Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Đông Phương Tình ngây người, nàng đã tưởng tượng qua bất kỳ kết quả nào, tiếp nhận mình hoặc là tiếp nhận Lý Thanh Hoa. Khả năng lớn hơn có thể là hòa thượng này bằng vào da mặt dày của hắn, nói hắn thích hết tất cả, không bỏ rơi một ai, thậm chí nàng cũng đã chuẩn bị sẵn lời ứng đối.
Nhưng nàng không thể nào ngờ tới, Hoắc Nguyên Chân lại nói rằng sẽ không lựa chọn bất cứ người nào.
Tình cảm của hắn đối với nàng nhất định là thật, đối với Lý Thanh Hoa suy đoán cũng không phải giả, nhưng vì sao hắn lại nói như vậy?
Trong mắt dần dần có nước mắt tụ tập, thanh âm Đông Phương Tình có hơi run rảy:
- Vì sao?
- Tình nhi, nàng không cần thương tâm, chuyện là như vậy...
Đến lúc này, Hoắc Nguyên Chân cũng không che giấu nữa, dứt khoát nói ra chuyện Thiên Cơ lão nhân coi bói cho mình.
Đông Phương Tình một mực lẳng lặng nghe, nghe nói Hoắc Nguyên Chân chỉ còn sống hơn nửa năm, sắc mặt nàng tái nhợt, không có chút huyết sắc nào không tự chủ ngồi vào bên người Hoắc Nguyên Chân, nắm chặt lấy tay hắn không chịu buông ra, nói gì cũng không tin lời của hắn.
Hoắc Nguyên Chân hiểu tâm trạng của nàng, chỉ có thấp giọng an ủi nàng, nói là chỉ cần thực lực của mình gia tăng, như vậy chưa chắc không thể hóa giải được tử kiếp này.
Hắn an ủi một hồi lâu, Đông Phương Tình mới miễn cưỡng đón nhận sự thật này.
Mặc dù lời của Hoắc Nguyên Chân làm cho Đông Phương Tình lo lắng sợ hãi cực độ, nhưng cũng có một chỗ tốt, đó chính là Đông Phương Tình không hề bức bách hắn đưa ra lựa chọn nữa.
Cũng không biết hắn có thể sống tiếp hay không, nếu như lúc này còn bức bách hắn, Đông Phương Tình không làm được chuyện đó.
Lau đi nước mắt còn đọng trên khóe mắt, Đông Phương Tình nhét đại ấn vào tay Hoắc Nguyên Chân:
- Nguyên Chân, mặc dù ta không biết ngươi gấp gáp làm Minh chủ để làm gì nhưng ngươi làm việc nhất định có đạo lý của ngươi, cầm đại ấn này đi, ngươi chính là võ lâm Minh chủ rồi.
Nói ra tâm sự trong lòng để cho Đông Phương Tình tạm thời không truy cứu sự kiện kia nữa, tâm trạng Hoắc Nguyên Chân cũng trở nên nhẹ nhàng không ít, hơi có chút kích động nhận lấy đại ấn Minh chú tượng trưng địa vị cao nhất võ lâm.
Nhưng làm cho hắn kinh ngạc chính là đại ấn Minh chủ tới tay, nhưng vẫn không có bất kỳ thanh âm nhắc nhở nào của Hệ Thống truyền tới.
“Ủa! Chẳng lẽ ta còn chưa hoàn thành nhiệm vụ võ lâm Minh chủ hay sao? Hắn là không phải, thiên hạ nhân sĩ võ lâm thấy tận mắt, đại ấn Minh chủ cũng tới vì sao Hệ Thống vẫn chưa nhắc nhở?”
Hoắc Nguyên Chân nghi ngờ chờ đợi một hồi, quả thật vẫn không có thanh âm nhắc nhở của Hệ Thống truyền tới.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân hiểu ra, sợ rằng mình sơ sót cái gì, vội vàng mở ra Hệ Thống tra xét liên quan tới nhiệm vụ Minh chủ.
Sau khi mở ra, Hoắc Nguyên Chân cẩn thận nhìn qua yêu cầu của nhiệm vụ võ lâm Minh chủ, lập tức tìm được nguyên nhân vấn đề ở chỗ nào.
Thì ra từ trước tới nay mình đã quên mất một chuyện, đó chính là Hệ Thống yêu cầu sau khi được tuyển làm võ lâm Minh chủ, cần làm đủ một kỳ Minh chủ mới coi như là hoàn thành nhiệm vụ.
- Hoắc Nguyên Chân nhất thời ngẩn ngơ, đây không phải là vô nghĩa hay sao, võ lâm Minh chủ mười năm một kỳ, chẳng lẽ mình còn phải đợi thêm mười năm mới có thể nhận được phần thưởng sao? Đến khi đó tất cả mọi chuyện đều đã muộn, nếu như lời Thiên Cơ lão nhân là thật, chỉ sợ mình cũng đã chuyển thế đầu thai từ lâu, còn cần phần thưởng cái rắm.
Đè nén lửa giận trong đầu, Hoắc Nguyên Chân thử dò xét hỏi thăm Hệ Thống:
- Một kỳ võ lâm Minh chủ này, chẳng lẽ nhất định phải làm mười năm sao?
- Thời gian một kỳ dài bao lâu, cần túc chủ tự mình hạn định, nhưng phải được nhân sĩ võ lâm công nhận, chỉ có đạt được thông qua ở nơi công cộng mới coi như là có hiệu lực.
Nghe thấy Hệ Thống trả lời, Hoắc Nguyên Chân thở ra một hơi thật dài.
May quá, mình có thể quyết định thời gian dài hay ngắn, vậy coi như có chút hy vọng.
Trong lòng suy nghĩ một chút, Hoắc Nguyên Chân nảy ra một kế hoạch, nói với Đông Phương Tình:
- Tình nhi, ta cảm thấy bây giờ là thời kỳ phi thường, ta làm Minh chủ này chủ yếu cũng là vì tập hợp lực lượng võ lâm đối kháng Thần Long giáo. Cho nên ta làm Minh chủ chỉ làm đến sau khi tập hợp lực lượng võ lâm đối kháng Thần Long giáo, ta sẽ không làm nữa, sau đó chúng ta lại chọn Minh chủ khác, nàng thấy thế nào?
Đông Phương Tình không nghĩ tới Hoắc Nguyên Chân mới vừa đảm nhiệm Minh chủ lại nói như vậy, ngẩn người một chút:
- Ngươi là người trong giang hồ, đã làm được Minh chủ, vì sao hiện tại không làm nữa?
Hoắc Nguyên Chân khẽ lắc đầu:
- Sau khi tập hợp lực lượng võ lâm đối kháng Thần Long giáo xong, ta cũng không tính toán làm người trong giang hồ nữa, có lẽ đến khi đó sẽ thối lui ra giang hồ cũng không chừng.
Đột nhiên ánh mắt Đông Phương Tình sáng lên:
- Ngươi nói là,,?
- Không sai, chỉ cần ta có thể vượt qua một kiếp này, như vậy có lẽ ta sẽ rời đi Thiếu Lâm tự.
Lúc Hoắc Nguyên Chân nói ra những lời này, giọng nói có chút chật vật, cho tới bây giờ quả thật là hắn vẫn quyết định hoàn tục, nhưng nói rời đi không dễ dàng chút nào.
Không nói xây dựng Thiếu Lâm bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, Thiếu Lâm có được địa vị hôm nay lại trải qua bao nhiêu khó khăn, đệ tử Thiếu Lâm hôm nay càng xem hắn như là trụ cột tinh thần. Nếu như hắn tuyên bố hoàn tục rời đi Thiếu Lâm, đả kích đối với uy vọng Thiếu Lâm không biết sẽ lớn đến mức nào.
Có thể tưởng tượng được đệ tử Thiếu Lâm ủ rũ cùng nhụt chí, cho dù là những tín đồ tin phụng cửa Phật, hắn cũng không thể nào đối mặt bọn họ.
Nhưng không hoàn tục thì sao, chẳng lẽ để cho mấy nữ tử kia một mực khổ sở chờ đợi như vậy sao? Điều này hiển nhiên cũng là không được, đi ngược lại ước nguyện ban đầu của Hoắc Nguyên Chân.
Có lẽ bản thân nhiệm vụ này chính là mâu thuẫn. Vừa phải xây dựng Thiếu Lâm thành đệ nhất đại phái, sau đó xây dựng thành công lại phải hoàn tục, đây không phải là bẫy người sao?
Bất quá Đông Phương Tình nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân, ngược lại lộ ra thần sắc mừng rỡ:
- Nếu như người thật sự có thể hoàn tục, vậy cũng không uống một mảnh si tâm của ta đối với ngươi.
- Cho nên vì các nàng, ta cũng phải hoàn tục, chỉ bất quá phương pháp hoàn tục thế nào còn phải nghiên cứu thêm, trực tiếp tuyên bố hoàn tục như vậy chỉ sợ là không được.
- Cũng đúng, tình huống Thiếu Lâm hôm nay tốt như vậy, ngay cả Thần Long giáo cũng có thể đánh lùi. Nếu như ngươi đường đột hoàn tục, đả kích đối với Thiếu Lâm quá lớn, tin tưởng ngươi cũng không bỏ được.
Hoắc Nguyên Chân trầm mặc, chuyện này tạm thời không có phương pháp giải quyết thích hợp, có lẽ mình cần một cơ hội mới có thể xúc tiến thành công chuyện này.
Tân nhậm võ lâm Minh chủ phương trượng Nhất Giới tuyên bố trước mặt mọi người, hắn được tuyển làm võ lâm Minh chỉ là vì chống cự Thần Long giáo ngày càng hoành hành ngang ngược. Sau khi hoàn thành chuyện này, hắn cũng sẽ không đảm nhiệm vị trí Minh chủ nữa, sẽ lựa chọn nhân sĩ tài đức kiêm toàn khác thay thế.
Tin tức này như một liều thuốc kích thích cho những kẻ đã mất hy vọng cạnh tranh chức Minh chủ. Có Nhất Giới ở đây, những người khác muốn dòm ngó chức Minh chủ là si tâm vọng tưởng, nhưng nếu hắn thối lui, vậy coi như có thể tranh đoạt vị trí này.
Hơn nữa Nhất Giới phải đánh bại Thần Long giáo mới không đảm nhiệm Minh chủ nữa, như vậy ai đảm nhiệm Minh chủ kế tiếp có thể nói là cao gối không lo.
Rất nhiều người giả mù sa mưa tỏ vẻ không hiểu, thật ra thì trong lòng cũng rất cao hứng, cho nên đề nghị này của Hoắc Nguyên Chân rất nhanh được đại đa số người công nhận, hơn nữa đạt thành nhận thức chung.
Về phần lúc nào phản công Thần Long giáo, trong lòng Hoắc Nguyên Chân tính toán vào khoảng Tết. Bởi vì chỉnh hợp thế lực võ lâm là một đại sự, tư chất người giang hồ tốt xấu bất đồng, hơn nữa ân oán dây dưa, khó có thể làm rõ. Hoắc Nguyên Chân cần một thời gian tương đối dài chỉnh hợp những người này lại, sau đó thống nhất tập trung mang tới Thiếu Lâm huấn luyện bọn họ.
Lượng công việc trong chuyện này rất lớn, cần đào xới tất cả nhân tài trên giang hồ. Dù sao nhân thủ và tinh lực của Thiếu Lâm cũng là có hạn, chỉ có thể lựa chọn tinh anh trong đó tham gia.
Còn thực lực toàn thể Thiếu Lâm cũng cần phải nâng lên một bậc, Hoắc Nguyên Chân cũng cần tu luyện tiếp gia tăng thực lực bản thân mình. Mục tiêu của hắn là phải tu luyện Đồng Tử Công tới Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong trước khi tấn công Thần Long giáo.
Tốt nhất là có thể đạt được quyển Cửu Dương chân kinh cuối cùng, sau đó sẽ lấy một viên Cao Cấp Võ Học Tấn Cấp Đan, cuối cùng lại học đầy đủ Ngũ Hành trấn pháp.
Chỉnh hợp thế lực giang hồ là chuyện vô cùng phức tạp, Hoắc Nguyên Chân không thể nào ôm hết mọi chuyện vào lòng. Sau khi hắn dặn dò xong mọi chuyện cần thiết sẽ phải trở về Thiếu Lâm, bởi vì chỉ có tu luyện ở Thiếu Lâm mới là nhanh nhất.
Về phần chuyện bên Hồ Điệp cốc, Hoắc Nguyên Chân ủy thác Đông Phương Tình thay mặt xử lý.
Không có nhân tuyển nào thích hợp hơn Đông Phương Tình, đầu tiên nàng rất tốt với hắn, Hoắc Nguyên Chân hoàn toàn yên tâm về nàng. Lại thêm nàng thân là tiền nhiệm võ lâm Minh chủ, uy vọng rất cao, cũng có thể dễ dàng quản lý những nhân sĩ võ lâm này.
Còn có một nguyên nhân không thể nói ra miệng, đó chính là nếu như không lưu Đông Phương Tình lại, sẽ phải mang nàng cùng nhau trở lại Thiếu Lâm tự.
Trở lại Thiếu Lâm tự dĩ nhiên là không thể ở bên trong chùa, chỉ có thể là sang thiền viện bên cạnh ở cùng những nữ tử kia.
Những người khác còn dể nói, nhưng đôi oan gia Đông Phương Tình cùng Lý Thanh Hoa chạm mặt là chuyện Hoắc Nguyên Chân tuyệt đối không hy vọng thấy.
Mặc dù Đông Phương Tình bởi vì nguyên nhân liên quan tới thọ mạng của hắn tạm thời bỏ qua giằng co cùng Lý Thanh Hoa, không hề bức bách hắn nữa, nhưng vạn nhất có một ngày nguy cơ hắn giải trừ, sợ rằng chuyện này sẽ được mang ra trở lại, dù sao Đông Phương Tình cũng chưa nói tha thứ cho Lý Thanh Hoa.
Cho nên chuyện này vẫn phải kéo dài tiếp tục.
Bất quá chi là xử lý một ít chuyện cần thiết cũng làm trễ nải của Hoắc Nguyên Chân bốn năm ngày. Lúc rời đi, Đông Phương Tình nói với Hoắc Nguyên Chân, nàng sẽ mau chóng đào bới ra tất cả người có tiềm lực trên giang hồ, tranh thủ không buông tha bất cứ cao thủ nào mà nàng biết, trong thời gian nhanh nhất sẽ phái những người này đi Thiếu Lâm tự. Lúc ấy Hoắc Nguyên Chân sẽ huấn luyện bọn họ, làm quân chủ lực ngày sau phản công Thần Long giáo.
Đông Phương Tình làm việc không cần Hoắc Nguyên Chân dặn dò quá mức cẩn thận, chỉ nói mấy câu cần thiết, lại nói với Đông Phương Tình sẽ mau sớm trả lại Thiên Ma Cầm cho nàng, hai người lưu luyến không thôi từ biệt.
Tám đại đệ tử cùng Thập Bát La Hán chỉ có thể cỡi ngựa trở về Thiếu Lâm tự, mà Hoắc Nguyên Chân lại ngồi Kim Nhãn Điều bay trở về trước.
Đây chính là chỗ khác nhau giữa lãnh đạo và thuộc hạ.
- --------------------------------------------------------------
Sau khi thấy Kim Nhãn Điêu, Hoắc Nguyên Chân vô cùng kinh hãi.
Bởi vì Kim Nhãn Điều lại xảy ra biến hóa rất lớn!
Đầu tiên hình thể Kim Nhãn Điêu trở nên to lớn hơn một ít, lông vũ cũng càng thêm cứng rắn, sắc bén như đao.
Trảo và mỏ của nó càng thêm sắc bén hơn trước, lấp lánh hàn quang rét lạnh, làm cho Hoắc Nguyên Chân nhìn thấy phải giật mình kinh hãi.
Đoán chừng là sau khi ăn hết con đại xà được xưng là độc long kia, Kim Nhãn Điêu cũng trải qua tẩm bổ, thực lực cũng có tiến bộ to lớn, mặc dù vẫn chưa đạt tới trình độ Tiên Thiên viên mãn nhưng cũng không xê xích gì nhiều.
Điều này làm cho Hoắc Nguyên Chân càng thêm mong đợi Kim Nhãn Điêu sau khi đạt được Tấn Cấp Đan, nhất định phải càng thêm cường hãn so với bây giờ, có lẽ sẽ cho mình một bất ngờ thật lớn cũng không chừng.
Ngồi Kim Nhãn Điêu trở về Thiếu Lâm tự, nhưng ngay khi mới vừa lên đường không bao lâu, Hoắc Nguyên Chân còn ở trên trời, chợt cảm thấy lạnh toát trong ở lòng.
Ngẩng đầu nhìn lên quang đãng, hắn đang ở trên tầng mây, tự nhiên cảm giác khác với mặt đất, Hoắc Nguyên Chân cẩn thận tìm kiếm nguồn gốc làm cho mình rét lạnh.
Trước kia hắn cũng từng có cảm giác như thế, đó chính là lúc nhật thực.
Nghĩ đến đây, Hoắc Nguyên Chân đột nhiên sợ hết hồn hết vía, chẳng lẽ là Thất Tinh Liên Châu đã sắp bắt đầu sao?
Kẻ khởi xướng Thất Tinh Liên Châu chính là An Mộ Phong cùng Nhiễm Đông Dạ, Hoắc Nguyên Chân không có năng lực ngăn cản chuyện này phát sinh, bất cứ kẻ nào cũng không có. Tinh đẩu trên trời đã thay đổi dựa theo động lực cực lớn của cơ quan dụng cụ kia, không thể ngăn được.
Sớm muộn chuyện này cũng xảy ra, chẳng qua là Hoắc Nguyên Chân không biết quá trình này cần bao lâu, nếu như cảm giác rét lạnh này chính là triệu chứng bắt đầu Thất Tinh Liên Châu, Hoắc Nguyên Chân không nghĩ tới nó sẽ đến nhanh như vậy.
Nhưng trong tầm nhìn của hắn, xung quanh đều hết sức quang đãng, ánh mặt trời rực rỡ, không phát hiện ra điểm nào khác thường.
Có lẽ là ánh mắt của mình không đủ xa, Hoắc Nguyên Chân lại lệnh cho Kim Nhãn Điêu quan sát tìm kiếm.
Ánh mắt của loài ưng cực kỳ sắc bén, Kim Nhãn Điêu càng nổi bật trong đó, con chuột ngoài trăm dặm nó cũng có thể nhìn thấy, ở nơi quang đãng này, ánh mắt nó càng có thể thấy ngoài mấy trăm dặm.
Nhưng Kim Nhãn Điêu dùng hết mục lực cũng không thể nhìn ra bất kỳ dị thường nào.
Cuối cùng rốt cục Hoắc Nguyên Chân bỏ qua ý niệm này, nếu quả thật là dị động Thất Tinh Liên Châu bắt đầu, như vậy chính là ở trong tinh không mênh mông, ánh mắt người hoặc động vật làm sao có thể tra xét rõ ràng.
Thật may là một lát sau, cảm giác rét lạnh kia dần dần biến mất.
Hoắc Nguyên Chân không thể hiểu chân tướng của chuyện này, không thể làm gì khác hơn là ngồi Kim Nhãn Điêu quay trở về Tung Sơn Thiếu Lâm tự.
Sau khi trở lại Thiếu Lâm, Hoắc Nguyên Chân căn dặn đệ tử Thiếu Lâm chăm chỉ tu luyện, tích góp thực lực. Qua một thời gian nữa có thể có nhóm nhân sĩ võ lâm đầu tiên tới Thiếu Lâm để tiếp nhận huấn luyện đặc biệt, chờ thời cơ phản công Thần Long giáo.
Mà bản thân Hoắc Nguyên Chân cũng bắt đầu khẩn trương tu luyện, tranh thủ từng giây.