Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
- Môn phái này thành lập ước chừng bảy tám chục năm trước, nghe nói là phát hiện sinh vật giống như rồng trong một cái hồ gì ở Tái Ngoại, sau đó có giáo phái này. Bọn họ đều tin tưởng cuối cùng có một ngày thần long bên trong hồ sẽ bay lên, dẫn bọn họ đánh tới Trung Nguyên, non sông gấm vóc của Trung Nguyên sớm muộn gì cũng sẽ là của bọn họ.
- Cuồng vọng! Người Tái Ngoại biên hoang cũng dám dòm ngó Trung Nguyên!
- Quả thật là không coi Thiếu Lâm chúng ta ra gì, chuyện này không cần các sư huynh đệ năm đường ra mặt, chúng ta cũng có thể thu thập những người này.
Thập Bát La Hán liên thủ đã gần như có thể dùng đã biến thiên hạ vô địch thủ để hình dung, hơn nữa công lực bọn họ gần đây tiến bộ thần tốc, Thập Bát La Hán Trận vừa ra, căn bản cũng không ai ngăn cản nồi. Đã từ lâu bọn họ đã thử tính toán với nhau, bên trong Thiếu Lâm tự này chỉ sợ trừ phương trượng là bọn họ không thể chống cự, sợ rằng Vô Danh trưởng lão gặp phải mười tám người bọn họ liên thủ, cũng chưa chắc đã có thể thắng được dễ dàng.
Bọn họ suy nghĩ như vậy thật sự không phải là quá khoa trương. Nếu như mười tám người này đều tiến vào Tiên Thiên trung kỳ, như vậy e rằng thật sự có thể địch nổi Tiên Thiên viên mãn.
Cho nên lòng tin bọn họ cũng bành trướng trước nay chưa từng có. Nghe nói có người muốn dòm ngó Trung Nguyên, cũng có vẻ rục rịch muốn động, muốn hành hiệp trượng nghĩa.
Giác Viễn vội vàng nói:
- Chuyện này cũng không cần quá mức nóng lòng nghe nói Thần Long giáo có một truyền thuyết, dường như trong vòng một năm sắp tới, thần long sẽ chân chính hiện thế. Cho nên trong thời gian này, người của Thần Long giáo sẽ từ từ gia tăng quấy rầy đối với Trung Nguyên, chuẩn bị cho thần long hiện thế.
- Vì sao những người này ngu xuẩn như vậy, ở đâu thật sự có thần long?
Tuệ Thập đưa ra nghi ngờ, những người khác rối rít gật đầu.
Giác Viễn cười nói:
- Chuyện này cũng khó mà nói được, không phải là Thiếu Lâm chúng ta có ong vò vẽ lớn chừng quả đấm, còn có Đại Thánh cùng Ngưu Ma Vương sao, trước đây ai trong chúng ta có thể tưởng tượng trên thế giới còn có những thứ này.
Những người khác rối rít gật đầu cảm thấy có đạo lý, nhưng cũng cảm thấy không đúng lắm. Dù sao còn có thể phân biệt ra đây là những vật gì, so với thần long là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Tuệ Nhất nói:
- Sư điệt, nếu những người chúng ta đối phó là người của Thần Long giáo, như vậy thời gian gần đây bọn họ sẽ tới thường xuyên, có phải bọn họ ở Trung Nguyên hay không, hoặc là có địa điểm dừng chân ở gần đây?
Giác Viễn gật đầu một cái:
- Không sai biệt lắm. Gần đây cũng có rất nhiều hương khách cùng nhân sĩ võ lâm thảo luận chuyện này, căn cứ mọi người phán đoán, những người này có thể đang ở phụ cận Hà Nam, bởi vì thời gian gần đây Hà Nam xảy ra rất nhiều chuyện, đúng là có người bên ngoài tiến vào Hà Nam.
Thập Bát La Hán ngơ ngác nhìn nhau, ai nấy đều lộ vẻ hưng phấn.
Nhìn vẻ mặt của bọn họ, Giác Viễn kỳ quái hỏi:
- Các ngươi làm sao vậy?
- Sư điệt, theo người chúng ta có thể lặng lẽ xuống núi, một lưới bắt hết những người Thần Long giáo ẩn nấp kia hay không? Tối thiểu cũng đánh cho bọn họ trở về Tái Ngoại, để cho bọn họ biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, tối thiểu không dám quấy rối ở Hà Nam chúng ta.
Vừa nghe Thập Bát La Hán đề nghị, Giác Viễn vội vàng khoát tay:
- Không được, không được, chuyện này tuyệt đối không được. Hiện tại phương trượng không có ở trong tự, không ai có quyền cho các ngươi xuống núi, Nhất Đăng sư thúc tổ cũng không có quyền này, lão cũng tuyệt đối sẽ không đáp ứng.
Lúc đi Hoắc Nguyên Chân đã từng căn dặn đệ tử Thiếu Lâm yên tâm tu luyện, không được đi ra ngoài. Bởi vì Ma giáo uy hiếp như lửa cháy ngang mày, đối phó nguy cơ sắp đến mới là chuyện cần kíp trước mắt, gia tăng thực lực mới là căn bản giúp cho Thiếu Lâm có thể đặt chân trong chốn giang hồ.
Thấy Thập Bát La Hán tựa hồ còn chưa từ bỏ ý định, Giác Viễn không thể làm gì khác hơn là nói:
- Chư vị sư thúc, các ngươi cũng nên suy nghĩ lại, các ngươi là Thập Bát Đồng Nhân trấn thủ hẻm mộc nhân, là cửa ải của Thiếu Lâm ta đối với bên ngoài. Nếu như các ngươi đi rồi, không phải người khác có thể tùy ý ra vào hẻm mộc nhân sao, đến lúc đó còn nói gì đối phó người Tái Ngoại, mặt mũi của Thiếu Lâm cũng sẽ mất sạch.
Nghe thấy lời của Giác Viễn, Thập Bát La Hán cũng biết chuyện này có chút không thực tế, ai nấy ủ rũ cúi đầu ở đó không nói.
Một lát sau, Tuệ Nhất mới mở miệng lần nữa:
- Nhưng nếu để mặc cho những người Thần Long giáo kia giương oai ở Trung Nguyên, chúng ta cũng không thể ngồi yên không lý đến, mặc dù mười tám người chúng ta có nhiệm vụ trọng đại, nhưng những sư huynh đệ khác cũng không có nhiệm vụ quan trọng như vậy. Tỷ như sư điệt người, muốn xuống núi hắn không phải là khó khăn như vậy.
Thật ra thì Giác Viễn mỗi ngày làm Tri Khách tăng quả thật cũng có chút nhàm chán, nghe thấy lời của Tuệ Nhất, trong lòng cũng có hơi động.
Nhưng dĩ nhiên Giác Viễn không thể biểu hiện ra, chỉ nói:
- Cho dù ta muốn xuống núi, bây giờ cũng là không được, phương trượng ra lệnh bất luận kẻ nào không được tùy ý rời đi Thiếu Lâm. Ta ở sơn môn này thật ra thì cũng là vì canh chừng những người khác, không thể tùy tiện rời đi, vẫn nên chờ phương trượng trở lại rồi hãy nói.
Lúc này Tuệ Bát bĩu môi:
- Sư điệt, còn có rất nhiều chuyện ngươi không rõ lắm, Thiếu Lâm chúng ta cũng không chỉ có con đường sơn môn này.
- Đương nhiên ta biết, đường lên xuống núi vẫn còn một ngã dành cho ngựa chạy, nhưng con đường kia cũng có người trông chừng. Hôm nay đỉnh Vạn Phật tháp cùng Phật Quang tháp đều có người đứng gác, bất kể đi từ con đường nào cũng sẽ bị phát hiện.
Tuệ Bát lắc đầu một cái:
- Sai, ta nói không phải là đường chạy ngựa, mà là hắc hắc, lỗ chó!
Giác Viễn ngẩn người một chút:
- Ta sẽ không chui ngã đó.
- Chắc người sẽ không chui, hàng ngày ngươi ở trước mắt vô số người. Nhưng ngươi không chui không có nghĩa là những người khác cũng sẽ không chui, ngươi xem đi, chuyện này truyền ra nhất định là có người sẽ lặng lẽ rời đi Thiếu Lâm xuống núi.
Thật ra thì chuyện tăng nhân Thiếu Lâm len lén xuống núi không phải là không có phát sinh, nhất là dưới tình huống có những đệ tử tục gia.
Những đệ tử tục gia như bọn Hoàng Phi Hồng cùng Tô Xán, cũng không bị ước thúc giống như những tăng nhân trốn vào không môn kia, nhưng những người này lại thường xuất nhập Thiếu Lâm, đệ tử tục gia cũng thường tu luyện ở Thiếu Lâm.
Lúc đệ tử tục gia ở bên ngoài, thường có phát sinh chuyện đánh nhau cùng người khác, có lúc đánh thua, trở về Thiếu Lâm tìm cứu binh cũng là chuyện thường xảy ra.
Nhưng hôm nay Giới Luật viện đã thành lập, đệ tử thân truyền của phương trượng Tuệ Đao đảm nhiệm thủ tọa Giới Luật viện, chỉ bất quá Tuệ Đao bình thời đều tu luyện cùng mấy sư huynh đệ ở Đạt Ma đường, Giới Luật viện còn chưa chân chính phát huy tác dụng.