Phương Trượng

chương 626: phi đao đoạt mệnh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Sơn Lão Ma

Những người còn có cơ hội cãi lại là may mắn, bởi vì còn có một số người ngay cả cơ hội này cũng không có, trên chiến trường làm sao có nhiều cơ hội nương tay như vậy. Nương tử quân xuất thủ tàn nhẫn, rất nhiều người ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, đã bị một làn gió thơm bao phủ, hết sức hồ đồ đi gặp Diêm Vương.

Những đệ tử Thần Long giáo muốn phản công quân đoàn mỹ nữ, nhưng bên cạnh còn có đệ tử Thiếu Lâm quấn lấy, vướng tay vướng chân không để cho bọn họ buông tay thi triển.

Cuối cùng chỉ có bốn năm mươi đệ tử Thần Long giáo thoát khỏi đại quân, chia ra đối phó nương tử quân. Nhưng vì như vậy, áp lực lên đệ tử Thiếu Lâm giảm đi nhiều, lại tổ chức thế công phát khởi mãnh công đệ tử Thần Long giáo.

Bên này thổi vang lên kèn hiệu phản công, bên kia nương tử quân tiếp ứng, bốn năm mươi đệ tử Thần Long giáo không nhiều lắm, chỉ bất quá quân đoàn mỹ nữ kiên định không dời quán triệt tinh thần Hoắc Nguyên Chân, an toàn là trên hết, tuyệt không tham công mạo hiểm. Bất quá bọn họ chỉ quấn chặt lấy bốn năm mươi người này, chỉ cần chiếm được ưu thế là đủ.

Đệ tử Thần Long giáo phổ thông tác chiến quần thể trên hai mặt trận, dần dần gia tăng nguy cơ.

Bên kia mấy tên Tiên Thiên viên mãn nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng nôn nóng, Phan Thanh Phong đối chiến cùng Hoắc Nguyên Chân nói:

- Nhất Giới, ngươi thật là hèn hạ, lại để cho những nữ tử này ra trận, chẳng lẽ Thiếu Lâm ngươi chính là dựa vào nữ nhân che chở mới có thể còn sống sao?

- Hừ, đừng mơ dùng những lời này kích thích bần tăng, ngươi có chuyện cũng sẽ làm như ta!

Hoắc Nguyên Chân hồng nhan tri kỷ vô số, tín đồ vô số, người hâm mộ vô số, đối mặt ngàn vạn người cũng chưa từng khiếp sợ, có thể nói Phật pháp ba ngày ba đêm, có thể làm cho người không tin tưởng hóa thành tín đồ trung thành của Thiếu Lâm. Mặc dù những chuyện này phải có Phật pháp tinh thuần, cộng thêm một ít thủ đoạn phụ trợ mới có thể làm được, nhưng da mặt mỏng là tuyệt đối không làm được.

Da mặt phượng trường đã sớm vượt qua uy lực của Kim Chung Tráo, đạt tới cảnh giới tối cao đao thương bất nhập, nước lửa bất xâm, Phan Thanh Phong chỉ dùng ngôn ngữ khích tướng, không làm ngã được một sợi tóc của hắn.

Hơn nữa trong trận doanh Thần Long giáo, Phan Thanh Phong cũng không phải người chủ sự, Hoắc Nguyên Chân không thèm lý tới y. Cứ tiếp tục như vậy, một lát nữa vị trưởng lão này sẽ là bại tướng dưới tay mình.

Người chủ sự chân chính là Nhị trưởng lão, vừa thấy quân đoàn mỹ nữ gia nhập đưa đến chiến cuộc Thần Long giáo bất lợi, cũng tỏ ra nóng nảy, vừa luống cuống tay chân đối phó Nhất Bách Linh Bát La Hán đại trận công kích, vừa nhìn Hiên Viên Ngân rống giận:

- Hiên Viên Ngân, viện binh của lão ở đâu, nếu còn không xuất hiện, lão tử sẽ phải trở về vị trí cũ.

