Phương Trượng

chương 614: là ai phá hủy?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Sơn Lão Ma

Lời của Hoắc Nguyên Chân dừng một chút, sau đó hít sâu một hơi khí lạnh:

- Ta không biết cụ thể nên xưng hô nàng như thế nào, gọi nàng là gì dường như cũng không thích hợp, hay là gọi tên nàng đi, có thể được chăng?

- Có thể.

Giọng của Nhiễm Đông Dạ bình thản, tỏ vẻ không sao cả đáp lại một câu.

- Ta muốn biết vì sao nàng lại đến Thiếu Lâm, vì sao nàng lại tìm đến ta?

Nhiễm Đông Dạ không bằng lòng giải thích, Hoắc Nguyên Chân lại không thể không hỏi rõ ràng. Kể từ khi xây dựng Thiếu Lâm đến nay, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải chuyện đệ tử phản bội như vậy, không thể không thận trọng đối đãi.

- Bất quá ta chỉ cảm thấy ngươi là người có thể nói chuyện một chút.

Nhiễm Đông Dạ trả lời làm cho Hoắc Nguyên Chân ngẩn người ra một chút, khó có thể tin nói:

- Chỉ như vậy sao?

- Chỉ như vậy.

Ánh mắt Nhiễm Đông Dạ dừng lại trên người Hoắc Nguyên Chân, giọng nàng có chút run rẩy không dễ phát giác:

- Phương trượng, người có tin lời ta hay không?

Hoắc Nguyên Chân há miệng, cảm thấy tính tình Nhiễm Đông Dạ thật sự là rất quái lạ, nàng có thể dễ dàng phát hiện tâm tư của mình, tâm tư của nàng cũng rất trong sáng. Mặc dù lời của nàng không nhiều lắm, nhưng Hoắc Nguyên Chân biết trong lòng nàng càng rõ ràng hơn bất cứ kẻ nào.

Nhưng nàng lại không chịu giải thích chút nào về những chuyện này, hơn nữa lý lẽ cũng hết sức quái dị, Hoắc Nguyên Chân thật sự là có hơi khó có thể tin.

Thật ra thì trong lòng hắn rất muốn nói tin tưởng nàng, nhưng há miệng ra rốt cục vẫn không thể nói nên lời.

Có lẽ nếu là nữ tử bình thường, lúc này sẽ lộ vẻ đau lòng thất vọng, nhưng vẻ mặt Nhiễm Đông Dạ vẫn hết sức bình thản, nhẹ nhàng quay đầu đi chỗ khác:

- Nếu như ngày sau chúng ta còn có khi gặp lại, hy vọng ngươi có thể tin tưởng lời của ta.

Đầu ngón tay nàng chậm rãi quấn quanh đuôi tóc có hơi run rẩy, bị Hoắc Nguyên Chân nhạy bén phát giác được.

Trong lòng nàng cũng không bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài.

- Ta phải đi rồi, ta tới nơi này là muốn thảo luận cùng ngươi một chuyện, nhưng bây giờ xem ra không cần thiết thảo luận. Ta sẽ nói với người một lần, người nghe một chút là được rồi, có tin hay không tùy ngươi.

Lần này Nhiễm Đông Dạ nói rất nhanh, không cho Hoắc Nguyên Chân cơ hội xen lời, cứ tiếp tục nói:

- Mùng Chín tháng Chín là ngày đại tuyển võ lâm Minh chủ, Tình nhi hy vọng ngươi có thể làm Minh chủ, nhưng bây giờ ngươi có một đối thủ là người tới từ Mật tông. Công lực người này rất cao, vẫn còn trên Mạc Thiên Tà, bây giờ Mật tông cũng chú ý tới ngươi, có lẽ sẽ mang tới cho ngươi một ít phiền phức, ngươi phải có chuẩn bị.

Trong lời Nhiễm Đông Dạ bao hàm rất nhiều chuyện, đầu tiên Hoắc Nguyên Chân nghe thấy Đông Phương Tình, tựa hồ hiện tại Đông Phương Tình bây giờ đang ở một chỗ cùng Nhiễm Đông Dạ.

Tiếp theo là quá trình tranh đoạt võ lâm Minh chủ của mình có trục trặc, còn là một đối thủ hùng mạnh xuất hiện, là tới từ đại phái đứng thứ hai thiên hạ, xếp ngay trên Thiếu Lâm tự: Mật tông.

Nếu như không có sự kiện Giác Viễn trốn tránh hôm nay, có lẽ Nhiễm Đông Dạ sẽ nói rất nhiều với mình, nhưng bây giờ, lời của nàng nói xong rồi.

Trường quần phất phơ tung bay, Nhiễm Đông Dạ không cáo từ cùng Hoắc Nguyên Chân, mà xoay người đi ra bên ngoài thiền viện.

Hoắc Nguyên Chân giơ đấu lại trong tay mình lên: - Đây là niềm vui của nàng...

Bước chân của Nhiễm Đông Dạ dừng lại, tay ngọc khẽ nhấc, đấu lạp lập tức bay tới tay nàng.

Bước chân của Nhiễm Đông Dạ dừng lại, dưới ánh mắt sững sờ của Hoắc Nguyên Chân, đấu lạp kia bị nàng dùng nội lực hóa thành tro bụi.

Một trận gió nhẹ thổi tới, đấu lại đã không tồn tại trên thế gian này, Nhiễm Đông Dạ quay đầu lại nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái:

- Người đã phá hủy nó!

- Không, ta không có phá hủy nó, là nàng tự tay phá hủy nó.

Nghe thấy Nhiễm Đông Dạ không chịu nói lý, Hoắc Nguyên Chân giải thích một câu, rõ ràng là chính nàng phá hủy đấu lạp, làm sao có thể trách ta chứ?

- Là người phá hủy nó.

Giọng của Nhiễm Đông Dạ rất cố chấp. Hoắc Nguyên Chân không thể làm gì khác hơn là giải thích lần nữa:

- Không, ta cố ý mang niềm vui trả lại cho nàng, sau đó nàng tự tay phá hủy nó, làm cho nó tan thành tro bụi.

Thân thể Nhiễm Đông Dạ đã lăng không nhảy lên, rơi xuống ngọn cây, cúi đầu nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái, lần nữa xoay người nói:

- Ta đưa nó cho ngươi, nhưng ngươi không trả lại cho ta, mà người đã phá hủy nó.

Sau khi nói xong, thân thể mềm mại lăng không phi độ, ngự phong mà đi, trong khoảnh khắc đã biến mất trong mắt Hoắc Nguyên Chân, không nhìn thấy tung tích.

Hoắc Nguyên Chân há miệng còn muốn giải thích một câu, đột nhiên lại ngẩn ra.

Thân ảnh tịch mịch của nàng đã nhắc nhở hắn, nàng không nói sai, kẻ phá hủy đấu lạp kia, phá hủy niềm vui kia không phải là nàng, là hắn.

Chẳng lẽ phán đoán của ta là sai sao?

Hoắc Nguyên Chân nhìn theo phương hướng Nhiễm Đông Dạ biến mất, trong lòng không khỏi có chút mất mát, lòng kiên định từ trước hiện tại cũng trở nên không tự tin.

Lúc hắn chuẩn bị trở về Thiếu Lâm, đột nhiên bên tai Hoắc Nguyên Chân truyền đến thanh âm của Vô Danh:

- Phương trượng, người ở địa phương nào? Vì sao mãi không tìm được người?

Hoắc Nguyên Chân nghe thấy Vô Danh truyền âm, lập tức ý thức được tình huống vừa rồi, nhất định là bị Nhiễm Đông Dạ che đậy cho nên Vô Danh mới không tìm được mình.

Hắn vội vàng đáp lời Vô Danh:

- Mới vừa mới có một số việc, thế nào trưởng lão?

Lúc này có một ánh mắt dừng lại trên người Hoắc Nguyên Chân, hắn biết đó là Vô Danh phát hiện mình.

- Phương trượng, mau mau trở lại đi, phái Võ Đang bị người diệt môn rồi, Võ Đang Thất Hiệp sáu người bị giết, chỉ có một mình Linh Hư đạo trưởng trốn thoát, bây giờ đang ở Thiếu Lâm!

Hoắc Nguyên Chân nhất thời cả kinh, Võ Đang chính là đại phái thiên hạ ít có, tuyệt đối có thể xếp vào mười môn phái đứng đầu giang hồ, không ngờ rằng lại bị người diệt môn.

Hắn vội vàng thi triển khinh công Trường Hồng Quán Nhật, nhảy một cái vượt qua mấy chục trượng, mấy cái trồi lên hụp xuống đã trở lại Thiếu Lâm tự.

Hắn chạy thẳng về Phương Trượng viện, chỉ thấy nơi này toàn là người, đám lãnh đạo cao tầng Thiếu Lâm đều có mặt ở nơi này.

Mà chưởng môn Võ Đang Linh Hư Tử ngày xưa uy phong lẫm lâm lúc này thần tình rũ rượi ngồi ở trong phòng, sau khi thấy Hoắc Nguyên Chân đi vào có vẻ như sắp sửa khóc rống lên:

- Phương trượng Nhất Giới, hỏng bét rồi, lần này người phải cho làm chủ bần đạo!

Hoắc Nguyên Chân vội vàng đỡ Linh Hư Tử, an ủi lão:

- Linh Hư đạo trưởng, lão và bần tăng cùng là chưởng môn môn phái nhất đẳng thuộc Võ Lâm Minh, dĩ nhiên là phải trợ giúp nhau, có lời gì từ từ nói đi.

Rốt cuộc Linh Hư Tử cũng là cao thủ, miễn cưỡng ngồi trên ghế bình phục hơi thở, bi thương nói:

- Phương trượng, người có chỗ không biết, bọn người Tái Ngoại Thần Long giáo quả thật có thể dùng cầm thú để hình dung, bọn họ đi tới núi Võ Đang, lại muốn phái Võ Đang ta phải quy hàng tập thể với Thần Long giáo.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio