Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Cân nhắc hơn thiệt một chút, Tang Cách lại nở một nụ cười kiêu ngạo, khẽ gật đầu:
- Nếu sư đệ có lòng như vậy, sư huynh ta phải nói lời cảm tạ trước.
Tang Cách rất có chí khí không có chủ động công kích từ mặt trước. Nhìn bề ngoài có vẻ như y nhường cho Hoắc Nguyên Chân, bởi vì muốn đi vòng qua cửa sau sơn trại này cũng phải mất chút thời gian.
Nhưng đối với cảnh giới Ngự, chút thời gian này cũng không đáng kể gì, bởi vì Tang Cách có thể ngự phong mà đi, trực tiếp bay trên không tới, bất quá chỉ sau một lần đánh rắm cũng đã tới nơi.
Cảnh giới Ngự đã có cảm ngộ đối với lực thiên địa, theo gió mà động, có thể dùng nội lực tối thiểu đạt tới mục đích phi hành. Tang Cách cưỡi gió đánh một vòng ra phía sau sơn trại, từ trên không đáp xuống ở cách cửa sau sơn trại chừng trăm trượng.
Người trong sơn trại cũng không phát hiện ra Tang Cách đã đến nơi này, đầu tiên là y dùng Thiên Nhĩ nghe ngóng, phát hiện cửa trước sơn trại cũng không có tiếng đánh nhau truyền tới.
Tiểu hòa thượng này coi như quang minh lỗi lạc, không chịu chiếm phần hơn trên phương diện này.
Trong vô hình, ấn tượng của Tang Cách với Hoắc Nguyên Chân lại tốt hơn một chút. Y cuồng ngạo như vậy, khó khăn lắm mới tìm được người vừa ý, cảm thấy hòa thượng này tính tình không tệ, võ công cũng tốt, có lẽ ngày sau có thể thành bằng hữu.
Cùng lắm thì một hồi mình thắng, cũng không cần hắn một mực cung kính gọi mình là Đại ca. Cùng là người xuất gia với nhau, gọi sư huynh sư đệ là được rồi, Tang Cách thật sự coi trọng vị bằng hữu này, cho nên suy nghĩ rộng lượng như vậy.
Nhìn bóng dáng Hoàng Cân Đạo thấp thoáng bên trong sơn trại, Tang Cách siết chặt quyền. Đám cường đạo giết người không chớp mắt này, hôm nay mình sẽ mang chúng ra khai đao.
Mới vừa chuẩn bị sải bước tiến về phía trước, đột nhiên trong rừng cây phía sau có thanh âm truyền tới.
Bên trong núi rừng có một ít động vật là chuyện hết sức bình thường, mới đầu Tang Cách cũng không để ý đến chuyện này, nhưng rất nhanh y đã phát hiện ra điểm khác thường.
Bởi vì thanh âm kia rất lớn, giống như quái vật gì đó đang rống, theo tiếng rống còn có tiếng cây cối gãy răng rắc vang lên không ngừng.
Cẩn thận nghe ngóng, Tang Cách xác định động vật trong rừng cây chỉ có một con, bởi vì chỉ có một tiếng rống.
Nhưng động vật gì có lực lượng lớn như vậy, có thể làm gãy cả cây cối?
Trên Tuyết Vực cao nguyên không có loại động vật có lực lượng hùng mạnh như vậy, hẳn là một loại động vật lớn nào đó đi tới. Mới vừa rồi hòa thượng kia nói Thịnh Đường có một ít động vật có sức chiến đấu hùng mạnh, Tang Cách cũng không tin.
Tang Cách suy nghĩ một chút, tò mò trong lòng bèn dâng lên.
Bất quá y còn nhớ đánh cuộc cùng Hoắc Nguyên Chân, hòa thượng kia cũng có vẻ không đơn giản, mình cũng không nên vì những chuyện khác trì hoãn, vạn nhất thua hắn coi như mất hết mặt mũi.
Cũng không dùng Thiên Nhãn thăm dò nữa, Tang Cách muốn đi tới sơn trại.
Nhưng y mới vừa cất bước, đột nhiên sau gáy nổi gió. Công lực Tang Cách tới bậc nào, vừa nghe thấy tiếng gió lập tức xoay người lại, đánh ra một quyền cách không.
Quyền phong gào thét, đánh trúng thứ bay tới phía sau. Chỉ nghe rầm một tiếng, chất lỏng đỏ trắng bay ra đầy trời, Tang Cách nhất thời không cẩn thận bị văng trúng vào người.
Trên mặt đất nằm lăn một trái dưa hấu chín đã bị y đánh cho nát bấy, văng ra tung tóe vô số mảnh vụn khắp nơi.
Thân dính đầy nước dưa nhớp nhúa, sắc mặt Tang Cách nhất thời khẽ biến. Là ai dám đùa giỡn với mình như vậy, đây thật sự là Phật cũng phải nổi giận, không thể tha thứ!
Cũng không thèm quan tâm tới quy củ không thể tùy tiện sử dụng Thiên Nhãn, sắc mặt Tang Cách tái xanh sử dụng Thiên Nhãn dò xét, muốn tìm ra kẻ mới làm ra trò đùa ác này.
Nhưng Thiên Nhãn mới vừa quét ra ngoài, thình lình Tang Cách ngẩn người ra.
Y lộ vẻ không tin tưởng giụi mắt vài lần, lần này cũng không cần dùng Thiên Nhãn nữa, bởi vì kẻ ném dưa hấu kia đang lắc lư bước ra từ rừng cây phía sau.
Mặc dù Tang Cách không nhiều kiến thức, nhưng vẫn biết con khỉ. Vật vừa bước ra từ trong rừng phải hình dung thế nào đây, hẳn là con khỉ, nhưng không phải là khỉ thông thường, lớn hơn khỉ thường nhiều, cũng khó coi hơn.
Bề ngoài đen kịt, cao hơn người thường chừng ba cái đầu, toàn thân khoác khôi giáp kim quang sáng chói, lấp lánh rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Hơn nữa trên đầu con khỉ này còn đeo một cái vòng kim cô, làm cho nó trông giống như đầu đà.
Quá đáng hơn nữa là con khỉ này cũng mang giày, nhìn qua tựa hồ chất lượng cũng không tệ lắm.
Dĩ nhiên Tang Cách chú ý hơn là cây gậy trong tay con khỉ, đại côn màu vàng dài gần trượng trên tay nó, nhìn qua cũng biết uy lực bất phàm.
Thấy con khỉ kia kéo lê cây gậy dưới đất, sau đó lảo đảo lắc lư tiến về phía mình, quả thật Tang Cách không thể nào hiểu được cảnh tượng trước mắt.
Mới vừa rồi hòa thượng kia thật sự không lừa gạt mình, Trung Nguyên này đất rộng người đông, không gì là không có. Con khỉ này vừa lớn vừa xấu như vậy, hơn nữa đội khôi mặc giáp tay cầm vũ khí, có lẽ đã thành tinh.
Tang Cách không sợ trời không sợ đất, nhưng lại sợ hãi những thứ thần bí quái dị như vậy. Lúc y còn nhỏ nghe kể chuyện ma đã từng sợ hãi rất lâu, hiện tại thấy trước mặt xuất hiện con khỉ giống như yêu quái, trong lòng cũng khó tránh khỏi có chút run run.
Cũng may Tang Cách vô cùng tin tưởng đối với võ công của mình, Đại sư phụ đã từng nói với y, chỉ bằng vào công phu của y hiện tại, đừng nói trên thế giới này không có yêu quái, cho dù là thật sự có yêu quái, cùng tuyệt đối không phải là đối thủ của y.
Lời của Đại sư phụ giúp cho Tang Cách cảm thấy tự tin hơn, ưỡn miệng niệm A Di Đà Phật, lên tiếng nói với con khỉ kia:
- Con khỉ kia, ta bất kể người tu luyện thành tinh ở địa phương nào, nhưng ngươi tìm lầm người rồi. Muốn tìm đến ta gây phiền phức, ngươi còn chưa đủ tư cách. Ta cũng không tính toán chuyện ngươi ném dưa hấu ta vừa rồi, ngươi hãy ngoan ngoãn rời đi, tránh cho nhiều năm tu hành bị hủy trong chốc lát, trời cao có đức hiếu sinh, ngươi hãy...
Con khỉ đâu thèm nghe y thuyết giáo, y còn chưa nói hết lời, đột nhiên khỉ kia cất tiếng kêu quái dị, sau đó nhảy về phía Tang Cách. Nó nhảy một cái vượt qua bảy tám trượng, hai tay cầm côn xuất ra một chiêu Hoành Tảo Thiên Quân quét mạnh về phía Tang Cách.
Côn vừa ra đã mơ hồ phát ra tiếng sấm gió, nghe qua cũng cảm thấy tê dại da đầu.
Mắt Tang Cách cũng đã trợn trừng, giỏi cho con hầu tinh không biết điều này dám tập kích mình, nếu không dạy cho nó một bài học, nó sẽ cho là mình rất dễ khi hiếp.
Tang Cách không thèm tránh né, song chưởng đánh về phía côn của hầu tinh đang quét tới.
Mật tông có hai môn chương pháp, một loại gọi là Đại Thủ ấn, một loại gọi là Huyết Thủ ấn, đều là công phu cực kỳ mạnh mẽ, nội ngoại kiêm tu. Với thiên tư của Tang Cách đã sớm tu luyện hai môn công phu này đến cực hạn.
Quan trọng hơn nữa Tang Cách còn tu luyện thành tầng mười ba Long Tượng Bát Nhã Công, lực lượng đã đạt đến trình độ đăng phong tạo cực, thân thể cứng như sắt thép, không hề úy kỵ đao thương. Mặc dù con khi trước mắt nhìn qua hết sức cường tráng, nhưng hắn cũng không làm tổn thương tới y được.
Lúc song chưởng y xuất ra đã trở nên đỏ rực như lửa, đánh thẳng vào côn, Tang Cách quyết tâm dùng chưởng đánh bay côn của hầu tinh.
Chỉ cần đánh bay vũ khí con khỉ này, hẳn là nó sẽ biết khó mà lui.
Tang Cách tính toán hết sức như ý, nhưng y không khỏi đánh giá quá thấp lực lượng con khỉ này, côn nó quét tới va chạm với song chưởng Tang Cách giữa không trung.
Rầm!
Đại côn giống như đánh vào bao cát, Tang Cách chỉ cảm thấy một cỗ đại lực vọt tới, thân thể không bị khống chế bay ra ngoài, hai cánh tay trong nháy mắt chết lặng. Nếu không phải là thân thể hết sức cường hãn, chỉ sợ lần này đã gãy cả hai tay.
Sau khi bay ra ngoài hơn mười trượng mới rơi xuống đất, Tang Cách không khống chế được liên tiếp lui về phía sau hơn hai mươi bước, rốt cục ngã ngồi xuống đất.
- Cái... Cái gì vậy...
Tang Cách đang nghi ngờ đây chỉ là một giấc mộng. Mình là cao thủ cảnh giới Ngự, được Mật tông bồi dưỡng, tứ đại cao thủ tuyệt đỉnh hao tốn ước chừng ba mươi năm, tất cả thứ tốt đều là của mình, tất cả đồ có thể gia tăng công lực đều dành cho mình, tất cả thứ có ích cho thân thể đều cho mình ăn.
Vì đột phá cảnh giới, thậm chí các vị sư phụ gạt mình diễn trò, nhờ vậy mình mới có thể lãnh ngộ.
Hơn nữa y đã học qua tất cả công pháp căn bản, cũng luyện qua một lượt tất cả bí pháp giúp cho thân thể cường hãn, tầng mười ba Long Tượng Bát Nhã công cũng đã luyện thành. Cho tới bây giờ Tang Cách không hề nghi ngờ, trên thế gian này không có ai vượt qua mình về phương diện lực lượng.
Nhưng hiện tại trước mặt y đã xuất hiện một.
Nếu là một người, Tang Cách còn dễ dàng tiếp nhận một chút, nhưng đây lại là một con khỉ.
Con khỉ là cái gì? Đây chính là động vật trời sinh yếu ớt, con khỉ có thể làm gì được?
Trong ấn tượng của Tang Cách, con khỉ có thể đu dây, đúng rồi, còn có thể nắm tay nhau mò trăng đáy nước.
Đúng rồi, con khi còn có thể trộm đào, trong võ công đây cũng là một chiều thức hạ lưu, càng chứng minh con khỉ bỉ ổi, không có gì hay.
Còn có mông khỉ màu đỏ, dù sao trong ấn tượng của Tang Cách, con khỉ là vô dụng, không hề có lực lượng hùng mạnh gì cả.
Những cảnh tượng trước mắt đã hoàn toàn phá vỡ hiểu biết của Tang Cách. Con khỉ đen to lớn kỳ quái này chẳng những có lực lượng hùng mạnh vô cùng hơn nữa dường như còn biết côn pháp, côn vừa rồi tuyệt đối không phải là tùy tiện qua múa ra đơn giản như vậy được.
Chuyện khiến cho Tang Cách càng không chấp nhận hơn nữa đã xảy ra, sau khi vung côn đánh bay Tang Cách, con khỉ kia thình lình ngoác miệng nhe răng, há miệng phát ra một tràng cười chế nhạo thật to.
Không sai chút nào, chính là cười nhạo.
Giống như những con khỉ trong đoàn xiếc cười khèn khet, con khỉ này cười cũng đáng ghét vô cùng, thậm chí tay còn ôm bụng, cười ngửa người về phía sau.
Sắc mặt Tang Cách càng ngày càng trở nên hết sức khó coi, con khỉ kia càng cười lại càng vui vẻ. Thậm chí cuối cùng nó quay lưng lại với Tang Cách, vén mảnh giáp quần màu vàng của mình lên, đưa mông trần về phía Tang Cách lắc qua lắc lại mấy cái.
Đỏ chói, không có lông!
Mắt Tang Cách lúc này còn đỏ hơn mông khỉ, đây là vũ nhục, vũ nhục hết sức trần trụi.
Y cảm thấy mình không phải là không đối phó được con khỉ này, chẳng qua là mới vừa rồi khinh thường, đánh giá thấp lực lượng con khỉ, cho nên mới bị thua thiệt như vậy, không nghĩ tới lại bị súc sinh này cười nhạo, khiến cho trong lòng Tang Cách vô cùng tức giận.
Một tay vỗ mặt đất, Tang Cách nhảy vọt lên không, chân không chạm đất, lăng không đánh về phía con khỉ. Y quyết giết chết con khỉ này, hôm nay phá giới, ăn mặn, ăn món óc khỉ chưng một bữa!
Nhưng y ngàn vạn lần không ngờ mình mới vừa vọt lên, con khi kia bất ngờ lăng không lộn mấy vòng đã chạy vào trong rừng cây, động tác còn nhanh hơn y gấp mấy lần.
Đến rừng cây, con khỉ quay lại nhe răng thị uy với Tang Cách, ý tứ rất rõ ràng, thích thì cứ việc tiến vào.
Trong rừng cây là thiên đường của con khỉ, Tang Cách có chút do dự, bởi vì y nghe thấy bên kia sơn trại đã truyền đến tiếng đánh nhau, hẳn là hòa thượng kia đã động thủ.
Thu thập con khỉ này rất quan trọng, nhưng cũng không thể thua trận đánh cuộc kia, Tang Cách cũng không muốn cả ngày đi theo sau hòa thượng kia gọi hắn là Đại ca.
Mới vừa do dự như vậy, có lòng xoay người quay trở về, sau gáy y chợt nổi lên tiếng gió, lại một trái dưa hấu bay tới.
- -----------------------------------------------------
Hoàng Cân Đạo cũng đã tung hoành nhiều năm ở núi Hoang Lãnh này, rốt cục hôm nay đụng phải khắc tinh.
Người tới là một hòa thượng, ban đầu hình như là hai hòa thượng, sau đó có một hòa thượng không biết đã làm gì, chỉ có một người tới.
Nhưng chỉ một hòa thượng này đã làm cho Hoàng Cân Đạo hoàn toàn sụp đổ, căn bản không có cách nào chiến đấu.
Cơ hồ thành viên Hoàng Cân Đạo đều biết võ công, ít nhiều gì cũng có chút nội lực, nhưng trong đó cũng không có Tiên Thiên viên mãn tồn tại, mấy tên thủ lĩnh cầm đầu công lực cao nhất cũng chỉ là Tiên Thiên hậu kỳ.
Hòa thượng kia đi tới trước sơn môn, xuất ra bên ngoài thân thể một chiếc chuông vàng cổ kính màu vàng cam sáng chói, hoàn toàn là nội lực hóa thành, mặc cho những lâu la trên tháp canh bắn tên, căn bản không thể phá được chuông vàng chút nào.
Sau đó hòa thượng kia một quyền đánh sập sơn môn, tiến vào bên trong trại.
Sau khi đi vào, vô số người vây công xúm tới, hòa thượng kia dứt khoát ngồi bằng dưới đất, chờ đợi người chung quanh nhào tới, lập tức xuất thủ bắt đầu bắt người.
Mỗi một người bị hắn bắt được, rất nhanh công lực sẽ mất sạch, thân thể mềm nhũn trở thành người bình thường. Bởi vì đột nhiên mất đi nội lực, thậm chí bọn họ không bằng cả người bình thường, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu. Cho dù không có mất đi sức chiến đấu, hòa thượng kia cũng sẽ nhẹ nhàng đánh ra một quyền, để cho kẻ đó chân chính mất đi sức chiến đấu.
Vô số đạo phỉ xông lên, đều làm thành núi lớn thịt người, nhưng lại không thể phá được cái lồng kia. Hòa thượng kia vẫn không ngừng hấp thu công lực, chính là Á hút hút hút, hơn nữa tốc độ hấp thu cực nhanh, nhoáng một cái nội lực đã không còn.
Bọn đạo phỉ dần dần hiểu được, hòa thượng này vừa chống đỡ chuông vàng vừa hấp thu nội lực, nếu cứ tiếp tục như vậy, chuông vàng vĩnh viễn cũng sẽ không bị đánh phá.
Chờ đến khi bọn họ phản ứng kịp, gần nửa số người của sơn trại đã bị hòa thượng này hút sạch nội lực. Đám đạo phỉ còn lại hoàn toàn sụp đổ, hò nhau tản ra, muốn đánh du kích.
Nhưng cũng không phải là dễ đánh du kích, sau khi hòa thượng kia hấp thu công lực của mấy trăm người, tinh thần trở nên phấn chấn gấp trăm lần, bắt đầu đứng tại chỗ lăng không bắt người.