Phương Trượng

chương 568: không thể bỏ mặc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Sơn Lão Ma

Mà bản thân Lý Thanh Hoa lại là nữ nhân, nàng cũng không phải là rất thích tên đồ đệ Lục Mặc này, bởi vì Lục Mặc là nam.

Hiện tại kẻ sử dụng phi đao đối phó Mạc Thiên Tà chính là Lục Mặc.

Mạc Thiên Tà đã là Tiên Thiên viên mãn, hơn nữa thật sự là có chút thủ đoạn, Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong phổ thông không thể tạo thành uy hiếp đối với lão.

Nhưng Lục Mặc không giống, phi đao Tiên Thiên hậu kỳ đã có thể mang đến sát thương rất lớn.

Nhất là Khâu Hồ Trung ở mặt trước thi triển Độc Cô Cửu Kiếm, phía sau phi đao đi theo tới, đây đối với người bình thường đều là cục diện tất sát. Cho dù là Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, cũng tránh không khỏi hai võ lâm hậu khởi chi tú này liên thủ công giết.

Cho dù là chuẩn viên mãn cũng khó mà toàn thân trở lui.

Mạc Thiên Tà cảm thấy đòn sát thương này của đối phương, khẽ cau mày:

- Hai tiểu oa nhi, thật sự cũng có chút thủ đoạn.

Nhưng cũng chỉ là có chút thủ đoạn thôi, cũng không thể chân chính mang lại uy hiếp cho Tiên Thiên viên mãn Mạc Thiên Tà, thậm chí Mạc Thiên Tà căn bản cũng không nhúc nhích, bởi vì lão biết sẽ có người thay mình xuất thủ.

Đông Phương Thiếu Bạch là con rối của Mạc Thiên Tà, coi an nguy Mạc Thiên Tà là trách nhiệm hàng đầu, y cảm thấy này một đòn uy hiếp, hai mắt vốn nhắm chặt nhất thời mở ra.

Trong đồng tử màu đỏ máu toát ra sát khí nồng đậm, Đông Phương Thiếu Bạch mở mắt ra, đầu đầy tóc bạc không gió mà bay. Trong nháy mắt tóc y mọc ra thật dài, lập tức quấn quanh Độc Cô Cửu Kiếm Khâu Hồ Trung cùng phi đao phía sau đánh tới.

- Rơi!

Thanh âm y khàn khàn hết sức khó nghe, thậm chí những người bên cạnh không nghe ra Đông Phương Thiếu Bạch nói cái gì. Chỉ thấy kiếm của Khâu Hồ Trung cùng phi đao phía sau song song rơi xuống đất.

Mạc Thiên Tà khẽ nhếch môi, khinh thường nói:

- Đốm lửa nhỏ bằng hạt gạo cũng đòi tranh sáng với mặt trăng, giết chết bọn chúng cho ta!

Kể từ sau khi tiến vào Tiên Thiên viên mãn, lòng của Mạc Thiên Tà đã trở nên lãnh khốc vô tình, giết hại tên hậu bối trẻ tuổi không có bất kỳ áp lực nào trong lòng.

Khâu Hồ Trung cùng Lục Mặc thi triển ra một đòn mạnh nhất đã hoàn toàn không có bất kỳ năng lực chống cự gì, nhất là ở trước mặt của Đông Phương Thiếu Bạch. Tóc trắng đối phương quấn quanh cuốn tới, ngay cả di chuyển cũng không thể làm được, trong nháy mắt liền bị trói gô lại như bánh chưng.

Đoạn giữa mái tóc khẽ uốn cong, dường như đang sức lực, nháy mắt lại kéo thắng ra, chính là lúc phân thây hai người.

Vừa lúc đó, phía sau Lạc Hoa thần giáo có một con chim khổng lồ bay vút lên không, dường như trên đó có mấy người đang ngồi.

Mạc Thiên Tà liếc nhìn con chim kia, kinh hô một tiếng:

- Không tốt! Đối phương có người muốn chạy!

Bất chấp tình huống của Đông Phương Thiếu Bạch, hai tay Mạc Thiên Tà hợp lại, Phúc Vũ kiếm từ trong vỏ kiếm sau lưng bắn ra, bắn thẳng về phía con chim trên không ngoài xa.

Thấy tình huống này, những người khác còn chưa có phản ứng, nhưng An gia tỷ muội còn đang chiến đấu lại nhất thời mặt mày thất sắc.

- Chẳng lẽ là phương pháp ngự kiếm!

Các nàng trợn tròn mắt, khó có thể tin nhìn Mạc Thiên Tà, quả thật không dám tin tưởng tình cảnh trước mắt.

Nếu cảnh giới Tiên Thiên viên mãn có thể đột phá nữa, vậy sẽ đạt tới cảnh giới Ngự.

Cảnh giới Ngự cũng là Tiên Thiên viên mãn, nhiều nhất coi như là Tiên Thiên viên mãn cường hóa, cũng không phải là nói tiềm lực thể chất vân vân tăng lên bao nhiều. Tiên Thiên viên mãn đã không còn biến hóa về chất nữa, nếu còn có thể biến hóa về chất, đó là thành tiên.

Ngự là một loại thủ pháp, một loại năng lực, khi đó Tiên Thiên viên mãn phát huy năng lực bản thân càng thêm triệt để, đối với khống chế nội lực trong tay càng đạt tới một mức độ khó lòng tin được, có thể thông qua nội lực thao túng bảo kiếm tạo thành Ngự Kiếm thuật.

Dĩ nhiên Ngự Kiếm thuật truyền thuyết chẳng qua là một phần của Ngự, sau khi Ngự đạt tới cảnh giới tối cao, thậm chí có thể luyện tập khinh công đến mức cởi gió mà đi, thậm chí xuất hiện bước đầu của đằng vân giá vũ.

Nhưng đây chẳng qua là truyền thuyết mà thôi, không biết thật giả.

Nhưng Ngự Kiếm thuật này tuyệt đối là thật, sau khi đạt tới cảnh giới Ngự, dùng nội lực thao túng bảo kiếm coi như là độc môn đặc sắc.

Nhưng Mạc Thiên Tà mới vừa tiến vào Tiên Thiên viên mãn không có bao nhiêu thời gian, tại sao lão có thể sử dụng Ngự Kiếm thuật?

Dù sao An gia tỷ muội cũng là cao thủ chuẩn viên mãn, vẫn là biết một chút chuyện Tiên Thiên viên mãn, cho nên trong số những người ở chỗ này, chỉ có hai người bọn họ kinh ngạc nhất.

Mắt thấy bảo kiếm Mạc Thiên Tà lăng không bay lên, bắn thẳng tới Kim Nhãn Điêu giữa không trung.

Ngồi trên lưng Kim Nhãn Điều là mấy người tuổi trẻ, trong đó có một người chính là Hoắc Nguyên Chân, ngoài ra còn có Hoa Đóa lúc trước hắn gặp ở Đại Tuyết cốc, Lạc Cửu Khuynh gặp ở Trường An, cùng với thị nữ Miêu Miêu của Lý Thanh Hoa.

Bảo kiếm bay tới, trong lòng mấy người đều dâng lên cảm giác tuyệt vọng, không ngờ rằng Mạc Thiên Tà lại có thể giá ngự bảo kiếm, mấy người bọn họ tuyệt đối không có cơ hội chạy trốn.

Hoắc Nguyên Chân nhìn bảo kiếm bay tới, lại nhìn Lý Thanh Hoa phía dưới vẫn nhìn chằm chằm lên trời.

Trước lúc rời đi, giữa Lý Thanh Hoa cùng Hoắc Nguyên Chân nổi lên tranh chấp.

Trên lưng của Kim Nhãn Điêu nhiều nhất chỉ có thể bốn người, ba nữ đệ tử Lý Thanh Hoa là nhất định phải mang đi, nhưng nếu như vậy, giữa Hoắc Nguyên Chân và Lý Thanh Hoa nhất định phải ở lại một người.

Cuối cùng Lý Thanh Hoa lấy cái chết bức ép, bất kể thế nào cũng muốn Hoắc Nguyên Chân và mấy đồ đệ nàng cùng đi, Hoắc Nguyên Chân bất đắc dĩ bèn mang theo mấy thiếu nữ này cùng nhau bay lên không.

Trước khi bay đi, Hoắc Nguyên Chân còn nhớ Lý Thanh Hoa nói với mình:

- Nguyên Chân, ta tin tưởng trên thế gian này có duyên phận, ta và ngươi vốn là người của hai thế giới, là duyên phận làm cho chúng ta dính líu với nhau. Nếu ngươi không tin lời ta, hãy đi địa phương đã từng đi qua một lần, lúc ấy người sẽ hiểu ý tứ của ta, cũng biết vì sao ta đối với ngươi khác thường như vậy.

Hoắc Nguyên Chân không hiểu ý Lý Thanh Hoa, nhưng hắn có thể cảm giác giữa Lý Thanh Hoa với mình đúng là có một điểm gì đó không tầm thường, có lẽ hiện tại hắn không biết là gì, nhưng một ngày nào đó sẽ biết.

Bất kể đó là cái gì, hiện tại hắn thấy Lý Thanh Hoa bên dưới rơi lệ, cho dù hắn bay lên trời cũng đau nhói như tim như bị đao cắt.

Có thể nào bỏ lại một mình nàng!

Mặc dù mình là hòa thượng, chưa từng phá sắc giới, nhưng trong lòng Hoắc Nguyên Chân đã có mấy người không thể bỏ mặc, hôm nay lại thêm một Lý Thanh Hoa.

Có thể nào bỏ mặc nàng!

Bảo kiếm Mạc Thiên Tà bay tới, vừa đúng trợ giúp Hoắc Nguyên Chân hạ quyết tâm này.

Trong lòng hắn ra lệnh cho Kim Nhãn Điêu mang ba nữ tử về Thiếu Lâm, bản thân Hoắc Nguyên Chân lại là từ trên không nhảy xuống!

Tam Phân Âm Dương Khí trong cơ thể lưu chuyển, một chữ Vạn to lớn thình lình xuất hiện, chặn lại trên đường bảo kiếm Mạc Thiên Tà bay tới.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio