Phương Trượng

chương 666: trước màn và sau màn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Sơn Lão Ma

Thân thể Nhiễm Đông Dạ run lên một cái, trong đôi mắt đẹp lộ ra thần sắc khó lòng tin được, nhìn chằm chằm vào mặt Hoắc Nguyên Chân.

Nhiễm Đông Dạ nằm mơ cũng không nghĩ tới Hoắc Nguyên Chân lại lớn gan như thế, không ngờ rằng cách màn trướng nắm tay mình, mà Lý Thanh Hoa lại ngồi phía trước.

Nhiễm Đông Dạ có vẻ không chịu đựng nổi kích thích này, tính năng đạm bạc đã quen, đây là lần đầu tiên bị nam nhân nắm tay như vậy, hơi có vẻ khinh bạc khiến cho nàng cảm thấy nhục nhã vô cùng.

Nhưng nàng lại không dám động.

Mặc dù công lực Lý Thanh Hoa không bằng nàng, nhưng cũng là cao thủ sắp tiến vào cảnh giới Ngự, chỉ cần chút động tác thậm chí hô hấp rất nhỏ cũng sẽ bị nàng phát hiện, huống chi còn là ở khoảng cách gần như vậy.

Hoắc Nguyên Chân vẫn còn đang trò chuyện với Lý Thanh Hoa, hàm răng Nhiễm Đông Dạ đã cắn chặt môi đỏ mọng, trong lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi, bị bàn tay hắn nắm giống như bị lửa ngọn bao vây.

Hô hấp đã hoàn toàn chuyển thành nội tức, Nhiễm Đông Dạ có chút cảm giác váng đầu hoa mắt, đây không phải là công lực có thể hóa giải, mà là tinh thần bị xung kích trực tiếp.

Bàn tay kia nắm lấy tay mình, Nhiễm Đông Dạ ngơ ngác không biết phải làm sao, mặc cho hắn định đoạt.

Năm ngón tay len vào kỳ năm ngón tay nàng, ngón tay cái siết chặt.

Mồ hôi làm cho bàn tay trơn tuột, Nhiễm Đông Dạ muốn chống cự cũng không làm được, dễ dàng bị Hoắc Nguyên Chân nắm lấy như ý.

Tim nàng đập mạnh tới mức sắp sửa nhảy vọt ra ngoài.

Trong đôi mắt đẹp đã ngân ngấn lệ, Nhiễm Đông Dạ cũng không dám đưa tay lau, chỉ cảm thấy hình ảnh tiểu hòa thượng trẻ tuổi trước mắt này có chút mơ hồ, làm cho mình không thể thấy rõ.

Nhưng không thể phủ nhận là, cảm giác chua xót khổ sở mới vừa rồi đã theo bàn tay bị nắm không cánh mà bay.

Nàng không suy nghĩ ngày sau làm thế nào đối mặt Lý Thanh Hoa, không suy nghĩ chờ Lý Thanh Hoa rời khỏi lập tức quay đầu đi liền, chỉ toàn tâm toàn ý mong sao không bị Lý Thanh Hoa phát hiện.

Còn có bàn tay to kia truyền qua nhiệt độ ấm áp nhè nhẹ, giống như dòng điện xuyên qua bàn tay truyền vào thân thể nàng.

Nhiễm Đông Dạ không phản kháng làm cho Hoắc Nguyên Chân có hơi bất ngờ. Lúc hắn vừa mới nắm lấy tay nàng còn cảm thấy hơi hối hận, nhưng bây giờ nói gì cũng không thể buông ra.

Lý Thanh Hoa cũng không phát hiện ra động tác rất nhỏ này của Hoắc Nguyên Chân, vẫn đang tiếp tục nói chuyện:

- Nguyên Chân, ta hy vọng có ngày chúng ta có thể cùng nhau đi gặp Đông Phương sư muội, ta biết sư muội hận ta, nhưng bây giờ là thời kỳ phi thường phải lấy đại cục làm trọng. Yêu cầu của ta là sau khi giải quyết xong Thần Long giáo, sẽ mặc cho Đông Phương sư muội phát lạc, ngươi có thể giúp ta chuyện này được chăng?

Hoắc Nguyên Chân bây giờ nắm tay người ngọc, có hơi không yên lòng, nhưng chuyện này quan trọng, cho nên hắn vẫn cố gắng lên tinh thần nói:

- Chuyện này có thể giải khai tâm kết của Tình nhi hay không là một vấn đề, ta sẽ tìm cơ hội cùng nàng đi gặp nàng ấy, hết thảy mọi chuyện chờ sau khi ổn định rồi hãy nói.

Sau khi nói xong, Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một chút nói:

- Nhưng Thanh Hoa có thể nói cho ta biết, giữa các nàng năm xưa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay không?

Lý Thanh Hoa có chút khổ sở cười nói:

- Nói ra cũng là sai lầm của ta, khi đó lòng ghen tỵ của ta đặc biệt mạnh, ghen tỵ sư muội được sư phụ sủng ái cho nên mới làm ra chuyện ân hận cả đời.

Lý Thanh Hoa không có nói quá rõ ràng, nhưng Hoắc Nguyên Chân đã hiểu.

Đông Phương Tình biến thành Đông Phương Minh, chính là kiệt tác của Lý Thanh Hoa.

Khó trách Đông Phương Tình hận Lý Thanh Hoa tận xương tủy, mỹ nhân như vậy nhiều năm phải giả làm nam nhân, đổi lại là bất kỳ ai cũng không chịu được.

Hoắc Nguyên Chân lại còn một nghi vấn khác:

- Thanh Hoa, vậy vì sao nàng lại muốn cùng đối nghịch sư phụ nàng và An Mộ Phong? Chuyện này không có ích lợi gì đối với nàng kia mà?

Hắn vừa hỏi như vậy, đột nhiên cảm thấy tay mình bị siết chặt.

Hoắc Nguyên Chân hơi sững sờ, sau đó ý thức được đây là Nhiễm Đông Dạ đang chủ động siết tay mình.

Dĩ nhiên Hoắc Nguyên Chân sẽ không đơn giản cho rằng như vậy là Nhiễm Đông Dạ thích mình, nàng chịu làm như thế, nhất định là nàng cũng rất để ý chuyện Lý Thanh Hoa đối nghịch với nàng. Nhất định chuyện này cũng đã làm khó nàng không ít, hôm nay Hoắc Nguyên Chân chủ động đặt câu hỏi, Nhiễm Đông Dạ lại cho rằng Hoắc Nguyên Chân là bởi vì mình mới hỏi thăm Lý Thanh Hoa.

Động tác nho nhỏ mập mờ khích lệ này chính là phần thưởng của Nhiễm Đông Dạ cho mình sao?

Lý Thanh Hoa không có ý thức được chuyện gì, có một số việc ấp ủ trong lòng đã lâu như vậy, nàng cũng muốn tìm người tâm sự. Nhưng những chuyện này cũng hoàn toàn không thể nói với bất kỳ ai, nói với Hoắc Nguyên Chân dĩ nhiên không có vấn đề gì.

Lý Thanh Hoa có chút xấu hổ nói:

- Ta nói, nhưng không cho ngươi tức giận.

- Thanh Hoa cứ nói không sao, chuyện đã qua nhiều năm như vậy, bần tăng há là loại người nhỏ mọn hẹp hòi. Hơn nữa thanh bạch của Thanh Hoa nàng, ta...

Hoắc Nguyên Chân nói tới chỗ này dừng lại, sắc mặt Lý Thanh Hoa cũng ứng đỏ, đương nhiên là nghĩ tới cảnh tượng Hoắc Nguyên Chân giải trừ xuân dược cho mình khi trước.

- Khi đó ta cảm thấy sư phụ thích sự muội hơn, cho nên ta liền sinh lòng ghen tỵ, về sau chính là hận, không đơn thuần hận sư muội, cũng có chút hận sư phụ...

Lý Thanh Hoa vừa nói chuyện, tay của Nhiễm Đông Dạ cũng nắm chặt tay của Hoắc Nguyên Chân, hiển nhiên cũng rất để ý chuyện này.

- Sau đó ta tính kế hại sư muội, đồng thời cũng không hy vọng sư phụ tốt lành gì. Lúc ấy bên người sư phụ có An Mộ Phong làm bạn, ta muốn làm cho An Mộ Phong rời bỏ sư phụ, cho nên làm ra một quyết định hồ đồ.

Trong lòng Hoắc Nguyên Chân như bừng tỉnh ngộ, đã có suy đoán nhưng chưa dám xác định.

- Sau khi Đinh Bất Nhị truyền Huyết Ảnh thần công cho An Mộ Phong, An Mộ Phong đã từng muốn lấy được Hóa Huyết Ma công, có lần y đi Thiên Sơn Đại Tuyết cốc, tìm kiếm truyền thừa Hóa Huyết Ma công, ta cũng đi.

Ánh mắt Hoắc Nguyên Chân nhìn chăm chú vào Lý Thanh Hoa, có chút xác định ý nghĩ trong lòng.

Lý Thanh Hoa tiếp tục nói:

- Nhưng lần đó cũng không thuận lợi, ta không có gặp An Mộ Phong, mà là bị người tuyết trong cốc vây hãm bên trong hầm băng.

Rốt cục Hoắc Nguyên Chân cũng lên tiếng nói, thanh âm có chút run rẩy:

- Thanh Hoa... Nàng... Nàng là Nữu Nữu...

- Đó là nhũ danh của ta.

- Chẳng trách nào...

Hoắc Nguyên Chân tỏ ra kinh ngạc, Lý Thanh Hoa che miệng cười nói:

- Sau đó ta đã từng trở lại hầm bằng kia, thấy được chữ của ngươi lưu lại, bằng không dựa vào cái gì ta đối tốt với người như vậy. Đây có lẽ cái gọi là duyên phận, ai có thể nghĩ tới hai chúng ta đều đã từng bị khốn trong hầm băng nho nhỏ kia.

- Vậy nàng đối với An Mộ Phong.

Lý Thanh Hoa đã từng bởi vì muốn phá hoại hạnh phúc Nhiễm Đông Dạ mà đi tìm An Mộ Phong, chuyện này Hoắc Nguyên Chân vẫn còn có chút canh cánh bên lòng, cũng muốn hỏi cho rõ ràng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio