Phương Trượng

chương 573: thiếu lâm nóng bỏng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Sơn Lão Ma

Nếu tính tốc độ tu luyện, thậm chí Nhất Tịnh còn vượt qua Hoắc Nguyên Chân, bởi vì mặc dù Hoắc Nguyên Chân có các loại điều kiện, mặc dù có mười mấy lần gia tốc, nhưng dù sao thời gian hắn dùng cho tu luyện không nhiều lắm. Một năm có tới hơn nửa năm ở bên ngoài, nếu không phải thời gian hắn ở Thiếu Lâm coi như tu luyện chăm chỉ, chỉ sợ còn kém hơn không ít người.

Vì xảy ra nhiều bất ngờ như vậy, cho nên Nhất Đăng tiến bộ cũng chẳng làm cho người ta kinh hãi.

Còn có một chuyện người của Thiếu Lâm không biết, chính là Vô Danh trưởng lão Thiếu Lâm tự sau khi truyền thụ cho Tô Xán Giáng Long Thập Bát Chưởng, buông xuống được một tâm sự, tâm cảnh lại có tăng lên.

Vô Danh đã là cảnh giới Tiên Thiên viên mãn, sau khi tâm cảnh tăng lên lần nữa, mặc dù không thể đạt tới cảnh giới Ngự, nhưng đã là tiến bộ không nhỏ.

Nếu như Đông Phương Tình còn giữ thực lực như lúc trước, vào lúc này gặp phải Vô Danh đã không phải là đối thủ của lão.

Sau khi tâm cảnh Vô Danh đột phá, lão cũng không tiếp tục tu luyện nữa, bởi vì lão đã mơ hồ cảm giác được đây chính là thành tựu cao nhất đời này của mình. Trừ phi có kỳ ngộ gì lớn bằng trời, bằng không lão tuyệt không có khả năng đạt tới cảnh giới Ngự.

Chuyện này đã không liên quan đến tu luyện hay không, mà là vấn đề thiên phú của một người.

Nhưng Thiếu Lâm như vậy lại còn có người dám tìm tới cửa gây phiền phức.

- ---------------------------------------

Thiếu Lâm ở vào Hà Nam, nếu lấy theo trường thành làm giới hạn, coi như là bên trong quan.

Theo Thịnh Đường, phàm là địa khu ở phía Nam trường thành đều coi như là bên trong quan, địa khu phía Bắc trường thành coi như ngoài quan.

Bên ngoài quan cũng gọi là Tái Ngoại, nhưng chân chính được gọi là Tái Ngoại thường là địa khu Đông Bắc.

Đông Bắc Tái Ngoại người ở thưa thớt, đó là chỗ ở của Kim Quốc.

Kim Quốc cùng Thịnh Đường vào tiền triều vốn là cùng một nước, chỉ bất quá tiền triệu chia rẽ, nhưng người Kim Quốc cũng giống như người Thịnh Đường đều là người Hán. Giống như Thịnh Đường cùng Đại Hạ quốc hiện tại, vốn trước đây cũng là một nước.

Sau khi có trường thành ngăn cách, hai bên mấy trăm năm không có câu thông, không có lui tới, ảnh hưởng không riêng gì dân gian, còn có giang hồ.

Lúc trên giang hồ Thịnh Đường đàm luận cao thủ, từ trước tới nay đều không tính cao thủ Kim Quốc vào trong. Kim Quốc cũng có giang hồ, nhưng cũng sẽ không tính toán cao thủ cùng môn phái Thịnh Đường vào trong.

Người giang hồ Thịnh Đường không hề coi trọng Kim Quốc, dù sao người ở thưa thớt, thực lực tổng thể người giang hồ cũng so ra kém xa Thịnh Đường, bất kể là từ số lượng hay là chất lượng.

Cho nên theo người Thịnh Đường thấy, Kim Quốc có thể có được bao nhiêu cao thủ. Không đề cập tới bọn họ, là bởi vì bọn họ không xứng để sánh ngang hàng với người bên mình.

Nhưng người Kim Quốc cũng không nghĩ như vậy, bọn họ cho là mình có thực lực, cũng có dã tâm, thường có một ít cao thủ lặng lẽ vượt qua trường thành Kim Quốc đi tới Trung Nguyên, ý đồ nổi danh lập vạn.

Nhưng là Thịnh Đường có một quy củ bất thành văn, đó chính là tuyệt đối sẽ không cho phép người Kim Quốc giương oai ở Trung Nguyên, bất kể giữa người Thịnh Đường có mâu thuẫn gì, vậy cũng là chuyện của Thịnh Đường, không liên quan cùng Kim Quốc. Cho nên một khi có cao thủ Kim Quốc làm ra chuyện gì ở Thịnh Đường, thường thường sẽ gặp phải người Thịnh Đường vây công, bóp chết ý đồ nổi danh lập vạn của bọn họ từ trong trứng nước.

Cho nên mặc dù cao thủ Kim Quốc cũng không ít, nhưng thật sự không có mấy người có thể dương danh được ở Thịnh Đường.

Sau đó cao thủ Kim Quốc cũng học không dù sao cũng là cùng tộc cùng tông, chỉ cần không nói mình là người Kim Quốc, cũng không ai có thể nhận ra.

Có một ít cao thủ Kim Quốc sau khi đi tới Trung Nguyên, lấy thân phận người Thịnh Đường sinh sống. Hơn nữa từ từ khai sáng cơ nghiệp, dựng nên danh tiếng của mình.

Sau khi có danh tiếng bèn muốn tìm người khiêu chiến, rất nhiều giang hồ môn phái Thịnh Đường đều trở thành đối tượng khiêu chiến của cao thủ Kim Quốc.

Một khi khiêu chiến thắng, như vậy cao thủ Kim Quốc sẽ dương dương đắc ý nói ra thân phận của mình, một khi thua, bọn họ bèn cụp đuôi bỏ chạy.

Từ xưa tới nay văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị. Môn phái nào có danh tiếng lớn, tự nhiên cũng là cây cao gió lớn, hiện tại đây chính là trạng thái của Thiếu Lâm.

Chỉ bất quá hôm nay Hoắc Nguyên Chân thành lập hẻm mộc nhân, rất tiện cản trở người giang hồ tới khiêu chiến. Bất kể là người Thịnh Đường hay là người Kim Quốc, hoặc là người Đại Hạ, thậm chí người phiên bang man di, không qua hẻm mộc nhân cũng chưa đủ tư cách khiêu chiến cao thủ Thiếu Lâm.

Hiện tại trên giang hồ, trong lúc nhất thời hẻm mộc nhân Thiếu Lâm trở thành đề tài nóng bỏng.

Bởi vì bất kể là khiêu chiến Thiếu Lâm hay là có ý định trở thành đệ tử Thiếu Lâm đều phải trải qua hẻm mộc nhân, nếu không thì phải ngoan ngoãn từ cửa chính đi vào dâng hương. Nếu dám can đảm không đi hẻm mộc nhân tìm Thiếu Lâm gây phiền phức, đây tuyệt đối là muốn chết.

Mặc dù lừa trọc Thiếu Lâm ăn chay, nhưng quyền của bọn họ cũng không ăn chay. Ngươi dám tới quấy rối, không đánh cho mẫu thân ngươi không nhận ra người mới là lạ.

Cũng không biết phương trượng đó dạy dỗ thế nào, đám lừa trọc Thiếu Lâm không có phong độ chút nào đối với người không tuân quy củ, thường thường chính là ùa lên một lượt quần đấu, khiến cho những người giang hồ hướng tới chiến đấu quang minh chính đại, rất có tinh thần hiệp nghĩa hận ngứa răng.

Bất quá điều này cũng không ngăn cản được người giang hồ tới khiêu chiến hoặc là quấy rối nhiệt tình. Phong trào khiêu chiến đã tạo thành làn sóng trong võ lâm, thậm chí lan tới Tái Ngoại, làm cho cao thủ Kim Quốc cũng nóng lòng muốn tới Thiếu Lâm.

- Giác Viễn sư điệt, hôm nay nóng như vậy, sang bên này hàn huyên một chút đi!

Khoảng cách giữa cửa chính Thiếu Lâm cùng lối vào hẻm mộc nhân không xa. Giác Viễn là Tri Khách tăng Thiếu Lâm, mỗi ngày vào ban ngày sẽ ở cửa chính tiếp đãi khách nhân dâng hương.

Nhưng khi cửa chùa đóng, Giác Viễn sẽ tiến vào Thiếu Lâm Đạt Ma nội đường tu luyện, gia tốc nơi này có thể đền bù cho thời gian trễ nãi ban ngày của y.

Ở cửa hẻm mộc nhân, Tuệ Nhất chào hỏi Giác Viễn.

Mười tám người bọn họ mới vừa tu luyện Thập Bát Đồng Nhân trận một lần nữa, tạm thời cũng không muốn tiếp tục tu luyện. Hơn nữa hôm nay khí trời nóng như vậy, cũng không có ai tới xông hẻm mộc nhân, bọn họ đang rỗi rảnh nhàm chán. Tuệ Nhất vừa ra cửa hẻm mộc nhân nhìn ra bên ngoài, đúng dịp thấy Giác Viễn cũng ở đó rồi rảnh nhàm chán, dứt khoát kêu Giác Viễn tới đây hàn huyên một chút.

Bọn Tuệ Nhất là không thể tùy tiện rời đi hẻm mộc nhân, sau khi lựa chọn tiến vào hẻm mộc nhân, bọn họ cũng cơ hồ mất đi phần lớn tự do, phần lớn thời gian đều sống trong hẻm mộc nhân, thỉnh thoảng có chuyện cũng là rời đi từ cửa sau, vạn nhất có chuyện có thể kịp thời trở về.

Hơn nữa hẻm mộc nhân này là Hệ Thống sinh ra, nếu vào từ cửa trước, cửa sẽ đóng lại, muốn đi ra ngoài nhất định phải theo cửa sau ra ngoài, sẽ phải vượt qua cả chiều dài hẻm mộc nhân.

Cho nên cửa trước là cấm đi ra ngoài, một khi bọn họ đi ra ngoài từ cửa trước, như vậy cửa trước cũng sẽ đóng lại, bọn họ muốn trở về nhất định phải đi vào từ cửa sau, phải vòng một vòng rất lớn.

Cho nên Tuệ Nhất đứng ở đầu hẻm mộc nhân kêu Giác Viễn, không dám rời đi hẻm mộc nhân.

Giác Viễn nhìn chung quanh một chút, xung quanh cũng không có ai, lại nhìn lên trên sơn đạo xem thử, cũng không có cái bóng hương khách nào, ở đây cũng thật sự là không có ý nghĩa, liền đi tới lối vào hẻm mộc nhân.

- Tuệ Nhất sư thúc, hôm nay rất thanh nhàn.

Mặc dù võ công Giáo Viễn cao hơn Tuệ Nhất, nhưng từ trước tới nay y không bao giờ tỏ ra tự đại. Kể từ khi gia nhập Thiếu Lâm tới nay, vẫn an phận thủ thường làm Tri Khách tăng, cũng rất tôn kính đối với hòa thượng hàng chữ Tuệ.

Bất quá hiển nhiên Tuệ Nhất không có tự giác sư thúc gì, cười hắc hắc nói:

- Giác Viễn, giữa chúng ta cũng không cần khách sáo như vậy, mọi người ai mà không biết, nếu như không phải chính người cố ý yêu cầu được làm đệ tử đời thứ ba, chỉ sợ hôm nay ít nhất người cũng là sư huynh bần tăng, thậm chí sư thúc cũng có thể!

Tuệ Nhất nói không sai, lúc Giác Viễn gia nhập Thiếu Lâm, cao thủ Thiếu Lâm còn không phải là rất nhiều, với thực lực Giác Viễn lúc ấy muốn làm đệ tử hàng chữ Tuệ tuyệt đối là chuyện rất dễ dàng, ban đầu Hoắc Nguyên Chân cũng có ý này.

Giác Viễn khoát tay áo một cái:

- Không thể nói như vậy, dù sao không có phát sinh chuyện như vậy, các ngươi chính là sư thúc bần tăng.

Dứt lời, Giác Viễn kéo vạt áo ra một chút, lộ ra lồng ngực to lớn, ngẩng đầu lấy tay che ánh mặt trời, nhìn lên trời một cái, lên tiếng nói:

- Khí trời thật là nóng, ta cũng không chịu nổi nóng bức như vậy.

Giác Viễn tu luyện Cửu Dương chân kinh, cũng giống như Hoắc Nguyên Chân, sợ nóng không sợ lạnh.

Bây giờ Hoắc Nguyên Chân lại tu luyện Bắc Minh, cũng không sợ nóng, ngược lại Giác Viễn gặp phải tiết trời như vậy cũng có vẻ không chịu nổi.

Tuệ Nhất nhìn Giác Viễn, nói với sau lưng:

- Tuệ Cửu, đệ lấy nước tới đây, cho Giác Viễn giải khát.

Một lúc sau Tuệ Cửu xách tới một thùng nước đặt xuống lối vào hẻm mộc nhân, về phần bản thân y không dám rời khỏi hẻm mộc nhân.

Giác Viễn đi tới uống ừng ực mấy ngụm nước, mới coi như thư thái một chút. Sau đó y ngồi xuống, tựa lưng vào một gốc liễu bên cạnh lối vào hẻm mộc nhân.

Bên kia bọn Tuệ Nhất cũng rối rít đi tới lối vào, ở chỗ này nói chuyện phiếm cùng Giác Viễn.

Giác Viễn không dám khinh suất tiến vào, bọn Tuệ Nhất không thể đi ra. Giống như một người đến thăm một đám phạm nhân, mọi người cách cửa nói chuyện.

Bọn Tuệ Nhất mỗi ngày sống trong hẻm mộc nhân, biết chuyện rất ít, mà Giác Viễn làm Tri khách tăng, biết chuyện rất nhiều, bọn Tuệ Nhất có chuyện gì cũng thích hỏi Giác Viễn.

- Sư điệt, khoảng thời gian này rất nhiều người tới khiêu chiến hẻm mộc nhân, cho chúng ta cảm giác giống như xuất thân cùng một chỗ, mặc dù bọn họ cũng là người Hán như chúng ta, nhưng ta vẫn có cảm giác không giống.

Đặt câu hỏi chính là Tuệ Thập Bát, đệ tử nhỏ nhất trong Thập Bát La Hán này luôn nói nhiều một chút. Mặc dù y cũng sắp đạt tới Tiên Thiên trung kỳ, nhưng tuổi tác cũng không lớn.

Giác Viễn nhìn tiểu sư thúc này, gật đầu một cái:

- Khoảng thời gian này quả thật có chút dị thường, rất nhiều người tới Thiếu Lâm dâng hương cũng có vẻ rất cổ quái. Bên trong văn tăng nói, có vài người sau khi đi tới nơi này lập tức quan sát khắp nơi, cũng không dâng hương. Có một lần có ba bốn người đến trai đường ăn chay, kết quả còn dư lại rất nhiều thức ăn, các sư đệ trai đường yêu cầu bọn họ không thể lãng phí, kết quả còn xảy ra xung đột.

Thập Bát La Hán mỗi ngày sống ở hẻm mộc nhân, ăn cơm đều có người mang tới từ cửa sau, không rõ lắm đối với chuyện xảy ra bên ngoài, vừa nghe Giác Viễn nói lập tức tinh thần tỉnh táo, rối rít hỏi thăm.

- Ta cảm thấy mấy người kia dường như không phải là người Thịnh Đường, mặc dù nói chuyện cũng tương đối giống nhưng vẫn có một ít chỗ không giống, về những phương diện tập quán khác cũng bất đồng. Bọn họ tới trai đường lãng phí lương thực, có một số hương khách nói bọn họ, nhưng không nghĩ đến những người này lại động thủ đánh người ở bên trong!

- Có chuyện này sao, quả thật là vô lễ!

- Nếu lúc ấy chúng ta ở trai đường, nhất định phải dạy dỗ bọn người cuồng vọng này một trận.

Nhà Phật rất chú trọng đối với thức ăn, không thể lãng phí, lãng phí chính là tạo nghiệp, tạo nhiều nghiệp chướng sau khi chết phải xuống địa ngục, cho nên hương khách ăn chay bên trong miếu tự, ăn bao nhiêu lấy bấy nhiêu, không thể lãng phí.

Từ một phương diện khác, cũng gần giống như ăn một bữa cơm ở chùa miếu, chỉ bất quá bữa cơm này không thu phí. Chỉ cần bằng lòng đi chùa miếu, bất kể là dâng hương lễ Phật hay không, có quyên tiền hương hỏa hay không, đều có thể ăn cơm chay miễn phí.

Cho nên thông thường sẽ không có ai lãng phí, một khi lãng phí bị người chỉ ra, cũng sẽ ăn hết thức ăn còn lại.

Hơn nữa các đệ tử Thiếu Lâm phổ thông lại không có hàm dưỡng như Hoắc Nguyên Chân vậy, nghe nói có người dám lãng phí lương thực ở Thiếu Lâm hơn nữa còn giương oai, đều cảm thấy căm phẫn bất bình.

Hơn nữa công việc của bọn Thập Bát La Hán chính là dùng võ công ngăn trở người tới Thiếu Lâm quấy rối, nhiệm vụ mỗi ngày chính là đánh nhau, tự nhiên cũng quen dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề.

Nhìn mười tám tiểu sư thúc mình, Giác Viễn cười khoát tay áo một cái:

- Không có chuyện gì lớn, lúc ấy các sư huynh Bồ Đề đường cũng đang khai trai, dưới tình huống khuyên bảo không có hiệu quả, lúc ấy Tuệ Vô sư thúc đã hạ lệnh dạy dỗ những người này.

- Vậy thì được, Thiếu Lâm chúng ta là đại phái, há có thể để tùy tiện người nào cũng có thể tới giương oai!

Bọn Tuệ Nhất nói một trận, Giác Viễn mới tiếp tục nói:

- Chỉ bất quá trước khi những người này đi còn để lại lời nói, nói là nhất định sẽ trở lại Thiếu Lâm trả thù, bọn họ còn là một môn phái gì đó.

- Trả thù ư, môn phái gì vậy, thật là to gan, dám động thổ trên đầu thái tuế!

Thập Bát La Hán xắn tay áo thi nhau đứng dậy, từng người để lộ ra thân thể cường tráng, hoặc là siết quả đấm, hoặc là phô trương bắp thịt, hận những người đó không thể tới đây ngay tức khắc.

Thấy Thập Bát La Hán giương nanh múa vuốt như vậy, Giác Viễn cũng có chút buồn cười, dù sao tuổi mấy sư thúc này còn nhỏ hơn mình không ít, mặc dù bối phận lớn hơn, nhưng quả thật hành động biểu hiện còn lộ ra vẻ non nớt.

- Chư vị sư thúc, không cần quá mức nóng lòng, thật ra thì những người đó đã tới không ít, các ngươi cũng không cảm thấy sao?

- Ủa, ngươi nói người gần đây khiêu chiến chính là...

Tuệ Tam phản ứng kịp trước hết, kinh ngạc hỏi.

- Không sai, gần đây tới rất nhiều người, bọn họ đến từ Tái Ngoại, gọi là Thần Long giáo.

Giác Viễn nói xong, Thập Bát La Hán nhìn nhau, cũng không vội kêu đánh kêu giết, rối rít ngồi xuống, đầu tiên Tuệ Nhất đặt câu hỏi:

- Ngươi nói Thần Long giáo là môn phái nào vậy?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio