Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Hoắc Nguyên Chân mới vừa cố ý khích bác, chẳng qua là ảnh hưởng nàng ngắn ngủi. Sau khi khôi phục lại, dáng vẻ nàng vẫn hết sức bình tĩnh không chút gợn ở sóng, giọng nói bình thản, rất êm tai.
- Đã như vậy, nữ thí chủ cứ việc hỏi, bần tăng biết gì nói nấy.
- Hôm nay nhìn thấy ngươi ở khách sạn, ta cảm thấy ngươi là một người có thể nói chuyện được, cho nên muốn nói vài lời với ngươi. Vốn cũng không có gì gấp gáp, nhưng vừa nghĩ tới có thể hai ngày sau ngươi sẽ chết, nếu bây giờ không hỏi cũng sẽ không có cơ hội, cho nên muốn hỏi ngươi một chút.
Hoắc Nguyên Chân cảm thấy tóc gáy dựng đứng, nàng khẳng định chắc chắn mình sẽ chết trong tay Mạc Thiên Tà sao?
Huống chi hôm nay là lần đầu tiên nàng gặp mình, không ngờ lại có thể khẳng định mình là một người có thể nói chuyện được. Tính tình như vậy quả thật là bất đồng với người khác, vả lại còn nói thẳng ra không cố kỵ gì.
- Người ta sống là vì cái gì?
Nữ tử đột nhiên đặt câu hỏi, thật đúng là làm cho Hoắc Nguyên Chân trở tay không kịp. Câu hỏi này là không có câu trả lời tiêu chuẩn, có lẽ một ngàn người có thể đưa ra một ngàn câu trả lời khác nhau, nếu như viết thành áng văn ba trăm chữ, tuyệt đối không có lời nào lặp lại.
Bất quá Hoắc Nguyên Chân vẫn có nghiên cứu về vấn đề trừu tượng này, cũng không hoảng hốt, thân thể hơi ngửa về phía sau một chút, ngẩng đầu nhìn trăng non cuối chân trời:
- Đời người là chuyện không có lựa chọn, từ khi nàng đi tới thế giới này, nàng cũng sẽ bị bản năng sinh tồn thao túng mà sống. Cách sống của ta chưa chắc thích hợp với nàng, cách sống của nàng chưa chắc thích hợp với người khác, mọi người theo đuổi không giống nhau, không có gì giống nhau cả.
Nữ tử không có lên tiếng, mà là hơi nghiêng đầu, hiển nhiên không hài lòng đối với câu trả lời của Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân không để ý, tự mình nói tiếp:
- Nói thật, ta cũng không biết ta sống vì cái gì, cái gì là có ý nghĩa, nhưng ta biết ta nhất định phải sống vui vẻ, đây mới là có ý nghĩa. Tỷ như ta muốn hoàn tục, điểm này có thể làm cho ta vui vẻ, cho nên ta cứ làm như vậy.
- Vui vẻ... Mà sống sao?
Nữ tử có vẻ hoang mang ngơ ngác, sững sờ ngây người thật lâu mới nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Vậy ngươi có vui vẻ không?
- Ta đang dần dần thực hiện mục tiêu của mình, cho nên ta vui vẻ.
Thấy nữ tử trước mắt hỏi mình như vậy, trong lòng Hoắc Nguyên Chân không tự chủ được có hơi chua xót. Tính tình nàng quả thật là kỳ quái, dường như từ trước tới nay nàng không biết mùi vị của vui vẻ là gì, hoặc có thể nói rằng nàng sống cũng không có mục tiêu.
- Nữ thí chủ, ta cảm thấy nàng hẳn cũng phải là vui vẻ.
- Vì sao người nói như vậy?
- Nói về vui vẻ, đầu tiên phải có một đối tượng để tham chiếu và so sánh, tỷ như ta và nàng đi.
Hoắc Nguyên Chân dứt lời bèn quay người sang, nhìn thẳng vào nữ tử áo bào trắng, nàng cũng hơi nghiêng người qua một chút, mép quần di động để lộ ra mắt cá chân trắng nõn, trên có cột một sợi tơ nhiều màu sặc sỡ vô cùng bắt mắt.
- Bởi vì nàng có thứ mà ta không có, mà thứ ta có, nàng muốn lấy được là có thể lấy được, cho nên nàng hẳn phải vui vẻ hơn ta.
Nữ tử không nói gì, nhưng trong mắt lộ ra vẻ hoang mang ngơ ngác
Vốn Hoắc Nguyên Chân cao hơn nàng, cho nên nàng phải hơi ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy Hoắc Nguyên Chân đối diện. Tự nhiên đấu lại cũng không che được mặt của nàng, dung nhan kiều diễm kinh tâm động phách đang khảo nghiệm định lực Hoắc Nguyên Chân.
Thấy vẻ ngơ ngác trong mắt đối phương, Hoắc Nguyên Chân hít sâu một hơi:
- Tỷ như nàng có tóc dài như vậy, mà ta là đầu trọc, nếu như ta muốn có tóc dài như nàng, như vậy không có năm bảy sáu năm là không để được, cho nên điểm này, hắn nàng vui vẻ hơn ta.
Mỗi nữ tử khẽ giật một cái kín đáo, cảm thấy Hoắc Nguyên Chân nói như vậy thật là hoang đường. Mình là nữ nhân, hắn là hòa thượng, có thể so sánh như vậy sao?
Bất quá tựa hồ Hoắc Nguyên Chân không có tự giác gì, vẫn ở đó tiếp tục nói:
- Ta không thể có tóc dài như nàng, nàng lại có thể dễ dàng có đầu trọc như ta, chỉ cần nàng muốn, cắt đi vài đường sẽ trở nên giống như ta.
Hoắc Nguyên Chân vừa nói vừa minh họa cụ thể, ngón trỏ phải cùng ngón giữa giơ ra thành hình kéo, nhấp nhấp trên trán nữ tử vài cái, dường như muốn quy y cho nàng.
Có lẽ là Hoắc Nguyên Chân vừa nói vừa tỷ dụ quá sống động, khiến cho trong đầu nữ tử nghĩ đến cảnh tượng mình bị thể phát thành đầu trọc, bất giác thoáng kinh hãi trong lòng, đồng thời cũng cảm thấy tức cười, khóe miệng khẽ nhếch lên một chút.
Thật ra thì mái tóc dài của nàng ẩn trong đấu lại rộng lớn, bất quá Hoắc Nguyên Chân vẫn có thể từ tóc mái nhìn ra là nàng để tóc dài, thuận miệng nói ra, quả nhiên là có một chút hiệu quả.
Trong đầu có chút phát run, dáng vẻ nữ tử cố nén cười quá mức mê người, Hoắc Nguyên Chân trong lòng yên lặng nói thầm đây là lão tiền bối, là lão yêu tinh hơn một trăm tuổi, ngàn vạn lần phải ổn định mới được.
Đỉnh đầu đột nhiên chợt lạnh, Hoắc Nguyên Chân ngẩng đầu, lại có vài giọt nước rơi xuống mặt.
Trời tháng Bảy, mặt hài nhi, nói thay đổi liền thay đổi ngay, mới vừa rồi còn trăng non như câu, chỉ sau thoáng chốc đã bất ngờ đổ mưa.
Hoắc Nguyên Chân nhân cơ hội nói tiếp:
- Xem đi, trời đổ mưa, đầu trọc ta bị gió thổi mưa đánh, chẳng những nàng có tóc bảo vệ, còn có đấu lạp lớn như vậy, cho nên không phải là nàng nên vui vẻ hơn ta sao?
Nữ tử giãn nét mặt ra hiếm thấy, nhẹ nhàng gật đầu một cái:
- Ngươi nói không phải là hoàn toàn đúng, nhưng ta cũng thật sự cảm thấy một chút vui vẻ.
Hoắc Nguyên Chân thở ra một hơi thật dài, thật ra thì sau lưng hắn đã có một ít mồ hôi. Dù sao đối mặt mình là nhân vật truyền kỳ trăm năm trước, là một nhân vật đủ để đánh bại lực lượng Thiếu Lâm hiện hữu, cho nên trong lúc hắn tỏ ra nhẹ nhàng thoải mái bề ngoài, trong lòng không khỏi vô cùng căng thẳng.
- Trời mưa rồi, ta cũng phải đi.
Nữ tử chậm rãi đứng lên, có hơi bất mãn về cơn mưa bất chợt xuất hiện này, nàng mới vừa nói chuyện vui vẻ được một chút.
Hoắc Nguyên Chân đột nhiên lên tiếng nói:
- Nón lá mảnh, áo tơi phất phơ, mưa phùn gió rít vẫn làm ngơ, nàng đội đấu lạp, khoác áo choàng cũng gần giống như áo tơi, không cần sợ mưa nhỏ như vậy.
Nữ tử ngừng một chút, đôi môi khẽ cong lên một chút:
- Ta đội đấu lại, không cần sợ mưa gió, cho nên ta phải vui vẻ hơn ngươi phải không?
- Đúng là như vậy.
Đối với chuyện nữ tử vừa học đã biết, Hoắc Nguyên Chân cũng rất vui mừng.
- Vậy ta chia một nửa niềm vui cho ngươi.
Hoắc Nguyên Chân còn chưa kịp rõ ràng ý nữ tử, đột nhiên trước mắt tối sầm, đấu lại trên tay nữ tử bay thẳng tới, Hoắc Nguyên Chân tránh né không kịp, bất ngờ bị đấu lạp phủ lên đầu.
Vội vàng đỡ lấy đấu lại trong tay, lúc hắn giương mắt nhìn lại, trước mắt đã không còn bóng dáng nữ tử kia đâu nữa.