Phương Trượng

chương 591: xem thử là ai?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Sơn Lão Ma

Chậm rãi đi bên trong viện Thiếu Lâm tự, đầu Hoắc Nguyên Chân còn quanh quẩn lời của Vô Danh: “Chỉ có thể dùng trí, không thể địch lại được...”, đây là lời Vô Danh nhắc nhở hắn.

Rất hiển nhiên Vô Danh đã ý thức được người tới hùng mạnh, đây là kết quả sau khi hắn và lão thương lượng ngắn ngủi, có thể không chiến đấu là tốt nhất.

Hơn nữa Hoắc Nguyên Chân cũng không cho rằng hôm nay nhất định sẽ phải phát sinh chiến đấu, nữ tử bào trắng này xuất hiện rất là kỳ quặc, nhưng lại chưa hề lộ ra địch ý.

Dưới ánh trăng, thân thể bị kéo ra cái bóng thật dài, Hoắc Nguyên Chân bước chậm tới trước cửa Quan Âm điện.

Xa xa nhìn lại, quả nhiên có một người áo trắng đang đứng ở cửa Quan Âm điện, hai tay chắp sau lưng nhìn pho tượng Quan Âm Bồ Tát bên trong điện, không biết đang suy nghĩ những gì.

Vẫn không nhìn ra vóc người dưới lớp áo bào trắng rộng lớn kia, vẫn không nhìn ra diện mạo dưới đấu lại cực lớn kia, dưới ánh trăng mờ mờ có cảm giác như không thật.

Hoắc Nguyên Chân chậm rãi đi tới, nhìn vào bóng lưng nữ tử bào trắng nói:

- Gặp núi phải mở đường, vào miếu nên lễ Phật, nữ thí chủ không biết đạo lý này sao?

Thân là phương trượng Thiếu Lâm, Hoắc Nguyên Chân vẫn một mực giữ vững tâm tính tôn kính đối với Phật tổ, thấy có người có gan đứng ở nơi đó nhìn thẳng Bồ Tát, trong lòng hắn vẫn còn có chút không thoải mái.

Nữ tử bào trắng cũng không quay đầu lại, mà là dùng giọng nói dịu dàng uyển chuyền của nàng trả lời Hoắc Nguyên Chân:

- Gặp núi ta có thể nhảy một cái mà qua, không cần mở đường, vào miếu chỉ nói cùng ngươi một ít chuyện, tự nhiên cũng không cần lễ Phật.

Hoắc Nguyên Chân khẽ cau mày, nữ tử nói không có vẻ cung kính, nhưng lại làm cho người ta không có cảm giác muốn nổi giận.

- Tên hòa thượng ngươi cũng rất thông minh, tài học cũng khá, biết đối liễn Quan Âm kia, cũng có thể nghĩ ra được ta sẽ chờ người ở chỗ này.

Nữ tử bào trắng nhìn như khen ngợi Hoắc Nguyên Chân mấy câu, nhưng Hoắc Nguyên Chân không nghe ra chút dao động nào trong tâm trạng của nàng, cũng không biết nàng khen ngợi như vậy là thật lòng hay giả ý.

Giữa ban ngày nữ tử này cùng Hoắc Nguyên Chân nói đôi câu, chính là một đôi liễn Quan Âm Bồ Tát, nữ tử bào trắng dùng phương thức này nói cho Hoắc Nguyên Chân, nàng muốn gặp hắn ở Quan Âm điện này.

Suy nghĩ Hoắc Nguyên Chân có chút rạo rực, nếu mình không thể hiểu được lời của nàng hoặc không đối được câu đó, như vậy đối phương sẽ dùng phương thức gì gặp mình đây?

Bây giờ hiển nhiên cũng không phải thời điểm bỏ trốn, Hoắc Nguyên Chân lại lên tiếng nói:

- Nữ thí chủ, bần tăng cũng có chuyện cũng muốn hỏi nàng.

- Ừm, ngươi cũng là người sắp chết rồi, muốn hỏi cái gì cứ hỏi đi, nếu ta biết được, cũng không phải là chuyện bí ẩn, ta sẽ nói cho ngươi biết, chờ ngươi hỏi xong ta sẽ hỏi ngươi.

Lời của nữ tử bào trắng suýt chút nữa làm cho Hoắc Nguyên Chân hôn mê bất tỉnh tại chỗ, vì sao mình lại là người sắp chết, chẳng lẽ lát nữa nàng sẽ hạ thủ với mình sao?

Mặc dù nữ tử bào trắng không quay đầu lại, nhưng dường như cảm thấy Hoắc Nguyên Chân đang suy nghĩ cái gì, bèn giải thích:

- Mạc Thiên Tà tới khiêu chiến ngươi, ta cảm thấy hy vọng người sống tiếp không lớn.

Vừa nói chuyện, nữ tử bào trắng đi thẳng tới bồ đoàn trước cửa Quan Âm điện, ngồi xuống một chiếc bồ đoàn trong đó, đưa lưng về phía Quan Âm điện.

Rất ít khi thấy người tùy ý như vậy bên trong tự miếu, trong lúc nhất thời Hoắc Nguyên Chân còn có chút không quen.

Nhưng hắn cũng không thể cưỡng cầu mỗi một người đều kính hương lễ Phật, không thể làm gì khác hơn là tạm thời coi như không thấy đối với chuyện này.

Bất quá hắn vẫn muốn hỏi rất nhiều nghi vấn ở trước mặt nữ tử bào trắng.

Thong thả tới lui mấy bước, ánh mắt Hoắc Nguyên Chân rơi vào trên người nữ tử này.

Hoắc Nguyên Chân có cảm giác mặc dù nữ tử này muốn hỏi mình một vài vấn đề, nhưng lại có vẻ như không phải là rất gấp, thậm chí là hỏi cũng được không hỏi cũng không sao. Cho dù nàng nói bây giờ để cho mình hỏi trước, nàng lại ra vẻ uể oải nhàm chán ngồi chờ ở đó, lại giơ ngón trỏ cùng ngón giữa tay trái ra, hai ngón tay chấm xuống đất, làm như một người nhỏ đi tới đi lui dưới đất, còn nhún nhảy múa may.

Nhìn đấu lạp to lớn kia, Hoắc Nguyên Chân đưa ra nghi vấn trong lòng:

- Nàng là...

Nữ tử đang dùng hai ngón tay xoay tròn, động tác không hề dừng lại, tựa hồ đã sớm biết Hoắc Nguyên Chân muốn hỏi như thế, tùy ý nói:

- Rất nhanh ngươi sẽ biết.

- Nàng biết Đinh Bất Nhị ư?

- Biết.

Nghe thấy câu trả lời này, trong lòng Hoắc Nguyên Chân đã có một phán đoán, không có hỏi những vấn đề khác nữa, mà là đưa ra một yêu cầu:

- Nàng có thể tháo đấu lạp xuống hay không, bần tăng muốn xác nhận một ít chuyện.

Động tác nữ tử đột nhiên dừng lại một chút:

- Còn chưa cần phải tháo xuống, cứ nói như vậy không tốt sao?

Mặc dù Hoắc Nguyên Chân không biết nàng đang lo lắng cái gì, nhưng nếu nàng nói như thế, Hoắc Nguyên Chân cũng không thể miễn cưỡng, mỉm cười nói:

- Cũng được, vậy không biết nữ thí chủ tới Thiếu Lâm tìm bần tăng ý muốn thế nào?

Nữ tử thu tay về, sau đó chợt ngồi thẳng người lên. Bất quá bị áo bào trắng rộng thùng thình che giấu, cũng không thể nhìn ra vóc dáng của nàng.

- Ta muốn hỏi người, quan hệ giữa người cùng Lý Thanh Hoa là như thế nào?

Hoắc Nguyên Chân ngẩn người một chút, sau đó như có sở ngộ, suy nghĩ một chút mới đáp:

- Chúng ta là bằng hữu.

- Bằng hữu loại nào?

- Bằng hữu rất thân mật.

Nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân, nữ tử bào trắng dừng lại một chút, sau đó lại hỏi:

- Vậy quan hệ giữa người cùng An Như Huyễn là thế nào?

- Cũng giống như Lý Thanh Hoa.

Hoắc Nguyên Chân cũng không biết nàng có thể hiểu ý của mình hay không, nhưng trước mắt cũng chỉ có thể trả lời như vậy, những câu trả lời khác đều không thích hợp.

- Vậy Đông Phương Tình thì sao, cũng như nhau sao?

Tựa hồ nữ tử bào trắng này biết rất nhiều người, cũng biết hiểu rất nhiều chuyện, mặc dù Hoắc Nguyên Chân có thể trả lời, nhưng lại cảm thấy hơi xấu hổ trong lòng.

- Không sai.

Hoắc Nguyên Chân trả lời, hắn đã gần như đoán biết nữ tử trước mắt là ai, chỉ bất quá hắn không hiểu vì sao nàng muốn hỏi An Như Huyễn.

Trong lòng hơi có chút thấp thỏm, nếu quả như thật là nhân vật trong truyền thuyết kia, như vậy nàng muốn làm gì, chẳng lẽ là muốn tính sổ với mình sao?

Sau khi nữ tử hỏi xong cũng không nói lời trách móc gì như Hoắc Nguyên Chân đã nghĩ, mà là có chút do dự, ấp úng nửa ngày mới hỏi một câu:

- Người làm sao làm được?

- A... Bần tăng... Chuyện này...

Hoắc Nguyên Chân nghe không hiểu, nữ tử nói một câu nữa:

- Ta muốn nói, làm sao ngươi có thể chung đụng cùng những nữ nhân này hòa thuận như vậy? Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy mệt mỏi, không cảm thấy phiền sao?

Trong lòng Hoắc Nguyên Chân kinh ngạc, nữ tử bào trắng trước mắt rất kỳ quái.

- Cái gì mà cảm thấy mệt mỏi phiền phức?

- Ta thấy Đông Phương Tình tựa hồ cũng rất phiền, Lý Thanh Hoa cũng mất đi môn phái của nàng, hơn nữa còn phải lo lắng Đông Phương Tình trả thù nên cũng rất phiền. Ngươi bị kẹp ở giữa hai người bọn họ, vì sao ngươi không cảm thấy phiền?

Câu hỏi của nữ tử bào trắng có hơi ngây thơ, nhưng lại rất đơn giản sáng tỏ, nhắm thẳng vào bản chất vấn đề. Theo như nàng thấy, Hoắc Nguyên Chân rất khó tìm được biện pháp giải quyết vấn đề Đông Phương Tình cùng Lý Thanh Hoa.

Cũng có thể nói rằng nữ tử này không hề có vẻ gì là làm bộ giả vờ, dùng lời nói đơn giản nhất để biểu đạt một vấn đề phức tạp.

Hơn nữa trong lúc nói chuyện, nàng còn có vẻ như không yên lòng, Hoắc Nguyên Chân có thể cảm giác được.

Đây là lần đầu tiên cùng giao thiệp với loại người như vậy, Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một chút mới nói:

- Bần tăng cho rằng người ta có cảm thấy phiền hay không, chính là do tâm tính quyết định, tâm mình tốt đẹp, có mục tiêu cụ thể theo đuổi, như vậy người sẽ có động lực làm việc, cũng sẽ không cảm thấy phiền lòng. Ngược lại nếu trong lòng không có lý tưởng và truy cầu, như vậy bất kể làm cái gì cũng là nhàm chán.

Hoắc Nguyên Chân đã nhìn thấu một ít tâm tính nữ tử này, cũng nhìn thấu tính tình nàng không giả vờ làm bộ, bèn dứt khoát nói thẳng ra.

- Lý tưởng truy cầu... Vậy lý tưởng cùng truy cầu của ngươi là cái gì?

Nữ tử dùng trò chơi ngón tay lại, hơi có vẻ trịnh trọng hỏi Hoắc Nguyên Chân một câu.

Hoắc Nguyên Chân không chút do dự nói:

- Lý tưởng của bần tăng đó là có thể hoàn tục, truy cầu chính là cuộc sống hạnh phúc vui vẻ.

Nữ tử rất là kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hòa thượng mặt không đỏ tim không đập mạnh trước mặt, nàng cho rằng Hoắc Nguyên Chân sẽ nói rất nhiều thứ, nhưng không nghĩ tới đối phương lại nói lý tưởng chính là hoàn tục.

Lúc nàng ngẩng đầu nhìn mặt Hoắc Nguyên Chân, hắn cũng nhìn thấy khuôn mặt nàng thấp thoáng bên dưới đấu lạp.

Mặc dù nhìn không rõ lắm, nhưng phớt qua một cái cũng đủ làm cho trong đầu Hoắc Nguyên Chân như vừa bị ai nên một quyền thật mạnh.

Một gương mặt đẹp như Hằng Nga cung Quảng, có lẽ chỉ có người kia mới có dung nhan như vậy.

Hoắc Nguyên Chân rất muốn xác định một chút, xác định xem nữ tử bào trắng này rốt cục có phải là người mình tưởng tượng hay không.

Hít sâu một cái, Hoắc Nguyên Chân nói:

- Phi đao của Lý Thanh Hoa rất lợi hại, cũng không biết so với sư phụ nàng thế nào?

Nữ tử bào trắng không trả lời.

- Nàng sáng lập Lạc Hoa thần giáo, uy chấn võ lâm, bần tăng nghĩ nhất định sư phụ của nàng sẽ hết sức kiêu ngạo vì nàng.

Dứt lời, ánh mắt hắn quét qua xem thử, nhưng nữ tử bào trắng vẫn không nhúc nhích.

Nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng không nổi giận, tiếp tục nói:

- Đông Phương Tình đảm nhiệm võ lâm Minh chủ, đột phá tới Tiên Thiên viên mãn, Quỳ Hoa Bảo Điển cùng Thiên Ma Bát Âm làm cho người giang hồ nghe tiếng táng đởm kinh hồn, thật không biết sư phụ của nàng làm thế nào dạy ra đệ tử ưu tú như vậy.

Nữ tử bào trắng tựa hồ cười một cái, mặc dù Hoắc Nguyên Chân không thấy được, nhưng quả thật cảm giác được đối phương cười, nhưng cũng không có biểu lộ gì quá khích, khiến cho hắn cũng không xác định được thân phận của đối phương.

Nhưng hắn vẫn còn có biện pháp khác, lại tiếp tục nói:

- Phúc Vũ kiếm pháp của Mạc Thiên Tà uy lực bất phàm, bằng vào chiêu này tiến vào Tiên Thiên viên mãn, hôm nay cũng là giáo chủ Ma giáo, thành tựu rất lớn. Cũng không biết ba người Lý Thanh Hoa, Đông Phương Tình cùng Mạc Thiên Tà, ai mới là đệ tử có thành tựu nhất trong mắt sư phụ bọn họ?

Nữ tử hơi ngẩng đầu lên, dường như muốn hất mái tóc dài một cái. Nhưng nàng chợt ý thức được mình đang đội đấu lạp, động tác nửa chừng bèn ngưng phắt lại.

Bất quá lời của Hoắc Nguyên Chân vẫn không có hiệu quả gì.

Hoắc Nguyên Chân mặt không đổi sắc, tiếp tục nói:

- Chư Viễn hôm nay là đệ tử đời thứ ba Thiếu Lâm ta, chính là Tri Khách tăng trước sơn môn, nếu tính toán theo bối phận chính là đồ tôn bần tăng, như vậy cho dù là sư phụ của y Nhiễm Đông Dạ đi tới nơi này, ắt cũng phải gọi bần tăng là tiền bối. Ha ha, chẳng qua không biết nàng gọi ta là sư phụ hay là sư thúc đây? Chuyện trên thế gian này thật đúng là thú vị.

Lời hắn còn chưa dứt, nữ tử bào trắng vốn từ trước tới nay hết sức nhẹ nhàng thoải mái, dường như đang nói chuyện phiếm cùng Hoắc Nguyên Chân, lúc này chợt khựng lại một cái. Thần sắc ung dung thoải mái của nàng lập tức biến mất không thấy, tức giận hất đầu, hung hăng liếc nhìn Nguyên Chân một cái.

Hoắc Nguyên Chân khẽ gật đầu, không sợ nàng tức giận, chỉ sợ nàng không có phản ứng như vậy ta mới có thể xác định một ít chuyện...

Hoắc Nguyên Chân tự nhận bản lãnh đoán ý qua lời nói và sắc mặt của mình rất tốt, nữ tử bào trắng trước mắt này cho người ta cảm giác tựa hồ chuyện gì cũng không có vấn đề.

Cho dù nàng hỏi thăm Lý Thanh Hoa, hỏi thăm Đông Phương Tình, tựa hồ cũng là vô tình hỏi tới, mặc dù có chút quan tâm nhưng tuyệt đối không có vẻ nhiệt tình, nói cách khác không có phát ra từ nội tâm.

Đối phó người như vậy, đầu tiên sẽ phải khích bác tâm trạng của nàng, không để cho nàng trấn định tự nhiên như thế. Bởi vì mới vừa gặp nhau không cách nào làm cho đối phương vui vẻ, như vậy cho dù là tức giận cũng tốt hơn trạng thái bây giờ.

Cho nên Hoắc Nguyên Chân dùng một biện pháp như vậy, thông qua Giác Viễn, tương đương với phương thức biến tướng vũ nhục nữ tử bào trắng này một chút.

Quả nhiên chiêu này đã hữu hiệu, nữ tử bào trắng hung hăng trợn mắt nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái.

Giữa ánh trăng mờ mờ, Hoắc Nguyên Chân ngây người ra tại chỗ.

Một cái liếc mắt cũng có thể xinh đẹp giống như mộng ảo.

Đấu lạp bỏ xuống, người còn chưa tỉnh lại từ trong mộng.

Phương trượng đã trải qua khảo nghiệm coi như sức đề kháng không tệ, sững sờ trong thời gian rất ngắn, mất tự nhiên ho khan một tiếng, sau đó mới nói:

- Mặc dù thân phận bần tăng cao hơn Nhiễm Đông Dạ kia, nhưng cũng sẽ không ỷ thân phận đề người.

Thân thể nữ tử bào trắng run rẩy một cái, bất quá lần này không có ngẩng đầu, mà là hai tay đan vào nhau, siết mấy ngón tay thật chặt, dường như đang đè nén tâm trạng.

Hiện tại Hoắc Nguyên Chân vô cùng hoài nghi, trước mắt này nữ tử bào trắng hắn là sư phụ của bọn Lý Thanh Hoa, đệ nhất mỹ nhân trăm năm trước Nhiễm Đông Dạ, chỉ bất quá cũng chưa thể xác định hoàn toàn.

Đối với hai người Đinh Bất Nhị cùng Nhiễm Đông Dạ, Hoắc Nguyên Chân từng có vô số suy tưởng, nhưng cho tới bây giờ hắn không nghĩ tới tính tình Nhiễm Đông Dạ sẽ là như vậy.

Cho dù còn chưa hiểu rõ, nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng có thể cảm giác được đây là một người trời sinh lạnh lùng, hoặc giả có rất ít chuyện có thể đánh động trái tim lạnh lùng của nàng.

Vén vạt tăng bào của mình, Hoắc Nguyên Chân cũng ngồi xuống.

Nơi này có hai bồ đoàn, đều là dùng để quỳ lạy Bồ Tát, nữ tử ngồi một cái, Hoắc Nguyên Chân cũng ngồi một cái, giữa hai người cách nhau không tới một thước.

Một mùi thơm ưu nhã tràn ngập, sau khi Hoắc Nguyên Chân ngồi xuống hít sâu hai hơi, sau đó mới hỏi:

- Nữ thí chủ đêm khuya tới đây, không đơn thuần là hỏi về quan hệ giữa bần tăng cùng Lý Thanh Hoa và Đông Phương Tình chứ?

- Không sai, ta còn có một ít chuyện muốn hỏi ngươi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio