Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Người chủ trì chính là thủ hạ Đông Phương Tình ngày xưa, bây giờ nghe Đông Phương Tình nhận thua, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc đồng thời gật đầu liên tục, sau đó lớn tiếng tuyên bố:
- Lần đại tuyển võ lâm Minh chủ này, phương trượng Thiếu Lâm Nhất Giới trải qua tầng tầng khảo nghiệm, thắng trận liên tiếp, cuối cùng leo lên vị trí Minh chủ!
Bên ngoài sân nhân sĩ võ lâm cùng hoan hô ầm ĩ.
Phương trượng Nhất Giới đảm nhiệm võ lâm Minh chủ, coi như là chuyện mà tất cả mọi người đều mong muốn.
Tối thiểu người ta là người xuất gia, tâm địa hiền lành là nhất định, cho dù không hiền lành lắm vẫn còn tốt hơn nữ ma Đông Phương Tình kia.
Được một ít kẻ có lòng cổ vũ, toàn trường vang lên thanh âm hoan hô long trời lở đất:
- Chúc mừng Nhất Giới Minh chủ, chúc mừng Nhất Giới Minh chủ, Nhất Giới Minh chủ nhân nghĩa anh minh, văn thành võ đức, thiên thu vạn tái, nhất thống giang hồ, Võ Lâm Minh vĩnh viễn bất hủ!
Hoắc Nguyên Chân nghe thấy những lời chúc tụng này lập tức nhức đầu từng trận.
Trước kia Đông Phương Tình giả nam nhân thật sự là thích những lời chúc tụng này. Có lẽ là bởi vì nàng quá tịch mịch cho nên mới coi trọng những thứ vô dụng này, bất quá Hoắc Nguyên Chân cũng không thích.
Hắn giơ hai tay lên ép xuống vài cái, tiếng hoan hô toàn trường dần dần lắng xuống.
- Chư vị đồng đạo võ lâm, bần tăng Nhất Giới chính là người trong Phật môn, cho dù đảm nhiệm Minh chủ cũng không thể ôm tất cả mọi chuyện vào thân, sau này sự vụ của Võ Lâm Minh còn phải trông vào các đồng đạo ủng hộ nhiều hơn.
Mọi người rối rít mim cười gật đầu, xem ra phương trượng Nhất Giới này quả nhiên rất tốt, tính tình rất khiêm tốn.
Hoắc Nguyên Chân dừng lại một chút, sau đó nói tiếp:
- Hơn nữa bần tăng có một kế hoạch, đó chính là hôm nay thế lực Thần Long giáo bên trong võ lâm ngày càng hung hăng ngang ngược, hơn nữa uy hiếp nghiêm trọng đến sinh tồn võ lâm Trung Nguyên, rất nhiều danh môn chính phái đã không còn nguyên vẹn. Bần tăng hy vọng chư vị đồng đạo có thể biến ra kế sách nhiều hơn, chờ bần tăng chỉnh lý xong sự vụ Võ Lâm Minh, sẽ chọn một ngày cùng nhau thương nghị đại kế với các vị. Chúng ta phải phân công, chứ không thể để bị động bị đánh mãi được.
Ý nghĩ này đã sớm nổi lên trong lòng Hoắc Nguyên Chân, Thần Long giáo có quy mô rất lớn, lần trước chỉ có mấy tên trưởng lão tới đã bức bách Thiếu Lâm tới mức sinh tử tồn vong. Chỉ dựa vào một nhà Thiếu Lâm là tuyệt đối không thể đối kháng Thần Long giáo.
Cho nên muốn đối kháng Thần Long giáo sẽ phải tập hợp toàn bộ lực lượng võ lâm, hơn nữa không thể bị động phòng thủ, cũng giống như sáu đại phái vây công Quang Minh đỉnh năm xưa. Hiện tại phải tập hợp tất cả lực lượng võ lâm lại, sau đó đánh thắng một hơi ra Quan Ngoại, quyết một trận thư hùng cùng Thần Long giáo.
Cho nên bất kể là vì hoàn thành nhiệm vụ hay là vì an nguy Thiếu Lâm, Hoắc Nguyên Chân cũng phải giành lấy chức võ lâm Minh chủ này cho bằng được.
Cũng may mặc dù chiến đấu cùng Đông Phương Tình hung hiểm, nhưng lại không tạo thành cục diện bị thương, điểm này cũng khiến cho Hoắc Nguyên Chân tương đối hài lòng.
Hoắc Nguyên Chân nói xong những lời này, đám người phía dưới rối rít phụ họa, dù sao Thần Long giáo quả thật uy hiếp không nhỏ.
Có người muốn thừa cơ hội này đi tìm Thanh Thành gây phiền phức, dù sao Thanh Thành đã đầu phục Thần Long giáo, hơn nữa chưởng môn Giác Viễn càng là phản đồ Thiếu Lâm. Hiện tại đả kích Thanh Thành, không phải là vừa hay có thể làm cho tân Minh chủ vui vẻ sao?
Nhưng khi mọi người đi tìm mới phát hiện Giác Viễn đã dẫn người của Thanh Thành rút lui đi không biết lúc nào, hơn nữa có vẻ đã đi được một lúc lâu.
Hỏi thăm một ít đệ tử thủ vệ, mới biết lúc mọi người đều hết sức chú ý chiến đấu trên đài, lúc trận chiến giữa Đông Phương Tình và Hoắc Nguyên Chân sắp bắt đầu, bọn Giác Viễn đã rời đi.
Có vài người đề nghị truy kích, Hoắc Nguyên Chân lắc đầu một cái:
- Thôi, giặc cùng chớ đuổi, huống chi bọn họ đi được một thời gian dài như vậy, cũng chưa chắc đuổi theo kịp.
Không phải là Hoắc Nguyên Chân hoàn toàn không muốn đuổi, không phải là không muốn biết nguyên nhân Giác Viễn trốn tránh, chẳng qua là hiện tại trong lòng hắn rất loạn.
Bởi vì mặc dù hắn đã làm võ lâm Minh chủ, nhưng Hệ Thống lại chậm chạp không chịu phát ra thanh âm nhắc nhở mình đã hoàn thành nhiệm vụ này.
Hoắc Nguyên Chân tâm trạng phiền loạn, Đông Phương Tình bên cạnh nhìn thấu vẻ khác thường.
Nàng đột nhiên nghĩ đến một chuyện, vội vàng nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Nhất Giới Minh chủ, hôm nay người tiếp nhận Minh chủ, sẽ phải tiếp chưởng đại ấn Minh chủ. Bây giờ mời người theo ta tiến vào đại điện Minh chủ, sau khi tiếp chưởng đại ấn Minh chủ, ngươi sẽ là Minh chủ chân chính.
Nghe thấy lời của Đông Phương Tình, Hoắc Nguyên Chân tìm được nguyên nhân cho chuyện của mình, thì ra là không có đại ấn.
Giống như làm quan cần phải có ấn tín, làm Minh chủ cũng không khác bao nhiêu, bằng không lấy hình thức chữ viết phát hiệu lệnh cũng không ai tin tưởng.
Hắn lập tức phát ra hiệu lệnh tại chỗ, bảo người tới dự lễ đi dùng cơm, bên trong Hồ Điệp cốc sẽ bày tiệc ăn mừng cho đến trời sáng.
Mọi người cùng kêu lên hoan hô, đều đi tới nhà ăn của Hồ Điệp cốc.
Đệ tử Thiếu Lâm cũng đi theo tới đó, Hoắc Nguyên Chân cũng không muốn phô bày ra bên ngoài quá trình chuyển giao đại ấn Minh chủ, chỉ mình hắn đi theo Đông Phương Tình tới đại điện Minh chủ.
Đi qua đại sảnh đại điện âm trầm lạnh lẽo, hai người tiến vào căn phòng phía sau tấm bình phong.
Sau khi Đông Phương Tình vào phòng, lục lọi hồi lâu mới tìm được đại ấn Minh chủ xa hoa có thể so với ngọc tỷ Hoàng đế trong một cái túi trong góc.
Bất quá Đông Phương Tình cũng không có lập tức giao đại ấn Minh chủ cho Hoắc Nguyên Chân, mà là ánh mắt yêu kiều nhìn hắn.
Hoắc Nguyên Chân đang muốn đưa tay nhận, thấy ánh mắt của Đông Phương Tình lập tức cảm thấy không đúng, có vẻ lúng túng thu tay về:
- Tình nhi làm sao vậy?
- Còn nhớ lời của ta nói không?
- Nhớ.
- Vậy thì tốt, bây giờ rốt cục ngươi đã trở thành Minh chủ, như vậy không phải là cũng đã đến lúc nên thực hiện cam kết ư? Bây giờ nói cho ta biết đi, giữa ta cùng Đại sư tỷ, ngươi muốn lựa chọn thế nào?
Hoắc Nguyên Chân không có lập tức nói chuyện, mà là thở dài một tiếng, ngồi xuống giường Đông Phương Tình:
- Tình nhi, nàng thật sự muốn biết câu trả lời bây giờ sao?
- Không sai, ta đã không quan tâm vị trí Minh chủ, cũng có thể không cần bất cứ cái gì, nhưng ngươi chính là hy vọng cùng ý nghĩa tương lai của ta, dĩ nhiên ta phải biết thái độ của ngươi.
Đông Phương Tình vừa nói chuyện, khóe mắt có hơi đỏ lên, thân thể cũng không tự chủ được run lên lẩy bẩy, có thể thấy được nàng coi trọng chuyện này tới mức nào.
Hoắc Nguyên Chân cắn răng, rốt cục lên tiếng nói:
- Ta cho rằng chuyện này có thể kiên trì như vậy một thời gian, nhưng nếu Tình nhi nhất định muốn biết câu trả lời, như vậy ta cũng sẽ nói. Trước khi chưa có kết quả một chuyện, ta sẽ không chọn bất cứ người nào trong các nàng.