Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Mộc ngư do Hệ Thống sinh ra đúng là thần diệu, thanh âm vừa vang lên, Nhiễm Đông Dạ cũng cảm giác được cho bất phàm.
Mặc dù lư hương bên ngoài cũng có hiệu quả ngưng thần, nhưng loại người cơ hồ không hề tức giận như Nhiễm Đông Dạ, một khi tức giận, lư hương cũng sẽ không còn hiệu quả.
Nhưng mộc ngư này lại khác, không ngờ rằng khiến cho tâm trạng còn đang xao động của nàng trở nên bình tĩnh lại rất nhanh.
Nàng là một người tương đối bình tĩnh, từ trước tới nay không hề có động tác hay biểu lộ quá mức, nàng thích như vậy, mà Hoắc Nguyên Chân trước mắt có thể làm được điểm này, cũng hợp ý Nhiễm Đông Dạ.
Trong đôi mắt đẹp thoáng qua một tia mừng rỡ, Nhiễm Đông Dạ nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lông mi thật dài chớp động hai cái, đã chìm đắm trong cảm giác nội tâm hết sức yên bình.
Hoắc Nguyên Chân thấy tình huống như thế cũng chậm rãi nhắm hai mắt lại, trong tay nhẹ nhàng gõ mộc ngư. Tiếng mõ vang lên tựa như thần chung mộ cổ vang vọng trong lòng hai người, chút dao động vừa sinh ra mới vừa rồi hiện tại cũng bay ra ngoài chín tầng mây.
Cứ như vậy thời gian từ từ trôi qua, cũng không biết qua bao lâu, động tác của Hoắc Nguyên Chân đã ngừng lại.
Nhưng hai người vẫn không mở mắt, vẫn lẳng lặng ngồi trên giường như vậy, thể hội tình cảnh yên tĩnh hiếm có này.
Đột nhiên bên ngoài truyền tới một loạt tiếng bước chân, hai người đồng thời mở mắt.
Không hẹn mà hai người cơ hồ đồng thời sử dụng Thiên Nhãn nhìn ra bên ngoài.
Thần sắc Nhiễm Đông Dạ nhất thời biến đổi:
- Là Thanh Hoa, vì sao nàng lại tới đây?
Hoắc Nguyên Chân nghĩ thầm ta nào biết, cũng không thể giải thích cho nàng.
Lúc này Nhiễm Đông Dạ có chút nóng nảy:
- Thanh Hoa thấy ta ở chỗ này phải làm sao? Không được, ta phải lập tức đi ra ngoài.
Nhưng lúc này đã không còn kịp nữa, Lý Thanh Hoa chỉ trong khoảnh khắc đã vào phía ngoài phòng khách, nàng muốn đi ra ngoài cũng không thể được.
Trong lúc hốt hoảng, Nhiễm Đông Dạ cũng không còn đường nào khác, lập tức kéo ra màn trướng đầu giường Hoắc Nguyên Chân, trốn vào trong đó.
Hoắc Nguyên Chân muốn ngăn cản cũng không còn kịp nữa, thầm nghĩ lần này hỏng bét rồi. Nhưng bên ngoài Lý Thanh Hoa đã đến cửa, hắn không thể làm gì khác hơn là giả bộ nặn ra bộ mặt tươi cười ngồi ở mép giường, nhìn Lý Thanh Hoa mở cửa mà vào.
Thời gian gần đây Lý Thanh Hoa luôn cảm thấy tâm thần không yên, công lực của nàng cũng không dưới Vô Danh, lần trước Thiếu Lâm đại chiến một trận cùng Thần Long giáo, Lý Thanh Hoa một đao đánh chết Lục trưởng lão Thần Long giáo Phan Thanh Phong, cảm giác mình mơ hồ có chút đột phá.
Nếu như Lý Thanh Hoa đột phá, vậy sẽ trở thành một trong cao thủ kinh khủng nhất thiên hạ, phi đao cảnh giới Ngự sẽ đạt tới uy lực thế nào?
Cho dù đối mặt Linh Tế Nhất Chỉ của Nhị trưởng lão Thần Long giáo, Lý Thanh Hoa cũng có lòng tin đánh một trận.
Nhưng nàng vẫn còn kém một chút không thể đột phá, không phải là vấn đề công lực, mà là vấn đề tâm kết.
Nguồn gốc tâm kết này chính là đến từ Đông Phương Tình.
Ân oán giữa hai người không khỏi khốn nhiễu Đông Phương Tình, cũng khốn nhiễu Lý Thanh Hoa y như vậy. Nàng hy vọng có thể nói lời hòa giải cùng sư muội, nhưng sư muội lại không chịu tha thứ, hơn nữa một lòng trả thù.
Lý Thanh Hoa nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy biện pháp giải quyết vấn đề cuối cùng vẫn nằm trên người Hoắc Nguyên Chân.
Tính tình Đông Phương Tình rất quật cường, nếu như nói trên thế giới này còn có một người có thể thuyết phục Đông Phương Tình, vậy tuyệt đối không phải là mình, thậm chí cũng không phải sư phụ Nhiễm Đông Dạ, mà là Hoắc Nguyên Chân.
Hòa thượng này có đầu óc, rất khôn khéo, hơn nữa cũng rất chân thành, Lý Thanh Hoa quyết định nên tới tìm Hoắc Nguyên Chân. Bởi vì bây giờ là thời kỳ phi thường, Đông Phương Tình đã tỏ rõ thái độ đứng về phe Hoắc Nguyên Chân, chuẩn bị đối kháng Thần Long giáo, Lý Thanh Hoa là một trong chiến lực chủ yếu của phe mình, dĩ nhiên cũng phải giúp Hoắc Nguyên Chân, cùng nhau đi theo tới Thần Long giáo.
Nếu dọc đường không thể ở chung hòa thuận cùng Đông Phương Tình, còn chưa khai chiến đã xảy ra nội loạn, như vậy rõ ràng là phá hỏng tình huống. Lý Thanh Hoa suy tính tương đối chu toàn, muốn đến tìm Hoắc Nguyên Chân thương lượng một chút.
Nếu như Lý Thanh Hoa có thể hóa giải tâm kết cùng Đông Phương Tình, rất có thể công lực sẽ tiếp tục đột phá, trở thành cao thủ cảnh giới Ngự chân chính.
Cho nên bất kể từ phương diện nào, Lý Thanh Hoa cũng cần tới tìm hắn.
Khoảng thời gian này Hoắc Nguyên Chân một mực tu luyện, Lý Thanh Hoa cũng không có cơ hội, hôm nay không biết thế nào cảm thấy tâm thần không yên, cho nên tới Phương Trượng viện tìm Hoắc Nguyên Chân.
Sau khi tiến vào phòng, Lý Thanh Hoa hơi có chút nghi ngờ, bởi vì nàng cảm thấy một mùi thơm nhàn nhạt trong không khí, cực kỳ dễ ngửi, hơn nữa còn có vẻ quen thuộc.
Gia tăng cước bộ tiến vào trong phòng ngủ Hoắc Nguyên Chân, thấy hòa thượng này đang kéo lại màn trướng đầu giường, ngồi ở chỗ đó sửa sang lại y phục, giống như mới vừa ngủ dậy.
- Nguyên Chân, hôm nay không tu luyện sao? Cho tới bây giờ chưa từng thấy qua người rời giường trễ như thế.
Hoắc Nguyên Chân cười một cái:
- Thinh thoảng lười biếng cũng giúp cho cả người khỏe mạnh.
Sau khi thuận miệng nói nhảm một câu, Hoắc Nguyên Chân lại hỏi:
- Thanh Hoa, vì sao hôm nay nàng rảnh rỗi như vậy?
Vừa nói chuyện, Hoắc Nguyên Chân đứng lên, làm như vô ý kéo màn trướng ra một phần.
Hoắc Nguyên Chân nghĩ rất chu đáo, nếu như lúc này cố ý che đậy màn trướng, ngược lại sẽ đưa tới hậu quả giấu đầu lòi đuôi, khiến cho Lý Thanh Hoa nghi ngờ. Còn không bằng thoải mái kéo ra, chẳng qua là không kéo ra hoàn toàn, như vậy Lý Thanh Hoa sẽ không hề chú ý, vừa có thể che được Nhiễm Đông Dạ đằng sau.
Đây gọi là phú quý phải cầu trong hiểm cảnh, có một số việc cũng cần mạo hiểm mới được.
Sau khi kéo màn trướng ra, Hoắc Nguyên Chân thấy Nhiễm Đông Dạ đứng tựa vào mép giường, sắc mặt tái nhợt nhìn mình, trong đôi mắt đẹp vô cùng lo lắng.
Thấy dáng vẻ lo lắng của nữ hiệp võ công tuyệt đỉnh, đẹp như thiên tiên này, Hoắc Nguyên Chân cũng vô cùng bất nhân. Nàng cũng là luống cuống tay chân, nếu lúc ấy không trốn vào sau giường cứ việc thoải mái ngồi ở đó, cho dù Lý Thanh Hoa có hoài nghi cũng sẽ không có thái độ gì bất kính, nhưng hiện tại làm như vậy, dù là không có chuyện cũng biến thành có chuyện.
Thế gian vô sự, chỉ là do người gây ra, tuy rằng Nhiễm Đông Dạ là người đạm nhã, nhưng gặp chuyện dính đến bản thân cũng rối loạn phương tấc, lo sợ không đâu.
Hoắc Nguyên Chân bất đắc dĩ lắc đầu, đưa một ánh mắt trấn an cho Nhiễm Đông Dạ, sau đó rất tùy ý nói với Lý Thanh Hoa:
- Thanh Hoa, chúng ta đi ra phòng khách nói chuyện đi.
Lý Thanh Hoa gật đầu một cái, nhưng mới vừa đi được hai bước dường như nhớ ra chuyện gì đó, ngừng lại nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Nguyên Chân, bên ngoài có thể thấy tình huống bên trong phòng khách, lúc ta tiến vào nhìn thấy một đồ đệ ngươi cũng vừa tới đây, chúng ta không nên ra đó.
Lý Thanh Hoa vừa nói như thế, Hoắc Nguyên Chân lại có hơi không tiện yêu cầu nàng đi ra phòng khách, như vậy sẽ không hợp lý.
Nhưng bên trong phòng ngủ cũng không có ghế, hai người cũng không thể đứng nói chuyện.
Hoắc Nguyên Chân dứt khoát đặt mông ngồi lên giường, Nhiễm Đông Dạ đứng ở bên cạnh hắn đã được màn trướng che lại. Chỉ bất quá nàng đã ngồi chồm hổm xuống, có thể là cảm giác đứng như vậy khẩn trương thái quá.
Hoắc Nguyên Chân vỗ vỗ vào bên cạnh mình:
- Thanh Hoa muốn tới ngồi ở đây không, giường của ta rất mềm rất thoải mái.
Mới vừa rồi Nhiễm Đông Dạ nghe Hoắc Nguyên Chân nói muốn đi ra ngoài cùng Lý Thanh Hoa ra, trong lòng yên tâm một chút, không nghĩ tới bọn họ lại không đi ra ngoài, trong lúc còn đang khẩn trương Hoắc Nguyên Chân lại muốn Lý Thanh Hoa ngồi lên giường.
Nói như vậy, chẳng phải là Lý Thanh Hoa sẽ nhìn thấy mình trốn trong giường hắn sao?
Vừa nghĩ đến tình cảnh này, trên mặt Nhiễm Đông Dạ cắt không còn giọt máu, sợ hãi tới nỗi vội vàng đưa tay ra véo vào hông Hoắc Nguyên Chân một cái thật mạnh, cũng không kịp nhớ động tác này có thích hợp hay không.
Hoắc Nguyên Chân mặt không đổi sắc nhìn Lý Thanh Hoa, nụ cười hơi có chút mập mờ.
Sắc mặt Lý Thanh Hoa cũng chợt đỏ lên một chút:
- Ta sẽ không ngồi vào bên cạnh ngươi, ta ra bên ngoài mang một cái ghế vào là được.
Sau khi nói xong, nàng có vẻ xấu hổ ra ngoài.
Lúc này Nhiễm Đông Dạ mới thở ra một hơi thật dài, quả nhiên vẫn là Hoắc Nguyên Chân lợi hại, dưới tình huống này còn có thể nghĩ ra biện pháp đối phó rất hay. Nếu hắn không nói như vậy, có thể sẽ không đối phó được Lý Thanh Hoa tới giường ngồi, giống như mình lúc nãy.
Nhưng hắn nói trước như thế, ngược lại Lý Thanh Hoa cảm thấy ngượng ngùng.
Gan lớn tâm tỉ mỉ, hành sự quả quyết, hòa thượng này quả nhiên bất phàm.
Đối với chuyện mới vừa rồi véo Hoắc Nguyên Chân một cái, Nhiễm Đông Dạ cũng có hơi băn khoăn, mình mang phiền phức đến cho hắn còn động thủ véo hắn, trong lòng quả thật áy náy.
Lý Thanh Hoa mang một chiếc ghế nhỏ từ bên ngoài vào phòng, dời tới vị trí mép giường chỗ Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân cũng hơi biến sắc mặt, e sợ Lý Thanh Hoa đi tới bên này giường, như vậy nửa bên màn trường kéo ra sẽ không che nổi thân thể Nhiễm Đông Dạ.
May là Lý Thanh Hoa chẳng qua chỉ đi tới mép giường, ngồi ở gần Hoắc Nguyên Chân, nhưng cũng không có tiếp tục tiến tới.
Bởi vì Hoắc Nguyên Chân nghiêng người, như vậy hai người vừa đúng đối diện nói chuyện.
Như vậy Hoắc Nguyên Chân ngồi trên giường lệch về bên phải một chút, bên cạnh chính là màn trướng che nửa bên, Nhiễm Đông Dạ ở sau màn trường.
Mà Lý Thanh Hoa và Hoắc Nguyên Chân ở bên kia, ở mặt kia của màn trường.
Một tấm màn trường màu trắng chia cách hai thầy trò võ công cao tuyệt lại xinh đẹp tuyệt luân.
Tình cảnh này quả thật còn kinh hiểm kích thích hơn cả đối chiến với cao thủ cảnh giới Ngự, tim Hoắc Nguyên Chân đập thình thịch liên hồi. Mặc dù ngoài mặt hắn không biểu lộ gì, nhưng tay phải đặt sau màn trướng lại không nhịn được run lên khe khẽ.
Công phu Nhiễm Đông Dạ cao dĩ nhiên là không cần phải nói, chỉ cần không phải chính mắt nhìn thấy, cách màn trưởng cơ hồ không ai có thể nhận ra được sự tồn tại của nàng.
Hoàn toàn nín thở ngưng thần, không có hô hấp, thậm chí nhịp tim cũng không nhảy.
Ngay cả mùi thơm như lan như xạ trên thân thể nàng lúc này cũng cơ hồ không ngửi thấy. Nàng giống như không khí, ở bên phía sau màn trường, không để lộ ra chút sơ hở nào.
Điểm duy nhất khiến cho Hoắc Nguyên Chân có thể cảm giác được nàng tồn tại, chính là ánh mắt bất an của nàng rơi vào trên người hắn, e sợ hắn xảy ra chuyện gì bị Lý Thanh Hoa phát giác.
Nhiễm Đông Dạ có lòng lẩn trốn, Lý Thanh Hoa nhất thời cũng không có cảm giác gì, chẳng qua là khẽ hít vài cái:
- Nguyên Chân, trong phòng ngươi thơm quá, mùi hương này giống như là của nữ nhân.
Hoắc Nguyên Chân cười một cái:
- Dĩ nhiên là bởi vì Thanh Hoa nàng tới đây.
Lý Thanh Hoa khẽ chu cái miệng nhỏ nhắn khinh thường:
- Không phải ta, lúc ta tiến vào cũng cảm giác được mùi hương này, thật sự có nữ nhân đã từng tới đây.
- Thanh Hoa nói đùa, không phải là cả ngày nàng có thể nhìn thấy các nữ tử quen biết với ta bên trong thiền viện sao, trừ các nàng ấy ra còn ai tới nữa?
Lý Thanh Hoa gật đầu một cái:
- Cũng phải, mỗi ngày ta đều có thể nhìn thấy các nàng Như Huyễn cùng Uyển Quân, hiện tại bọn họ đang ở trong thiền viện. Nếu không phải là ta hết sức quen thuộc Đông Phương sư muội, ta thật sự hoài nghi hôm nay là nàng không nhịn được tới thăm ngươi.
- Ha ha! Chớ có sinh lòng nghi ngờ, sinh ra nghi thần nghi quỷ, nhưng là không phải.
- Ta không phải là loại nữ nhân hết sức đa nghi, cho dù là trên giường ngươi thật sự giấu một nữ nhân, ta cũng sẽ không nói gì ngươi. Bất quá sau khi trở về ta sẽ nói cho các nàng Uyển Quân, đến lúc đó xem ngươi làm sao.
- Chỉ nói bậy, làm sao lại có nữ nhân trên giường ta chứ?
- Chuyện này chưa chắc, hòa thượng người chọc cho nhiều nữ tử khuynh tâm như vậy, nếu người không phải hòa thượng, chỉ sợ còn không biết gây ra tai họa tới mức nào, nói không chừng có nữ tử không biết xấu hổ trốn trong giường ngươi.
Chỉ có hai người, Lý Thanh Hoa nói chuyện cũng không có quá nhiều cố kỵ, dù sao cũng là nói đùa, không có gì quan trọng.
Hoắc Nguyên Chân nghe vậy không vui trong dạ, bởi vì dư quang của khóe mắt hắn thấy Nhiễm Đông Dạ lấy hai tay che mặt, hiển nhiên là bị Lý Thanh Hoa nói cực kỳ khó chịu.
Có thể đời này Nhiễm Đông Dạ chưa từng rơi vào tình cảnh lúng túng như vậy, không ngờ rằng bị một đồ đệ ngăn ở giường một hòa thượng không dám ra ngoài, hơn nữa còn bị gọi là nữ nhân không biết xấu hổ.
Hoắc Nguyên Chân biết chuyện này nghiêm trọng, nếu phơi bày ra ánh sáng, chỉ sợ ngày sau còn muốn gặp Nhiễm Đông Dạ sẽ hết sức khó khăn, cho nên hôm nay bất kể thể nào cũng không thể để bại lộ.
Lý Thanh Hoa tự nói mấy câu, rốt cục chuyển đổi đề tài.
- Nguyên Chân, người quyết định lúc nào đi tấn công Thần Long giáo chưa?
- Chuyện này tạm thời chưa quyết định, hai ngày trước được Tình nhi truyền tin tới, nói là nhóm nhân sĩ võ lâm đầu tiên tới Thiếu Lâm chịu huấn luyện có lẽ chừng bốn năm ngày sau sẽ đến. Chúng ta vẫn nên chờ những nhân sĩ võ lâm này có chút thành quả hãy tính tới chuyện này.
Lý Thanh Hoa gật gật đầu, lại nói sang chuyện khác.
Hoắc Nguyên Chân vừa đối đáp với Lý Thanh Hoa, vừa chú ý tới tình huống của Nhiễm Đông Dạ.
Hai tay của Nhiễm Đông Dạ đã buông xuống, sắc mặt thật sự không tốt, trong mắt cũng mơ hồ không có tiêu điểm, dường như đang chịu đựng tình cảnh này hết sức khó khăn.
Đột nhiên Hoắc Nguyên Chân có cảm giác, có lẽ lúc Lý Thanh Hoa rời đi chính là lúc Nhiễm Đông Dạ cũng rời đi, hơn nữa sợ rằng sau này cũng sẽ không trở lại.
Trải qua lần này, Nhiễm Đông Dạ vô cùng lúng túng, cho dù lạnh nhạt như nàng cũng nhất định sẽ lòng còn sợ hãi.
Không biết vì sao, Hoắc Nguyên Chân lại không muốn không được gặp nàng nữa. Thấy nàng khó chịu như vậy, trong lòng cũng không thoải mái, vừa nói chuyện cùng Lý Thanh Hoa, quỷ thần xui khiến lại đưa tay ra, nhẹ nhàng kéo lại bàn tay nhỏ bé ướt đẫm mồ hôi của Nhiễm Đông Dạ.