Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Thậm chí An Như Huyễn còn nói qua với Hoắc Nguyên Chân, là vì mẫu thân nàng mới làm như thế.
Hôm nay rốt cục đã lòi ra chân tướng, thì ra Lý Thanh Hoa nhốt mẫu thân An Như Huyễn, đây mới là chân tướng của chuyện này. An Như Huyễn ở vào thế bất đắc dĩ, mới không thể không nghe theo mệnh lệnh Lý Thanh Hoa.
Là một đứa con nhất định là nhung nhớ mẫu thân mình, cho nên oán hận của An Như Huyễn với Lý Thanh Hoa chắc chắn sẽ không ít, thậm chí nói không thể nào hóa giải cũng không quá đáng.
Mà Hoắc Nguyên Chân đã sớm quyết định vĩnh viễn sẽ không bỏ An Như Huyễn, chờ sau khi hắn hoàn tục, nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho nàng. Nữ nhân mà hắn yêu thương ngay cả mẫu thân cũng không gặp được, làm sao có thể hạnh phúc?
Mà người phá hư hạnh phúc này đang ở trước mắt, chính là Lý Thanh Hoa.
Thậm chí người hại Đông Phương Tình biến thành nam bất nam nữ bất nữ, cũng là Lý Thanh Hoa.
Bất kể từ phương diện nào, hẳn Hoắc Nguyên Chân cũng là địch nhân Lý Thanh Hoa, nên trợ giúp Đông Phương Tình cùng An Như Huyễn diệt trừ Lý Thanh Hoa mới phải.
Lần này thậm chí An Như Huyễn có thể liên thủ cùng Mạc Thiên Tà đối phó Lý Thanh Hoa, có thể thấy được quyết tâm nàng to lớn tới mức nào.
Nàng cùng An Như Sương luyện tập Cửu Âm Chân Kinh rốt cục đại thành, nói không chừng cũng là bị Lý Thanh Hoa kích thích, Hoắc Nguyên Chân có thể nào làm cho các nàng thương tâm thất vọng.
Nhưng lúc Hoắc Nguyên Chân đối mặt Lý Thanh Hoa, lại cảm giác không cách nào hạ thủ.
Giọng hắn đối mặt giai nhân gần trong gang tấc, Hoắc Nguyên Chân khổ sở nói:
- Đây thật là... Thì ra còn có nhiều chuyện bên trong như vậy...
- Không sai, bây giờ ngươi hiểu chưa, ta là một nữ nhân phạm tội đại ác, tỷ muội An Như Huyễn hận ta tận xương, Đông Phương Tình cũng hận ta tận xương, đều là bởi vì chuyện năm xưa. Các nàng đều là hồng nhan tri kỷ của ngươi, hiện tại ngươi không báo thù cho các nàng sao?
Lý Thanh Hoa nói tới đây, rốt cục lệ trên khóe mắt rơi xuống, hai tay buông thõng ở trước bụng, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Ngươi động thủ đi, dù sao đến hôm nay, ta cũng không có năng lực đối kháng cùng bọn Mạc Thiên Tà. Còn có công trình đó, ta chỉ là một nữ nhân, không có năng lực đó, giao cho những người khác làm đi, ta tội nghiệt sâu nặng, ngươi cứ xuất thủ giết ta đi, ta sẽ không hoàn thủ.
- Lý giáo chủ...
- Không nên gọi ta là Lý giáo chủ!
Tâm trạng Lý Thanh Hoa có hơi kích động, đột nhiên nhìn về phía Hoắc Nguyên Chân hô to một tiếng:
- Vì sao người còn chưa động thủ? Sau này Đông Phương Tình cùng An Như Huyễn cũng sẽ là thê tử của ngươi, ngươi còn chưa động thủ chờ cái gì!
- Động thủ giết người không phải là dễ dàng như vậy, khẳng định bên trong chuyện này còn có nội tình, nàng không cần giấu ta, có khổ tâm gì cứ nói hết ra không phải tốt hơn sao?
Mặc dù Hoắc Nguyên Chân trẻ tuổi nhưng tâm trí thành thục, không phải là người dễ dàng kích động, vẫn là hết sức khắc chế đối mặt Lý Thanh Hoa.
- Có nội tình gì chứ, cũng chỉ là một ít chuyện cũ năm xưa, đều là chuyện sai lầm lúc ta còn trẻ ngu ngốc làm ra. Ta thật có lỗi với Đông Phương sư muội, cũng thật có lỗi với An gia tỷ muội, ta đã sớm hối hận, nhưng hối hận có ích gì không? Hối hận là có thể đền bù tổn thương đối với Đông Phương sư muội được sao, có thể đền bù tổn thương với An gia tỷ muội sao?
- Ta sống chỉ là vì hoàn thành công trình kia, hoàn toàn ngăn cản âm mưu người kia thôi, hôm nay ngay cả chuyện này đều thất bại, ta sống còn có ý nghĩa gì? Thay vì để cho ta chết trong tay bọn Mạc Thiên Tà, còn không bằng chết trong tay ngươi!
Lý Thanh Hoa càng nói càng có chút kích động, đột nhiên đưa ra song quyền đấm một cái vào ngực Hoắc Nguyên Chân.
Đây cũng không phải là tiểu nhi nữ làm nũng bình thường, Lý Thanh Hoa ra quyền đã rót nội lực vào trong đó.
Mặc dù lực lượng bản thân nàng cực nhỏ, hơn nữa cho tới bây giờ cũng không am hiểu quyền pháp, nhưng dù sao đó là nội lực Tiên Thiên viên mãn. Đấm một quyền này giống như một nhát búa ngàn cân, đấm cho Hoắc Nguyên Chân cảm thấy khí huyết quay cuồng, cổ họng ngòn ngọt, không nhịn được suýt chút nữa hộc máu.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân vẫn đứng yên nơi đó không nhúc nhích, lý trí nói cho hắn biết, nếu như bây giờ giết Lý Thanh Hoa, nhất định hắn sẽ hối hận.
- Thanh Hoa
Rốt cục Hoắc Nguyên Chân thay đổi cách xưng hô, cố chịu đựng quyền của Lý Thanh Hoa, đứng yên nơi đó nói:
- Ta biết trong lòng của nàng có khổ, nhưng rất nhiều chuyện nếu ta không biết rõ chân tướng, chắc chắn sẽ không đường đột hạ quyết định, bởi vì kết quả mạo hiếm, chính là hối hận. Mỗi một sinh mạng đều đáng được tôn trọng, nhất là nàng. Ta biết lòng của nàng không xấu, dù sao nàng đối với ta...
- Ngươi không giống...
Lý Thanh Hoa đã lệ rơi đầy mặt, nhưng quyền cũng không dừng lại, vừa khóc vừa đánh, miệng vừa nói:
- Trên thế gian này chỉ có ngươi không giống, ngươi có biết tại sao không? Ngươi không biết kể từ khi nhìn thấy ngươi, ta mới tin tưởng trên thế giới này còn có cái gọi là duyên phận. Cũng chính là người mang đến cho ta một chút thay đổi cùng hy vọng, nhưng ngươi lại trêu chọc nhiều nữ nhân như vậy, toàn là có thù oán với ta, ta không ngờ tới kết quả như vậy. Hu hu... Ngươi giết ta đi, như vậy ta cũng sẽ không còn đau khổ...
Nghe thấy Lý Thanh Hoa nói như thế, Hoắc Nguyên Chân càng nghi ngờ, tự nhiên sẽ không động nàng. Chẳng qua là quyền của Lý Thanh Hoa thật sự là mạnh mẽ, dường như nàng cố ý muốn chọc giận hắn, để cho hắn phải động thủ giết nàng vậy.
Huyết khí quay cuồng trong lồng ngực, rốt cục hắn không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.
Lý Thanh Hoa thấy Hoắc Nguyên Chân bị mình đánh hộc máu, răng cắn môi thật chặt, máu tươi cũng rỉ ra, nhưng quyền của nàng cũng không có dừng lại, oán hận nói:
- Vì sao người lại không hoàn thủ, ngươi động thủ đi, nếu ngươi không đánh chết ta, ta sẽ đánh chết ngươi!
Quyền nho nhỏ mềm mại của nàng vẫn không ngừng đấm vào ngực Hoắc Nguyên Chân, quyền sau mạnh hơn quyền trước. Hoắc Nguyên Chân có thể cảm giác được Lý Thanh Hoa thật sự không chút lưu tình, nàng đang chân chính cầu chết.
Tiếp tục như vậy không được, sớm muộn gì mình cũng sẽ bị Lý Thanh Hoa đánh chết, Hoắc Nguyên Chân nhìn giai nhân trước mắt rơi lệ muốn chết, rốt cục không chịu đựng nổi nữa.
- A Di Đà Phật, lão nạp không kiên trì nổi!
Hoắc Nguyên Chân cũng dứt khoát cắn răng một cái:
- Thanh Hoa, không phải là nàng bảo ta ôm nàng sao, vậy ta sẽ ôm!
Dứt khoát dang rộng hai tay, Hoắc Nguyên Chân ôm thân thể mềm mại như không có xương của Lý Thanh Hoa thật chặt vào trong lòng. Thân thể của hắn và nàng dính chặt vào nhau, khóa chặt đôi tay nhỏ bé của nàng lại, không cho nàng cơ hội tiếp tục đánh mình.
Hoắc Nguyên Chân thân cao, đầu Lý Thanh Hoa bị hắn áp vào trên vai, tay chân đều không thể động đậy.
Thấy mặc dù Hoắc Nguyên Chân ôm mình, nhưng lại cũng không có ý động thủ giết mình, tâm trạng Lý Thanh Hoa đã có hơi mất khống chế vẫn không chịu bỏ qua, tức giận nói:
- Không cần ôm ta! Hoặc là người giết ta, hoặc là để cho ta giết ngươi!