Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Mặc dù A Dục Già có vẻ không phục, nhưng cũng không khỏi gật đầu khen phải:
- Đúng vậy, bởi vì nơi này có sư phụ, địa phương có sư phụ dĩ nhiên là địa phương Phật tổ chiếu cố nhất.
Nghe thấy A Dục Già nói như vậy, Tuệ Cương càng ưỡn ngực thẳng hơn, đắc ý nói:
- Ta cũng là đệ tử chính thức của sư phụ, sư phụ còn cho ta biệt hiệu, gọi là Ma Hầu La Già, chính là hộ pháp Phật giáo, một trong Thiên Long Bát Bộ. Núi Thiếu Thất này cũng coi như là địa bàn của sư huynh ta, nếu như có kẻ nào có mắt không tròng dám tới trêu chọc đệ, hãy xem sư huynh ta giải quyết kẻ đó thế nào.
A Dục Già nhìn Tuệ Cương một cái, rất có vẻ khó chịu đối với dáng vẻ cáo mượn oai hùm của đối phương:
- Sư huynh, không phải là mao tặc dọc trên đường đều là huynh giải quyết sao, sư đệ biết huynh uy phong rồi...
- Ôi, như vậy đã đáng kể gì, dùng võ phục người không phải là thượng sách, không bằng lấy đức phục người. Nhưng nếu như người nào dám tới tìm phiền phức, sư huynh sẽ báo ra danh hiệu, để cho sư để thấy những người này nghe hơi gió lập tức bỏ chạy.
Tuệ Cương nói lời này cũng không phải là quá khoác lác, bởi vì y đã nhìn thấy dáng về những người xung quanh tôn kính tăng lữ Thiếu Lâm.
Vừa mới nói xong đã thấy một đội văn tăng Thiếu Lâm thuyết pháp ở chỗ này, còn làm phán sự cho dân chúng trong vùng, ngoài ra còn có hai võ tăng cảnh giới Tiên Thiên sơ kỳ bảo vệ. Nhìn ánh mắt sùng bái bọn họ của những người chung quanh, Tuệ Cương đã nhìn ra manh mối.
Những người đó bất quá là đệ tử Thiếu Lâm phổ thông, thân phận như vậy cũng có thể được tôn kính, nếu như mình báo ra thân phận đệ tử thân truyền phương trượng Thiếu Lâm, người chung quanh còn không lấy bàn thờ đặt mình lên...
Chẳng qua là đáng tiếc từ trước tới nay mình chưa từng lộ diện ở nơi này, những người đó không biết thân phận mình, đều lấy ánh mắt xa lạ nhìn mình, dáng vẻ cũng không tôn kính bao nhiêu. Khiến cho mình có cảm giác là hòa thượng hành cước du phương, tới nơi này giật mối làm ăn vậy...
Chuyện này đối với Tuệ Cương quá mức khó chấp nhận, giống như thân mang núi báu còn phải ăn rau ăn cỏ. Cảm giác thân mang bí mật cực lớn, hạnh phúc cực lại không thể không đè nén ở trong lòng, khiến cho y cảm thấy nghẹn uất.
Nếu không phải là còn lý trí, y thật sự rất muốn chạy đến địa phương đông người hét lớn một tiếng:
- Ta là đồ đệ của phương trượng Nhất Giới Thiếu Lâm đây!
Đè nén ý định tìm người phô trương, Tuệ Cương có vẻ buồn bực không vui tiến về phía trước.
Nơi này đã là phụ cận núi Thiếu Thất, cách Thiếu Lâm còn có hai ngày lộ trình, là một huyện thành nhỏ tên là Khai Nguyên.
Sau khi vào thành này không lâu, Tuệ Cương phát hiện một chỗ trước mặt không xa xảy ra chuyện, rất nhiều người xúm lại một vòng lớn.
Tuệ Cương vốn rất thích nhúng tay vào chuyện bất bình không nhịn được, vội vàng mang theo A Dục Già đi lên phía trước.
Ỷ mình thân cao lực đại, Tuệ Cương dễ dàng chen vào.
Đi vào chi thấy ở giữa có một bãi đất trống, còn có mấy người bị thương, nơi này xảy ra một cuộc đánh nhau.
Bốn năm nhân sĩ võ lâm mặc áo xanh, lưng đeo đao kiếm, đang tiến hành quần công ba người bình thường.
Tuệ Cương vừa thấy như vậy lập tức trợn trừng mắt, hành vi ý mạnh hiếp yếu, bắt nạt kẻ yếu như vậy xảy ra ở gần Thiếu Lâm tự, quả thật là không coi Thiếu Lâm ra gì. Mình thân là đệ tử Thiếu Lâm, làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn cho được.
Ánh mắt Tuệ Cương đảo qua, mặc dù đám người này ăn mặc coi như chỉnh tề, nhưng y phục trên người vá víu không ít, dường như là mấy tên khiếu hóa tử ăn mặc tương đối sạch sẽ.
Trong đó có hai tên cảnh giới Tiên Thiên, hai Hậu Thiên viên mãn, mặc dù không biết là môn phái nào, nhưng tài nghệ như vậy Tuệ Cương vẫn không xem ra gì, không cần biết là môn phái nào.
Ung dung sải bước đi vào, Tuệ Cương hét lớn một tiếng:
- A Di Đà Phật! Ban ngày ban mặt, các ngươi làm gì vậy?
Đám nhân sĩ võ lâm đang đánh người kia ngẩn ra một chút, tiếng rống của Tuệ Cương trung khí mười phần, mặc dù không biết công lực của người ta, nhưng nghe tiếng rống này cũng biết không thể xem nhẹ, cho nên cũng không dám mở miệng quát mắng, quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy lại càng không được, lại là một hòa thượng.
Chớ nói ở phụ cận núi Thiếu Thất, hiện tại cho dù là ở toàn bộ Thịnh Đường cũng không thể tùy tiện đắc tội hòa thượng, vạn nhất gặp phải hòa thượng Thiếu Lâm không dễ chọc, chỉ sợ là không tốt lành gì.
Đám nhân sĩ võ lâm này quan sát Tuệ Cương một hồi, lên tiếng dò hỏi:
- Vị Đại sư này từ đâu tới?
Tuệ Cương chưa kịp trả lời, phía sau A Dục Già đi tới.
Mặc dù võ công không bằng Tuệ Cương, nhưng A Dục Già tự nhận nói năng kiến thức tuyệt đối trên Tuệ Cương. Dầu gì cũng là vương tử Thiên Trúc bao la, dựa theo cách nói của đời sau, sợ là có tài nghệ trên tiến sĩ.
A Dục Già đi tới, đầu tiên là dựng đơn chưởng thi lễ, sau đó nói:
- Chúng ta chính là từ Thiên Trúc tới, các vị, các vị đánh người như vậy là không đúng.
Mấy nhân sĩ võ lâm liếc mắt nhìn lẫn nhau, đều thở phào nhẹ nhõm thật dài, thì ra không phải là hòa thượng Thiếu Lâm, vậy thì dễ nói.
Bọn họ lập tức ưỡn thẳng ngực lên tiếng nói:
- Hòa thượng từ bên ngoài tới kia, hãy lo chuyện của các ngươi, chuyện ở đây không phải là các ngươi có thể xen vào.
Tuệ Cương cười lạnh một tiếng:
- Người trong thiên hạ quản chuyện thiên hạ, hơn nữa các ngươi dám xuất thủ đả thương người ở phụ cận núi Thiếu Thất, phải chăng là không xem Thiếu Lâm tự ra gì?
- Chớ có nhắc tới Thiếu Lâm tự, thiên hạ này cũng không phải chỉ có một môn phái Thiếu Lâm, ân oán giang hồ sẽ do giang hồ giải quyết, Thiếu Lâm tự có thể quản được sao? Hơn nữa ngươi cũng không phải hòa thượng Thiếu Lâm, ở chỗ này làm bộ làm tịch để làm gì?
Tuệ Cương nhướng mày, sắp sửa phát tác, A Dục Già vội vàng kéo y một cái:
- Mấy vị, bất kể nói thế nào, các ngươi hành hung đánh người ngoài đường phố giữa thanh thiên bạch nhật, đây chính là không đúng, cho dù Thiếu Lâm tự không xen vào, không phải là còn có vương pháp hay sao?
Mấy người thấy A Dục Già không phải là người Thịnh Đường, càng thêm khẳng định bọn họ không liên quan với Thiếu Lâm, nghe A Dục Già nói tới quan phủ càng bật cười ha hả:
- Ha ha! Thật là buồn cười buồn cười! Chuyện trong chốn giang hồ chúng ta từ trước tới nay đều có phương pháp giải quyết, có liên quan tới quan phủ từ lúc nào vậy? Các ngươi không nên đa sự ở chỗ này, cút nhanh lên! Cút! Cút!
Liên tục ba chữ cút, làm cho A Dục Già cũng phải đổi sắc mặt.
Mặc dù y đã trở thành đệ tử tục gia Thiếu Lâm, nhưng dù sao thân phận cũng là vương tử, người dám nói chuyện như vậy cùng y thật đúng là chưa gặp được bao nhiều.
Đi tới phụ cận núi Thiếu Thất, A Dục Già cũng không muốn gây chuyện thị phi, chỉ muốn mau sớm đến Thiếu Lâm tự thu hồi chân kinh mới là phải đạo, nhưng hiện tại bị người thóa mạ như vậy, y cũng không chịu nổi.
Tuệ Cương cũng nói với A Dục Già:
- Sư đệ, cũng không cần giảng đạo lý với hạng người như vậy, trên giang hồ này công phu ai cao người đó thắng. Đệ cầm gậy cho huynh, để huynh dạy dỗ đám người không biết trời cao đất rộng này một bài học.
- Sư huynh, chúng ta sắp sửa đến Thiếu Lâm, vẫn nên cố gắng đừng gây phiền phức, chớ mang lại tai họa cho môn phái.
Đối với chuyện Thiếu Lâm có địa vị thế nào ở Thịnh Đường, A Dục Già cũng không phải rất rõ ràng, còn lo lắng môn phái thụ địch.
Tuệ Cương khoát tay áo một cái:
- Không sao, những tên nhãi nhép này chỉ cần tiện tay đuổi đi là được.
Giao thiết côn cho A Dục Già, Tuệ Cương xắn tay áo xông lên.
Vừa thấy có đánh nhau, những người xung quanh vội vàng giãn ra ngoài, chừa khoảng trống cho người bên trong đánh nhau.
Mặc dù những người này không biết tài nghệ của Tuệ Cương, nhưng thấy khí thế y như vậy cũng không dám khinh thường, lập tức thủ thế nghênh chiến.
Bọn họ quá mức coi thường tài nghệ Tuệ Cương, Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong trên giang hồ cũng là nhân vật thanh danh vang dậy. Hai bên giao thủ mới được vài hiệp, bốn người này đã bị Tuệ Cương đánh ngã xuống đất.
Chiến đấu không có vẻ đặc sắc chút nào, chẳng qua mọi người chỉ thấy hòa thượng kia ra quyền ra cước thật nhanh, một chiêu một người, bốn người đối phương đã ngã lăn ra đất đau đớn không dậy nổi.
- Thật là to gan, lại dám hạ thủ đối với người của Cái Bang chúng ta!
Sau khi bị đánh, mấy người này biết thực lực song phương chênh lệch, mạnh bạo không được, không thể làm gì khác hơn là báo ra danh hiệu môn phái hù dọa Tuệ Cương một chút.
- Cái Bang nhằm nhò gì, cũng xứng so với Thiếu Lâm ta sao?!
Tuệ Cương giải quyết mấy người này không đã nghiền chút nào, không cam lòng đứng đó xoa quyền, hy vọng những người này bò dậy đánh tiếp.
- Giỏi! Ngươi giả mạo hòa thượng Thiếu Lâm hành hung, có giỏi chờ đó cho ta, ta đi tìm trưởng lão bên trong môn phái chúng ta, để cho bọn họ tới thu thập ngươi!
Tuệ Cương không hề nặng tay, những người này bò dậy cũng không dám tiếp tục động thủ, buông lời hăm dọa muốn lấy lại thể diện.
- Có cứu binh gì mau mau tìm tới, bần tăng cũng không nhiều thời gian rỗi rảnh như vậy bồi tiếp các ngươi.
Vừa thấy đối phương muốn đi tìm cứu binh, Tuệ Cương vui mừng hớn hở, lập tức bảo đối phương đi mau mau.
- Chờ đó cho ta, chúng ta sẽ lập tức trở lại, các ngươi chờ đó...
Mấy người liền lăn một vòng chạy ra đám đông, lại bị Tuệ Cương bắt lại một tên, sau đó nói với mấy tên chạy trên:
- Bần tăng sợ các ngươi chạy, cho nên giữ lại một người ở đây, cũng không sợ các ngươi không trở lại.
Người bị Tuệ Cương bắt lại cũng coi như cứng cỏi, nói với mấy người trốn chạy:
- Các ngươi mau đi mời bang chủ tới đây, ta ở lại.
Mấy người kia cũng không nhiều lời nữa, chạy như một làn khói không thấy bóng dáng.
Trong đám người vây xem xung quanh lúc này có người mở miệng hỏi Tuệ Cương:
- Vị Đại sư này, người thật là hòa thượng Thiếu Lâm sao?
Tuệ Cương tiện tay vứt người kia qua một bên, cũng không sợ y chạy, đầu tiên là đỡ mấy người bị đánh ngã lên, sau khi xem xét thấy bọn họ không có gì đáng ngại, mới nói với những người xung quanh:
- Không sai, bần tăng chính là đệ tử thân truyền của phương trượng Thiếu Lâm Nhất Giới Đại sư.
Nghe thấy Tuệ Cương dương dương đắc ý tự giới thiệu, người chung quanh đều lộ ra vẻ tôn kính cùng hâm mộ.
- Thì ra là cao đồ của Nhất Giới Đại sư, chẳng trách nào bản lãnh cao như vậy.
- Ta đã nói rồi, môn phái mạnh nhất thiên hạ này chắc chắn là Thiếu Lâm. Nhìn thân thể người ta, nhìn quyền người ta kìa, có thấy quyền to như bao cát bao giờ chưa?
- Trời ơi, Đại sư kia cũng là đệ tử Thiếu Lâm sao, còn là người ngoại quốc..
Nghe thấy người chung quanh bàn tán, A Dục Già cũng ưỡn cao lồng ngực. Dường như uy danh của Thiếu Lâm ở chỗ này không nhỏ, mặc dù y không phải là đệ tử chính thức, trong lòng cũng có chút kiêu ngạo.
Lại có người hỏi:
- Đại sư, vậy pháp danh ngươi là gì?
- Bần tăng Tuệ Cương.
Người chung quanh có mấy người cũng thường tới Thiếu Lâm, biết chuyện về Thiếu Lâm không ít, một người trong đó liền nói:
- Pháp danh này nghe có vẻ xa lạ, ngươi là đồ đệ phương trượng Nhất Giới mới thu sao?
- Không phải, bần tăng vào môn hạ sư phụ đã hai năm.
- Hai năm... Nhưng chúng ta đi Thiếu Lâm nhiều lần như vậy, vì sao từ trước tới nay chưa từng thấy qua Đại sư?
- Chuyện này...
Tuệ Cương do dự một chút, vẫn không có nói ra chuyện thỉnh kinh, dù sao sư phụ cũng đã từng căn dặn, không nên quá mức phô trương.
Không thể nói chuyện này, Tuệ Cương không thể làm gì khác hơn là nói:
- Là như vầy, đại đa số thời gian bần tăng đều ở bên ngoài, trở về Thiếu Lâm không nhiều lắm, các ngươi chưa từng thấy qua ta cũng là bình thường.
Mọi người còn muốn hỏi, đột nhiên bên ngoài truyền đến một thanh âm:
- Bần tăng sống ở Thiếu Lâm từ ban đầu tới giờ, vì sao chưa từng thấy qua vì sư huynh này?
Mọi người quay đầu nhìn lại, rối rít thi lễ, thì ra là Thiếu Lâm Tuệ Kiếm Đại sư đến.
Thiếu Lâm Tuệ Kiếm Đại sư rất nổi danh, thời gian sống ở Thiếu Lâm cũng rất dài, người biết y cũng rất nhiều, nghe nói hôm nay công lực đã đạt đến Tiên Thiên trung kỳ đỉnh phong, sắp thành cao thủ tuyệt đỉnh Tiên Thiên hậu kỳ.
Đám người rối rít tránh ra, Tuệ Kiếm đi tới giữa trường.
Tuệ Cương hơi cau mày lại, hòa thượng này có vẻ là hòa thượng Thiếu Lâm chân chính. Dù mình cũng là thật, nhưng dù sao lần đầu tiên tới, trừ phương trượng Hoắc Nguyên Chân ra không còn quen biết người nào khác.
Mọi người nghe Tuệ Kiếm nói như thế, lập tức sinh ra hoài nghi đối với thân phận Tuệ Cương cùng A Dục Già.
Thiếu Lâm danh tiếng quá lớn, khó tránh khỏi có người mượn danh nghĩa ThiếuLâm tác oai tác quái. Hai hòa thượng từ bên ngoài tới này lá gan không nhỏ, lại dám giả mạo đệ tử Thiếu Lâm ở phụ cận núi Thiếu Thất.
Sau lưng Tuệ Kiếm còn có một đám văn tăng đi theo, còn có hai đệ tử hàng chữ Giác, bọn họ là tới phụ cận thuyết pháp, nghe thấy nơi này xảy ra chuyện lập tức cố ý chạy tới.
Ý của Tuệ Kiếm là nếu có đệ tử Thiếu Lâm ở gần đó, như vậy bọn họ sẽ giúp đỡ một chút, không ngờ rằng đụng phải đệ tử Thiếu Lâm giả mạo.
Mặc dù cảm giác công lực hòa thượng trước mắt ở trên mình, nhưng Tuệ Kiếm muốn duy trì danh dự Thiếu Lâm, tự nhiên không thể cho phép những người khác giả mạo, lập tức tiến vào hỏi thăm.
- A Di Đà Phật! Vị Đại sư này, ngươi nói ngươi là đệ tử Thiếu Lâm, vì sao bần tăng chưa từng thấy qua ngươi?
Tuệ Cương có vẻ khó có thể trả lời, ấp úng nói:
- Cái này... Bần tăng là phụng mệnh phương trượng làm một chuyện trọng yếu, hiện tại phải trở về núi, qua hai ngày nữa, vị sư huynh này sẽ biết ta là ai.
Tuệ Kiếm cười lạnh lắc đầu:
- Bần tăng đi theo phương trượng mấy năm, toàn bộ Thiếu Lâm cũng không có ai không nhận ra, vì sao chưa từng thấy qua người?
Một tên đệ tử hàng chữ Giác cũng đứng ra nói:
- Tuệ Kiếm sư thúc, không cần nhiều lời với tên giả mạo này, chúng ta bắt y về núi giao cho phương trượng phát lạc đi thôi.