Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
- Hơn nữa Đông Phương Thiếu Bạch hung hãn không sợ chết, nếu như Mạc Thiên Tà chịu hy sinh Đông Phương Thiếu Bạch, như vậy ta sẽ nguy tại.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu, quả thật là như vậy, Đông Phương Thiếu Bạch là con rối của Mạc Thiên Tà, chỉ cần Mạc Thiên Tà chịu hy sinh Đông Phương Thiếu Bạch, để cho Đông Phương Thiếu Bạch mãnh công Lý Thanh Hoa, bằng vào Hóa Huyết Ma công cường hãn, Lý Thanh Hoa chỉ có vận dụng phi đao mới có thể đối phó y.
Nhưng một khi Lý Thanh Hoa dùng qua phi đao, căn bản cũng không có sức chiến đấu gì lớn, đến lúc đó sinh tử cũng không thể do mình nắm giữ, Mạc Thiên Tà sẽ thắng.
Chẳng qua là Hoắc Nguyên Chân khó có thể tưởng tượng, Mạc Thiên Tà sẽ dễ dàng chịu hy sinh con rối cấp bậc viên mãn như Đông Phương Thiếu Bạch để đẩy Lý Thanh Hoa vào chỗ chết.
- Nếu đối phương có hai Tiên Thiên viên mãn, vậy tại sao nàng không lập tức rời đi nơi này?
Lý Thanh Hoa lắc đầu một cái:
- Một mình ta muốn rời đi rất dễ dàng, nhưng bên trong Lạc Hoa thần giáo ta còn có mấy người ta không yên lòng, mấy hài tử Hoa Đóa, Miêu Miêu, Lạc Cửu Khuynh này là ta nuôi từ nhỏ tới lớn, làm sao ta có thể dễ dàng bỏ mặc bọn chúng...
Lúc này Hoắc Nguyên Chân mới biết, Lạc Cửu Khuynh lúc trước đi cùng Lục Mặc cũng là người Lạc Hoa thần giáo, còn có Hoa Đóa mà hắn gặp trong Đại Tuyết cốc Thiên Sơn, cũng là người của Lạc Hoa thần giáo.
Miêu Miêu chính là tiểu thị nữ của Lý Thanh Hoa, Hoắc Nguyên Chân cũng đã gặp trong sa mạc.
Hoắc Nguyên Chân khẽ cất tiếng thở dài, nếu không nỡ bỏ các nàng, bản thân Lý Thanh Hoa sẽ gặp nạn.
- Chẳng lẽ Mạc Thiên Tà thà rằng hy sinh Đông Phương Thiếu Bạch, cũng muốn đối phó với nàng hay sao?
Lý Thanh Hoa khẽ gật đầu:
- Không sai, bởi vì chỉ có đối phó ta, Mạc Thiên Tà mới có thể thuận lợi tiếp thu công trình căn bản đã xây dựng hoàn thành.
Hoắc Nguyên Chân giật mình:
- Công trình gì vậy?
Lý Thanh Hoa nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái thật sâu:
- Đó là một công trình to lớn, bằng vào quốc lực cả Đại Hạ quốc cũng xây dựng nửa năm mới gần như hoàn thành, đến hiện tại vẫn chưa xong. Tác dụng duy nhất của vật này xây nên chính là để đối kháng một công trình khác.
- Nhưng bây giờ ta không thể nói ra hết cho ngươi biết, biết quá nhiều đối với ngươi cũng không có ích lợi gì.
Lý Thanh Hoa không chịu nói, Hoắc Nguyên Chân cũng không hỏi kỹ, nhưng trong lòng của hắn cũng không phải là không biết gì cả như Lý Thanh Hoa đã nghĩ.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân đã xác định, người ở Tây Vực lặng lẽ đối kháng Thất Tinh Liên Châu chính là Lý Thanh Hoa.
Bởi vì Thiên Cơ lão nhân đã nói với hắn, liên hiệp hết thảy người có thể liên hiệp, nhất là người đang đối kháng Thất Tinh Liên Châu.
Thất Tinh Liên Châu là thông qua công trình cơ giới vận chuyển thực hiện, mà Lý Thanh Hoa chịu làm Đại Hạ Thánh Mẫu chủ yếu chính là vì thông qua thân phận Mã Đạo Viễn xây dựng công trình to lớn kia, để đối kháng với công trình thực hiện Thất Tinh Liên Châu.
Chuyện đến lúc này, Hoắc Nguyên Chân đã có nhận thức mới đối với Lý Thanh Hoa.
Khoan nói tới ân oán giữa nàng và Đông Phương Tình là thế nào, chỉ bằng vào chuyện thân nàng là nữ tử lại có thể lặng lẽ đứng ra đối kháng kẻ thần bí dời tinh đổi đẩu kia trước cả thiên hạ, điểm này đáng được Hoắc Nguyên Chân khâm phục.
Nghĩ đến đây, rốt cục Hoắc Nguyên Chân mở miệng hỏi một câu chính đề:
- Phải chăng công trình của nàng còn cần một ít vật quan trọng, phải trao đổi với Mật tông mới được?
Lý Thanh Hoa nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái, đột nhiên nở một nụ cười xinh đęp:
- Ngươi rất thông minh, nói cũng không sai chút nào. Ta dùng Thiên Ma Cầm của Đông Phương Tình đi trao đổi một thứ vô cùng quan trọng. Chỉ có vật này đến nơi, công trình của ta mới có thể chân chính vận chuyển. Chỉ bất quá rất đáng tiếc chuyện này bị người phá hư giữa đường, ngươi có biết người đã làm trễ nải chuyện lớn hay không?
Hoắc Nguyên Chân có hơi xấu hổ, nhưng vẫn giải thích:
- Nàng có thể thử dùng những vật khác đi đổi, không nhất định phải dùng Thiên Ma Cầm.
Lý Thanh Hoa khẽ lắc đầu:
- Chuyện này hiện tại nói gì cũng vô dụng, cũng may không đổi được đồ mang về, nếu không hôm nay cũng đã rơi vào tay của Mạc Thiên Tà, ngươi làm như thế coi như là chó ngáp phải ruồi, nếu không coi như là làm không công cho lão.
Nhắc đến Mạc Thiên Tà, trong mắt Lý Thanh Hoa đột nhiên toát ra vẻ oán hận:
- Mạc Thiên Tà đã thay đổi, năm xưa còn ở với sư phụ, nhìn qua lão còn giống như một đứa trẻ ngoan, không ngờ rằng hiện tại đã hóa thành tiểu nhân không từ bất cứ thủ đoạn nào. Chỉ vì hùng tâm nghiệp bá, ngay cả nữ nhi cũng không cần, chẳng khác nào kẻ phụ lòng người kia.
- Cái gì nữ nhi? Nàng nói là Uyển Quân sao?
Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân nói đến tên Uyển Quân, Lý Thanh Hoa không nhịn được liếc Hoắc Nguyên Chân một cái:
- Nam nhân đều có tật xấu như vậy, ngươi là hòa thượng cũng không ngoại lệ. Đông Phương sư muội không tốt sao, ngươi còn qua lại với Ninh Uyển Quân?
Hoắc Nguyên Chân có chút xấu hổ, nhưng chuyện này vẫn không thể giải thích, không thể làm gì khác hơn là nói:
- Xin Lý giáo chủ cho biết, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
- Hừ! Còn không phải là Mạc Thiên Tà vì Tiên Thiên viên mãn, lão dứt khoát đoạn tuyệt tình cha con, đuổi Ninh Uyển Quân ra khỏi Thiên Sơn. Suy đoán vào lúc này, Ninh Uyển Quân đã sắp đến Thiếu Lâm tự, đi tìm ngươi.
- Uyển Quân bị Mạc Thiên Tà đuổi ra ngoài?
Hoắc Nguyên Chân cơ hồ khó có thể tin, hắn biết tình cảm cha con giữa Ninh Uyển Quân cùng Mạc Thiên Tà, không nghĩ tới hôm nay lại đến trình độ này, Uyển Quân phải đi tới chỗ mình sao?
Thấy Hoắc Nguyên Chân có vẻ nôn nóng, Lý Thanh Hoa cắn cắn đôi môi, không nhịn được đưa tay véo vào hông hắn một cái.
Hoắc Nguyên Chân cảm thấy đau đớn, nghi hoặc nhìn Lý Thanh Hoa.
- Tên hòa thượng người có chỗ giống nhau mà cũng khác với kẻ phụ lòng người kia. Giống nhau là các ngươi đều đa tình, nhưng lòng người lại rộng rãi hơn y, có thể chứa được nhiều nữ nhân hơn, điểm này là ưu điểm hay là khuyết điểm đây?
Cảm thụ bên hông đau đớn, đối với hành động giống như tiểu nhi nữ của Lý Đại giáo chủ này, trong lúc nhất thời Hoắc Nguyên Chân có hơi không tiếp thụ nổi.
Hắn không biết Lý Thanh Hoa nói kẻ phụ lòng người kia là ai, hơn nữa thái độ Lý Thanh Hoa đối xử với mình thật là có chút kỳ quái.
Nhất là mình phá hư giao dịch giữa nàng cùng Mật tông, nàng cũng không giết mình, điểm này thủy chung làm cho Hoắc Nguyên Chân cảm thấy không hiểu.
Nhưng hiện tại Hoắc Nguyên Chân có e ngại ở một vài phương diện trên người hắn hiện tại nợ tình không ít, đã không dám trêu chọc nữ nhân nữa.
Hơn nữa hắn từng tiếp xúc thân mật cùng Lý Thanh Hoa, người khác không biết nhưng Hoắc Nguyên Chân rất rõ ràng, đó là cử chỉ thân mật chỉ có giữa phu thê mới có thể có. Nếu Lý Thanh Hoa biết tình huống cụ thể giải độc ngày đó, sợ rằng nói không chừng còn phải đòi hắn chịu trách nhiệm, hoặc là dứt khoát giết chết hắn cũng không chừng.
Tuy rằng là vì giải độc cần thiết, nhưng là Hoắc Nguyên Chân chính mình ngẫm lại buổi tối ngày đó tình huống, vẫn là nhịn không được sẽ âm thầm mặt đỏ tim đập.
Cho nên hắn hiện tại chỉ có chuyển hướng đề tài, đối Lý Thanh Hoa nói:
- Nếu Mạc Thiên Tà cùng Đông Phương Thiếu Bạch ngày hôm qua liền cùng ngươi giao thủ, vì cái gì còn muốn nói hôm nay mới đối với Lạc Hoa Thần Giáo xuống tay? Chẳng lẽ bọn họ không biết đêm dài lắm mộng? Chẳng lẽ bọn họ qua một đêm liền không cần e ngại phi đao của ngươi đúng không?
- Ngươi có điều không biết, nghĩ đối phó ta, bằng vào Mạc Thiên Tà hoặc là Đông Phương Thiếu Bạch một người là không đủ, mà bọn họ cả hai người đi đối phó ta, còn lại sẽ không có người có thể đối kháng Diệp Du Ly, bọn họ là ơchờ đợi, chờ đợi người đến có thể đối kháng Diệp Du Ly, như vậy mới có thể giảm bớt bọn họ tổn thất cùng thương tổn.
- Có thể đối kháng Diệp Du Li người? Là ai?
Hoắc Nguyên Chân có chút nhớ không ra, tất nhiên còn có người có thể đối kháng cùng Diệp Du Ly chuẩn Thiên tiên viên mãn.
Lý Thanh Hoa lúc này nhịn không được lại đưa tay nhéo Hoắc Nguyên Chân một phen:
- Ngươi còn hỏi, không phải là An Gia tỷ muội đúng không.
- An Gia tỷ muội! Ngươi là nói Như Huyễn cùng tỷ tỷ! Ai u!
Lí Thanh Hoa cũng không biết làm sao tới hoả khí, lại ở Hoắc Nguyên Chân bên hông kháp một chút, nếu không Hoắc Nguyên Chân một thân mình đồng da sắt, lúc này sớm bị vết thương chồng chất rồi.
- Như Huyễn! Kêu thật đúng là thân thiết, còn có Uyển Quân, còn có Đông Phương sư muội, ngươi này hòa thượng thật đúng là phong lưu.
- Lý giáo chủ làm sao lại nói vậy, các nàng đều là bần tăng tri kỷ thôi, tựa như Lý giáo chủ cũng giống nhau.
- Hừ! Nếu cùng ta giống nhau, vậy ngươi còn không phải đều là muốn phụ trách tới cùng...
Liý Thanh Hoa trong lời nói nói đến một nửa, đột nhiên mặt lại nổi lên một tia ửng hồng, nàng cũng cảm giác được chính mình hôm nay tựa hồ có chút kích động, nói chuyện có chút miệng không lựa chọn ngôn từ.
Nhưng là nàng không nói, Hoắc Nguyên Chân hay là muốn hỏi:
- Như Huyễn cùng tỷ tỷ nàng An Như Sương, tuy rằng võ công cũng rất không tồi, nhưng là còn không đủ để đối kháng Diệp Du Ly đi?
- Thiệt thòi ngươi còn nói là cái gì tri kỷ, dĩ nhiên người ta tình huống đều không rõ ràng lắm, An Như Sương cùng An Như Huyễn luyện thành Cửu âm chân kinh vô thượng võ công, hiện tại một mình trong đó cũng đều là chuẩn viên mãn trình, hai người liên thủ, thậm chí có thể cùng Tiên Thiên viên mãn đối kháng, Diệp Du Ly tài năng ở các nàng dưới tay kiên trì bao lâu, vẫn là một người không biết bao nhiêu đâu.
Hoắc Nguyên Chân lại lặng im, thế giới này biến đổi quá nhanh, An Như Huyễn các nàng tỷ muội võ công tất nhiên tiến bộ tới rồi trình độ này, đã đạt tới chuẩn viên mãn!
Khó trách Hoa Tiểu Hoàn sẽ sử dụng Cửu Âm bạch cốt trảo, nguyên lai chân chính Cửu âm chân kinh, đúng là ở An Như Huyễn trong tay.
Luyện thành hoàn chỉnh Cửu âm chân kinh, các nàng thực lực tiến vào chuẩn viên mãn không có gì hiếm lạ, nhưng là Hoắc Nguyên Chân rất kỳ quái, dựa vào cái gì An Như Huyễn các nàng sẽ đến trợ giúp Mạc Thiên Tà đối phó Liý Thanh Hoa?
Tựa hồ An Như Huyễn cùng Mạc Thiên Tà trong lúc đó, cũng không có cái gì chân chính giao tình đi.
Ngược lại là bởi vì là chính mình quan hệ, An Gia tỷ muội cùng ma giáo trong lúc đó, vẫn là có cừu oán nhiều một ít đi.
Nhìn ra Hoắc Nguyên Chân nghi hoặc, Lý Thanh Hoa hơi hơi thở dài một tiếng:
- Nếu là mặt khác sự việc, các nàng tuyệt đối sẽ không đi trợ giúp Mạc Thiên Tà, nhưng là vì đối phó ta, các nàng là chuyện gì sự tình đều có thể làm được.
- Đây là vì sao?
Lý Thanh Hoa hơi hơi lắc đầu, cũng không nói gì ra nguyên nhân, mà là đối Hoắc Nguyên Chân nói:
- Hôm nay Mạc Thiên Tà, Đông Phương Thiếu Bạch, còn có của ngươi An tỷ tỷ đều muốn đến đối phó ta, đến lúc đó ngươi phải như thế nào tự mình chọn? Ngươi còn có thể dựa theo chúng ta nói qua, đem ta đưa tới Thiếu Lâm, cho ta chỉ một cái miếu nhỏ đúng không?
Hoắc Nguyên Chân há miệng thở dốc, chuyện này quả thật là phi thường đau đầu một việc, nguyên lai vốn là Đông Phương Tình cùng Lý Thanh Hoa có cừu oán, hiện giờ nhiều thêm một người An Như Huyễn.
Tuy rằng không biết các nàng cừu hận từ đâu mà tới, nhưng là Hoắc Nguyên Chân hiểu rõ An Như Huyễn không phải cái loại này cố tình gây sự người, nàng thà rằng cùng Mạc Thiên Tà liên thủ, cũng muốn đến đối phó Lý Thanh Hoa, có thể thấy được các nàng trong lúc đó nhất định là không thể hòa giải mâu thuẫn, liền giống như Đông Phương Tình giống nhau.
Nhìn ra Hoắc Nguyên Chân do dự, Lý Thanh Hoa cười khổ một tiếng:
- Ngươi không cần phải nói, ta đã là hiểu rõ đáp án.
Nói chuyện, Lý Thanh Hoa đột nhiên lại đến gần Hoắc Nguyên Chân, hai người đã cách nhau không đủ một thước.
Lý Thanh Hoa bình tĩnh nhìn Hoắc Nguyên Chân ánh mắt, đôi môi đỏ thắm khẽ mở, một cỗ thản nhiên mùi thơm ngát đập vào mặt mà đến:
- Ta chỉ cầu ngươi một sự kiện, đem Hoa Đóa, Miêu Miêu cùng Cửu Khuynh ba người mang đi, khiến các nàng sống cuộc sống bình an, các nàng là vô tội, không cần phải... Đi theo Lạc Hoa Thần Giáo cùng tồn vong.
Đối với Lý Thanh Hoa như vậy thỉnh cầu, Hoắc Nguyên Chân căn bản là không thể cự tuyệt, nhưng là giờ khắc này, hắn nhưng cảm giác được chính mình trái tim không thể bình tĩnh.
Chẳng lẽ đây là Lý Thanh Hoa cuối cùng di ngôn đúng không?
Định mở miệng, Hoắc Nguyên Chân phát hiện chính mình tiếng nói đột nhiên có chút khàn khàn, một cỗ khó chịu cảm xúc nghẹn ở ngực, đối Lý Thanh Hoa nói:
- Vậy còn ngươi?
- Ta...
Lý Thanh Hoa trong mắt toát ra một tia buồn bả:
- Ta nghĩ ngươi ôm ta một chút, có thể chứ?
Nghe được lời nói của Lý Thanh Hoa, Hoắc Nguyên Chân ngây ngẩn cả người, hắn không nghĩ tới Lý Thanh Hoa sẽ nói ra nói như vậy.
Nhìn xem Hoắc Nguyên Chân không có lập tức động đậy, Lý Thanh Hoa tươi cười lại buồn bả, khóe mắt có chút trong suốt bắt đầu tuôn ra, đối Hoắc Nguyên Chân nói:
- Ta hiểu được ý tứ của ngươi, ta sớm muộn gì cũng là cừu nhân của ngươi, ta liền nói cho ngươi biết, vì cái gì An Như Huyễn cùng An Như sương đều liên thủ đến đối phó ta, bởi vì ta nhốt mẫu thân của các nàng! Mẹ của các nàng ở trong tay của ta, bởi vì một điểm này, các nàng muốn hận chết ta, chúng ta cừu hận, là không thể hòa giải!
- Ngươi...
Hoắc Nguyên Chân trong lúc nhất thời không biết như thế nào cũng được, rất nhiều lúc trước không biết chuyện tình, giờ khắc này đột nhiên sáng tỏ trong lòng.
Trách không được lúc trước Trường An tranh đoạt ngôi vị hoàng đế thời điểm, Lục Mặc cùng Lạc Cửu Khuynh đi Trường An, An Như Huyễn sẽ đi trước tương trợ, hơn nữa hình như là nghe theo Lý Thanh Hoa mệnh lệnh.
Thậm chí Hoắc Nguyên Chân một lần nghĩ đến, Lý Thanh Hoa đúng mẫu thân là An Như Huyễn, nhưng là trải qua một đoạn thời gian tiếp xúc, cảm giác nhưng căn bản không phải.
Hơn nữa kia cũng cho Lý Thanh Hoa chữa thương giải độc lúc sau, Hoắc Nguyên Chân lại thấy được một ít không nên nhìn đến gì đó, càng thêm vô cùng xác định, Lý Thanh Hoa tuyệt đối không có khả năng là mẫu thân của An Như Huyễn.
Tin tưởng thế giới này, không ai so với chính mình càng thêm rõ ràng, bởi vì Hoắc Nguyên Chân nhìn đến bằng chứng đó, bằng chứng như núi, không thể chống chế.
Theo điểm đó, Hoắc Nguyên Chân đối với chuyện này càng thêm không làm rõ được, Lý Thanh Hoa không phải mẫu thân An Như Huyễn, như vậy vì cái gì An Như Huyễn còn muốn nghe lệnh của nàng?