão có thể tưởng tượng tình cảnh đó hay không?
- Vô số Tiên Thiên viên mãn? Hơn nữa còn là giết không hết...
Tin tức này làm cho Động Huyền Tử vô cùng chấn động, không ngờ rằng trên thế gian lại có công phu thần kỳ loại này, có môn võ công này nơi tay, cơ hồ có thể nói là thiên hạ vô địch.
Xem ra trung niên này thật sự nắm giữ Huyết Ảnh thần công, cũng không có lừa gạt mình.
Nhưng Động Huyền Tử có một điểm không rõ, tại sao người này có bản lãnh như vậy, lại còn tính toán truyền môn võ công này cho mình?
Nếu như truyền Huyết Ảnh thần công cho mình, y sẽ mất đi môn võ công này, làm như vậy dường như không có ích lợi gì đối với y.
Chẳng lẽ người này là một người ngu ngốc hay sao?
Động Huyền Tử suy nghĩ trong lòng, chịu nhịn nỗi đau mới vừa rồi bị đánh tơi bời, ánh mắt nghi hoặc nhìn trung niên trước mắt.
Trung niên hiểu ý Động Huyền Tử, thân thể run lên, chỉ thấy những người khác xung quanh y mờ đi rất nhanh rồi biến mất, hồng quang mờ mờ ảo ảo xung quanh cũng biến mất không thấy, dường như từ trước tới nay không có ai xuất hiện ở chỗ này.
- Nhất định lão sẽ tò mò không hiểu vì sao ta muốn truyền thụ Huyết Ảnh thần công này cho lão, nhưng ta không thể nói cho lão biết vấn đề này, ta chỉ muốn hỏi lão có muốn đạt tới Tiên Thiên viên mãn hay không? Có muốn trở thành truyền nhân Huyết Ma, từ nay làm mưa làm gió, tiếu ngạo giang hồ hay không!
Lời của trung niên mang theo cám dỗ rất mạnh mẽ:
- Chỉ cần học được Huyết Ảnh thần công sinh tử huyền quan của lão cũng sẽ được đả thông, hơn nữa cũng sẽ không biến thành con rối giống như Đông Phương Thiếu Bạch. Sau khi đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, bất cứ lúc nào lão cũng sẽ có thể làm ra vô số cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, đủ để vây công Tiên Thiên viên mãn phổ thông, chẳng lẽ lão không muốn như vậy hay sao?
Hô hấp Động Huyền Tử có hơi dồn dập, bản năng nói cho lão biết trung niên này tuyệt đối không có ý tốt lành gì, nhưng lời của đối phương vẫn có sức cám dỗ vô cùng.
Lý tưởng lớn nhất cả đời người luyện võ là có thể đạt tới Tiên Thiên viên mãn, đó cơ hồ là cảnh giới siêu thoát sinh tử, tối thiểu muốn sống mấy trăm năm không thành vấn đề.
Vốn Động Huyền Tử cho là chắc chắn mình sẽ không có hy vọng, lại không nghĩ rằng đột nhiên cơ hội này rơi xuống trước mặt mình.
Truyền thừa Huyết Ảnh thần công, trở thành một đời Huyết Ma mới!
Nếu như đón nhận điều kiện này, vậy từ nay Động Huyền Tử sẽ không còn là nhân sĩ Chính đạo nữa, mà sẽ trở thành Ma đạo chân chính.
Mình phải bỏ đi thân phận Chính đạo nhiều năm, từ nay trở thành ma đầu sao?
Trong lòng Động Huyền Tử vô cùng mâu thuẫn, đấu tranh không ngừng, đồng thời lo lắng nhìn trung niên trước mắt.
Nhưng trung niên không chịu trả lời câu hỏi của lão, chẳng qua chỉ hỏi lão có bằng lòng trở thành tân Huyết Ma hay không, tựa hồ chỉ cần Động Huyền Tử gật đầu, y sẽ lập tức truyền thừa Huyết Ảnh thần công cho lão.
- Không phải là lão vừa chịu thiệt thòi trên đỉnh tuyết sơn sao, không phải là bị hòa thượng Thiếu Lâm tự kia dọa cho bỏ chạy sao? Chẳng lẽ lão không thấy xấu hổ, không cảm thấy rằng sau này mình không còn mặt mũi nào đứng chân trên giang hồ sao?
- Chỉ cần lão học tập Huyết Ảnh thần công, ngày mai lão có thể xông lên tuyết sơn lần nữa, để cho vô số hóa thân vây công hòa thượng Thiếu Lâm. Suy nghĩ một chút đi, vô số Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong vây công, cho dù là Tiên Thiên viên mãn cũng không thể ngăn cản, khi đó mới thật sự là đứng trên đỉnh phong.
Định lực Động Huyền Tử có vẻ không đủ kháng cự, lời của trung niên quá mức cám dỗ.
Biết rất rõ ràng trước mặt có thể có bẫy rập, Động Huyền Tử cũng có kích động muốn nhảy xuống.
Bất kể nói thế nào, cả đời này lão cũng đã đứng trên đỉnh phong, hơn nữa lời của trung niên có đạo lý nhất định, chỉ cần có vô số hóa thân làm bạn, như vậy mình còn sợ ai?
Tên Nhất Giới ngông cuồng kia hẳn sẽ không chịu nổi một đòn trước mặt mình.
Đối với thân phận trung niên trước mắt, Động Huyền Tử vẫn hết sức nghi ngờ, rốt cục lý trí vẫn giúp cho lão tiếp tục kiên trì.
- Tiền bối, chuyện này quá mức đột nhiên, hơn nữa bần đạo cũng không biết ngài là ai, không biết tiền bối có thể báo cho một chút hay không, cũng tiện cho bần đạo an lòng.
Hạnh phúc tới quá đột nhiên, chuyện tới trước mắt ngược lại Động Huyền Tử lộ vẻ do dự, vẫn hy vọng có thể hiểu rõ chuyện này hơn.
Bất quá trung niên tựa hồ có chút mất đi kiên nhẫn, lạnh lùng nói với Động Huyền Tử:
- Lão đạo sĩ này quá mức lề mề, nếu như lão không bằng lòng tiếp nhận thì thôi, trong thiên hạ ai mà không muốn đạt được truyền thừa Huyết Ảnh thần công. Nếu lão không bằng lòng, bây giờ ta sẽ diệt trừ lão, sau đó đi tìm một người khác là được.
Nghe thấy lời của trung niên, Động Huyền Tử vội vàng nói:
- Tiền bối ngàn vạn lần không nên làm như vậy. Bần đạo cũng chỉ là tùy tiện hỏi, chỉ cần sau khi học môn võ công này có thể giữ được thần trí thanh tịnh, như vậy bần đạo bằng lòng tiếp nhận truyền thừa Huyết Ảnh thần công này.
Lúc này rốt cục trên mặt của trung niên lộ ra một nụ cười:
- Như vậy mới phải, ai mà không muốn có được tiện nghi tày trời như vậy.
Sau khi nói xong, trung niên ngồi xuống đối diện Động Huyền Tử, nói với lão:
- Muộn không bằng sớm, hôm nay đã gặp lão, vậy hiện tại ta sẽ truyền thụ Huyết Ảnh thần công cho lão. Bất quá lão phải nhớ, chuyện đầu tiên sau khi học được Huyết Ảnh thần công là trở lại tuyết sơn, giết chết Thiên Cơ lão nhân và hòa thượng kia, hủy diệt hết thảy đồ trong căn nhà, đốt sạch hết cho ta, không cho phép lưu lại dù chỉ một mảnh vụn nhỏ, có nhớ chưa?
Động Huyền Tử gật đầu một cái, cho dù trung niên không ra lệnh như vậy, lão cũng tính toán làm như thế.
- Tin tưởng ta đi, sau khi học được Huyết Ảnh thần công lão sẽ là Tiên Thiên viên mãn chân chính, một đời truyền nhân Huyết Ma, ngày sau trong lịch sử giang hồ chắc chắn sẽ có tên lão.
Trung niên tiếp tục lời mê hoặc, từ từ giơ tay lên, đặt lên đỉnh đầu Động Huyền Tử, tựa hồ chuẩn bị muốn bắt đầu truyền thụ Huyết Ảnh thần công cho lão.
Động Huyền Tử còn có vẻ lo âu, không biết đạt được môn võ công này rốt cục là phúc hay họa.
Thanh âm của trung niên thâm thúy xa xôi, giống như ở chân trời vọng tới.
- Không cần phải lo lắng, từ nay về sau lão không còn là Động Huyền Tử nữa, lão là ma, là một đời Huyết Ma mới, dựa theo bản tâm lão mà hành sự, không nên quên sứ mạng của lão!
Thanh âm của trung niên như có một loại ma lực, dần dần làm cho tâm trạng Động Huyền Tử nhẹ nhõm lại, đã chuẩn bị hoàn toàn tiếp nhận Huyết Ảnh thần công.
- ------------------------------------------
Hoắc Nguyên Chân ngồi xếp bằng ở dưới mái hiên, tâm thần đi theo tầm mắt Kim Nhãn Điêu, dò xét xung quanh tuyết sơn.
Đây đã là sáng sớm ngày thứ bảy, Thiên Cơ lão nhân xem bói cũng đã đến gần cuối, chỉ cần chịu đựng qua một ngày một đêm cuối cùng, đó chính là thắng lợi.
Bây giờ xung quanh tuyết sơn trống rỗng, không thấy được một người, điều này làm cho lòng Hoắc Nguyên Chân vô cùng vui vẻ.
Thiên Cơ lão nhân tính toán cũng chưa chắc chính xác như vậy, theo tình hình này tựa hồ hôm nay cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Ngẩng đầu liếc mắt nhìn lên nóc nhà, Hoắc Nguyên Chân nhìn Thiên Cơ lão nhân nói:
- Tiền bối, qua hôm nay là đủ bảy ngày, xem ra sẽ không có chuyện gì.
Thiên Cơ lão nhân cũng liếc mắt nhìn xuống, trong ánh mắt có vẻ lo âu nồng đậm:
- Hy vọng là như vậy.
- Hiện tại sáu ngày sau đêm đã qua, những người giang hồ kia sẽ không có gan tới, huống chi cho dù bọn họ tới, bần tăng cũng tự tin có thể bảo vệ tiền bối chu toàn.
Thiên Cơ lão nhân không đáp lời của Hoắc Nguyên Chân, mà là tiếp tục công việc của lão.
Hoắc Nguyên Chân cũng không lên tiếng nữa, ngồi yên ở đó lặng lẽ tiêu hao thời gian.
Mặt trời ngả về Tây, trăng mọc lên ở phương Đông, mãi cho đến chạng vạng tối vẫn không có người nào xuất hiện.
Bay trên trời suốt ngày, Kim Nhãn Điêu cũng hơi mỏi mệt, dù sao cũng không có ai thay ca cho nó, Hoắc Nguyên Chân để cho Kim Nhân Điêu tạm thời xuống dưới, nghỉ ngơi một chút.