Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Mũi kiếm đâm thẳng vào chữ Vạn, thậm chí làm bắn ra hoa lửa chói mắt giữa không trung, giống như pháo hoa.
Nội lực Hoắc Nguyên Chân đã khôi phục, hao phí một ít nội lực chống lại một kiếm này của Mạc Thiên Tà, sau đó thân thể mới từ không trung rơi xuống.
Bởi vì địa điểm hắn đáp xuống là ở trong viện Lý Thanh Hoa, cho nên sau khi hắn rơi xuống đã không thấy được Mạc Thiên Tà.
Lý Thanh Hoa và Mạc Thiên Tà cũng không nhìn thấy nhau, nhưng Lý Thanh Hoa thấy sau khi Hoắc Nguyên Chân đỡ một kiếm của Mạc Thiên Tà, thân thể từ không trung rơi xuống, rơi trở lại bên cạnh mình
Không nhịn được lệ nóng hoanh tròng, Lý Thanh Hoa nhào vào lòng Hoắc Nguyên Chân òa khóc nức nở:
- Hòa thượng ngốc này, rõ ràng ngươi có thể ở trên lưng chim ngăn chặn được một kiếm kia, vì sao phải nhảy xuống, chẳng lẽ không biết lát nữa sẽ vô cùng nguy hiểm hay sao?
- Có nguy hiểm hay không, cũng phải thử một lần mới biết, nếu như chúng ta chống chọi được, vậy không gọi là nguy hiểm.
Ngón tay hắn lướt qua giữa mái tóc như mây của Lý Thanh Hoa, lướt dài xuống eo lưng nàng, Hoắc Nguyên Chân rất thích mái tóc dài phiêu dật như vậy.
Lý Thanh Hoa không rời khỏi lòng hắn, bất quá đôi mắt đẫm lệ ngẩng đầu nhìn Hoắc Nguyên Chân, lẩm bẩm nói:
- Ngươi bình yên rời đi không tốt sao?
- Không tốt, như vậy ta sẽ xem thường mình.
Hoắc Nguyên Chân cười một cái:
- Trước hết chúng ta khoan nói chuyện này, lần chiến đấu này chúng ta tuyệt đối có cơ hội, bởi vì đối phương cũng không phải đoàn kết một lòng.
- Nhưng ta lo lắng...
- Không cần phải lo lắng, đến lúc này, lựa chọn duy nhất của chúng ta là tin tưởng An gia tỷ muội, tin tưởng Như Huyễn nàng là một người hiểu chuyện.
- Nhưng...
Lý Thanh Hoa do dự một chút:
- Mạc Thiên Tà ở đó, ta không cách nào sử dụng thiên lý truyền âm đối với An Như Huyễn, chỉ sợ An Như Huyễn cũng không biết quyết định chúng ta, đến lúc đó sẽ còn tiếp tục công kích chúng ta.
Hoắc Nguyên Chân mỉm cười nói:
- Yên tâm đi, thiên lý truyền âm khó có thể sử dụng, cũng không có nghĩa là không có phương pháp khác.
- Chẳng lẽ còn có phương pháp khác sao?
- Một hồi nàng sẽ biết, chỉ cần nàng không kiên trì bắt ta rời đi, như vậy hôm nay ta khẳng định, tất cả chúng ta sẽ sống.
Hoắc Nguyên Chân mỉm cười rạng rỡ mang tới lòng tin lớn lao cho Lý Thanh Hoa, đến giờ phút này, Lý Thanh Hoa cũng không có lựa chọn nào khác, kiên định nói:
- Đã như vậy, chúng ta sẽ chơi với bọn họ tới cùng. Nguyên Chân yên tâm, ngươi muốn người nào trong Mạc Thiên Tà cùng Đông Phương Thiếu Bạch chết, kẻ đó tuyệt đối sẽ không sống tới ngày mai.
- Nếu bảo ta nói, ta muốn để cho bọn họ đều sống.
Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân nói như thế, Lý Thanh Hoa kinh ngạc hỏi:
- Tại sao vậy?
- Nếu như bọn họ chết phải trả giá bằng công lực của nàng phải hoàn toàn biến mất, như vậy ta thà lựa chọn buông tha cho bọn họ. Đối phó bọn họ không vội vàng nhất thời, nhưng nếu mất đi nàng, hết thảy những gì ta làm sẽ hoàn toàn không có ý nghĩa.
Hoắc Nguyên Chân rất ít nói như thế, nhưng giờ khắc này, hắn nhất định phải nói như vậy, Lý Thanh Hoa nhất định phải sống sót...
Qua nhiều năm như vậy, Lý Thanh Hoa cũng không có chảy bao nhiêu nước mắt, nhưng sau khi gặp được oan gia mà số mạng đã định này, quả thật nàng cũng không thể khống chế được nước mắt của mình.
Khẽ níu lấy ống tay áo Hoắc Nguyên Chân, Lý Thanh Hoa nói bằng giọng lí nhí hết sức khó nghe:
- Nguyên Chân, hết thảy nghe theo người vậy.
Cửa phát ra một tiếng vang thật lớn, cánh cửa ngã xuống, bốn người Mạc Thiên Tà cùng Đông Phương Thiếu Bạch, cùng với An gia tỷ muội đã đi tới trong viện Lý Thanh Hoa.
Mạc Thiên Tà phá cửa mà vào, dáng vẻ nhu nhược mới vừa rồi của Lý Thanh Hoa lập tức bay ra ngoài chín tầng mây, mắt hoa đào thật to bắn ra hàn quang, lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Thiên Tà.
Thấy Đại sư tỷ vẫn xinh đẹp như trước, Mạc Thiên Tà không nhịn được rụt cổ một cái, mặc dù lão đã đạt đến cảnh giới Tiên Thiên viên mãn, nhưng phân lượng Lý Thanh Hoa trong lòng của lão quá nặng. Hình ảnh phi đao vô địch kia đã sớm mọc rễ nảy mầm ở trong lòng, nỗi sợ này không thể nào tiêu trừ trong nhất thời nửa khắc.
Lý Thanh Hoa khinh thường liếc Mạc Thiên Tà một cái:
- Tam sư đệ, nhiều năm không gặp đã khác xưa, lại dám đánh tới trước cửa ta...
Mạc Thiên Tà không tự chủ được nói:
- Đại sư tỷ, ta...
Mới vừa muốn nói vài câu lấy lòng, trong lòng lão chợt có phản ứng, cảm thấy xấu hổ bèn thắng lưng ưỡn ngực dõng dạc nói:
- Lý Thanh Hoa, hôm nay không giống ngày xưa, bản giáo chủ trước nay làm gì cũng rõ ràng, bây giờ không còn đường có thể đi, nàng nên suy tính một chút ngoan ngoãn quy thuận Thanh Hỏa giáo ta đi. Sư đệ ta bảo đảm chỉ cần vào Thánh Hỏa giáo, uy thế Đại sư tỷ tuyệt đối vượt qua hôm nay!
Lý Thanh Hoa giơ tay lên che miệng, khẽ cười một tiếng:
- Mạc Thiên Tà, thật đúng là lớn lối mà không biết thẹn, lão không sợ một ngày kia ta thấy lão không vừa mắt, một đao giết chết, sau đó đích thân làm giáo chủ Thánh Hỏa giáo sao?
Nói xong ánh mắt nàng dừng lại trên người Đông Phương Thiếu Bạch.
Lý Thanh Hoa nhìn sang, nội lực trên người con rối Đông Phương Thiếu Bạch này đang kích động, tóc trắng tung bay, cho dù không có quá nhiều thần trí nhưng Đông Phương Thiếu Bạch vẫn cảm thấy Lý Thanh Hoa là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm.
Nếu không phải là Mạc Thiên Tà khống chế Đông Phương Thiếu Bạch, giờ khắc này y đã xông lên triển khai công kích.
- Lão không nên nghĩ rằng con rối này có thể bảo vệ lão hoàn toàn, cho lão biết, hôm nay nếu ta muốn giết, con rối kia cũng không ngăn ta được.
Mạc Thiên Tà nghe thấy Lý Thanh Hoa uy hiếp trần trụi, không nhịn được thân thể né sau lưng Đông Phương Thiếu Bạch một chút, cảm thấy an toàn mới cười lạnh nói:
- Lý Thanh Hoa, kẻ lớn lối mà không biết thẹn là nàng mới đúng. Người khác không biết nhưng ta vẫn hiểu rõ, phi đao nàng quả thật lợi hại, nhưng dưới hai Tiên Thiên viên mãn giáp công, ta không tin nàng còn có năng lực đánh chết Tiên Thiên viên mãn thứ ba!
- Hai người nữa ư, hai người nào vậy?
- Còn không biết sao? An gia tỷ muội đã luyện Cửu Âm Chân Kinh đến đại thành, song kiếm hợp bích, đủ để đối kháng một tên Tiên Thiên viên mãn. Hôm nay chúng ta cùng nhau tới đây chính là muốn giải quyết chuyện này!
Ánh mắt Lý Thanh Hoa dừng lại trên người của An gia tỷ muội.
- Hay cho một đôi nữ tử tuyệt sắc!
An Như Sương một thân áo đen, An Như Huyễn một thân áo trắng, một người khí chất trong trẻo lạnh lùng, một kẻ khí chất tao nhã, giống như tiên nữ chín tầng trời giáng phàm. Lý Thanh Hoa nhìn thấy bọn họ cũng phải hơi ghen tỵ, mặc dù bản thân nàng cũng là giai nhân tuyệt sắc.
Nhất là An Như Huyễn, bởi vì quan hệ với Hoắc Nguyên Chân, ánh mắt Lý Thanh Hoa càng nhìn vào người nàng nhiều hơn, quan sát trên dưới, muốn xem thử nữ tử này có ma lực gì có thể làm cho hòa thượng kia tin tưởng nàng như vậy.
Lúc Lý Thanh Hoa quan sát An Như Huyễn, An Như Huyễn cũng đang quan sát nàng.
Lý Thanh Hoa là nỗi đau trong lòng An gia tỷ muội nhiều năm, mẫu thân bị Lý Thanh Hoa nhốt, nhưng hai tỷ muội các nàng lại không có năng lực cứu mẫu thân ra.
Hôm nay rốt cục võ công các nàng đại thành, có năng lực mới liên thủ với Mạc Thiên Tà. Nhưng nhìn người đứng bên cạnh Lý Thanh Hoa, trong lòng An Như Huyễn càng thêm đau đớn.
An Như Huyễn đang quan sát Lý Thanh Hoa, ánh mắt An Như Sương lại rơi vào trên người Hoắc Nguyên Chân.
- Nhất Giới! Vì sao người lại tới trợ giúp ma nữ này? Như Huyễn ở chỗ này, còn không mau qua đây?!
An Như Sương biết quan hệ giữa Hoắc Nguyên Chân cùng An Như Huyễn, bây giờ vừa thấy Hoắc Nguyên Chân đứng ở bên người Lý Thanh Hoa, đương nhiên là đùng đùng nổi giận.
Hoắc Nguyên Chân vừa muốn mở miệng nói chuyện, Lý Thanh Hoa đột nhiên nói:
- An Như Sương, An Như Huyễn, các ngươi không cần trách cứ hắn, hắn tới khuyên ta thả mẫu thân các ngươi ra ngoài.
Biểu lộ An Như Huyễn không có gì thay đổi, An Như Sương lại ngẩn người một chút:
- Người chịu chủ động thả mẫu thân chúng ta ư?
- Không sai, chỉ cần hôm nay ta bình an vô sự, mẫu thân các ngươi cũng sẽ bình an vô sự đi ra. Nhưng nếu ta chết, sợ rằng các ngươi sẽ không còn được gặp lại mẫu thân mình.
- Mẫu thân ta ở địa phương nào?
An Như Sương cùng An Như Huyễn đều đưa mắt nhìn chăm chú Lý Thanh Hoa.
Nhưng Lý Thanh Hoa chưa kịp trả lời, Mạc Thiên Tà đột nhiên ở bên cạnh quát một tiếng:
- Các ngươi chớ bị nàng đầu độc, chẳng lẽ không biết nàng ta hận mẫu thân các ngươi tới mức nào sao? Nàng thích phụ thân các ngươi, cho nên mới nhốt mẫu thân các ngươi, đã nhốt nhiều năm như vậy không chịu buông tay, làm sao có thể đột nhiên thức tỉnh lương tâm như vậy? Đây là kế hoãn binh của nàng ta, tới lúc nàng ta an toàn, nói không chừng sẽ hạ độc thủ với các ngươi.
Mạc Thiên Tà nói xong, chẳng những An gia tỷ muội có chút dao động, ngay cả Lý Thanh Hoa cũng khẩn trương.
Bất quá nàng khẩn trương là Hoắc Nguyên Chân, nàng quay đầu lại nhìn Hoắc Nguyên Chân, sắc mặt có hơi tái đi, có vẻ kinh hoảng như bí mật bị người vừa điểm phá.
Đắc Nguyên Chân mỉm cười nhìn về phía Lý Thanh Hoa:
- Lý giáo chủ, nàng đang lo lắng cái gì?
- Ta...
- Mọi việc không cần lo tới người khác, nàng hãy tự hỏi bản tâm mình, hiện trong lòng nàng nghĩ như thế nào cứ làm như vậy, không ai trách nàng cả.
Nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân, rốt cục lòng sợ hãi của Lý Thanh Hoa yên lại, quay đầu nhìn về phía Mạc Thiên Tà:
- Mạc Thiên Tà! Không cần khích bác ly gián ở chỗ này nữa, chuyện đã qua cũng đã qua, Lý Thanh Hoa cũng không phải là Lý Thanh Hoa ngày trước. Hôm nay lão đã dám đến, hẳn là không hãi sợ phi đao ta, vậy hôm nay chúng ta phân cao thấp đi!
Dứt lời, tay phải Lý Thanh Hoa ngân quang chợt lóe, một thanh tiểu đao màu bạc tinh xảo xuất hiện trong tay, chậm rãi giơ lên trước mặt.
Tất cả mọi người ở chỗ này đều không nhịn được lui về phía sau một bước.
Người có tên, cây có bóng, phi đao Lý Thanh Hoa uy chấn thiên hạ, không ai không sợ, rốt cục hôm nay thấy được mũi đao kia, mấy người đều có cảm giác không muốn trực tiếp đối mặt với mũi nhọn.
Tiểu đao màu bạc dài ba tấc, nhìn qua hết sức đơn giản tầm thường. Nhưng hàn quang lấp lóe như làn thu thủy của nó lúc nào cũng nhắc nhở mọi người, mũi đao này tuyệt đối là lợi khí đòi mạng.
Lý Thanh Hoa một đao nơi tay, khí thế toàn thân tăng vọt đến cao độ, giờ phút này nàng là vô địch.
- An Như Sương, An Như Huyễn, chúng ta đều là nữ nhân, Lý Thanh Hoa tự biết đã làm sai, không dám khẩn cầu các ngươi tha thứ, nhưng hôm nay các ngươi không thể đối địch với ta. Chỉ có ta sống mới có thể cứu mẫu thân các ngươi ra, nếu như các ngươi giết chết ta, tuyệt đối cũng không thể gặp mẫu thân các ngươi nữa.
Rốt cuộc Lý Thanh Hoa là lão giang hồ, nói ra những lời này lập tức dồn bọn An gia tỷ muội vào đường cùng, làm cho các nàng không thể không trịnh trọng cần nhắc lời mình.
Đôi mắt đẹp An Như Huyễn rơi xuống trên người Hoắc Nguyên Chân, Hoắc Nguyên Chân nhìn nàng khẽ gật đầu.
An Như Huyễn cắn cắn đôi môi, kéo An Như Sương đến bên người, nói với Lý Thanh Hoa:
- Chúng ta sẽ tin tưởng ngươi một lần, nhưng chúng ta cũng chỉ có thể lựa chọn hai bên không giúp bên nào, chúng ta bất kể chiến đấu giữa các ngươi. Nếu như có thể thoát khỏi kiếp số hôm nay, như vậy nhất định người phải thả mẫu thân ta ra.
- Các ngươi bất tất phải nhọc lòng, từ nay về sau giữa ta và mẫu thân các ngươi không còn cừu hận gì nữa, có chăng chỉ là ta nợ bà ấy.
Nghe mấy nữ nhân đối thoại, Mạc Thiên Tà có hơi nóng nảy.
- An cung chủ, An Các chủ, các ngươi không thể làm như vậy, không phải là chúng ta đã nói trước rồi sao?
- Mạc giáo chủ, thật xin lỗi, mục đích cuối cùng của chúng ta chính là vì giải thoát cho mẫu thân. Vì mục tiêu này, chúng ta có thể đối địch với bất cứ kẻ nào, cũng có thể hóa địch thành bạn với bất cứ kẻ nào.
Sau khi nói xong, An gia tỷ muội thật sự đi qua một bên, khoanh tay bàng quan.
Mạc Thiên Tà hận tới nỗi nghiến răng kèn kẹt:
- Quả nhiên duy chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó dưỡng, hẳn phải biết sớm các ngươi không thể tin được.
Nhìn về phía Hoắc Nguyên Chân, Mạc Thiên Tà nói:
- Nhất Giới, ngươi muốn đối địch với ta sao?
- A Di Đà Phật! Là Mạc giáo chủ đối địch cùng Thiếu Lâm ta, không phải là bần tăng muốn đối địch với lão.
- Hừ! Tốt nhất người hãy suy nghĩ kỹ càng, Uyển Quân là nữ nhi của ta.
- Trước đây thì đúng, nhưng Mạc giáo chủ vì tiến vào Tiên Thiên viên mãn, cắt đứt tình cha con, từ khoảnh khắc ấy trở đi, Ninh tiểu thư đã không phải là con lão nữa.
- Cũng không sao, thêm chút biến hóa cũng chẳng khác gì. Nếu các ngươi dám đứng về phe Lý Thanh Hoa, như vậy chính là địch nhân của Mạc Thiên Tà ta, hôm nay theo Lý Thanh Hoa cùng xuống địa ngục đi!
Mạc Thiên Tà miệng nói lời cuồng vọng, nhưng lại không dám thật sự có dị động gì, dù sao phi đao Lý Thanh Hoa nơi tay, vọng động tuyệt đối là tự tìm đường chết.
Vốn lão hy vọng An gia tỷ muội đánh trận đầu, nhưng bây giờ người ta tạm thời trở mặt, kế hoạch Mạc Thiên Tà bị làm rối loạn. Kế sách hiện tại chỉ có thể để cho Đông Phương Thiếu Bạch xung phong hãm trận, đi đối phó Lý Thanh Hoa.
Chỉ cần Đông Phương Thiếu Bạch tiêu hao hết một đao thiên địa khiếp quỷ thần kinh của Lý Thanh Hoa, như vậy Mạc Thiên Tà tin tưởng Hoắc Nguyên Chân tuyệt đối không phải là đối thủ của mình.
Nhưng giờ phút này trong lòng lão vẫn còn một nỗi lo khác, chính là An gia tỷ muội.
Khó bảo đảm An Như Huyễn thấy Hoắc Nguyên Chân tình huống nguy cấp, vì cứu tình lang nàng, quay đầu nhắm bảo kiếm vào mình.
Nếu như An gia tỷ muội liên thủ cùng hòa thượng Thiếu Lâm kia, nói không chừng mình muốn thắng cũng thật khó khăn, Mạc Thiên Tà cơ hồ có thể khẳng định nhất định sẽ phát sinh chuyện như vậy.
Các nàng đã có thể lâm trận phản bội một lần, phản bội lần thứ hai cũng sẽ không có gì ly kỳ.