Phương Trượng

chương 638: đánh cuộc giữa thiên tài

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Sơn Lão Ma

Hơn nữa từ nhỏ y cũng nghe qua không ít những chuyện hành hiệp trượng nghĩa, vô cùng sùng bái các đại hiệp một mình một kiếm hành hiệp trượng nghĩa. Khi còn nhỏ từng ảo tưởng có ngày mình sẽ xuống núi, nhất định phải giết chết sạch sẽ ác nhân trên giang hồ, trả lại cho bá tánh trong thiên hạ thái bình muốn thuở.

Dĩ nhiên số lượng các nhân trên Tuyết Vực cao nguyên chẳng phải là nhiều, Tang Cách còn có nhiệm vụ trong người, muốn hành hiệp trượng nghĩa cũng không có cơ hội, chỉ có thể ôm giấc mộng này trong lòng, chờ sau khi tới Trung Nguyên mới có thể thực hiện.

Dù sao Tang Cách cũng là mới vừa tiến vào cảnh giới Ngự, dọc đường ngự phong mà đi cũng cảm thấy mệt mỏi, sau khi rời đi Tuyết Vực cao nguyên sau y bắt đầu giảm chậm tốc độ, trên đường cũng tăng trưởng không ít kiến thức.

Bất quá cho dù như vậy, đi tới phụ cận Hồ Điệp cốc thời gian còn chưa tới mùng Chín tháng Chín, cách đại tuyển Minh chủ còn tới mấy ngày.

Vì vậy Tang Cách liền bắt đầu hỏi thăm chuyện phụ cận, kết quả là nghe nói chuyện của Hoàng Cân Đạo này.

Nghe nói Hoàng Cân Đạo là đám sơn tặc không chuyện ác nào không làm, Tang Cách lập tức vô cùng hưng phấn.

Các vị Thời Luân tôn giả dạy mình không thể làm sát kẻ vô tội, nhưng đối với ác nhân cũng không cần hạ thủ lưu tình, nên dạy dỗ thì dạy dỗ, đáng đả kích thì đả kích. Tang Cách không dám động thủ đối với người bình thường, cũng không thèm thu thập những kẻ không chịu nổi một đòn. Ba mươi năm cũng không có quá nhiều kinh nghiệm thực chiến, hôm nay thật vất vả nghe nói có đối tượng có thể thẳng tay đối phó, mừng rỡ như điên, không nói hai lời liền đi tới Hoang Lãnh, chuẩn bị san bằng những sơn tặc này.

Nhưng khi y đi tới Hoang Lãnh, bất ngờ phát hiện đối diện có một hòa thượng gần như đến cùng lúc với mình, chỉ bất quá phương hướng ngược lại, hai hòa thượng gặp nhau trên sơn đạo bên ngoài sơn trại Hoàng Cân Đạo chừng mấy dặm.

Dọc trên đường đi đã kiến thức tài nghệ võ lâm Trung Nguyên không ít, đây là lần đầu tiên Tang Cách giật mình kinh hãi.

Bởi vì hòa thượng đối diện này bề ngoài mày thanh mắt sáng thật là anh tuấn, hơn nữa tuổi tác còn nhỏ hơn mình rất nhiều, nhưng không ngờ rằng mình không thể nhìn ra công lực cụ thể của hắn.

Hoắc Nguyên Chân cũng tỏ ra vô cùng kinh ngạc nhìn Lạt Ma trước mắt, một là bởi vì công lực Lạt Ma này, hai là bởi vì tuổi Lạt Ma này.

Từ cách ăn mặc của Lạt Ma này không khó nhìn ra y là người Mật tông, nhưng làm cho Hoắc Nguyên Chân giật mình là công lực Lạt Ma này tựa hồ còn cao hơn mình, thậm chí dường như còn hùng mạnh hơn cả Vô Danh.

Hiện tại Hoắc Nguyên Chân cũng đã gặp được vài cao thủ cảnh giới Ngự, không nói Nhiễm Đông Dạ, hắn cũng đã gặp Đại Trưởng lão, Nhị trưởng lão Thần Long giáo. Mặc dù khí tức Lạt Ma này không mạnh bằng những người kia, nhưng cảm giác cũng không xê xích gì nhiều, rất rõ ràng đây là một cao thủ cảnh giới Ngự.

Mà người này cảm giác còn rất trẻ, không phải chỉ đơn thuần là dung mạo trẻ tuổi, nghiêm khắc mà nói dung mạo của y không tính là trẻ, dù sao cũng đã hơn ba mươi, nhưng cho người ta cảm giác đây chính là tuổi thật sự của y.

Không phải là tất cả Tiên Thiên viên mãn đều chú trọng bảo vệ dung mạo, cũng có nhiều người không coi trọng dung mạo bề ngoài, Lạt Ma này chính là loại người như vậy, dung mạo của y rõ ràng là tự nhiên.

Hơn ba mươi tuổi đạt tới cảnh giới Ngự, điều này làm cho Hoắc Nguyên Chân cảm thấy rung động vô cùng, rốt cục là người này tu luyện thế nào, lại có thể đạt tới trình độ như vậy ở độ tuổi này?

Hôm nay đại tuyển võ lâm Minh chủ sắp tới, truyền nhân Mật tông cũng muốn tham gia, đây không phải là bí mật. Đông Phương Tình cũng đã nói Mật tông sẽ cho truyền nhân của bọn họ tới, là một cao thủ trẻ tuổi vô cùng lợi hại, thì công lực còn trên cả Mạc Thiên Tà, đó hẳn là một cao thủ tiên vào Tiên Thiên viên mãn thời gian đã lâu.

Những Hoắc Nguyên Chân thế nào cũng không nghĩ tới, truyền nhân của Mật tông lại không phải là Tiên Thiên viên mãn, mà là cảnh giới Ngự!

Nếu là tranh đoạt vị trí Minh chủ cùng Tiên Thiên viên mãn, Hoắc Nguyên Chân vẫn còn có chút nắm chắc, nhưng nếu tranh đoạt cùng một cao thủ cảnh giới Ngự, Hoắc Nguyên Chân lại có hơi không yên lòng.

Không nghĩ tới nhiệm vụ võ lâm Minh chủ mắt thấy mười phần chắc chắn cũng xuất hiện sai lầm, trong lòng Hoắc Nguyên Chân suy tính đối sách, mặt cũng không lộ vẻ gì khác thường, mở miệng nói:

- A Di Đà Phật! Theo cách ăn mặc của vị sư huynh này, hẳn là đến từ Mật tông.

- Không sai, ta chính là đến từ Mật tông.

- Bần tăng thấy vị sư huynh này tựa hồ công lực bất phàm, chẳng lẽ chính là đại biểu Mật tông tới tham gia đại tuyển võ lâm Minh chủ lần này?

Hoắc Nguyên Chân thử thăm dò hỏi một câu, mặc dù đã có phán đoán, nhưng vẫn phải xác định thân phận của đối phương trước.

Tang Cách lại có vẻ kinh ngạc nhìn Hoắc Nguyên Chân:

- Hòa thượng người coi như có chút nhân lực, không ngờ lại có thể nhìn ra ta là tới tham gia đại tuyển Minh chủ.

Hoắc Nguyên Chân nghĩ thầm nếu như ngay cả điểm này cũng không nhìn ra được, như vậy có thể tìm đậu hủ đập đầu được rồi.

Nhưng trong lòng của hắn lại âm thầm cao hứng, Lạt Ma này nói như thế, cho thấy dường như hiểu biết nhân tình thế thái của y có vẻ kém cỏi.

Xem ra y hắn thuộc về loại người si mê võ nghệ, thiên phú tuyệt đỉnh, nhưng kiến thức tầm thường, không đủ lịch duyệt giang hồ, rất có thể tính tình tương đối đơn thuần, thật ra thì người như vậy cũng không quá khó đối phó.

Hoắc Nguyên Chân đảo mắt mấy vòng, chợt hỏi Lạt Ma này:

- Chẳng hay vị sư huynh này xưng hô thế nào, tới Hoang Lãnh làm định làm gì?

- Ta tên là Tang Cách, tới nơi này thu thập đám sơn tặc gây họa tứ phương kia.

Tang Cách thấy Hoắc Nguyên Chân liền lộ vẻ hưng phấn, y cảm thấy người này mới là người có tư cách nói chuyện với mình. Đầu tiên công phu Hoắc Nguyên Chân đã được y khẳng định, mặc dù không nhìn ra cụ thể cao bao nhiêu, nhưng chỉ cần không quá thấp là được, có thể là có bí pháp gì đó che giấu công lực.

Về phần võ công có thể so sánh cùng mình, Tang Cách lại chưa từng nghĩ tới chuyện này. Bởi vì bốn vị tôn giả sư phụ đã nói cho y biết ở độ tuổi này, y đã là đệ nhất thiên hạ, không ai vượt qua y được nữa. Tuổi hòa thượng trước mắt còn nhỏ hơn mình, võ công không bằng mình là khẳng định.

Lại thêm thân phận người xuất gia của đối phương, càng thêm dễ dàng được Tang Cách tán đồng.

Nghe thấy Tang Cách cũng là đi đối phó những Hoàng Cân Đạo này, Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, tựa như có chút khó khăn nói:

- Thì ra vị sư huynh này cũng tới thu thập sơn tặc, bần tăng cũng vậy, nhưng sơn tặc này chỉ có một đám, chúng ta lại có tới hai người, chuyện này cũng không dễ dàng...

Tang Cách ngẩn người một chút:

- Có cái gì không dễ dàng?

Hoắc Nguyên Chân nhìn Tang Cách:

- Bần tăng thấy vị sư huynh này công lực bất phàm, thu thập những sơn tặc thảo khấu này dĩ nhiên là không đáng kể gì.

- Nhưng bần tăng cũng tự tin có thể dễ dàng thu thập bọn họ, lần này lại đụng phải sư huynh, như vậy hai người chúng ta cùng nhau xông lên, đám sơn tặc này cũng không đủ nhét kẽ răng.

Tang Cách nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân, thật sự nghiêm túc suy nghĩ một chút. Nếu là một mình mình thu thập những sơn tặc này đúng là uy phong bực nào, nhưng nếu liên thủ cùng hòa thượng trước mắt, sau này truyền ra ngoài người khác cũng sẽ nói Mật tông Tang Cách liên thủ cùng người nào đó diệt trừ Hoàng Cân Đạo, nghe qua sẽ không oai phong như một mình mình làm.

Suy nghĩ một chút, y cũng có vẻ khổ sở: - Vậy biết phải làm thế nào...

Thấy dáng vẻ Tang Cách như vậy, Hoắc Nguyên Chân càng thêm xác định, mặc dù Tang Cách này võ công cao tuyệt, nhưng tâm tư quả thật có chút đơn thuần.

Chuyện này cũng không kỳ quái, ông trời hết sức công bình, Tang Cách có thiên phú tập võ nghịch thiên như vậy, dĩ nhiên ở những phương diện khác sẽ không quá mức ưu tú. Nếu không chuyện tốt trên thế gian này bị một mình y chiếm hết, những người khác còn có đường sống sao?

Dĩ nhiên không phải nói Tang Cách đần độn, chỉ có thể nói lịch duyệt y quá cạn, cơ hồ là không có lịch duyệt, như thế nếu Hoắc Nguyên Chân không biết lợi dụng một chút, cũng uống làm phương trượng bấy lâu nay.

Làm bộ như vắt óc suy nghĩ một hồi, thình lình Hoắc Nguyên Chân vỗ đùi:

- Không bằng như vậy, hai ta đánh cuộc với nhau có được chăng?

Tang Cách nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân, trên mặt có vẻ cảnh giác, y vẫn hiểu đạo lý không thể dễ dàng tin tưởng người xa lạ, bèn lên tiếng hỏi dò:

- Đánh cuộc gì vậy?

- Hai người chúng ta mỗi người lựa chọn một phương hướng tấn công những Hoàng Cân Đạo này, sau khi đánh bại một người bên tháo khăn vàng của chúng xuống làm chiến lợi phẩm. Sau khoảng thời gian tàn một nén nhang hội hợp ở tụ nghĩa sảnh, nơi địch nhân phân chia tài vật. Đến lúc đó ai lấy được khăn vàng nhiều hơn, đó chính là người thắng lần đánh cuộc này.

Mặc dù Tang Cách không thông minh bằng Hoắc Nguyên Chân, nhưng cũng tuyệt đối không phải là ngu ngốc, nếu như là đánh cuộc thông thường, Tang Cách thật sự sẽ không khinh suất đánh cuộc với Hoắc Nguyên Chân đánh, nhưng nếu như nói tới võ công, Tang Cách có tự tin tuyệt đối.

Hòa thượng trước mắt có vẻ hơi cao thâm khó lường, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không vượt qua mình được, nếu nói Tang Cách có thể bại bởi Hoắc Nguyên Chân trên phương diện này, đánh chết y cũng sẽ không tin tưởng.

Lúc này ngạo khí trong xương tủy Tang Cách lộ ra, khóe môi cong lên như thuyền lật:

- Vị tiểu sư đệ này, mặc dù là người đề nghị đánh cuộc, nhưng dù sao sư huynh ta lớn hơn mấy tuổi, đừng bảo là ta khi dễ ngươi, công lực của ta là... Là đã sắp đến viên mãn rồi, ngươi có thể được không?

Tang Cách cũng có chút tâm tư, cố ý hạ thấp công lực mình một chút. Y tin rằng Hoắc Nguyên Chân có thể nhìn ra mình là viên mãn, nhưng tuyệt đối không nhìn ra mình đạt tới cảnh giới Ngự, nói như vậy nửa thật nửa giả, có ý làm cho đối phương biết khó mà lui, cũng có cố ý thị uy.

Hoắc Nguyên Chân cũng cố ý khinh thường cười cười:

- À, cũng sắp đến viên mãn rồi sao, sư huynh nói như vậy cũng không phải là thật thà. Bất quá bần tăng đã dám đánh cuộc với người, tự nhiên là có mấy phần nắm chắc, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, dù sao cũng là trừ hại vì dân, như vậy cũng hay.

- Ha ha...

Tang Cách phát ra tiếng cười vui thích:

- Tiểu sư đệ thật sự rất can đảm, nếu là như vậy, ta cũng đáp ứng. Bất quá ta có chuyện muốn nói trước, nói thật ra ta thấy tài nghệ võ lực của võ lâm Trung Nguyên đối với ta không đáng kể gì. Mặc dù công phu của ngươi không tệ, nhưng cuộc tỷ thí này, người nhất định phải thua.

Hoắc Nguyên Chân thấy Tang Cách lộ ra thần sắc cuồng vọng, hơn nữa tựa hồ có ý chê bai võ lâm Trung Nguyên, cũng đáp lại:

- Tang Cách sư huynh không nên quá mức xem thường võ lâm Trung Nguyên, Trung Nguyên đất rộng người đông, địa linh nhân kiệt, tài nghệ võ lực tuyệt đối không phải là kém cỏi như người tưởng tượng. Chớ nói trên giang hồ có bao nhiêu cao thủ, chỉ là thỉnh thoảng đụng phải một ít dã thú gì đó ở trong núi, cũng không phải là người bình thường có thể đối phó. Nếu như sư huynh đi hướng sơn môn còn khá hơn một chút, nhưng ngàn vạn lần không nên tấn công từ phía sau núi, cẩn thận đụng phải một ít linh thú kỳ dị làm trễ nãi lộ trình, thua mất tỷ thí.

- Ngươi nói cái gì? Dã thú? Ha ha... Ha ha ha...

Tang Cách không nhịn được cười như điên:

- Tiểu sư đệ, người dùng phép khích tướng vô dụng đối với ta, bất quá nếu ngươi đã nói như vậy, ta sẽ cho ngươi đi ngả sơn môn thì đã sao. Ta sẽ đánh theo ngả sau, xem thử chúng ta ai thua ai thắng!

Hoắc Nguyên Chân lộ ra một nụ cười quỷ dị:

- Sư huynh, nếu người tự tin như vậy, vậy sư đệ ta cung kính không bằng mệnh, bất quá chúng ta cần phải nói trước, nếu xảy ra chuyện bất ngờ gì, đừng trách sư đệ không nhắc nhở huynh.

- Yên tâm đi, chỉ cần không phải mấy người kia... Khụ khụ... Ta tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.

Tang Cách vừa nói chuyện, tự tin sải bước rời đi, chuẩn bị tiến về phía hậu sơn.

Thấy dáng vẻ Tang Cách như vậy, Hoắc Nguyên Chân thật là có chút dở khóc dở cười, vội vàng lại kéo Tang Cách lại:

- Sư huynh chậm đã.

- Còn có chuyện gì?

- Tang Cách sư huynh, chúng ta đã đánh cuộc với nhau, nếu là đánh cuộc, như vậy nhất định phải có cái gì đặt cuộc, bằng không chúng ta đánh cuộc để làm gì?

Lúc này Tang Cách lại lộ vẻ hơi do dự:

- Ta từ Mật tông tới, mặc dù có hơi chậm chạp, nhưng mấy vị sư phụ nói cho ta biết người xuất gia không được đánh bạc, nhất là tài vật càng không thể mang ra đánh bạc, chuyện này...

Hoắc Nguyên Chân vội vàng khoát tay áo một cái:

- Ta muốn nói không phải là đánh cuộc tiền bạc, phương thức đánh cuộc của chúng ta cũng coi như biến tướng của tỷ thí võ công. Trên giang hồ đều tôn xưng cao thủ, người thua trong chúng ta lần này sẽ phải nhận người thắng làm Đại ca, cam tâm tình nguyện làm tiểu đệ, không biết sư huynh nghĩ thế nào?

Tang Cách cũng không đần, suy nghĩ một chút nói:

- Như vậy không công bình, vốn ngươi đã nhỏ hơn ta, nếu như ngươi thua gọi ta là Đại ca, vậy chẳng phải tương đương với không thua gì cả?

Hoắc Nguyên Chân mỉm cười nói:

- Chuyện này không sao, nếu bần tăng thua còn phải phụ trách tuyên dương sự tích huy hoàng của sư huynh ra ngoài, bảo đảm để cho người giang hồ đều biết hành động anh hùng này của sư huynh, khiến cho Mật tông nổi danh Trung Nguyên từ đây.

Hoắc Nguyên Chân dừng một chút lại nói:

- Mặc dù sư huynh võ công cao cường, nhưng bần tăng cũng không phải nói khoác, trên phương diện quan hệ giang hồ hẳn sư huynh cũng không thể nào sánh kịp bần tăng. Nếu không có bần tăng, vậy hành động anh hùng của sư huynh e rằng sẽ không có ai trên giang hồ biết tới.

Lời của Hoắc Nguyên Chân nhất thời đánh trúng nơi yếu hại Tang Cách, mặc dù y mơ hồ cảm thấy dường như hòa thượng này có âm mưu gì, nhưng lòng tin cực độ vào bản lĩnh của mình đã khiến cho y không hề e ngại quỷ kế âm mưu gì của đối phương.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio