Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Thấy thần sắc Hoắc Nguyên Chân hoài nghi, Nhất Không lại vội vàng giải thích:
- Phương trượng, đây cũng không phải là sư đệ không chịu chuyên cần tiết kiệm, thời gian gần đây võ tăng liều mạng tu luyện, ai nấy ăn nhiều hơn heo. Hơn nữa Tuệ Hổ nghe mệnh lệnh của huynh luyện đan, luyện ra từng lò đan dược, luyện thành thì ít, luyện hỏng thì nhiều, đây cũng là một cái máy đốt tiền không ít. Chúng ta bảo y luyện ít một chút, y nói là mệnh lệnh của huynh, cho nên chuyện này mới là đốt tiền nhiều nhất, cho nên...
Lúc này Hoắc Nguyên Chân mới chợt hiểu ra, thì ra là lò luyện đan đang đốt tiền, khó trách.
Khó trách Nhất Không không chịu nói đàng hoàng, thì ra là giữ lại thể diện cho mình.
Nhưng cũng khó tránh khỏi trong lòng y có ý trách mình lãng phí tiền tài.
Nhất Không thấy Hoắc Nguyên Chân hiểu được, cũng không khách sáo, lên tiếng nói:
- Phương trượng, rốt cục huynh đã trở lại, thật là hay quá. Đệ sẽ cho huynh biết thực tế, tiền của chúng ta nhiều nhất còn có thể kiên trì nửa tháng, nửa tháng sau, Thiếu Lâm sẽ không còn hạt gạo trong nồi, huynh liệu đó mà làm.
Sau khi nói xong, sắc mặt Nhất Không tỏ ra nhẹ nhõm, làm như chuyện này không quan trọng lắm.
Chính người đưa ra quyết định, tự chuốc lấy chuyện không may mà thôi.
Hội nghị tầng lớp cao cấp Thiếu Lâm ngắn ngủi giải tán không vui, bởi vì Nhất Không đưa ra vấn đề khiến cho Hoắc Nguyên Chân phải đau đầu nhức óc.
Tiền!
Đến lúc này, Hoắc Nguyên Chân có chút hối hận lúc trước không chịu tranh thủ quay trúng ngân lượng của Hệ Thống. Tối thiểu quay trúng vài hạng mục ngân lượng, trong tay cũng sẽ có tích lũy, cũng dễ ứng phó nguy cơ kinh tế trước mắt.
Hắn đã quên mất những bảo thạch đồ trang sức trân quý Hệ Thống quay trúng được cũng đã bị hắn mang đi tặng người, tặng cho những người hắn cảm thấy là đáng tặng.
Không thể nghĩ tới những bảo vật kia, nhưng Thiếu Lâm còn phải sống tiếp. Hắn thân là phương trượng, cũng không thể để tài chính Thiếu Lâm xảy ra vấn đề lại phải dựa vào thủ hạ giải quyết, chuyện hắn phải gánh vác vẫn không thể từ chối được.
Sau khi các đệ tử rời đi, Hoắc Nguyên Chân ở trong Phương Trượng viện cân nhắc chuyện này.
Cân nhắc tới cân nhắc lui, Hoắc Nguyên Chân phát hiện bây giờ đã là hơn Hai Mươi tháng Sáu.
Chỉ còn ba bốn ngày nữa là tới kỳ hạn quay thưởng tháng Sáu.
Quay thưởng không có gì ly kỳ, đến ngày sẽ quay được, nhưng Hoắc Nguyên Chân suy tính là một chuyện khác.
Hiện tại kiến trúc căn bản Thiếu Lâm hết thảy đều đầy đủ, duy nhất còn thiếu chính là Trưởng Lão viện, hơn nữa thời gian trước Hoắc Nguyên Chân bố trí lệnh bài xây dựng Phật Quang tháp xong, biết được Phật Quang tháp kia cũng không có phát ra ánh sáng vào buổi tối.
Hoắc Nguyên Chân cảm thấy kỳ quái, bèn điều tra Hệ Thống một phen mới hiểu rõ, thì ra muốn Phật Quang tháp sáng lên còn phải trải qua một lần khai quang.
Dĩ nhiên khai quang này cũng không cần quá nhiều pháp sự hạn chế gì cả, chỉ cần một ý niệm của Hoắc Nguyên Chân là có thể khai quang.
Nhưng từ đó Hoắc Nguyên Chân nảy sinh một ý nghĩ, phải chăng là nên lợi dụng cơ hội khai quang lần này, mở một cuộc miếu hội ở Thiếu Lâm tự?
Nhắc tới miếu hội quả thật là vô cùng náo nhiệt, là chuyện lớn, hơn nữa theo nhà Phật, buổi lễ, miếu hội khai quang một tự viện cũng là ngày hội lớn. Chẳng những tín đồ trong phạm vi trăm dặm xung quanh sẽ tụ tập về, hơn nữa còn vì địa vị giang hồ của Thiếu Lâm, suy đoán rất nhiều người giang hồ cũng sẽ tới dự.
Tới thì tới, nhưng Hoắc Nguyên Chân không muốn nhìn thấy bọn họ tới tay không. Dù sao tổ chức miếu hội cần chuẩn bị đồ rất nhiều, tối thiểu không thể thiếu thật nhiều cơm chay, còn có rất nhiều nhang đèn, còn phải chuẩn bị phòng riêng chiêu đãi khách nhân tôn quý.
Tỷ như những cao thủ giang hồ, chưởng môn trưởng lão các môn các phái, còn có những cao tăng cửa Phật đều phải cẩn thận chiếu cố hầu hạ, không phải là mắc nợ bọn họ, mà là lệ tiết căn bản của chủ nhân.
Những thứ này cũng phải tiêu tiền. Cho nên thu lấy một ít báo đáp cũng là phải đạo, dù sao hòa thượng cũng phải ăn cơm.
Nghĩ tới đây, Hoắc Nguyên Chân cũng cảm thấy không kìm lòng được, càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này rất có khả năng.
Tiền hương hoa của các tín đồ và quà tặng của nhân sĩ giang hồ, tính ra cũng không phải là một con số nhỏ, Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ thật lâu, rốt cục trong lòng hạ quyết tâm.
Muốn cử hành miếu hội khai quang, đầu tiên chính là phải chọn ngày lành tháng tốt.
Bây giờ là hạ tuần tháng Sáu, Hoắc Nguyên Chân tính toán thời gian một chút, cảm thấy ngày Mười Tám tháng Bảy này không tệ, vừa kịp thông báo cho khách nhân từ xa tới.
Sau khi suy nghĩ kỹ, Hoắc Nguyên Chân lại trao đổi với tăng lữ Thiếu Lâm một lần nữa, mọi người đều cảm thấy biện pháp này của Hoắc Nguyên Chân có thể được.
Ý của mọi người thống nhất, Hoắc Nguyên Chân liền bắt đầu phát võ lâm thiếp, thông báo các môn các phái trên giang hồ, Thiếu Lâm sắp cử hành miếu hội khai quang cho Phật Quang tháp, mời các bằng hữu trên giang hồ tới dự lễ.
Sau khi quyết định, chuyện cần bố trí cũng quá nhiều, an bài phòng khách chính là một công trình phức tạp.
Hôm nay Thiếu Lâm không giống với ngày xưa, danh tiếng Hoắc Nguyên Chân đã vang dội trên giang hồ, môn phái giang hồ thông thường đều nể mặt, ngoại trừ những địch nhân của Thiếu Lâm.
Đến lúc đó khách nhân đến đông đúc, an bài ai ở phòng nào cũng là vấn đề quan trọng, không thể để cho người ta bêu xấu, dù sao người giang hồ rất chú trọng vấn đề thể diện.
Đối với công trình như vậy, Hoắc Nguyên Chân không nhúng tay làm, dù sao hiện tại các đệ tử Thiếu Lâm ra giang hồ rất nhiều, những chuyện này giao cho bọn họ an bài.
Phương trượng làm cái gì? Đó là người chưởng đà thống lãnh toàn cục, là chỉ huy phụ trách tổng thể, không phải là sự vụ cụ thể, bằng không cần bí thư... À, cần đồ đệ để làm gì.
Hoắc Nguyên Chân nghĩ như vậy, cho nên yên lòng bố trí.
Nhưng có một việc hắn không tránh được, chính là tiền vốn đầu tư ban đầu, cũng cần phải có vàng thật bạc trắng.
Bố trí chùa miếu, chọn mua vật phẩm, cấp lộ phí cho những đệ tử lên đường đưa tin... Những chuyện này đều cần tiền.
Còn lại hơn một ngàn sáu trăm lượng nghe qua tựa hồ không ít, nhưng không đủ đâu vào đâu.
Trái bóng này lại bị đá trở về chân Hoắc Nguyên Chấn, bất đắc dĩ, phương trượng không thể làm gì khác hơn là lên tiếng với Ninh Uyển Quân vốn đã về Thiếu Lâm trước hắn một thời gian.
Ninh Uyển Quân và La Thái Y cùng đến đây đã được vài ngày, Nhất Đăng an bài cho các nàng ở hậu sơn, là chỗ mà trước đây nàng và La Thái Y đã từng ở.
Sau khi trở về, Hoắc Nguyên Chân cảm thấy có chút áy náy trong lòng đối với Ninh Uyển Quân, tạm thời không có ý đi gặp nàng. Nhưng bây giờ không được, sớm muộn cũng phải gặp, hơn nữa lúc này Ninh Uyển Quân cũng cần hắn ở bên cạnh bồi tiếp nàng.
Nửa đêm lặng lẽ leo tường ra, Hoắc Nguyên Chân cũng không biết tại sao mình muốn làm như vậy, tóm lại là có vẻ giống như trộm cắp, lặng lẽ ra hậu sơn.
Dưới đêm trăng, phía sau núi yên tĩnh, Hoắc Nguyên Chân đi tới bên ngoài chỗ các nàng, do dự một hồi, rốt cục lại không dám gõ cửa.
Bên trong gian phòng này chở ước mơ, chở hết thảy hy vọng của hai nữ tử. Mạc Thiên Tà đã đoạn tuyệt quan hệ cùng Ninh Uyển Quân, vì Tiên Thiên viên mãn của lão.
Ninh Uyển Quân là một nữ tử đáng thương, nàng vì mình xích mích cùng phụ thân, mặc dù ở phương diện khác có chút bất hiếu, nhưng Hoắc Nguyên Chân không thể nghĩ như vậy. Bởi vì cho dù hắn đứng ở góc độ khách quan cũng biết Ninh Uyển Quân không có sai, kẻ sai chính là mình.
Là tại mình đánh cắp trái tim người ta, cho nên mới làm cho Ninh Uyển Quân tới nông nỗi như hôm nay.
Phải mở miệng như thế nào cùng Ninh Uyển Quân đây?
Trong lúc Hoắc Nguyên Chân còn đang do dự, cửa phòng chợt nhẹ nhàng đẩy ra.
Ninh Uyển Quân một thân áo trắng đang đứng ở cửa phòng, hai tay nắm chặt trước bụng, đôi mắt đẹp nhìn chăm chú vào Hoắc Nguyên Chân, vẻ mặt có hơi u oán.
- Uyển Quân, nàng gầy quá...
Hoắc Nguyên Chân lên tiếng nói, thanh âm từ trong cổ họng thốt ra có hơi khàn khàn khó nghe, hắn thấy Ninh Uyển Quân tiều tụy như vậy, trong lòng không khỏi hơi đau đớn.
- Tại sao không đi vào?
Ninh Uyển Quân u oán hỏi, trong lòng có chút khổ sở, dù sao lựa chọn của nàng nhìn qua có vẻ hoang đường. Một hòa thượng có thể mang lại hạnh phúc cả đời cho nàng sao?
Hoắc Nguyên Chân nháy mắt một cái:
- Nửa đêm tiến vào chỗ ở nữ tử, không phải là hành vi của người quân tử.
Hắn lấy một cái cớ vô cùng chắc chắn, dường như từ trước tới nay chưa từng làm qua chuyện như vậy.
- Vậy là người muốn làm quân tử sao?
Mắt to Ninh Uyển Quân hơi nheo lại một chút, khóe miệng có nét vui vẻ không dễ phát giác, hòa thượng này làm việc rất kỳ quái, có lúc gan rất lớn, có lúc có vẻ không đáng tin cậy. Hiện tại hắn lấy cớ như vậy là có ý đồ gì?
- Không, không làm quân tử, duy chỉ có quân tử với tiểu nhân là khó dưỡng, ta sẽ không làm...
Miệng Hoắc Nguyên Chân nói nhảm một tràng, đã đến nước này, hắn cũng không thể giả vờ được nữa, vội vàng cất bước tiến vào phòng Ninh Uyển Quân.
Đi vào bên trong có hai gian phòng Hoắc Nguyên Chân biết Ninh Uyển Quân cùng La Thái Y cùng nhau ở tại Đông phòng, nhưng lúc này hắn cũng không tới phía Đông, mà là đi thẳng tới Tây phòng.
- Tại sao tới bên này?
Ninh Uyển Quân đi theo Hoắc Nguyên Chân vào phòng, có chút kỳ quái hỏi.
- Không có gì, chẳng qua là ta lo lắng Thái Y cô nương ngủ, sợ chúng ta nói chuyện sẽ đánh thức nàng.
Sau khi Hoắc Nguyên Chân vào nhà liền bình tĩnh lại, lo lắng vừa rồi đã gác qua sau đầu, nhìn Ninh Uyển Quân tươi cười, tâm trạng có vẻ khác thường.
Ninh Uyển Quân cũng chậm rãi ngồi bên cạnh Hoắc Nguyên Chân, đôi chân thon dài khép lại, hai tay đặt trên đùi, dáng người ưỡn thẳng, trong lúc vô tình liền hiện ra nề nếp và thói quen của tiểu thư quyền quý.
Mái tóc đen đã buộc vào buổi tối hiện tại cũng được xõa ra, chảy thẳng xuống vai theo động tác khẽ cúi đầu của nàng. Dưới ánh đèn dầu vàng vọt, làn da nàng trắng trẻo như ngọc.
Ngón tay nhẹ nhàng vén tóc lên tai, Ninh Uyển Quân ngước mắt nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái:
- Ngươi nhìn người ta chằm chằm làm gì vậy?
Hoắc Nguyên Chân ngẩn người một chút, nuốt xuống một hớp nước miếng, nói với Ninh Uyển Quân:
- Uyển Quân, giữa nàng và phụ thân nàng...
- Đừng nói chuyện này được không?
Ninh Uyển Quân có vẻ không muốn nói tới chuyện này. Không phải là vì mình, nàng không muốn Hoắc Nguyên Chân bởi vì chuyện của nàng mà phải băn khoăn lo lắng, mà chuyện này cũng không phải là nàng có thể quyết định được.
- Sau này nàng còn trở về Thiên Sơn hay không?
- Ngươi còn muốn ta trở về không?
Ninh Uyển Quân lần hỏi ngược một câu.
- Nếu muốn ta nói, nàng cũng không cần trở về nữa, cứ ở lại Thiếu Lâm đi.
Ninh Uyển Quân gật đầu sau đó lại lắc đầu, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Nhưng cũng không thể vĩnh viễn ở lại chỗ này, đó cũng không phải là kế hoạch lâu dài.
Hoắc Nguyên Chân hiểu ý Ninh Uyển Quân, mình là hòa thượng, thích Ninh Uyển Quân cũng là thật, nhưng cũng không thể dễ dàng đưa ra cam kết như vậy.
Vốn Hoắc Nguyên Chân muốn sau khi mình hoàn tục sẽ cưới Ninh Uyển Quân, nhưng sau khi nghe lời Thiên Cơ lão nhân nói, hắn vẫn có hơi lo lắng trong lòng.
Vạn nhất trong vòng một năm mình đi gặp Phật tổ, như vậy sẽ phụ Ninh Uyển Quân.
Làm như vô ý đổi chủ đề, Hoắc Nguyên Chân nói với Ninh Uyển Quân:
- Uyển Quân, nàng tới Thiếu Lâm thiếu cái gì cứ việc nói, ta sẽ tìm đủ cho nàng.
Ninh Uyển Quân khẽ lắc đầu:
- Ta không thiếu cái gì, qua nhiều năm như vậy cũng có một ít tích góp, vốn là, tính toán... Hiện tại ta cũng đã mang đến.
Hoắc Nguyên Chân nghe hiểu ẩn ý trong lời Ninh Uyển Quân, thì ra hiện tại nàng cũng đã mang theo của hồi môn bên người.
Trong lời Ninh Uyển Quân đã lộ ra ẩn ý, chính là nàng tới nơi này, thật ra cuối cùng là chuẩn bị gả cho Hoắc Nguyên Chân.
Thấy Hoắc Nguyên Chân nhìn mình chằm chằm, Ninh Uyển Quân có cảm giác bị hắn nhìn thấu suy nghĩ, lập tức sắc mặt đỏ ửng, cúi đầu không nói.
Hoắc Nguyên Chân càng nhìn càng cảm thấy Ninh Uyển Quân vô cùng xinh đẹp, mặc dù Lý Thanh Hoa cùng bọn An Như Huyễn cũng rất dễ nhìn, nhưng bọn họ không có dáng vẻ phong tình của thiếu nữ. Khí tức quyến rũ nhàn nhạt đầu mày cuối mắt như Ninh Uyển Quân không thể làm giả được, cũng không phải là ai ai cũng có.
- Uyển Quân, nàng thật đẹp.
Ninh Uyển Quân khẽ ư ư trong mũi, lúc này mặt nàng đỏ như gấc.
- Uyển Quân, ta thích nàng.
Hoắc Nguyên Chân không phải là lần đầu tiên nói lời như vậy, Ninh Uyển Quân càng thêm xấu hổ, đầu cúi thấp đến ngực, trong mũi lại ừm một tiếng.
- Uyển Quân, cho ta mượn của hồi môn của nàng đi.
- Cái gì?
Ninh Uyển Quân kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn hòa thượng lộ vẻ hết sức thâm tình trước mặt.
Hoắc Nguyên Chân làm việc luôn luôn có phân tấc, cũng vô cùng hiểu biết đối với người chung quanh.
Hắn dám đến tìm Ninh Uyển Quân vẫn có nắm chắc rất lớn, bởi vì Ninh Uyển Quân là nữ tử ôn nhu nhất, hiểu ý người khác nhất trong tất cả nữ tử mà hắn biết.
Nàng vì hắn, ngay cả thân phận Thánh Nữ Ma giáo cũng bỏ qua, ngay cả thân nhân cũng bỏ qua, còn quan tâm chút tiền tài sao?
Chỉ bất quá Hoắc Nguyên Chân cảm giác da mặt của mình còn chưa đủ dày, chưa tu luyện tới nơi tới chốn mà thôi.
Ninh Uyển Quân nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân, trên mặt không còn đỏ ứng như trước, hỏi dò:
- Chẳng lẽ hiện tại người rất thiếu tiền sao?
- Không phải là ta thiếu tiền, là Thiếu Lâm tự thiếu tiền, muốn làm miếu hội, khai triển không nổi công việc chuẩn bị bước đầu. Cũng không biết lúc ta không ở nhà, những hòa thượng này kinh doanh tổ chức thế nào?
Hoắc Nguyên Chân hết sức không có nghĩa khí đẩy trách nhiệm Thiếu Lâm thiếu tiền sang những người khác, làm như kẻ làm phương trượng là hắn không có trách nhiệm gì vậy.
Ninh Uyển Quân che miệng cười khẽ, mi mắt cong cong, khiến cho người ta nhìn thấy phải mê mẩn:
- Ngươi là phương trượng, còn trách đệ tử của ngươi không thể kiếm tiền sao?
Chuyện đến nước này, Hoắc Nguyên Chân cũng bất chấp, dứt khoát nằm lăn ra giường, ngửa mặt nhìn nóc phòng:
- Uyển Quân, nàng không biết chỗ khó xử của ta, ta cũng là có nỗi khổ.