Phương Trượng

chương 586: nhất thiên hạ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Sơn Lão Ma

- Đi một chút đi, Thiếu Lâm tự sắp cử hành đại lễ khai quang, có miếu hội, nàng có thể đi xem thử, nghe nói nơi đó hết sức thần kỳ.

Nam tử mỉm cười gật đầu, nhìn nữ tử trước mắt này quen biết nhiều năm, nhưng cho tới bây giờ không ai có thể đi vào thế giới nội tâm của nàng, chỉ cảm thấy nữ tử này không nên xuất hiện ở nhân gian, ở thế giới này, nàng nhất định tịch mịch, tịch mịch như tuyết.

Nam tử chậm rãi đẩy cửa phòng nữ tử ra, sau đó nhẹ nhàng đóng lại, một mình đi ra ngoài.

Ánh trăng chiếu rọi ánh vàng mờ mờ trên mặt đất, nam tử ngẩng đầu lên, chậm rãi thở ra một hơi.

Sống chung một chỗ với nàng, cho dù là y cũng có áp lực rất lớn.

Nhưng y bằng lòng như vậy, có thể thường thấy mặt nàng, y sẽ cảm thấy vô cùng thỏa mãn, những năm qua đều là như vậy.

Bất quá việc mà y làm hiện tại khiến cho trong lòng y cảm thấy không nắm chắc.

Ngọn núi cao ngoài xa kia chính là chỗ y mơ ước, nhiều năm xây dựng cùng tâm huyết đều tập trung ở nơi đó.

Một khi đến ngày thành công, chính là ngày làm cho thế giới này chấn động.

Nhưng thành công cũng kèm theo nguy hiểm nhất định, chỉ bất quá y có lý do không thể không làm.

Trong mắt chợt lóe tinh quang, y thấy một người hầu từ xa chạy tới.

- Hốt hoảng như vậy làm gì?

- Đại nhân, dường như bên kia có chút vấn đề, hay là ngài tới xem thử đi.

Nghe nói chuyện này, trung niên cũng có hơi lo lắng, gật đầu một cái:

- Ta sẽ lập tức qua đó, nhớ, không có mệnh lệnh của ta, không cho phép bất cứ kẻ nào tới nơi này quấy rầy nàng.

- Thuộc hạ đã hiểu.

Quay đầu lại liếc mắt nhìn ánh đèn trong phòng, trung niên thở dài một tiếng, theo người hầu rời đi.

Sau khi nam tử đi xa, nữ tử mới chậm rãi ngẩng đầu, nhẹ nhàng lên tiếng nói:

- Lòng con đã loạn.

Thanh âm của nàng không lớn, nếu như cách nàng ngoài mười thước thậm chí không nghe thấy nàng đang nói cái gì, bên trong phòng này yên tĩnh, cũng không biết đang nói cho ai nghe.

Ánh nến chập chờn, làm cho ánh sáng trong phòng chớp động theo. Mấy phút sau mới có một tiếng thở dài khe khẽ vang lên:

- Sư phụ.

Đó cũng là một giọng nữ nhu hòa, chẳng qua là không biết từ chỗ nào truyền tới.

- Nếu con muốn đi Thiếu Lâm, hãy đi ngay đi.

Nữ tử cúi đầu lần nữa, dường như đang nói chuyện mà mình không muốn làm.

Thanh âm kia lại vang lên:

- Sư phụ, con muốn đi, nhưng con không thể.

- Vì sao vậy?

Nữ tử tuyệt sắc nhẹ nhàng hỏi, dường như nói nhiều hơn lúc nãy ở chung với nam tử kia.

- Nếu như hiện tại con rời đi, như vậy sẽ thất bại trong gang tấc, bây giờ con còn không phải là đối thủ của Đại sư tỷ, công phu chưa luyện xong, con sẽ không đi ra ngoài.

- Nhưng tâm cảnh của con đã có biến hóa, sau khi nghe thấy Thiếu Lâm, lòng con liền rối loạn, ta có thể cảm giác được.

Nơi xa thanh âm nữ từ sâu kín truyền tới:

- Con nhớ hắn, nhưng bây giờ không thể đi gặp hắn.

- Sợ mang phiền phức đến cho hắn sao?

- Đúng vậy, trước khi không có nắm chắc đối phó Đại sư tỷ, con cũng không thể đi gặp hắn, nhưng trong lòng con thật là khó chịu.

Thanh âm dần dần cắt đứt, không có nói tiếp.

Lúc này nữ tử ngẩng đầu lên, nàng cảm nhận được đồ đệ mình biến hóa, biến hóa như thế làm cho nàng có hơi không thích ứng.

Thì ra người ta cũng có thể thay đổi rất lớn, nhưng vì sao cho tới bây giờ mình cũng không cảm thấy có cái gì thay đổi? Từ vừa mới bắt đầu đến bây giờ vẫn không có gì thay đổi, không có chuyện gì có thể nhiều loạn tim của mình, không có chuyện gì có thể làm cho tâm trạng của mình có chút gì dao động.

Nàng không hiểu lòng của đệ tử, không hiểu thế giới bọn họ, giống như bọn họ cũng không thể hiểu được nàng.

Là tịch mịch sao?

Bóng đêm chậm rãi chảy xuôi, ánh trăng như nước rơi vào bên trong phòng, giữa đường bị chấn song cửa sổ phân chia thành vô số mảnh vụn, chiếu xuống vỡ tan tành.

Nữ tử đưa ra bàn tay mảnh mai của mình, muốn nắm lấy một luồng ánh trăng, nhưng chỉ tạo ra cái bóng trên mặt đất.

- Có lẽ cũng nên đi ra ngoài một chuyến...

- ------------------------------------------

Hiện tại Thiếu Lâm đã là đệ nhất đại phái địa khu Trung Nguyên, nhất là lực ảnh hưởng ở tỉnh Hà Nam đã đạt đến một độ cao cực cao.

Những văn tăng Thiếu Lâm đi lại trong các làng thôn thành trấn đã sinh ra tác dụng cực lớn. Trên phương diện phát triển tín đồ, võ tăng không thể nào so sánh với lực lượng của văn tăng, mà một khi điều động tín đồ cuồng nhiệt là có thể bộc phát ra lực lượng cực lớn.

Hoắc Nguyên Chân không có dã tâm xưng bá, nếu không bất cứ lúc nào hắn cũng có thể lôi kéo một đội cảm tử với quy mô kinh khủng.

Hơn nữa ở chung quanh núi Thiếu Thất này, nếu như có người dám bất kính với đối với nhà Phật, dám bất kính đối với Thiếu Lâm, dám bất kính đối với phương trượng Nhất Giới, tuyệt đối là ngu xuẩn nhất.

Thiếu Lâm sắp cử hành miếu hội, Lục Dã trấn dưới chân núi lập tức thành địa phương tập trung nhân sĩ giang hồ.

Trong khoảng thời gian này, phương trượng Thiếu Lâm trên giang hồ cơ hồ có thể coi như là không ai không biết. Nhất là một thời gian trước đánh một trận trên đỉnh tuyết sơn Thiên Sơn, hơn một ngàn nhân sĩ giang hồ dưới sự hướng dẫn của cao thủ tuyệt đỉnh Động Huyền Tử đồng loạt ra tay, kết quả vẫn bị Nhất Giới đánh bại, chuyện này đã truyền khắp giang hồ như gió.

Có chiến tích huy hoàng bực này, phương trượng Thiếu Lâm đã có thể thành một đại tông sư.

Người có tên, cây có bóng, uy danh bực này đã đủ để chấn nhiếp những hạng người muốn làm loạn, khiến cho bọn họ không dám bén mảng tới phạm vi núi Thiếu Thất.

Trong khách sạn Thiền Lâm ở Lục Dã trấn hiện tại khách khứa ngồi chật ních, bởi vì Thiếu Lâm tự còn đang bố trí miếu hội, mặc dù bình thời cũng tiếp đãi tân khách, nhưng cũng sẽ không giữ khách ở lại trong chùa.

Cho dù giữ lại, tất cả đều là chưởng môn trưởng lão, đều là võ lâm danh túc vô cùng có thân phận địa vị, những môn hạ đệ tử là không có đãi ngộ này, cho nên đa số người vẫn phải tự mình tìm kiếm chỗ ở.

Chưởng quỹ, tiểu nhị khách sạn Thiền Lâm đều là tín đồ Phật giáo tương đối thành kính, thậm chí bọn họ là khách sạn duy nhất không bán rượu thịt trong Lục Dã trấn.

Những khách sạn khác là không có những cố kỵ này, chỉ cần kiếm tiền là tốt rồi.

Thông thường mà nói, khách sạn không bán rượu thịt sẽ không cách nào sinh tồn, nhưng bởi vì tín đồ Lục Dã trấn này quá nhiều, cho dù không rượu thịt cũng sẽ có rất nhiều tín đồ của Phật tới nơi này dùng cơm chay, cho nên làm ăn cũng không tệ lắm.

Nhưng hôm nay lại khác, những người giang hồ cơ hồ kia cũng là uống rượu chén lớn, ăn thịt miếng lớn, ở khách sạn Thiền Lâm này không khỏi cũng có chút phiền phức.

Trải qua chưởng quỹ cùng điếm tiểu nhị giải thích, rất nhiều người vẫn có thể tiếp nhận cách làm của bọn họ, dù sao muốn ăn thịt uống rượu còn có thể đi những khách sạn khác.

Ngược lại là những khách nhận bình thời tới dùng cơm, bởi vì hôm nay người giang hồ tới nhiều, cho nên không tới.

Tình huống như vậy khiến cho hôm nay trong khách sạn Thiền Lâm, người dùng cơm ít đi rất nhiều.

Hơn nữa những người dùng cơm này là ở trong phòng, có rất ít người ra ngoài.

Hiện tại bên trong đại sảnh dang có rất nhiều người ở không đúng chỗ.

Một đám người giang hồ mặc áo xanh ngồi ở giữa đại sảnh, đang ở đó tán chuyện sôi nổi với nhau.

Thậm chí trên bàn bọn họ còn có bình rượu, phát ra mùi rượu nồng nặc, một số tín đồ thành kính xung quanh rối rít tránh né.

Nhưng những người này cũng không để ý chút nào, bình rượu chính là bọn họ mang đến, hơn nữa ai nấy đều bày đao kiếm trên bàn. Cho dù là người xung quanh tức giận, nhưng đa số người là giận mà không dám nói gì, hoặc là dứt khoát lựa chọn rời đi, không thèm nhìn cảnh tượng chướng mắt này.

- Sư huynh, ngày mai mới bắt đầu miếu hội, phải chăng là chúng ta tới sớm?

Một người trẻ tuổi hỏi thăm người bên cạnh lớn tuổi hơn một chút.

- Sớm cái gì, sư phụ cũng đã lên Thiếu Lâm tự, nếu là chủ ý của lão nhân gia, chúng ta cứ chờ ở chỗ này là được.

- Ôi, như vậy quả thật là nhàm chán, ngày mai là Thất Tịch, đệ tới còn đây có việc phải làm...

- Được rồi, ta còn không biết mục đích của đệ sao, rõ ràng là muốn tìm Tiểu Lan nhi của đệ chứ gì. Nói cho đệ biết, cho dù đệ có lòng làm như vậy cũng phải chờ tới khi miếu hội Thiếu Lâm kết thúc, khoảng thời gian này sư phụ không cho phép chúng ta đi loạn khắp nơi.

Những người này nhàm chán nâng chén rượu lên nốc một hớp, ánh mắt thị uy quét nhìn đại sảnh một vòng, thấy không ai dám nhìn thẳng vào mắt bọn họ, người nói chuyện đầu tiên mới đắc ý nói:

- Sư huynh, kể chuyện cho chúng ta nghe đi, không phải là sư phụ đã kể cho huynh nghe rất nhiều chuyện trên giang hồ rồi sao?

Vị sư huynh kia thấy tất cả mọi người nhìn chăm chú vào mình, cũng có vẻ đắc

- Muốn nghe chuyện gì, liên quan tới nam nhân hay là liên quan tới nữ nhân?

Đám sư đệ y nhao nhao kêu lên:

- Nghe chuyện nam nhân và nữ nhân ở cùng một chỗ.

Sau khi nói xong, những người này cất tiếng cười bỉ ổi, người chung quanh nghe câu mày một trận. Uống rượu trong khách sạn ở chân núi Thiếu Thất, còn muốn kể chuyện tục tĩu, những người này cũng quá càn rỡ.

- Được rồi, sư huynh sẽ kể cho các đệ nghe chuyện về nam nhân lợi hại nhất cùng nữ nhân xinh đẹp nhất thiên hạ.

Vị sư huynh này nhìn qua tuổi tác không lớn, rất thích tán gẫu, hơn nữa tựa hồ vô cùng thích phô trương. Đầu tiên là uống một hớp rượu, nhìn xung quanh một lượt không nói nửa lời, cố ý làm cho người xung quanh tò mò.

- Sư huynh, huynh kể là chuyện bây giờ hay là chuyện trước kia?

- Đương nhiên là trước kia.

- Vậy chúng ta biết, nam nhân lợi hại nhất chính là Bạch Phát Huyết Ma Đinh Bất Nhị.

- Không sai, Đinh Bất Nhị tung hoành vô địch, một mình đánh chết mười đại cao thủ thiên hạ, nói là đệ nhất nhân từ cổ chí kim cũng không quá đáng, hôm nay ta sẽ kể chuyện liên quan tới y.

Vừa nghe sắp kể chuyện Đinh Bất Nhị, rất nhiều người trong khách sạn cũng không đi, ai nấy đều vểnh tại lên nghe.

Dù sao Đinh Bất Nhị coi như là một đoạn truyền kỳ trên giang hồ, chuyện liên quan tới y thủy chung vẫn được mọi người nhắc tới không ngừng.

Sư đệ của y tiếp tục đặt câu hỏi:

- Sư huynh, mọi người đều biết Đinh Bất Nhị là người lợi hại nhất thiên hạ, nhưng huynh nói nữ nhân xinh đẹp nhất thiên hạ là ai?

Sư huynh tựa hồ rất hưởng thụ cảm giác được người nhìn chăm chú, rất hưởng thụ cảm giác người khác lắng nghe, lại úp úp mở mở một hồi mới chịu nói:

- Các ngươi chỉ biết một mà không biết hai, tự cổ anh hùng nan quá mỹ nhân quan, cho dù là Đinh Bất Nhị lợi hại hơn nữa, y cũng chỉ là một nam nhân, chỉ cần là nam nhân, cũng không có ai không thích nữ nhân. Đinh Bất Nhị cũng giống như vậy, chỉ bất quá Đinh Bất Nhị này còn là một kẻ si tình đến cực độ.

- Ủa, có chuyện như vậy nữa sao, hẳn người như Đinh Bất Nhị nhất định là thích nữ nhân xinh đẹp nhất thiên hạ phải không?

- Không sai, xem các ngươi kiến thức nông cạn như vậy, hôm nay sư huynh sẽ cho các đệ biết, nữ nhân mà Đinh Bất Nhị thích là ai.

Y còn chưa nói hết lời, trong góc khách sạn, một bóng người gầy gò một thân áo bào trắng rộng thùng thình, đầu đội đấu lạp, đũa đang gắp thức ăn đột nhiên dừng lại một chút.

Lục Dã trấn hôm nay náo nhiệt khó có thể tưởng tượng, những người đến từ giang hồ kia cũng là rồng rắn lẫn lộn, loại người gì cũng có, các loại các dạng tin tức xuất hiện nhiều không kể xiết.

Nhưng hấp dẫn người ta chú ý nhất, vẫn là những nhân vật truyền kỳ cùng giang hồ đại sự.

Gần đây giang hồ đại sự chính là một ít động tĩnh Thiếu Lâm cùng Tây Vực, nhưng ở dưới chân núi Thiếu Thất, người chân chính đàm luận Thiếu Lâm cũng không nhiều.

Mà trong số nhân vật truyền kỳ, Đinh Bất Nhị quả thật không thẹn xếp vào hạng nhất.

Mọi người đều biết Đinh Bất Nhị, nhưng chuyện liên quan tới Đinh Bất Nhị thật sự không có mấy người rõ ràng, nghe thấy sư huynh kia nhắc tới trước mặt mọi người, rất nhiều người đều hứng thú, vểnh tại lên nghe.

Thấy bên trong khách sạn không có những thanh âm khác, sư huynh kia càng đắc ý hơn nữa.

- Chuyện này chính là bí văn trên chốn giang hồ, số người biết được thật sự không có mấy người, sư phụ cũng là nghe tổ sư gia kể. Nếu không phải là người thừa kế môn phái, sẽ không được nghe những chuyện này, hơn nữa còn phải được sư phụ thích, nếu không...

Tiểu tử này nói đôi câu bắt đầu phô trương, các sư đệ chung quanh đều có vẻ không thoải mái.

- Sư huynh, mau nói chính sự đi, chúng ta đều biết huynh chính là chưởng môn tương lai của Thiên Địa hội.

Lúc này sư huynh mới ý thức được cũng không thể úp mở quá mức, ho khan một tiếng nói:

- Vậy cũng được, để ta kể cho các ngươi, xem như hôm nay các ngươi được mở rộng tầm mắt.

Mọi người đều chờ đợi, không ai chú ý tới, người áo bào trắng trong góc kia cũng ngưng động tác.

- Nếu như Đinh Bất Nhị còn sống tới hôm nay, đại khái cũng có hơn một trăm ba mươi tuổi, từ nhỏ đã có thiên phú tập võ cực mạnh, hơn nữa lòng dạ độc ác.

- Sư huynh, những chuyện này mọi người đều biết, Huyết Ảnh thần công cùng Hóa Huyết Ma công chứ gì, giáo chủ Ma giáo chứ gì, một mình đánh chết giang hồ mười đại cao thủ chứ gì, huynh cho là mọi người không biết hay sao?

- Được được, ta sẽ kể chuyện mọi người không biết vậy. Đinh Bất Nhị tao ngộ mười đại cao thủ tổng cộng hai lần, lần đầu tiên là mười đại cao thủ vẫy công tổng đàn Ma giáo Thiên Sơn, Đinh Bất Nhị lấy một địch mười, nhưng cuối cùng vẫn không địch lại bị thua, bị thương trốn đi xa, mười đại cao thủ đuổi giết nhiều ngày không có kết quả.

Rốt cục y đã nói đến chính sự, những người này cũng đều nghiêm túc lắng nghe.

- Trong khoảng thời gian từ khi Đinh Bất Nhị chạy trốn đến khi tái xuất giang hồ, y quen biết được người quan trọng nhất cả đời mình, một nữ nhân duy nhất mà y từng động tâm, hơn nữa điên cuồng theo đuổi.

Ánh mắt lại lướt nhìn bên trong phòng một vòng, sư huynh đắc ý nói:

- Các ngươi không biết là người nào phải không. Nói cho các ngươi biết, đó chính là đệ nhất mỹ nhân giang hồ trăm năm qua, Thiên Ngoại Tiên Tử Nhiễm Đông Dạ!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio