Phương Trượng

chương 668: quay thưởng tháng chín

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Sơn Lão Ma

Hoắc Nguyên Chân đã hạ tử mệnh lệnh, trước khi phát động tổng tiến công Thần Long giáo cuối cùng, thực lực tất cả đệ tử Thiếu Lâm đều phải có tiến bộ một bước dài. Ai không thể đạt được thành tích ở thời khắc tối hậu, như vậy từ nay sẽ bị tước đoạt thân phận võ tăng, có thể trực tiếp đi cùng văn tăng ra bên ngoài thuyết pháp.

Năm đường khẩu luyện võ La Hán đường Bồ Đề đường, Bát Nhã đường, Đạt Ma đường, Giới Luật viện hôm nay mỗi ngày chật kín người, vĩnh viễn trong trạng thái không còn chỗ trống.

Còn có Trưởng Lão viện mới quay trúng gần đây, đường khẩu này cũng đã được Hoắc Nguyên Chân thành lập.

Tám đại đệ tử của hắn cùng một số nhân vật quan trọng của Thiếu Lâm, mấy người hàng chữ Nhất đều tiến vào Trưởng Lão viện tu luyện, chuẩn bị cho trận quyết chiến cuối cùng.

Mà Hoắc Nguyên Chân cơ hồ không ngủ không nghỉ bắt đầu tu luyện, kế hoạch của hắn là sau khi hoàn thành quay thưởng tháng Chín, sẽ cùng Lý Thanh Hoa động thân đi Mật tông, lôi kéo đồng minh cuối cùng. Không có Mật tông tham gia, kế hoạch lần này chính là xây lâu đài trên cát, không hề thực tế.

Tin tức Đinh Bất Nhị sắp sửa xuất thế đã truyền khắp giang hồ, người người đều biết ý nghĩa trận chiến này đối với giang hồ, thậm chí đối với khắp thiên hạ. Võ lâm Minh chủ kiêm nhiệm phương trượng Thiếu Lâm Nhất Giới đã trở thành chúa cứu thế trong lòng mọi người.

Thời gian trôi qua trong lúc cả giang hồ hết sức khẩn trương bận rộn, rốt cục đã tới ngày Hai Mươi Tám tháng Chín.

Dần dần quay thưởng đã trở thành thứ xa xỉ với Hoắc Nguyên Chân.

Bởi vì theo thời gian trôi qua, bắt đầu từ tháng Tư đến cuối tháng Chín, lại là gần nửa năm trôi qua.

Trong đó ba tháng Bảy Tám Chín quay thưởng khá nhiều cũng đã qua, sau tháng Mười chỉ có một lần quay thưởng, tháng Mười Một một lần, tháng Mười Hai cũng là một lần.

Sau đó sẽ đến cao trào quay thưởng là đưa ông Táo, Tết, tiết Nguyên Tiêu.

Cho nên tính cả lần quay thưởng tháng Chín này cho đến Tết, Hoắc Nguyên Chân chỉ có bốn lần quay thưởng.

Mà dựa theo Thiên Cơ lão nhân đoán, tánh mạng của hắn cũng chỉ có nửa năm.

Cho nên mỗi một lần quay thưởng đều là đáng quý vô cùng, không thể dễ dàng bỏ qua, chuyện hành sự theo cảm tính tuyệt đối không thể xảy ra được.

Lần quay thưởng tháng Chín đầu tiên bắt đầu.

Hoắc Nguyên Chân xem qua phần thưởng, phát hiện có mấy thứ có thể lựa chọn, gồm có Sơ Cấp Võ Học Tấn Cấp Đan, Ngưu Ma Vương Tấn Cấp Đan cùng Đạt Ma Bế Tức công.

Nhưng ba thứ này cũng không phải là cần kíp, Hoắc Nguyên Chân cân nhắc một chút, dứt khoát lựa chọn nhắm vào Thưởng Lớn.

Trước đây trong quá trình quay thưởng, bình thường là vào thời khắc cuối cùng Hoắc Nguyên Chân mới có thể quay trúng một ít thứ tốt. Nhưng hôm nay kết quả ngược với bình thường, tính toán vốn không đáng tin cậy của hắn ngáp phải ruồi một lần, quay thẳng vào Thưởng Lớn.

Ba điểm sáng Hệ Thống lần lượt chạy ra, từng phần thưởng một xuất hiện.

Đầu tiên phần thưởng thứ nhất là Phạm âm tầng thứ bảy.

Hoắc Nguyên Chân đã quay trúng Phật quang Pháp Tướng, còn thiếu duy nhất Phạm âm. Bán kính tầng bảy này là có thể đạt tới một trăm cây số, rốt cục kỹ năng siêu cấp tới tay, Hoắc Nguyên Chân cũng vô cùng cao hứng.

Sau khi hắn bỏ qua đánh bạc, điểm sáng thứ hai xuất hiện.

Lần này chỉ quay trúng một thứ tầm thường, là một món vũ khí Đạt Ma trượng.

Hoắc Nguyên Chân quay trúng võ học Thiếu Lâm, đạo pháp cùng côn pháp là sở đoản, nội công ngoại công cùng công phu quyền cước là sở trường. Đạt Ma trượng này cố nhiên là vũ khí tốt, đáng tiếc vào tay hắn coi như là minh châu phủ bụi, tạm thời không có đất dụng võ.

Bất quá Hoắc Nguyên Chân vẫn bỏ qua đánh bạc, tiếp tục chờ đợi điểm sáng thứ ba xuất hiện.

Phần thưởng thứ ba cũng rất tốt, quay trúng Sơ Cấp Võ Học Tấn Cấp Đan.

Sơ Cấp Võ Học Tấn Cấp Đan tới tay, hôm nay trong tay Hoắc Nguyên Chân đã có một viên Trung Cấp Võ Học Tấn Cấp Đan cùng hai viên Sơ Cấp Võ Học Tấn Cấp Đan, chỉ cần quay trúng mỗi thứ một viên nữa, sẽ là lúc một môn võ học siêu cấp nữa ra đời.

Ba phần thưởng của Thưởng Lớn vào tay, Hoắc Nguyên Chân hài lòng bắt đầu lần quay thưởng thứ hai.

Phần thưởng lần quay thứ hai xuất hiện, nhất thời trước mắt Hoắc Nguyên Chân sáng lên.

Ông vò vẽ Tấn Cấp Đan, Trung Cấp Võ Học Tấn Cấp Đan, chữ Thổ của Ngũ Hành trấn pháp, Cửu Dương chân kinh quyển thứ tư. Những bảo vật này chỉ cần quay trúng một món cũng đã đủ cho hắn mừng như điên dại, lần này xuất hiện một lượt.

Hoa cả mắt nhìn hồi lâu, Hoắc Nguyên Chân có hơi do dự không quyết.

Đương nhiên hai thứ Cửu Dương chân kinh và Ngũ Hành trấn pháp cực tốt, nhưng xác suất Trung Cấp Võ Học Tấn Cấp Đan xuất hiện tương đối thấp. Nếu như có thể lấy được, chỉ cần có một viên Sơ Cấp Võ Học Tấn Cấp Đan nữa sẽ thành tựu võ học siêu cấp.

Đương nhiên nhắm vào Thưởng Lớn là lựa chọn chính xác nhất, nhưng Hoắc Nguyên Chân mới vừa quay trúng một lần Thưởng Lớn, hắn không cho rằng mình còn may mắn có thể quay trúng Thưởng Lớn một lần nữa.

Cẩn thận nghiên cứu luận bàn Hệ Thống một chút, Hoắc Nguyên Chân phát hiện ra một khu vực tập trung nhiều phần thưởng cao cấp.

Hắn không thể khống chế điểm sáng vận hành chính xác, nhưng nếu mục tiêu dao động trong phạm vi bốn năm ô, hắn vẫn có nắm chắc tương đối.

Mà khu vực tập trung này có tổng cộng năm ô, trong đó có phần thưởng của bốn ô, Hoắc Nguyên Chân có thể chấp nhận.

Phần thưởng của năm ô này gồm có phần thưởng thần bí, ong vò vẽ Tấn Cấp Đan, Song Thiểm Tưởng, đại đỉnh đồng xanh cùng Cửu Dương chân kinh quyển thứ tư.

Nếu nhắm mục tiêu vào ô Song Thiểm Tưởng nằm chính giữa năm ô, vậy có khả năng rất lớn quay trúng một trong năm phần thưởng ấy.

Ngoại trừ đại đỉnh đồng xanh không phải là quá tốt ra, bốn phần thưởng còn lại toàn là phần thưởng cực tốt.

Phần thưởng thần bí hẳn là một dấu hỏi, sau khi có Như Lai Thần Chưởng, phần thưởng này có hơi gân gà, nhưng rốt cục cũng là phần thưởng cao cấp, Hoắc Nguyên Chân cũng có thể chấp nhận.

Cho nên suy nghĩ một chút. Hoắc Nguyên Chân quả quyết nhắm mục tiêu vào Song Thiểm Tưởng, sẽ có xác suất lớn nhất lấy được thứ tốt.

Sau khi xác định xong, lập tức bắt đầu quay thưởng.

Điểm sáng quay một vòng, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Hoắc Nguyên Chân chạy thẳng tới ô ong vò vẽ Tấn Cấp Đan.

Hoắc Nguyên Chân hơi vỗ tay một cái, vẫn không quay trúng Cửu Dương cùng Song Thiểm Tưởng lý tưởng nhất.

Bất quá như vậy cũng bình thường, từ trước tới nay hắn chưa từng hai lần liên tục quay trúng Thưởng Lớn, ong vò vẽ Tấn Cấp Đan này đã là phần thưởng rất tốt.

Rốt cục hắn cũng bỏ qua không đánh bạc, vật này không thể mang ra đánh bạc, bởi vì nếu ngày sau đánh giặc, không thể mang tổ ong vò vẽ đi, vẫn phải để ong vò vẽ trấn thủ ở hậu sơn.

Quay thưởng tháng Chín kết thúc như vậy, Hoắc Nguyên Chân nhận lấy toàn bộ phần thưởng.

Trước hết hắn thu cất Sơ Cấp Võ Học Tấn Cấp Đan. Phạm âm tầng thứ bảy trực tiếp tiến vào đầu Hoắc Nguyên Chân, trở thành năng lực sẵn có của hắn.

Hoắc Nguyên Chân thử thí nghiệm trước hiệu quả Phạm âm tầng thứ bảy một phen, trong phạm vi bốn trăm dặm, mình muốn nói chuyện với bất cứ ai cũng được, đương nhiên là mình phải biết trong phạm vi đó có người nào.

Người thứ nhất mà Hoắc Nguyên Chân muốn nói chuyện lại là Nhiễm Đông Dạ, vì vậy hắn thử thăm dò dùng Phạm âm gọi Nhiễm Đông Dạ.

Chỉ cần Nhiễm Đông Dạ ở trong phạm vi bốn trăm dặm, nhất định là có thể nghe thấy hắn nói chuyện, những người khác không thể nghe thấy.

Nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng không nghe thấy hồi âm, Phạm âm giống như đá chìm đáy biển, không hề có cảm giác liên hệ. Xem ra Nhiễm Đông Dạ đã rời đi, có thể là đi về Tây Vực.

Không liên lạc được với Nhiễm Đông Dạ, Hoắc Nguyên Chân cũng không tiếp tục thử liên lạc với những người khác, chỉ cần xác định vật này nhất định hữu dụng là được rồi.

Sau khi thử Phạm âm, Hoắc Nguyên Chân cầm ong vò vẽ Tấn Cấp Đan rời đi Phương Trượng viện, đứng dậy đi ra hậu sơn.

Kể từ khi Ninh Uyển Quân cùng La Thái Y rời khỏi hậu sơn, hậu sơn đã không có người nào nữa. Bình thời đệ tử Thiếu Lâm mải lo tu luyện, lại thêm vô số nhiệm vụ bận rộn, không có thời gian ra hậu sơn, cho nên hậu sơn có vẻ hoang vu, hoàn toàn trở thành thiên đường cho bọn Đại Thánh, ong vò vẽ.

Hoắc Nguyên Chân đi thẳng một mạch tới trước mấy gốc thanh tùng khổng lồ do Hệ Thống sinh ra, tổ ong cực lớn đường kính hai thước vẫn treo ở đó. Thật nhiều ong vò vẽ tổn thất trong trận chiến lần trước đã sớm tự động bổ sung đầy đủ, lúc này đang bay ra bay vào xung quanh tổ ong.

Ong vò vẽ không hút mật, Hoắc Nguyên Chân cũng không biết bọn chúng bận rộn làm gì. Nhưng sau khi hắn đi tới, ong vò vẽ lập tức chen chúc ùa tới, vây quanh hắn tầng tầng, kêu vo ve ầm ĩ khiến cho đầu người ta muốn nổ tung.

Đương nhiên Hoắc Nguyên Chân không thích đám ong vò vẽ này lắm. Mặc dù những thứ này đều là bảo bối của mình, là đồng bạn trung thành nhất với mình, từ trước tới nay hắn sẽ không để cho chúng hy sinh vô ích.

Hắn lấy tay che mặt, mặc cho đám ong vò vẽ thân mật bò trên cơ thể của mình, sau đó thi triển khinh công nhảy lên một cái, tới chỗ tổ ong treo trên cành cây.

Lấy ong vò vẽ Tấn Cấp Đan ra, Hoắc Nguyên Chân cười nói:

- Các tiểu tử, lần này cho các ngươi uống chút thuốc bổ, ngày sau an nguy của Thiếu Lâm ta phải hoàn toàn dựa vào các ngươi!

Sau khi nói xong, Hoắc Nguyên Chân nhét Tấn Cấp Đan vào trong tổ ong vò vẽ.

Bên trong tổ ong có một con phong vương, con phong vương này bình thời sẽ không ra ngoài chiến đấu, nhiệm vụ của nó chỉ là ở yên trong tổ. Chỉ cần nó còn sống, đám ong vò về chiến đấu sẽ cuồn cuộn không ngừng xuất hiện trong tổ ong, trở thành chiến sĩ không hề biết sợ.

Tấn Cấp Đan vừa tiến vào tổ ong, phong vương to lớn lập tức hấp thu Tấn Cấp Đan.

Phong vương là nòng cốt tổ ong, là căn bản tổ ong, sau khi hấp thu Tấn Cấp Đan, toàn bộ tổ ong lập tức xảy ra biến hóa long trời lở đất.

Đầu tiên là tổ ong bắt đầu trở nên to lớn.

Vốn tổ ong cách mặt đất hai mươi thước, đường kính hai thước treo lơ lửng trên cây, nhưng sau lần lên cấp này, lập tức hình thể của nó gia tăng rất lớn, đường kính tăng tới năm thước, giống như một ngôi nhà treo trên ngọn cây.

Tổ ong phát sinh biến hóa, đồng thời ong vò vẽ bay vo ve bên ngoài cũng lập tức thành đoàn kết đội quay trở về tổ ong.

Sau khi trở lại tổ ong, Hoắc Nguyên Chân bằng vào liên lạc cùng cảm ứng tâm linh với ong vò vẽ, lập tức cảm thấy tình huống nội bộ tổ ong.

Đầu tiên là phong vương bắt đầu biến hóa.

Vốn trước đây đường kính của phong vương ước chừng là hai mươi phân, nhưng sau khi trải qua biến hóa lần này, lập tức đường kính của nó gia tăng đến nửa thước, chiếm cứ trung tâm tổ ong giống như một con heo nhỏ.

Mà những chiến sĩ ong vò vẽ kia sau khi phong vương biến hóa cũng không nhàn rỗi, mỗi một con đều thoát thai hoán cốt thay đổi bề ngoài.

Kim đặc sắc bén của chúng lộ ra ngoài, lóe ra hàn quang sâu kín, cánh vỗ có lực. Vốn trước đó mỗi con to bằng nắm tay, hiện tại đã to gần bằng quả dưa hấu.

Kim độc của chúng đã mọc ra dài chừng hai mươi phân.

Nhìn từng con ong vò vẽ to như trái bóng, trong lòng Hoắc Nguyên Chân cũng hơi run, trời ơi, đây là ong vò vẽ sao?

Đây quả thật là lão ưng, hơn nữa còn là độc ong, trên người mang theo vũ khí nguyên tử!

Hoắc Nguyên Chân ngầm hạ chỉ thị trong lòng, hai vạn con ong vò vẽ lập tức ầm một tiếng từ bên trong tổ ong vọt ra, rợp trời phủ đất. Có một ít con bởi vì đội ngũ quá mức dày đặc, hình thể quá mức to lớn, chen chúc va phải cành khô xung quanh, phát ra những tiếng răng rắc. Chúng va chạm khiến cho những đại thụ xung quanh phải lay động, từng phiến lá vàng rơi lả tả trên mặt đất.

Nhìn cánh quân phi hành vô cùng kinh khủng này, Hoắc Nguyên Chân thật sự rất muốn gọi con hổ của Tuệ Nguyên tới, để cho bầy ong vò vẽ này thử công kích một lượt. Tin rằng chỉ cần mười mấy con ong vò vẽ cũng đủ để giết chết chúa tể sơn lâm này.

Dù sao cũng là người xuất gia, không thể vô cớ sát sinh, Hoắc Nguyên Chân vẫn đè nén ý niệm này.

Cấm chỉ những ong vò vẽ kia tới đây gần mình, nếu như loại ong vò vẽ mỗi một con đều nặng bảy tám cân này ào tới một lượt, e rằng Hoắc Nguyên Chân cũng không chống nổi, Long Tượng Bát Nhã Công cũng phải bị đè gãy chân.

Hoắc Nguyên Chân không biết tổ ong vò vẽ này có thể đối kháng cao thủ cảnh giới Ngự hay không, nhưng chỉ sợ Tiên Thiên viên mãn phổ thông đừng mơ tưởng chạy trốn khỏi bầy ong vò vẽ này.

Ngày sau an nguy Thiếu Lâm đã được bảo đảm.

Hoắc Nguyên Chân hưng phấn trong lòng, nếu lần này có chuyện, mình có thể yên tâm rời đi, tổ ong vò vẽ này chính là trấn sơn chi bảo ở hậu sơn Thiếu Lâm tự.

Sau lại tu luyện hai ngày, Đồng Tử Công còn cách Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong đã rất gần, suy đoán tiếp tục tu luyện chừng nửa tháng nữa, Hoắc Nguyên Chân sẽ hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất của Hệ Thống.

Vốn Hoắc Nguyên Chân định tu luyện một hơi cho hoàn thành Đồng Tử Công, như vậy chẳng những có thể hoàn thành nhiệm vụ lấy được phần thưởng, hơn nữa cũng sẽ hoàn toàn bỏ được quy tắc không được gần nữ sắc.

Mặc dù Hoắc Nguyên Chân còn chưa tính toán hiện tại nuốt chửng cả bọn hồng nhan tri kỷ của mình, nhưng bị Đồng Tử Công trói buộc đã lâu, hắn cũng cảm thấy khó chịu trong lòng.

Nhưng vào ngày mồng Một tháng Mười, cảm giác rét lạnh trước đây mà hắn cảm thấy chợt xuất hiện trở lại một lần nữa.

Mặc dù chỉ là trong thời gian ngắn ngủi, nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng hiểu được, đây là dấu hiệu Thất Tinh Liên Châu tiến thêm một bước hoàn thành. Có lẽ lần sau, hoặc là hai lần nữa chính là thời khắc hoàn thành chân chính, thời gian đã không đợi người nữa.

Nếu như không thể liên lạc với Mật tông trong thời gian ngắn nhất, làm cho bạn họ đáp ứng gia nhập võ lâm Trung Nguyên chinh phạt đại quân Thần Long giáo, như vậy cho dù Đồng Tử Công của hắn đại thành chỉ sợ cũng là vô ích.

Bốn vị Thời Luân tôn giả, bốn cao thủ cạnh giới Ngự, đây mới là lực lượng chủ yếu ngày sau đối kháng Đinh Bất Nhị. Hoắc Nguyên Chân cũng có thể tính toán được phép tính này, cho nên không thể trì hoãn chuyến đi Mật tông được nữa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio