Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Như đã nói qua, cho dù là Lạc Hoa thần giáo của Lý Thanh Hoa vẫn còn, Hoắc Nguyên Chân cũng không cho rằng nàng có thể đối kháng hai người Nhiễm Đông Dạ.
E rằng tới lúc nàng thật sự uy hiếp tới lợi ích của Nhiễm Đông Dạ và An Mộ Phong, không cần bọn Mạc Thiên Tà xuất thủ, hai người kia cũng sẽ không bỏ qua cho Lý Thanh Hoa.
- Không ngờ rằng người biết An Mộ Phong tồn tại.
Đông Phương Tình có vẻ không dám tin tưởng, An Mộ Phong tồn tại là một bí mật cực lớn, trong thiên hạ ít người biết vô cùng, Hoắc Nguyên Chân hắn không có liên hệ gì với y mới phải.
- Không sai, thật ra ta đang một mực đang âm thầm điều tra chuyện này, hơn nữa ta còn biết rất nhiều chuyện.
- Nguyên Chân, ngươi không nên hiểu lầm sư phụ, quả thật bọn họ đang làm chuyện gì đó hết sức quan trọng, hơn nữa vô cùng nguy hiểm. Một khi thành công, nghe nói sẽ có tai nạn giáng xuống, bất quá chuyện này vẫn là do An Mộ Phong chủ đạo, sư phụ cũng không nhiệt tình lắm.
- Đương nhiên là ta sẽ không hiểu lầm, Tình nhi quá lo xa rồi.
Hiện tại Hoắc Nguyên Chân không có khả năng lo chuyện như vậy, thực lực không đủ là không có quyền phát biểu. Chuyện cấp bách trước mắt là hắn phải mau chóng hoàn thành nhiệm vụ Hệ Thống, gia tăng thực lực của mình, có thể giữ được tính mạng trong vòng một năm mới là mấu chốt, những chuyện khác đều là hư ảo.
Thấy Hoắc Nguyên Chân không ngại chuyện như vậy, Đông Phương Tình mới yên tâm hơn, nếu không nàng còn lo rằng hắn sẽ làm ra chuyện bảo vệ chính nghĩa, can thiệp chuyện bất bình gì đó.
Tốc độ Kim Nhãn Điêu rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã đi tới bầu trời Cao Xương quốc.
Đông Phương Tình để cho Hoắc Nguyên Chân trực tiếp thao túng Kim Nhãn Điêu hạ xuống, chạy thẳng tới chỗ của Nhiễm Đông Dạ, không tị hiềm gì.
Kim Nhãn Điêu lượn hai vòng trên không, sau đó đáp xuống trong một tòa nhà có diện tích vô cùng rộng lớn.
Mặc dù tòa nhà này lớn nhưng lại là trống rỗng. Không phải là kiến trúc ít, nơi này đầy đủ đình đài lầu các, thậm chí còn có giả sơn cùng suối nước, nhưng lại không thấy được bóng người.
Đông Phương Tình cùng Hoắc Nguyên Chân xuống Kim Nhãn Điêu, tay Hoắc Nguyên Chân cầm bao vải. Mặc dù trải qua nửa buổi tối phi hành, nhưng hắn vẫn dùng nội lực bảo vệ bao vải, đến bây giờ trên trái vải vẫn còn đọng sương, hết sức tươi tắn.
Đông Phương Tình đi trước dẫn đường, đi qua một chiếc cầu nhỏ tới một vườn hoa, cuối cùng tới trước một gian phòng nhỏ.
- Nếu như sư phụ không rời đi Tây Vực, bây giờ hẳn là ở trong gian phòng này.
Hoắc Nguyên Chân đang muốn vào phòng, đột nhiên Đông Phương Tình ngăn cản hắn:
- Ta gõ cửa trước đã.
Đông Phương Tình nhẹ nhàng gõ một cái lên cánh cửa gỗ kia, bên trong truyền ra một thanh ấm êm ái mà hững hờ:
- Là ai vậy?
Chính là thanh âm của Nhiễm Đông Dạ.
- Sư phụ, là con đây, con trở về rồi.
- Là Tình nhi ư, không phải là bây giờ con rất bận rộn sao, vì sao còn trở lại? Vào đi.
Dường như Nhiễm Đông Dạ không hề dùng Thiên Nhãn tra xét tình huống bên ngoài, cũng không có tập trung công lực cảm ứng, giống như một người bình thường không có chút để phòng cảnh giác.
Đông Phương Tình cảm giác dường như có cái gì không ổn, nhưng Nhiễm Đông Dạ bảo nàng đi vào, nàng cũng không tiện nói gì nữa, dẫn theo Hoắc Nguyên Chân cất bước tiến vào phòng.
Căn phòng chỉ có hai gian, bên ngoài là một phòng khách nho nhỏ, chỉ có một cái bàn cùng hai cái ghế, bên cạnh chính là cửa phòng ngủ Nhiễm Đông Dạ, cửa đang mở, Nhiễm Đông Dạ đang ở bên trong phòng ngủ.
Hai người đi vào phòng ngủ, tựa hồ Nhiễm Đông Dạ mới nghe ra là có tiếng bước chân hai người, hơi có vẻ vội vàng nói:
- Là ai?
Lúc nói chuyện đã có hơi chậm, Hoắc Nguyên Chân đi theo sau Đông Phương Tình vào phòng, vừa liếc qua một cái vừa kịp nhìn thấy đôi chân trần trắng nõn thon dài vừa rúc vào trong chăn, hai tay Nhiễm Đông Dạ kéo chăn, mắt có vẻ hơi lo lắng nhìn về phía cửa.
Hoắc Nguyên Chân cũng có hơi lúng túng, ai có thể nghĩ tới một cao thủ tuyệt định như nàng lại không có đề phòng trong lòng chút nào, thậm chí cũng lười vận dụng công lực dò xét tình huống bên ngoài, cứ như vậy để hai người mình tiến vào.
Nhiễm Đông Dạ cũng nhìn thấy Hoắc Nguyên Chân, nhưng nét mặt nàng tựa hồ buông lỏng một chút:
- Thì ra là ngươi, ngươi tới làm gì?
Hai tay Nhiễm Đông Dạ kéo chăn lên đến vai, toàn thân đều ẩn trong chăn, chỉ để lộ ra phần đầu và bàn tay ngọc, nhưng lại không lập tức đuổi Hoắc Nguyên Chân đi ra ngoài.
Đông Phương Tình thấy Nhiễm Đồng Da đặt câu hỏi như vậy, trong lòng hơi có chút nghi ngờ. Nàng vẫn cho rằng trong lòng tương đối hiểu rõ sư phụ, đối với bất cứ chuyện gì vẫn giữ thái độ lãnh đạm. Cho dù là chuyện lớn tày trời trong mắt người khác, nàng cũng hết sức thờ ơ không nhìn tới.
Nhưng có một điểm, chính là sư phụ rất tự trọng, An Mộ Phong kia coi như là rồng trong loài người, bất kể nhân phẩm tướng mạo hay là võ công cũng là kẻ kiệt xuất trong nam nhân thiên hạ, theo đuổi sư phụ nhiều năm cũng không thu hoạch được gì. Sư phụ đối với y vẫn một mực không mặn không lạt, nói dễ nghe một chút gọi là không bài xích, nói khó nghe một chút, đó chính là hoàn toàn không nhìn tới.
Từ trước tới nay sư phụ chưa từng để cho bất cứ nam nhân nào thấy thân thể mình, tối thiểu theo Đông Phương Tình biết là như vậy.
Nhưng hôm nay đối mặt Hoắc Nguyên Chân, mặc dù Nhiễm Đông Dạ cũng che kín thân mình, nhưng chắc chắn lúc mới vừa bước vào cửa, Hoắc Nguyên Chân đã nhìn thấy gì đó.
Nhưng Nhiễm Đông Dạ lại có một thái độ trái ngược bình thường, không có lập tức đuổi hắn ra ngoài, ngược lại là lãnh đạm hỏi thăm hắn tới làm gì.
Điều này chứng tỏ chuyện gì?
Nói rõ trong tiềm thức sư phụ cũng không bài xích hòa thượng này, cho dù là dưới tình huống xấu hổ như vậy, nàng vẫn không ý thức được rằng nên lập tức đuổi hắn ra ngoài.
Mặc dù đây là sư phụ của mình, nhưng tính ghen tuông của nữ nhân khiến cho trong lòng Đông Phương Tình cảm thấy không thoải mái. Nhưng nàng không thể nói gì với sư phụ, đưa mắt nhìn về phía Hoắc Nguyên Chân.
Quay đầu nhìn lại, mặc dù Hoắc Nguyên Chân không có lộ ra vẻ mê mỹ sắc hay mất hồn gì, nhưng cũng không có ý lập tức rời đi, dường như còn muốn lên tiếng giải thích mình tới làm gì.
Đông Phương Tình căm tức trợn mắt nhìn hắn một cái, nói:
- Nguyên Chân, sư phụ phải mặc y phục, ngươi hãy đi ra ngoài trước, một lát hãy đi vào.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân cũng ý thức được có vẻ không ổn, vội vàng gật đầu đáp ứng, sau đó tiện tay đặt bao vải lên bàn, đứng dậy rời đi phòng của Nhiễm Đông Dạ.
Nhiễm Đông Dạ ngẩn người một chút, sau đó cũng ý thức được chuyện gì, nhẹ nhàng xoay đầu sang bên, không nói gì với Đông Phương Tình mà là lặng lẽ lấy y phục mặc vào.
Đông Phương Tình cũng xoay người, sư phụ rất khó tính, cho dù mình là đệ tử của nàng, cho dù mình cũng là nữ nhân, nhưng sư phụ cũng không thích bị người khác nhìn thân thể của nàng, chẳng qua là mình không cần tị hiềm quá mức giống như Hoắc Nguyên Chân mà thôi.