Phương Trượng

chương 594: nơi bắt nguồn của phật giáo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Sơn Lão Ma

Bọn Nhất Trần, Nhất Tịnh, Giác Viễn cũng đã là Tiên Thiên hậu kỳ, bọn Thập Bát La Hán cùng Tuệ Vô, Tuệ Kiếm cũng sắp đi vào ngưỡng cửa Tiên Thiên hậu kỳ. Nhưng cho dù là nhiều người cũng rất khó ngăn cản một cao thủ Tiên Thiên viên mãn.

Đối phương có ba đại viên mãn, Thiếu Lâm chỉ có một mình Vô Danh, Hoắc Nguyên Chân tính thế nào cũng không cảm thấy có thể vượt qua Ma giáo, chẳng lẽ là Hệ Thống tính toán cả uy lực trận pháp Thiếu Lâm vào thực lực môn phái hay sao?

Hay là bản thân Ma giáo đã xảy ra vấn đề gì?

Hoắc Nguyên Chân không thể nào hiểu được, dứt khoát cũng sẽ không nghiên cứu kỹ. Nếu Hệ Thống cho ra đáp án này, như vậy nhất định không sai, quả thật thực lực tổng thể của Thiếu Lâm đã vượt lên trên Thánh Hỏa giáo.

Điểm này sẽ tuyệt đối không sai.

Sau khi nhận được tin tức này, Hoắc Nguyên Chân mừng rỡ như điên. Ngàn vạn lần không nghĩ tới trải qua thời gian phát triển dài như vậy, rốt cục Thiếu Lâm đạt tới độ cao thứ ba thiên hạ, muốn thành tựu đệ nhất thiên hạ, môn phái đầu tiên cần vượt qua chính là Mật tông.

Duy nhất để cho Hoắc Nguyên Chân có chút không yên lòng, chính là môn phái không biết tên xếp hạng đệ nhất thiên hạ kia.

Dù sao Mật tông còn thấy được, sờ được, nhưng môn phái xếp hạng đệ nhất thiên hạ kia, Hoắc Nguyên Chân lại không có một chút đầu mối. Thậm chí từ trước tới nay hắn chưa từng nghe qua trên giang hồ có một môn phái nhất đẳng có thực lực hùng mạnh như vậy.

Môn phái có thực lực hùng mạnh như thế, vì sao không ai biết?

Mặc dù Hoắc Nguyên Chân quyết định mục tiêu kế tiếp là vượt qua Mật tông, nhưng Mạc Thiên Tà uy hiếp cũng như lửa cháy ngang mày. Ngày mai sẽ là ngày Mạc Thiên Tà khiêu chiến với hắn, cũng là ngày Thiếu Lâm cử hành miếu hội.

Mạc Thiên Tà tới vào thời điểm như vậy, đương nhiên là muốn làm nhục hắn để lập uy trước vạn người chú ý. Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng lão sẽ thuận tay giết chết hắn trong khi tỷ võ, ngõ hầu diệt trừ đại họa tâm phúc.

Mặc dù lần này quay thưởng cũng thu hoạch được vài thứ, nhưng cũng không giúp ích gì nhiều cho sức chiến đấu thực tế. Hoắc Nguyên Chân muốn ứng đối nguy cơ lần này, vẫn phải nhắm vào người thỉnh kinh sắp sửa tới Thiếu Lâm.

- ----------

- Tuệ Cương sư huynh, đi chậm một chút, đi chậm một chút, chờ đệ với...

A Dục Già vương tử đầu đội Phật quan, trên người mặc tăng bào vải thô, dưới chân mang một đôi giày da trâu. Đôi giày rách rưới trước đây đã vứt bỏ lúc tiến vào địa giới Hà Nam. Muốn tới gặp sư phụ, tự nhiên phải ăn mặc chỉnh tề một chút, không thể bị những sư huynh sư đệ chưa từng gặp mặt coi thường.

Dầu gì y cũng là vương tử một nước, đại biểu cho mặt mũi của Thiên Trúc, mặc dù là tới Thịnh Đường thỉnh kinh, nhưng đó là tự viện của sư phụ, A Dục Già cũng không cảm thấy mất thể diện, ngược lại hết sức tự hào.

Tuệ Cương thân thể tráng kiện đi phía trước mang lại cho A Dục Già cảm giác hết sức an toàn. Vị sư huynh kiêm hộ vệ này dọc đường chăm sóc A Dục Già không ít, nửa đường gặp phải một ít mao tặc thảo khấu có mắt không tròng, đều bị một tay sư huynh này đuổi đi.

Sức chiến đấu Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, đủ để tung hoành trong chốn giang hồ.

Trên người Tuệ Cương khoác một cái quần da cop, lộ ra nửa bả vai, cầm trong tay một thanh thiết côn không biết kiếm đâu ra. Đầu y trọc lóc, trên cổ mang theo một chuỗi niệm chậu, thân hình cao lớn giống như thần giữ cửa, có lực uy hiếp hùng mạnh đối với người ngoài.

Nghe thấy A Dục Già kêu gọi, Tuệ Cương bất đắc dĩ quay đầu lại, nhìn tên công tử bột Thiên Trúc phía sau mình.

Dọc theo đường đi đều là người này mang đến phiền phức, bởi vì dáng dấp anh tuấn, dù vương tử này là đệ tử tục gia Thiếu Lâm, nhưng không ít lần được nữ nhân coi trọng. Nếu không nhờ mình hộ tống dọc đường, bây giờ nói không chừng đã ở rể trong một gia đình nào đó, rất có thể đã có hài tử.

Tuệ Cương không giống với A Dục Già, y là đệ tử Thiếu Lâm chân chính, sau khi được Hoắc Nguyên Chân quán đỉnh truyền công, y một mực mong mỏi sớm ngày trở về Thiếu Lâm, đó mới là về nhà.

Nhưng dọc trên đường đi bị vương tử này liên lụy làm cho chậm chạp, Tuệ Cương cũng cảm thấy bực tức.

Cũng không có cách nào khác, ai bảo người này cũng là đệ tử tục gia Thiếu Lâm, cũng coi như là sư đệ của mình, cho dù là Tuệ Cương nóng lòng đến mấy cũng không thể bỏ y lại.

- Sư đệ, ta đã nói cho đệ biết không nên bán bạch mã kia đi, nếu không chúng ta cũng không đến nỗi đi chậm như vậy. Núi Thiếu Thất cách nơi này đã không xa, chỉ còn hai ngày lộ trình sẽ đến, sư huynh ta có thể không vội sao?

A Dục Già thở hồng hộc, trong tay y còn cầm tích trượng chín vòng Hoắc Nguyên Chân cho. Lúc đầu cầm trong tay còn cảm thấy hết sức oai phong, nhưng đường xa lặn lội từ Thiên Trúc đi Thịnh Đường đi được một hồi A Dục Già đã cảm thấy tích trượng chín vòng kêu loảng xoảng này quả thật là gánh nặng.

Nhưng cũng không thể ném đi, không thể làm gì khác hơn là cầm trong tay, lặn lội đi tới một mạch.

Còn có áo cà sa kia, bảo thạch trên đó cũng là gánh nặng, nếu không phải đây cũng là vật phẩm sư phụ tặng, A Dục Già đã sớm tháo bảo thạch xuống đem bán quách.

Còn có bình bát tử kim, đây quả thật là cầm chén bằng vàng đi xin cơm, dọc trên đường đi chỉ nhờ vào nó hóa duyên mà sống. Kết quả vất vả lắm mới xin được chút cơm chay, lại ăn trong bình bát tử kim như vậy, trong lòng A Dục Già cũng không biết cảm giác thế nào.

Sư phụ yêu cầu thật là làm cho không ai có thể hiểu được, áo cà sa, thiền trượng, bình bát tử kim này có ích lợi gì, mang tới từ xa như vậy.

Bất quá dù sao cũng đã sắp kết thúc khoảng thời gian cực khổ này, mắt thấy sắp tới Thịnh Đường, sắp tới Thiếu Lâm tự gặp được sư phụ, A Dục Già cũng cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng không ít.

Sửa sang lại đầu quan một cái, A Dục Già bước nhanh đi theo bước chân của Tuệ Cương, đi tới bên người Tuệ Cương, mở miệng hỏi:

- Sư huynh, chúng ta đi đã gần hai năm, hôm nay thật sự sắp tới núi Thiếu Thất rồi sao?

- Đó là dĩ nhiên, không phải là chúng ta nghe rất nhiều người nói sao, mọi người đều nói nơi này chính là núi Thiếu Thất, chỉ bất quá chúng ta còn chưa tới núi Ngự Trại sơn, đến núi Ngự Trại sẽ đến Thiếu Lâm tự.

- Cũng đúng, chung quanh đây khí tức học Phật rất nồng đậm, đệ thấy rất nhiều nhà đều có mùi hoa cúng Phật, thắp hương lễ Phật, còn có nhà hình như là thời sư phụ...

- Hắc hắc, để xem không sai, không nghe những người đó nói sao, sư phụ là người đến gần Phật tổ nhất, có thể trực tiếp câu thông cùng Phật tổ, hết thảy Thiếu Lâm cũng là do Phật tổ ban cho.

Tuệ Cương vừa nói chuyện, vừa hơi có vẻ lên mặt với A Dục Già:

- Sư đệ, tuy rằng Thiên Trúc các ngươi là nơi bắt nguồn của Phật giáo, nhưng địa phương chân chính được Phật tổ chiếu cố phải nói là Thiếu Lâm tự. Thiên Trúc là nơi bắt nguồn của Phật giáo, vì sao không có một thần tích Phật tổ nào cả?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio