Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Ninh Uyển Quân không nhúc nhích, ở bên cạnh nhìn Hoắc Nguyên Chân, thấp giọng nói:
- Ta hiểu, ngươi là phương trượng, là làm đại sự, những chuyện nhỏ nhặt này tự nhiên không có nhiều thời gian quan tâm.
- Vậy chuyện ta nhờ nàng...
Ninh Uyển Quân chớp mắt một cái:
- Được, ta cũng có mấy trăm lượng.
Hoắc Nguyên Chân ngẩn người một chút, không nghĩ tới Đại tiểu thư Ma giáo qua nhiều năm như vậy chỉ tích lũy được một chút, mấy trăm lượng căn bản không giải quyết được vấn đề gì. Sớm biết như vậy, còn không bằng xuống núi đi tìm tiền trang vay mượn.
Nhìn thần sắc thất vọng của Hoắc Nguyên Chân, Ninh Uyển Quân khẽ mỉm cười nói:
- Sao hả, chê tiền của ta ít hay sao?
Hoắc Nguyên Chân vội vàng lắc đầu:
- Không phải vậy, mấy trăm lượng cũng không ít, chẳng qua là...
- Cũng biết người sẽ chê ít, bất quá ta cũng không có quá nhiều. Được rồi, ta cho ngươi một ngàn lượng, cũng không cần ngươi trả lại, nhưng nhiều hơn ta cũng không có.
Hoắc Nguyên Chân muốn nói không cần, nhưng thấy dáng vẻ Ninh Uyển Quân tựa hồ rất kiên quyết, trong lòng lại thấy khó xử. Hơn nữa một ngàn lượng hắn cũng có thể duy trì được vài ngày, có còn hơn không, bèn dứt khoát gật đầu một cái, nói qua loa mấy lời:
- Vậy ta đại biểu Thiếu Lâm cảm tạ Uyển Quân.
Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân khách sáo, Ninh Uyển Quân liếc hắn một cái, xoay người rời đi Tây phòng. Một lát sau nàng trở lại, cầm trong tay một tấm ngân phiếu.
- Cho ngươi, đây là toàn bộ tích lũy của ta, bất quá hiện tại đã ở Thiếu Lâm, thứ này cũng không dùng nữa, cho ngươi một ngàn lượng vậy.
Sau khi nói xong, Ninh Uyển Quân nhét ngân phiếu vào tay Hoắc Nguyên Chân, sau đó xoay người nghiêng đầu không nhìn hắn.
Hoắc Nguyên Chân hờ hững nhận lấy ngân phiếu, đang muốn nói mấy lời cảm tạ vô bổ, nhưng nhìn lại ngân phiếu chợt sáng rực hai mắt.
Đây đâu phải là ngân phiếu, rõ ràng là một tấm kim phiếu.
Kim phiếu cùng ngân phiếu khác nhau ở chỗ, ngân phiếu chính là bạc, mà kim phiếu tới tiền trang đổi ra, đó chính là vàng.
Thời này tỷ lệ đổi vàng bạc rất đơn giản, một lượng vàng là có thể đổi một trăm lượng bạc, tấm kim phiếu một ngàn lượng này có thể đổi mười vạn lượng bạc trắng.
Tay Hoắc Nguyên Chân có hơi run rẩy, nhìn lưng Ninh Uyển Quân kích động nói:
- Uyển Quân, đây là vàng!
- Ta cũng không có nói là bạc.
Ninh Uyển Quân đưa lưng về phía hắn, khẽ mỉm cười, từ trước tới nay hòa thượng này đều lộ vẻ hết sức tự tin, rốt cục lần này mắc lừa mình một lần, khiến cho nàng cảm thấy hết sức vui vẻ.
Nhưng sau khoảnh khắc, Ninh Uyển Quân chợt cảm giác thân thể của mình đột nhiên bay lên, bị Hoắc Nguyên Chân ôm ngang nhấc lên, sau đó nhẹ nhàng đặt nàng lên đùi hắn.
Ninh Uyển Quân thẹn thùng mặt đỏ bừng, nhưng hai tay không thể không nắm ở cổ của hắn, nũng nịu nói:
- Ngươi làm gì vậy?
Không trả lời, Hoắc Nguyên Chân nhìn giai nhân quốc sắc thiên hương trong ngực, không muốn đè nén kích động trong lòng nữa, thình lình dùng môi vít chặt cái miệng nhỏ nhắn của Ninh Uyển Quân, bá đạo cướp đi nụ hôn đầu của thiếu nữ.
Mặc dù hai người bọn họ đã sớm tình đầu ý hợp, nhưng vẫn là lần đầu tiên làm như vậy. Hoắc Nguyên Chân cũng chưa từng chủ động như vậy, Ninh Uyển Quân lại càng sẽ không chủ động.
Được người yêu hôn lần đầu tiên, cảm giác hạnh phúc dâng trào trực tiếp đánh thẳng vào đầu Ninh Uyển Quân. Thiếu nữ đã mất đi năng lực phán đoán hành động, trong đầu trống rỗng, chỉ cảm thấy đầu lưỡi đối phương cạy hàm răng ra mình, bá đạo chiếm đoạt ngọt ngào trong miệng thiếu nữ.
Bị hắn hôn bất ngờ như vậy, Ninh Uyển Quân chỉ cảm thấy tim mình đập như trống trận, dường như cũng đã bị hắn chiếm mất.
Phụ thân trách mắng đuổi đi, hành trình vất vả cực nhọc, chảy biết bao nước mắt, hết thảy giờ phút này hóa thành cam lồ, hết thảy những gì nàng bỏ ra đã được báo đáp, hết thảy đều xứng đáng.
Mặc dù không hiểu được thế nào đáp lại, nhưng hạnh phúc tràn trề là không để nén được.
Lông mi thật dài run rẩy, tâm thần bay tận chín tầng mây, mũi không tự chủ được phát ra tiếng rên ư ử, giống như một con mèo nhỏ.
Cũng không biết qua bao lâu, Hoắc Nguyên Chân cảm giác giai nhân trong lòng đã giống như một thác nước mềm mại nằm yên, mới bỏ qua cho thiếu nữ vừa mới nếm được mùi vị ái tình đầu đời này.
Ninh Uyển Quân nặng nề thở hào hển, hô hấp không khí tươi mát, vô lực tựa vào vai của hắn.
Bình ổn hơi thở một hồi, Ninh Uyển Quân mới ngẩng đầu nhìn Hoắc Nguyên Chân:
- Ngươi là vì ta lấy vàng ra mới làm như vậy sao?
- Ta là vì tấm lòng nàng, Uyển Quân, cho ta một chút thời gian, nhiều nhất trong vòng một năm, chỉ cần ta còn sống sờ sờ đứng trước mặt nàng, nhất định ta sẽ cưới nàng làm vợ.
Hoắc Nguyên Chân đã hạ quyết tâm, trong vòng một năm nhất định hoàn thành mấy nhiệm vụ Hệ Thống, chỉ cần thành công vượt qua tai kiếp Thất Tinh Liên Châu kia, tất cả nữ tử đợi chờ mình sẽ được hạnh phúc.
Ninh Uyển Quân ngượng ngùng gật đầu, nàng chờ đợi những lời này của Hoắc Nguyên Chân đã cực kỳ lâu.
Thiếu Lâm cũng không phải chỗ đặt chân của nàng, nơi này coi như nhà của nàng bởi vì có hắn.
Nhưng lúc này Ninh Uyển Quân còn không quên nhắc nhở Hoắc Nguyên Chân một câu:
- Hãy nhớ, Thái Y tỷ, ngươi cũng không thể bỏ nàng.
Hoắc Nguyên Chân khẽ mỉm cười, không trả lời Ninh Uyển Quân, nghĩ thầm ta còn sợ nàng không đáp ứng, vứt bỏ là không thể nào.
Có tiền rất dễ, mười vạn lượng này rót vào lập tức giúp cho Thiếu Lâm thu được sinh cơ. Bất quá Hoắc Nguyên Chân biết miếu hội được mở thuận lợi, nhưng tiền của Ninh Uyển Quân không phải là của Thiếu Lâm, chờ sau khi miếu hội xong phải kiếm tiền trả lại cho nàng.
Công tư phải rõ ràng, dù sao tiền của Ninh Uyển Quân rất có thể ngày sau cũng là của mình, con tính nhỏ nhặt này Hoắc Nguyên Chân vẫn biết tính.
Cao trào tu luyện của Thiếu Lâm tạm thời kết thúc, Hoắc Nguyên Chân bố trí rất nhiều nhiệm vụ, kẻ đi đưa tin, người bố trí phòng ốc, ai nấy bận rộn.
Trừ những chuyện này, còn có hai chuyện cũng nhất định phải lập tức làm.
Một chính là xây dựng am đường mới. Chuyện này cũng không trì hoãn được, nói không chừng một ngày kia, đại quân nương tử sẽ dời tới Thiếu Lâm, đến lúc đó an trí bọn họ cũng là một vấn đề lớn. Hiện tại có mười vạn lượng bạc nơi tay, Hoắc Nguyên Chân phấn khích mười phần, lập tức cho khai công xây dựng, không cần xem ngày.
Về phần vị trí am đường, Hoắc Nguyên Chân lựa chọn một chỗ trên đỉnh núi song song với Thiếu Lâm tự, nơi đó nguyên bản là một khối đất trống lớn, vị trí cũng không thấp hơn Thiếu Lâm tự bao nhiêu.
Vốn kế hoạch là xây dưới chân núi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn là không ổn, dù sao nơi này toàn là nữ tử, ở dưới chân núi khó tránh nhiều người phức tạp, sinh hoạt cũng có nhiều bất tiện.
Vốn dời ra hậu sơn cũng được, nhưng Hoắc Nguyên Chân luôn có một chút nhỏ mọn. Bên trong âm đường có Lý Thanh Hoa, An Như Huyễn, Ninh Uyển Quân, La Thái Y, Mộ Dung Thu Vũ, toàn là người mình thích, ở cách Thiếu Lâm quá gần cũng không tiện. Vạn nhất một ngày kia một hòa thượng nào đó không nhịn được len lén chui vào trong am, Hoắc Nguyên Chân luôn cảm thấy mình sẽ phải chịu thiệt thòi.