Phương Trượng

chương 642: nhờ giúp đỡ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Sơn Lão Ma

Thấy Hoắc Nguyên Chân quả quyết cự tuyệt đề nghị của mình, Đông Phương Tình cũng không kỳ quái, chẳng qua là nói với hắn:

- Nếu ngươi lo lắng cho an nguy của ta, vậy thì không cần, mặc dù Võ Lâm Minh sa sút, nhưng nếu như có thể khéo léo lợi dụng một ít hoàn cảnh, đối phó một cao thủ cảnh giới Ngự cũng không phải là chuyện không thể nào...

Hoắc Nguyên Chân trịnh trọng nói:

- Tình nhi, ta hiểu nàng đã dám nói như vậy tất nhiên là có một ít nắm chắc, nhưng làm như vậy là không được. Quả thật ta muốn giành được chức Minh chủ, nhưng lại không thể dựa vào thủ đoạn này, chỉ có đánh bại Tang Cách trong chiến đấu, chức Minh chủ này mới có ý nghĩa.

- Huống chi... Tang Cách hiện đang gọi ta là Đại ca, làm sao ta có thể vì vị trí Minh chủ mà hại tính mạng y được?

Đông Phương Tình bất đắc dĩ thở dài một tiếng:

- Ta cũng biết ngươi sẽ nghĩ như vậy, nhưng Tang Cách là cao thủ cảnh giới Ngự, mặc dù võ công ngươi tiến bộ thần tốc, nhưng muốn đánh bại y sợ rằng vẫn chưa được.

- Biết người biết ta, bách chiến bách thắng!

Hoắc Nguyên Chân nói một câu hào sảng, đột nhiên nở một nụ cười:

- Tình nhi, nếu như có thể tìm được phương pháp phá giải võ công Tang Cách, phải chăng là ta sẽ nắm chắc phần thắng nhiều hơn?

- Ngươi biết Tang Cách tu luyện võ công gì không?

Đông Phương Tình thật bất ngờ nhìn Hoắc Nguyên Chân, Mật tông vẫn luôn rất thần bí, làm sao hắn biết võ học siêu cấp của Tang Cách?

- Ta cũng là trong lúc tình cờ biết được, võ học siêu cấp của y là Đại Thủ ấn bí truyền. Ta không quen môn võ công này, ngoài ra y còn có một món binh khí kỳ môn gọi là Hàng Ma Phi Xử, hẳn là lợi hại một chút.

Tự nhiên Hoắc Nguyên Chân sẽ không nói mình biết được từ miệng Tang Cách, Lạt Ma lịch duyệt kém cỏi này đã tiết lộ bí mật của y một cách hồ đồ.

Đông Phương Tình không hỏi Hoắc Nguyên Chân làm thế nào lấy được tin tức, chẳng qua là khẽ cau mày suy nghĩ một chút:

- Ta cũng biết một chút về Đại Thủ ấn, lúc trước cũng đã thấy Lạt Ma Mật tông dùng qua, chỉ bất quá không có đào sâu nghiên cứu, chỉ có thể tham khảo đơn giản với người một chút, về phần Hàng Ma Phi Xử kia ta cũng chưa từng nghe qua.

Thật ra thì Hoắc Nguyên Chân cũng không quá lo lắng Đại Thủ ấn, đơn giản chỉ là một môn chương pháp, cho dù là thần kỳ tới mức nào suy đoán cũng sẽ không vượt qua Như Lai Thần Chưởng, cùng lắm thì lấy chưởng đối chưởng, cũng không tin sẽ thua y.

Trải qua trận đánh đạo phỉ Hoàng Cân Đạo, Hoắc Nguyên Chân hấp thu thật nhiều nội lực đạo phỉ, mặc dù mỗi tên chỉ có một chút nhưng nhân số đông đảo, tích lũy lại cũng có số lượng rất lớn, nội lực Bắc Minh thần công lại có đột phá, lần này đạt tới mức chuẩn viên mãn.

Cho nên hôm nay Tam Phân Âm Dương Khí Hoắc Nguyên Chân đã khuếch trương, đạt tới đường kính bốn thước rưỡi, tổng nội lực lại tăng vọt, suy đoán cách trình độ như Vô Danh không xa.

Chính vì vậy, Hoắc Nguyên Chân mới có lòng tin dùng Như Lai Thần Chưởng đối phó Đại Thủ ấn của Tang Cách, tối thiểu trong thời gian ngắn không rơi xuống hạ phong là có thể làm được.

Chuyện y chân chính lo lắng là Hàng Ma Phi Xử kia, nghe tên này có lẽ là một loại ám khí, hơn nữa còn là do Tang Cách cảnh giới Ngự phát ra, suy đoán uy lực sẽ không ở dưới phi đao Lý Thanh Hoa.

Nghe thấy Đông Phương Tình cũng không biết vật này, Hoắc Nguyên Chân cũng khẽ cau mày, nếu là như vậy, quả thật không tốt lắm.

- Nếu như Tình nhi nàng cũng không biết, như vậy người trong thiên hạ biết vật này chỉ sợ cũng không có mấy, nếu là ám khí, không phải là ta có thể đi hỏi...

Đột nhiên Hoắc Nguyên Chân nghĩ đến Lý Thanh Hoa. Nếu như bây giờ ngồi Kim Nhãn Điêu trở về Thiếu Lâm tìm Lý Thanh Hoa, nếu nàng biết, nhất định sẽ nói với mình bí mật trong đó. Dù sao tốc độ Kim Nhãn Điêu cực nhanh, không đầy hai canh giờ là có thể trở lại, không chậm trễ chuyện gì.

Nhưng hắn nói được một nửa, đột nhiên thấy được ánh mắt Đông Phương Tình bất thiện. Hoắc Nguyên Chân ý thức được không ổn, không thể làm gì khác hơn là nuốt tất cả những lời còn lại vào bụng.

Mặc dù hắn không nói ra, Đông Phương Tình cũng đã hiểu, tỏ vẻ không vui nói:

- Không cho ngươi đi tìm nàng, nếu như lúc này người đi tìm nàng, đó chính là ngươi đã đưa ra lựa chọn!

Hoắc Nguyên Chân gật đầu liên tục:

- Yên tâm đi, hiện tại là thời khắc mấu chốt, ta không thể nào đi lại lung tung, Tình nhi chớ suy nghĩ quá nhiều.

Đông Phương Tình biết rất rõ ràng bản thân mình có suy nghĩ quá nhiều hay không. Mặc dù nàng không thích Hoắc Nguyên Chân nhắc tới Lý Thanh Hoa trước mặt mình, nhưng nàng cũng không phải là trẻ con không hiểu chuyện. Nàng biết chuyện võ lâm Minh chủ này vô cùng quan trọng với Hoắc Nguyên Chân, nhưng không thể giúp hắn một tay còn không cho phép hắn đi tìm Lý Thanh Hoa, trong lòng cũng có chút áy náy.

Áy nay thì áy náy, để Hoắc Nguyên Chân trở về là tuyệt đối không được, Đông Phương Tình suy nghĩ một chút, dường như hạ quyết tâm:

- Thật ra thì có một người nhất định biết chuyện này, nếu như đi hỏi nàng, suy đoán còn phải hữu dụng hơn đi tìm Lý Thanh Hoa...

- Tìm ai vậy? Chẳng lẽ người sử dụng ám khí trong thiên hạ, còn có kẻ nào lợi hại hơn Lý Thanh Hoa sao?

- Đương nhiên là có, ngươi cũng không nghĩ ra sao. Lý Thanh Hoa cũng không phải là vừa mới sinh ra đã biết tuyệt kỹ phi đao, môn võ công này là ai cho nàng?

- Nàng nói là... Nhiễm Đông Dạ ư?!

Trong đầu Hoắc Nguyên Chân lập tức hiện lên hình bóng giai nhân tuyệt sắc kia, nhớ lại lúc trước hắn làm cho nàng bỏ đi hết sức thương tâm, hiện tại muốn tìm nàng nhờ giúp đỡ, có thực tế không?

Đông Phương Tình không phát giác được vẻ khác thường của Hoắc Nguyên Chân, càng nghĩ càng cảm thấy chủ ý của mình rất tuyệt:

- Như vậy là hay nhất, công phu của sư phụ thiên hạ vô địch, sở học cũng là cực kỳ uyên bác, nhất định nàng biết bí mật của Hàng Ma Phi Xử này, nhất định có thể tìm được phương pháp phá giải cho ngươi. Không phải là ngươi có con đại điêu kia sao, chúng ta đi đi, nếu như thuận lợi, nói không chừng sẽ trở về trước khi đại tuyển Minh chủ diễn ra.

Hoắc Nguyên Chân ngẩn người một chút:

- Sư phụ nàng bây giờ ở địa phương nào?

- Nàng ở Tây Vực, trước đây ta ở chỗ sư phụ một thời gian rất dài, lần trước tới Thiếu Lâm cứu người, cũng là sư phụ...

Đông Phương Tình nói tới chỗ này, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, có chút nghi hoặc nhìn Hoắc Nguyên Chân:

- Dường như người cũng biết sư phụ ta phải không?

- À, cũng không phải là quen biết lắm, chỉ là từng có duyên gặp mặt một lần mà thôi.

Lúc này trong lòng Hoắc Nguyên Chân quả thật cực kỳ thanh thản, từ trước tới nay hắn vẫn cho rằng giữa mình và nữ nhân như Nhiễm Đông Dạ có thể xảy ra chuyện gì, cho nên đối mặt Đông Phương Tình cũng rất tự nhiên.

Thấy dáng vẻ Hoắc Nguyên Châu, Đông Phương Tình gật đầu một cái, nhưng vẫn cẩn thận nói:

- Sư phụ ta rất đẹp, chúng ta có thể cùng đi tìm nàng, nhưng người nhất định không thể suy nghĩ lung tung với sư phụ ta.

- Tình nhi nói đùa, mặc dù bần tăng có mấy hồng nhan tri kỷ, nhưng cho tới bây giờ chưa từng làm ra chuyện gì vượt qua lễ nghĩa. Chỉ cần một ngày còn là người xuất gia, sẽ không có chuyện làm nhục Phật môn.

- Nếu ta tin ngươi, sẽ là kẻ ngu ngốc nhất trong thiên hạ.

Mặc dù Hoắc Nguyên Chân nói như vậy, nhưng Đông Phương Tình sẽ không tin tưởng hắn. Hắn là thân đồng tử không sai, nhưng trong lòng hắn vẫn đang suy tính đến khi nào thì hoàn tục.

Nghe Đông Phương Tình đề nghị, Hoắc Nguyên Chân cũng cảm thấy đây là biện pháp giải quyết duy nhất. Muốn đối phó Hàng Ma Phi Xử của Tang Cách, Đông Phương Tình không giúp được gì, nếu không thể tìm Lý Thanh Hoa, suy đoán trong thiên hạ cũng chỉ có một mình Nhiễm Đông Dạ có biện pháp.

Chẳng qua là... Nhiễm Đông Dạ có thể tha thứ cho mình sao? Trong lòng Hoắc Nguyên Chân không có chút phấn khích nào cả.

Nhưng chuyện đã tới nước này, nếu như không đi e rằng chức võ lâm Minh chủ sẽ vô duyên với mình. Đây là chuyện quan hệ với nhiệm vụ chủ yếu của Hệ Thống, Hoắc Nguyên Chân không có lựa chọn nào khác, không thể làm gì khác hơn là nhìn Đông Phương Tình gật đầu một cái:

- Vậy lúc nào chúng ta lên đường?

- Một hồi sẽ phải bày tiệc mời chưởng môn các phái thiên hạ, chờ sau khi yến hội kết thúc, hai ta sẽ lên đường. Nếu như đại điêu ngươi bay nhanh, mồng Tám có thể đến Tây Vực tìm được sư phụ ta, hết thảy thuận lợi, đại khái có thể chạy về trước đại tuyển Minh chủ.

- -------------------------------------------------

Chuyện Hoắc Nguyên Chân ghét nhất chính là tham gia yến hội.

Đầu tiên hắn cũng không thích bộ mặt của những kẻ vuốt mông ngựa, mà lại không thể không ứng phó.

Còn có chính là đối mặt rượu thịt đầy bàn lại không thể ăn, đây là chuyện vô cùng đau khổ đối với Hoắc Nguyên Chân.

Giống như một người muốn cai rượu, lại mang rượu ra trước mặt y, làm như vậy quả thật sẽ hết sức khó cai rượu. Trước khi Hoắc Nguyên Chân xuyên qua vẫn ăn thịt như thường, sau khi xuyên qua bèn ăn chay, dứt khoát để cho rượu thịt cách xa cuộc sống của mình, dù sao khuất mắt cũng còn có thể kiên trì.

Nhưng yến hội như vậy rõ ràng là hành hạ đối với hắn, hắn chỉ có thể kiên nhẫn ngồi đó, lúc ăn một miếng rau dưa, lúc ăn một miếng nấm, nhìn người khác rượu thịt no say, trong lòng quả thật vô cùng khó chịu.

Bữa tiệc này kéo dài tới nửa đêm, mắt thấy sắp sửa sang ngày mới mồng Tám tháng Chín, các nhân sĩ võ lâm mới no nê thỏa mãn đi nghỉ ngơi.

Tự nhiên Hoắc Nguyên Chân cũng theo mọi người rời đi, trở về chỗ ở báo cho các đệ tử Thiếu Lâm biết mình có việc gấp cần muốn đi ra ngoài, nhất định trở lại trước đại tuyển Minh chủ. Trong khoảng thời gian này bất kể là ai tìm mình cứ nói mình đang bế quan, không tiếp bất cứ ai.

Mọi người rối rít gật đầu, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.

Sau khi rời khỏi chỗ ở, Hoắc Nguyên Chân tìm một địa phương vắng vẻ, cho gọi Kim Nhãn Điêu vẫn quanh quẩn trên trời xuống, sau đó bay lên không.

Hắn không có đi tới đại điện Minh chủ mà là thừa dịp bóng đêm, đi tới tửu tuyền mà trước đây hắn gặp Đông Phương Tình lần đầu tiên.

Kim Nhãn Điêu trên không trung nhìn lướt qua, Hoắc Nguyên Chân đã thấy Đông Phương Tình đang ở trên vách đá bên bờ tửu tuyền. Trên đó có một gốc vải là do Hệ Thống sinh ra, năm xưa trồng ở nơi này.

Kim Nhãn Điêu vỗ cánh bay tới cạnh vách đá, Hoắc Nguyên Chân nhảy xuống, đi tới bên người Đông Phương Tinh. Chỉ thấy Đông Phương Tình cầm trong tay một cái túi, đang hái từng quả vải cho vào trong túi, thấy Hoắc Nguyên Chân đi tới bèn gọi:

- Mau tới giúp ta cầm túi, ta hái một ít mang đi.

Thấy cảnh tượng này, Hoắc Nguyên Chân nhớ lại lúc trước Tế Tiểu Danh Kiếm muốn thối lui ra giang hồ. Vốn là bọn họ định bỏ trốn, thế nhưng chỉ vì tiện tay hái một quả vải, kết quả lại bị Đông Phương Tình không chút do dự giết chết, có thể thấy được nàng quý cây vải này như bảo bối, vì sao hôm nay lại rộng lượng như vậy?

- Vì sao nàng làm như vậy?

Đông Phương Tình tựa hồ cũng nhớ ra chuyện gì đó, sắc mặt ửng đó có vẻ ngượng ngùng, lên tiếng giải thích:

- Đây chính là mang đi cho sư phụ ta, Tứ Tiểu Danh Kiếm kia có thể so sánh cùng lão nhân gia nàng được sao, cho nàng một ít vải thì đã sao?

Bị Đông Phương Tình khám phá tâm tư, Hoắc Nguyên Chân cũng có chút ngượng ngùng, cười nhận lấy túi. Xem ra là hiểu lầm nha đầu này, nàng cũng rất hào phóng, có điều phải xem đối tượng là ai.

Đông Phương Tình vừa hát vừa khẽ đếm:

- Mười bảy, mười tám... Ừm, hai năm mươi quả là được rồi, sư phụ chỉ có một mình, cũng ăn không được bao nhiêu, tránh cho lãng phí.

Hoắc Nguyên Chân ở phía sau cầm túi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

- ---------------------------------------------------

Ánh mặt trời vàng chói dâng lên cuối chân trời, Kim Nhãn Điêu đang bay cao vút trên mây, bên dưới chính là Thiên Sơn mênh mông.

Đông Phương Tình nhẹ nhàng tựa vào ngực Hoắc Nguyên Chấn, mắt khép hờ, gió thổi tóc nàng bay lất phất, thỉnh thoảng quệt vào mặt Hoắc Nguyên Chân.

Tay cầm túi nhỏ đựng vải, trong lòng Đông Phương Tình hiện tại hết sức bình yên.

Nàng vô cùng hy vọng Hoắc Nguyên Chân chỉ thích một mình mình, nhưng thực tế vô tình nói cho nàng biết, chuyện này tựa hồ không có khả năng mấy.

Thật ra yêu cầu của Đông Phương Tình đã rất thấp, nàng cũng không quan tâm chuyện Hoắc Nguyên Chân thích những nữ tử khác, nhưng ranh giới cuối cùng của nàng chính là tuyệt đối không thể thích Lý Thanh Hoa.

Vừa nghĩ tới nếu như hòa thượng này có một ngày hoàn tục, mình lại phải sống chung ngày ngày với tử đối đầu Lý Thanh Hoa, trong lòng Đông Phương Tình lập tức cảm thấy khó chịu.

Hy vọng hắn có thể nhớ tới mình, cuối cùng cho mình một câu trả lời thỏa mãn.

- Tình nhi, đến Tây Vực rồi, bây giờ chúng ta đi theo phương hướng nào?

Thanh âm của Hoắc Nguyên Chân cắt đứt suy nghĩ của Đông Phương Tình, làm cho nàng tỉnh lại từ trong mơ màng. Mở mắt nhìn xuống mặt đất xem thử, xác nhận phương vị, sau đó chỉ về hướng Tây Bắc:

- Bên kia, nơi đó là Cao Xương quốc, sư phụ là ở chỗ đó.

Chỉ huy Kim Nhãn Điêu chuyển phương hướng, bay về phía Cao Xương quốc, Hoắc Nguyên Chân hỏi:

- Vì sao sư phụ nàng lại ở nơi dị vực này?

- Ta cũng không rõ ràng lắm, dường như sư phụ làm chuyện gì rất quan trọng ở chỗ này. Ngoài ra người phải chú ý, ở chỗ của sư phụ còn có một người, ngàn vạn lần không thể đắc tội y.

- Là An Mộ Phong sao?

Trong lòng Hoắc Nguyên Chân đã có suy đoán đối với chuyện này, Nhiễm Đông Dạ cùng An Mộ Phong sống ở Tây Vực, chỉ sợ đang tiến hành quá trình Thất Tinh Liên Châu. Mà lúc trước Lý Thanh Hoa ủng hộ Mã Đạo Viễn làm Hoàng đế, cũng xây dựng công cụ khổng lồ, trên thực tế chính là đối nghịch với Nhiễm Đông Dạ.

Chỉ bất quá Lý Thanh Hoa thất bại, Ma giáo Mạc Thiên Tà ngang trời xuất thế, hủy Lạc Hoa thần giáo Lý Thanh Hoa khổ cực thành lập trong chốc lát, mà sau đó Ma giáo Mạc Thiên Tà lại bị Thần Long giáo tiêu diệt. Hôm nay thiên hạ không còn ai ngăn được Nhiễm Đông Dạ và An Mộ Phong nữa.

Cho nên chỉ sợ là không thể nghịch chuyển cục diện Thất Tinh Liên Châu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio