Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Có thể nhìn ra nam tử này lúc còn trẻ rất anh tuấn, cho dù là hiện tại cũng còn hết sức phong độ, anh tuấn không kém gì Hoắc Nguyên Chân.
Nữ tử không có ngẩng đầu nhìn y, chẳng qua là rút hai chân lên giường, để lộ ra chân ngọc tinh xảo.
Trên mắt cá chân trắng nõn của nàng có buộc một sợi tơ màu sắc rực rỡ.
Ánh mắt nam tử kia không nhịn được dừng lại trên người nàng chốc lát, sau đó mới chậm rãi ngồi xuống.
Y biết nàng đã rất lâu, nhưng mỗi một lần gặp nàng, ánh mắt luôn không nhịn được dừng lại trên người nàng, đây là chuyện không cách nào thay đổi.
- Ta thấy ở trong thành có một ít môn phái động thân đi Trung Nguyên.
Nữ tử không có lên tiếng, giơ tay lên vén một sợi tóc lẻ loi ra sau tai, hai tay mân mê mái tóc dài của mình, lộ vẻ hết sức uể oải nhàm chán.
Nam tử không để ý chút nào, tiếp tục nói:
- Thiếu Lâm sắp cử hành miếu hội, nhưng theo ta thấy, nhất định là bọn Mạc Thiên Tà không nhịn được sẽ đi, Thiếu Lâm cũng không phải dễ đối phó. Cứ như vậy, bọn Mạc Thiên Tà sẽ vùi thân vào Thiếu Lâm, cũng không còn tinh lực để ý tới chuyện của chúng ta nữa, có lẽ thời gian nhật thực sẽ tới sớm hơn một chút.
Nghe thấy nam tử nói đến tên Mạc Thiên Tà, động tác nữ tử dừng lại một chút, sau đó lại nhẹ nhàng vuốt tóc, dường như muốn đếm rõ ràng làn tóc trong tay mình có bao nhiêu sợi.
Động tác hơi dừng lại này của nàng cũng đã lọt vào mắt nam tử.
Y mỉm cười nói:
- Ta biết trong lòng nàng vẫn còn có chút không bỏ được, nhưng chuyện này đã không có biện pháp nào khác, chúng ta đã làm tới bước này, bất kể thế nào cũng không thể dừng lại.
Nữ tử đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi đồng tử đen nhánh lóe ra điểm điểm tinh quang, nhìn chằm chằm nam tử trước mắt, rốt cục lên tiếng nói:
- Chuyện chúng ta làm là đúng sao?
Thanh âm nàng mềm mại dịu dàng, khiến cho người ta như muốn đắm chìm trong đó.
Nam tử cũng ngẩn người một chút, không tự chủ được nuốt nước bọt đánh ục, gật đầu nói:
- Không sai, chỉ có phá tan thủ đoạn lũng đoạn của mấy lão già kia, chúng ta mới có ngày nổi danh, nơi nào có chèn ép, nơi đó sẽ có phản kháng, chúng ta làm không sai.
- Nhưng...
Nữ tử tựa hồ có chút do dự.
- Nàng ngàn vạn lần không nên tự trách, bởi vì nàng phải hiểu chúng ta không cách nào chống lại mấy lão già kia, chuyện này cuối cùng vẫn cần có lão ta ra mặt mới được, chỉ có như vậy chúng ta mới có chút cơ hội. Nàng cũng biết nhất định là lão đã có tiến bộ rất nhiều, bởi vì lão không có thời gian làm bất cứ chuyện gì, chỉ có tu luyện, chỉ có một mực tu luyện, lão mới có thể cảm giác được hy vọng, mới sẽ không vì tịch mịch mà chết.
- Nhưng ta cũng không muốn gặp lại lão.
Nữ tử cúi đầu, thanh âm không lớn, tựa hồ nói như vậy cũng không phải là hợp tình hợp lý lắm.
Nam tử khẽ cau mày:
- Nàng nói lời gì vậy? Chuyện này liên quan đến tương lai, liên quan đến hết thảy, không thể bị tình cảm cá nhân của nàng thao túng, chẳng lẽ đã nhiều năm như vậy, nàng còn không nhìn ra sao?
Đôi môi đỏ mọng của nữ tử hơi hé ra một chút, có vẻ do dự nói:
- Ta không biết bao nhiêu năm qua ta đã làm gì, kể cả việc hiện tại đang làm.
- Vì sao vậy, không phải là bây giờ chúng ta...
- Ngươi không hiểu ý của ta, ta muốn nói thật ra thì trong mắt ta, việc ta làm bây giờ cũng bất quá là có thể có có thể không, như vậy vừa ích kỷ, lại vừa đáng chán.
Ánh mắt nam tử lướt qua trên thân thể hoàn mỹ một lượt, thanh âm có vẻ run rẩy:
- Vì sao nàng lại nói như vậy, bao nhiêu năm qua, chính là niềm tin này đã giúp chúng ta chịu đựng, hoàn thành đại nghiệp này, kết thúc số phận bi thảm của chúng ta, chúng ta không thể khuất phục số phận!
- Đó là số phận của ngươi, không phải là số phận của ta.
Thanh âm nhàn nhạt của nữ tử giống như sét giữa trời quang, khiến cho nam tử có chút kích động á khẩu nghẹn lời, ngơ ngác thì người ra đó.
- Nàng... Nàng nói gì? Chẳng lẽ nàng không muốn thoát khỏi vận mạng này trói buộc hay sao?
Nữ tử lại cúi đầu, ngón tay cuộn vòng quanh đuôi tóc:
- Nếu là đời người có ý nghĩa lại đặc sắc, như vậy cho dù chỉ sống một ngày cũng không sao. Nếu người sống trên đời cũng không biết mục đích sống của mình, trăm năm cũng chỉ là uổng phí. Sống thêm một ngày cũng bất quá là thêm một phần tịch mịch mà thôi.
- Không, nàng không thể nghĩ như vậy!
Nam tử có vẻ kích động, không tự chủ đứng lên, nói với nữ tử:
- Tính tình của nàng vốn là như vậy, lúc tốt lúc xấu, một thời gian trước nàng còn có biểu hiện rất nhiệt tình, vì sao gần đây lại như vậy? Chuyện này quan trọng, nàng ngàn vạn lần không thể nửa đường hủy bỏ, ta tuyệt đối sẽ không cho phép.
Nữ tử không nhìn y, xoay đầu sang bên để lộ gò má hoàn mỹ, đường nét ưu nhã, cho dù là nam tử đang nổi giận cũng không nhịn được tham lam quan sát.
- Ta đã đáp ứng hoàn thành chuyện này, nhất định sẽ làm xong, ngươi không cần phải lo lắng.
Trấn an nam tử xong, sau đó nữ tử lại do dự nói:
- Bất quá ta chỉ là không biết mình đang làm gì mà thôi.
Thanh âm êm dịu vang vọng bên tai, nam tử có hơi hiểu ý của nàng.
- Nàng quá tịch mịch, ta sớm nên nghĩ tới, tựa hồ từ trước tới nay nàng cũng chưa từng vui vẻ chân chính.
Trong giọng nam tử có vẻ tiếc nuối, có vẻ đau lòng.
Ngẩng đầu nhìn nữ tử tuyệt sắc trước mắt, nam tử nhẹ giọng nói:
- Nàng nhớ tới bọn chúng sao? Hay là nàng đi tìm bọn chúng đi, dù sao chúng cũng là người thân cận nhất với nàng.
Nữ tử gật đầu lại khẽ lắc đầu:
- Có một chút, nhưng cũng chỉ là một chút, ta cũng không muốn gặp lại bọn chúng nữa, nhất là dưới tình huống này.
- Tất cả cũng tại ta, đã gây ra nông nỗi này.
Nam tử tự trách một câu, lại thở dài nói:
- Lúc trước nàng cũng là bởi vì quá mức tịch mịch mới thu nhận bọn chúng, nhưng sau đó lại phát hiện cho dù là thu nhận chúng cũng không thể hóa giải tịch mịch của mình, cho nên nàng mới rời khỏi chúng.
Giọng điệu trong lúc không hay không biết lộ ra vẻ dịu dàng, nam tử nói:
- Thật ra thì nàng biết không, hy vọng lớn nhất của ta hiện tại ngoại trừ phải hoàn thành chuyện này ra, chính là muốn biết rốt cục nàng muốn cái gì. Nàng muốn gì vậy? Chỉ cần có thể làm cho nàng không còn tịch mịch nữa, làm cho nàng vui vẻ một chút, ta nhất định sẽ thỏa mãn nàng.
Nữ tử khẽ lắc đầu:
- Ta cũng không biết ta muốn cái gì, cho tới bây giờ cũng không biết rõ ràng.
Nhìn mái tóc xanh khẽ lay động, nhìn gương mặt xinh đẹp hoàn mỹ, nam tử nghe như tim mình đau nhói.
Hít sâu một hơi thật dài, nam tử mới nói:
- Hay là như vậy, trong thời gian này cũng không có đại sự gì, bên này có ta coi sóc là đủ rồi, nàng đi ra ngoài giải sầu đi. Có thể đi như vậy sẽ tìm được chuyện gì thú vị, có thể cảm thấy vui vẻ hơn cũng không chừng.
- Đi ra ngoài một chuyến ư?
Nữ tử nhẹ nhàng ngẩng đầu, mắt to chớp chớp vài cái, hàng mi dài chớp động trông càng xinh đẹp.