Biến hóa chiến cuộc cũng đã ra ngoài dự liệu của Hiên Viên Ngân, không ngờ rằng những nữ tử kia lại bán mạng cho Thiếu Lâm tự. Mắt thấy bên kia Nhị trưởng lão nóng nảy, Hiên Viên Ngân cũng không kịp lo tới những chuyện khác, nhanh chóng phát ra truyền âm.

Cũng không biết lão nói đôi câu gì, sau đó cười hắc hắc nói với Vô Danh cùng Hoắc Nguyên Chân:

- Lừa trọc Thiếu Lâm, ngày cuối cùng của các ngươi cũng đã đến!

Hoắc Nguyên Chân kinh hãi trong lòng, hắn đã sớm suy đoán đối phương còn có hậu thủ, bây giờ xem ra chính là lúc đối phương ra sát chiêu cuối cùng, chiến đấu chân chính bây giờ vừa mới bắt đầu.

Quả nhiên Hiên Viên Ngân mới vừa truyền âm, hai đạo nhân ảnh thấp thoáng ở cửa chùa, sau đó phóng vút lên cao, chạy thẳng tới trung tâm chiến trường.

Khác với những người khác xuất hiện, quanh thân hai người kia đều bị một tầng sương mù màu đỏ máu bao quanh, cả người như được bao trùm trong một cái kén màu đỏ máu, huyết khí bao trùm toàn thân, không thấy rõ diện mục.

Những Hoắc Nguyên Chân vẫn đoán được thân phận hai người kia, bởi vì ngoài vóc dáng đặc biệt của đối phương ra, còn vì trong lúc bọn họ di chuyển, có một người sau lưng tung bay mái tóc trắng thật dài.

Người khác Hoắc Nguyên Chân có lẽ còn có thể quên, nhưng người tóc trắng này cũng là vĩnh viễn không quên được. Người này đã từng hoành hành ở Thiếu Lâm, mình và Vô Danh liều chết chiến mới giữ được Thiếu Lâm, chính là người thừa kế Hóa Huyết Ma công, Đông Phương Thiếu Bạch.

Mà người xuất hiện cùng Đông Phương Thiếu Bạch chính là người thừa kế Huyết Ảnh thần công, Động Huyền Tử.

Hai người kia gia nhập Thần Long giáo, xác nhận suy đoán trong lòng Hoắc Nguyên Chân, nhưng bây giờ cũng không phải lúc đoán, làm thế nào ứng đối nguy cơ sắp đến mới là chuyện khẩn cấp.

Phe mình còn có Lý Thanh Hoa đang chuẩn bị, chính là chờ đợi ứng đối với hậu thủ đối phương, nhưng Hoắc Nguyên Chân ngàn vạn lần không nghĩ tới, đối phương lại còn có hai tên Tiên Thiên viên mãn trợ thủ. Trong đó thực lực Đông Phương Thiếu Bạch càng không kém Vô Danh, cuộc chiến này có chút nguy hiểm!

Cho dù là Lý Thanh Hoa có bản lĩnh lớn hơn nữa, cũng không thể đồng thời đối phó hai người kia.

Bên kia Vô Danh thấy Đông Phương Thiếu Bạch cùng Động Huyền Tử xuất hiện, trong lòng còn gấp hơn Hoắc Nguyên Chân, liều mạng công kích Hiên Viên Ngân, hy vọng có thể lấy được thắng lợi, sau đó đi ngăn cản người đối phương. Nếu không bị hai người này tiến vào trong đám đông đệ tử phổ thông Thiếu Lâm, đó chính là tai nạn.

Hoặc là bọn họ không tiến vào đệ tử phổ thông, mà là ở bên ngoài phá hư Nhất Bách Linh Bát La Hán trận hoặc là Thập Bát Đồng Nhân trận, hậu quả càng thêm nghiêm trọng.

Nếu Nhất Bách Linh Bát La Hán trận bị phá, thả Nhị trưởng lão cảnh giới Ngự này ra ngoài, cuộc chiến này thật sự không cần suy nghĩ nữa.

Nhưng Hiên Viên Ngân cũng không phải ngồi không, thân là Tứ trưởng lão Thần Long giáo, thực lực của lão đã đạt tới kế dưới ba vị trưởng lão cảnh giới đứng trước, không xê xích bao nhiêu với Vô Danh. Vô Danh muốn giải quyết lão cũng không phải là chuyện dễ dàng, hai người đánh nhau từ đầu tới giờ vẫn là bất phân thắng bại, Vô Danh cũng chỉ hơi chiếm được chút thượng phong.

Lúc này, Hoắc Nguyên Chân cũng không nhịn được nữa.

Phan Thanh Phong trước mặt mình là Ngũ trưởng lão Thần Long giáo, cộng lực coi như còn cao hơn mình, Hoắc Nguyên Chân càng không thể thoát khỏi. Hiện tại mắt thấy bên kia Động Huyền Tử cùng Đông Phương Thiếu Bạch vọt lên, hơn nữa mục tiêu chính là Nhất Bách Linh Bát La Hán trận, nhất thời toát mồ hôi lạnh toàn thân.

Nếu để La Hán trận bị phá, bại cục coi như đã định, Nhị trưởng lão mất đi trói buộc sẽ đại khai sát giới.

Không còn kịp quan tâm những chuyện này, Hoắc Nguyên Chân rống to một tiếng:

- Thanh Hoa!

Lý Thanh Hoa cũng không nghĩ tới cục diện xoay chuyển nhanh như vậy, nàng cũng không phải là sở trường tác chiến cận thân, vẫn chưa xác định mục tiêu để xuất thủ. Hiện tại nghe thấy Hoắc Nguyên Chân rống to, lập tức theo phản ứng quyết định thật nhanh, xuất thủ mũi phi đạo danh chấn thiên hạ nhanh như điện chớp.

Tất cả mọi người là lần đầu tiên thấy Lý Thanh Hoa xuất thủ phi đao, từ trước tới nay bất quá chi nghe thấy, chưa từng tận mắt nhìn thấy một cách chấn động như vậy.

Không người nào có thể hình dung uy thế đao này đẹp đẽ tới mức nào.

Một đạo ngân quang rực rỡ xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, tựa hồ đạo ngân quang này đã có sẵn ở đó, hay nói là không bị thời gian cùng không gian hạn chế, xuất hiện không có báo trước chút nào.

Đó là vẻ đẹp làm cho người ta si mê, chìm đắm trong đó, chỉ bất quá nó đại biểu cho tử vong.

Phan Thanh Phong đang ra sức chiến đấu với Hoắc Nguyên Chân, đột ngột cảm thấy cổ họng mình lạnh toát.

Y ở phương hướng đối diện Lý Thanh Hoa, cho nên có thể nhìn thấy phi đao bay tới. Nhưng y là cao thủ Tiên Thiên viên mãn, lại không thể có động tác nào tránh né. Vốn y cũng muốn ngăn cản, cũng chỉ có thể giơ tay lên, nhưng chỉ giơ lên được một chút, cảm giác lạnh lẽo trên cổ đã cho y biết một sự thật, y đã không có cách nào giơ tay lên được nữa.

Hơi cúi đầu, Phan Thanh Phong muốn xem thử trên cổ của mình thế nào, nhưng cổ cũng không ở trong phạm vi tầm mắt có thể nhìn tới.

Y chỉ có thể nhìn thấy một vệt máu đỏ chậm rãi từ trên cổ chảy xuống, thấm ướt y phục.

- Đây... Đây là tuyệt kỹ phi đao sao... Đẹp, thật là đẹp mắt!

Người khác mắt thấy vẫn chỉ là từ mặt bên, nhưng Phan Thanh Phong lại nhìn thấy từ chính diện. Y thấy được ngọn phi đao kia nhìn qua như chậm chạp, thật ra bay tới rất nhanh, bắn thủng cổ họng y mà y lại không có chút năng lực chống cự.

Cảm giác bất lực này chỉ có y chân chính cảm nhận được.

Khó trách người khác nói, không có ai chân chính có thể miêu tả phi đao Lý Thanh Hoa xuất thủ như thế nào, bởi vì người thấy được cũng đã là một người chết, dù Phan Thanh Phong là Tiên Thiên viên mãn cũng không ngoại lệ.

Ánh mắt dần dần tan rã thất thần, khóe miệng Phan Thanh Phong còn khẽ nở một nụ cười thỏa mãn, bởi vì y thấy rõ ràng phi đao là xuất thủ như thế nào, dù chết cũng không tiếc.

Thân thể y ngã ngửa ra sau, khiến cho bụi đất tung bay.

Ngũ trưởng lão Phan Thanh Phong trong chín Đại trưởng lão Thần Long giáo, xuất sư chưa thắng đã chết đi, chết trận Thiếu Lâm tự, chết bởi phi đao danh chấn thiên hạ, từ đó về sau trên giang hồ nữa cũng không còn người này nữa.

Những người bên cạnh đều trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng này, thậm chí tạm thời ngưng tranh đấu, cảnh tượng phi đao xuất thủ này quá hấp dẫn người, cũng quá mức rung động lòng người.

Chỉ có ánh mắt Hoắc Nguyên Chân nhanh chóng lướt qua Phan Thanh Phong, sau đó rơi xuống trên người của Lý Thanh Hoa.

Phi đao Lý Thanh Hoa quả thật lợi hại, nhưng Hoắc Nguyên Chân suy đoán, nàng cũng là lần đầu tiên đánh chết cao thủ Tiên Thiên viên mãn, trước đây chiến đấu cùng Đông Phương Tình, Đông Phương Tình cũng chưa chết.

Cho nên sau khi xuất phi đao ra ngoài, tinh khí thần cả người Lý Thanh Hoa cũng bị đao này hút hết, thân thể mềm mại lảo đảo muốn ngã, bước chân hư phù.

Hoắc Nguyên Chân đau nhói trong lòng, thét to lạc giọng với Miêu Miêu và Lạc Cửu Khuynh đang chiến đấu trong đám nương tử quân:

- Các ngươi, mau mau đi bảo vệ sư phụ rời đi nơi này, tạm thời nàng không thể tham gia chiến đấu!

Bất kể thế nào cũng phải bảo toàn Lý Thanh Hoa, đây là vũ khí hạt nhân của Thiếu Lâm tự. Chỉ cần Lý Thanh Hoa còn sống, nàng vẫn có thể đánh chết đối thủ Tiên Thiên viên mãn lần thứ hai lần thứ ba, hơn nữa còn là một đòn tất sát. Có đầy đủ thời gian, chuyện đánh tan Thần Long giáo không phải là mơ ước.

Miêu Miêu và Lạc Cửu Khuynh nghe Hoắc Nguyên Chân kêu gọi, cũng như từ trong mộng mới tỉnh xông ra ngoài, chạy tới thật nhanh đỡ lấy Lý Thanh Hoa sắp ngã nhào.

Hai nữ tử đỡ lấy sư phụ, chuẩn bị chạy về phía sau Thiếu Lâm tự, muốn rời lỏi chiến trường nguy cơ tứ phía này.

Trong khoảnh khắc này, mọi người xung quanh cũng tỉnh lại từ sau chấn động, lập tức lăn xả vào tiếp tục chiến đấu.

Người của Thiếu Lâm tinh thần đại chấn, đối phương đã chết một tên Tiên Thiên viên mãn, có lẽ Thiếu Lâm còn có thể thắng cuộc chiến này.

Mà người của Thần Long giáo cũng không nản chí, mặc dù Ngũ trưởng lão chết, nhưng uy hiếp mạnh nhất của đối phương cũng theo đó mất đi, bọn họ cũng có thể chân chính thẳng tay công kích.

Huống chi phe mình vừa có hai tên Tiên Thiên viên mãn tới, thực lực không giảm mà lại tăng, đối phương lại mất đi cao thủ chiến lực hùng mạnh, bên mạnh lên bên yếu đi, cuộc chiến này còn gì suy nghĩ nữa?

Động Huyền Tử và Đông Phương Thiếu Bạch mới tới chợt đưa mắt nhìn nhau.

Dường như thần trí Đông Phương Thiếu Bạch khôi phục không ít, lúc này huyết khí quanh thân thể đã thu liễm, mặc dù trong ánh mắt còn có vẻ đần độn nhưng đã linh hoạt hơn trước rất nhiều.

Hai người không hẹn mà cùng bỏ qua công kích Nhất Bách Linh Bát La Hán trận, ngược lại nhất tề lui về phía sau đánh tới Lý Thanh Hoa.

Theo bọn họ thấy, uy hiếp Nhất Bách Linh Bát La Hán trận kém xa không bằng Lý Thanh Hoa. Dù sao hơn trăm hòa thượng không thể nào xông tới giết chết được mình, nhưng nếu để cho Lý Thanh Hoa chạy thoát, sau này sẽ phải ngày ngày lo lắng phi đao của nữ tử này, đây là uy hiếp lớn nhất đối với Tiên Thiên viên mãn.

Hai người đánh tới Lý Thanh Hoa, bên phe Thiếu Lâm, Hoắc Nguyên Chân lại thi triển thân pháp Đại Na Di, ngăn trở trước mặt của Động Huyền Tử cùng Đông Phương Thiếu Bạch.

- A Di Đà Phật! Muốn đi, trước hết phải qua được cửa của bần tăng.

Động Huyền Tử cùng Đông Phương Thiếu Bạch không nghĩ tới Hoắc Nguyên Chân dám đến chặn lại hai người mình, hai người lại tạm thời không muốn dây dưa cùng Hoắc Nguyên Chân, thân hình chớp động, nhanh chóng tách ra hai bên. Như vậy Hoắc Nguyên Chân chỉ có thể chặn lại một người, người kia sẽ có thể tiếp tục đuổi theo giết Lý Thanh Hoa.

Nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng không phải là đèn cạn khô dầu, bất kể thế nào hắn cũng phải bảo vệ Lý Thanh Hoa an toàn, sao có thể mặc cho hai người kia được như nguyện.

Trong khoảnh khắc hai người di chuyển sang hai bên trái phải, thân thể Hoắc Nguyên Chân cũng nhanh chóng di động, chợt chặn lại trước mặt Đông Phương Thiếu Bạch, giơ tay lên đánh ra một chưởng:

- Phật Động Sơn Hà!

Hắn vừa xuất thủ chính là thức thứ ba Như Lai Thần Chưởng, tốc độ thật nhanh, ngay cả Đông Phương Thiếu Bạch cũng có hơi không kịp đề phòng.

Y vội vàng xuất chướng nghênh đón chưởng Hoắc Nguyên Chân, một tiếng nổ đinh tại nhức óc vang lên, thân thể hai người đều cấp tốc lui về phía sau.

Phật Động Sơn Hà tương đương với công kích kế dưới cảnh giới Ngự, cũng chính là công kích mạnh nhất của Đông Phương Thiếu Bạch hiện tại, tự nhiên có thể đẩy lui y.

Công lực của Hoắc Nguyên Chân kém hơn Đông Phương Thiếu Bạch, thân thể bị chấn xa hơn, bay nhanh về phía sau, nhưng cũng coi như đạt tới mục đích, ngăn cản Đông Phương Thiếu Bạch truy kích.

Trong khoảnh khắc thân thể lui về phía sau, Hoắc Nguyên Chân lần nữa thi triển thân pháp Đại Na Di, thấp thoáng một cái lướt nhanh ra sau, truy kích Động Huyền Tử đã sắp đuổi kịp Lý Thanh Hoa.

- Hấp Tinh đại pháp!

Tam Phân Âm Dương Khí phóng xuất toàn lực, trong nháy mắt thi triển Hấp Tinh đại pháp đến cực hạn, thân thể Động Huyền Tử đã sắp sửa đuổi kịp Lý Thanh Hoa bất ngờ bị Hoắc Nguyên Chân kéo ngược trở lại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio