Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Sau khi nhìn thấy Lý Thanh Hoa tỉnh lại, hai người gần như đồng thời lên tiếng nói:
- Lý thí chủ, tuyệt kỹ phi đao của nàng quả nhiên là thiên hạ nhất tuyệt, hôm nay coi như hai lão già chúng ta đã được lãnh giáo. Nếu nàng có thể đi vào cảnh giới Ngự, chỉ sợ phi đao này sẽ càng thêm đáng sợ.
Lý Thanh Hoa cũng không có tâm trạng hàn huyên cùng hai lão Lạt Ma này, mà là có chút nôn nóng nói:
- Sao hả? Còn phải tiếp tục chiến đấu nữa sao?
Hai Lạt Ma này nghiêm mặt nói:
- Dĩ nhiên, mặc dù hai người các ngươi liên thủ, lợi dụng đủ loại tình huống xảo diệu đánh bại hai người chúng ta. Nhưng nàng phải biết, Di Lan tôn giả cùng một vị tôn giả khác vẫn còn ở bên trong ảo cảnh. Bây giờ các ngươi không có phối hợp, khả năng thua vẫn là rất lớn.
Ánh mắt Lý Thanh Hoa dừng lại trên người vị Lạt Ma phía Đông, hiển nhiên vị Lạt Ma này chính là nhân vật thủ lĩnh của cả bốn Lạt Ma, hơn nữa còn là công lực mạnh nhất.
Hoắc Nguyên Chân một thân một mình, còn phải đối phó hai cao thủ cảnh giới Ngự ở bên trong ảo cảnh, hắn... Có thể được không?
Lý Thanh Hoa đứng ở bên người Hoắc Nguyên Chân, lẳng lặng chờ đợi, chờ ở đợi ý trung nhân của nàng sáng lập một kỳ tích.
- ------------------------------------
Bên trong ảo cảnh, Di Lan tôn giả cùng một vị tôn giả khác có vẻ tức gần nổ phổi.
Bọn họ đã sống không biết bao nhiêu năm tháng, qua nhiều năm như vậy cơ hồ chưa có lúc nào thất lợi như vậy. Nhưng hôm nay bị Hoắc Nguyên Chân liên tục tính kế, để cho hai tên tôn giả bị đánh bại trong ảo cảnh, làm cho bọn họ có chút khó có thể tiếp nhận.
Làm như đồng bọn của mình bị giết chết thật sự, Di Lan tôn giả mặt trầm như nước:
- A Di Đà Phật, phương trượng Nhất Giới, ngươi rất giỏi, gan lớn tâm tỉ mỉ, Di Lan ta không thể không thừa nhận, người đã có tư cách sóng vai chiến đấu cùng chúng ta.
- Nếu tôn giã thừa nhận, vậy chúng ta cũng không cần tiếp tục chiến đấu nữa phải không?
Có thể không đánh mà thông qua, Hoắc Nguyên Chân cũng không muốn tiếp tục chiến đấu mà không nắm chắc.
Di Lan tôn giả lắc đầu một cái:
- Không thể, vẫn phải tiếp tục chiến đấu nữa, nếu ngươi không thể đánh bại hai người chúng ta bên trong ảo cảnh, vậy hôm nay các ngươi phải trở về.
Hoắc Nguyên Chân khẽ gật đầu:
- Hiện tại bần tăng đã không còn ai phối hợp, hết thảy chỉ có thể dựa vào mình, hai vị tôn giả, lên đi!
Chuyện cho tới bây giờ, Hoắc Nguyên Chân đã không có đường lui, dù sao cũng là trong ảo cảnh, cứ việc tận tình chiến đấu với cao thủ cảnh giới Ngự một phen.
Ba người thân ảnh như điện, trong nháy mắt liền quấn lấy nhau bắt đầu một cuộc chiến nguyên thủy, tàn khốc, dã man nhất trong ảo cảnh.
Lý Thanh Hoa thấp thỏm đứng ở bên người Hoắc Nguyên Chân, cảm thấy thời gian như qua đã rất lâu, rốt cục cũng thấy Hoắc Nguyên Chân cùng hai vị tôn giá còn lại từ ảo cảnh đi ra.
Lý Thanh Hoa nhìn chằm chằm biểu lộ Hoắc Nguyên Chân, muốn nhìn xem rốt cục kết quả như thế nào.
Sau khi Hoắc Nguyên Chân đi ra, nhìn thẳng vào mắt hai vị tôn giả, ba người không nhúc nhích giống như tượng gỗ, hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ biểu hiện gì.
Qua một lúc lâu, Di Lan tôn giả nói với Hoắc Nguyên Chân một câu:
- Mật tông chúng ta cũng rất cần siêu cấp Long Tượng, hy vọng phương trượng Nhất Giới có thể suy tính một chút.
Hoắc Nguyên Chấn khẽ lắc đầu:
- Bây giờ không phải là bần tăng cần mấy vị tôn giả trợ lực, mà là thiên hạ thương sinh cần mấy vị tôn giả, bần tăng cho rằng lúc này không nên nói điều kiện.
Những lời này khiến cho Di Lan tôn giả có chút xấu hổ, nhưng lão cũng sẽ không bởi vì mấy câu nói của Hoắc Nguyên Chân mà buông tha cho ý niệm này, tiếp tục nói:
- Di Lan thừa nhận phương trượng nói có lý, nhưng Mật tông Thiền tông là một nhà, phương trượng không nên giấu diếm tuyệt kỹ mà nên lưu truyền rộng rãi, như vậy mới là phúc của Phật môn, phúc của võ lâm.
- Mặc dù bần tăng là phương trượng Thiếu Lâm tự, nhưng đồng thời cũng là võ lâm Minh chủ, ở trong lòng bàn tăng, Thiền tông Mật tông cũng không khác biệt gì. Chẳng qua là siêu cấp Long Tượng không phải chuyện đùa, nếu như truyền lầm người, như vậy cuối cùng có thể sẽ đưa tới tai họa.
- Hơn nữa học tập võ công này cực kỳ khó khăn, nếu Mật tông thật sự có nhân tuyển thích hợp, ngày sau bần tăng có thể thử truyền thụ, về phần có thể học được hay không, vậy thì không biết được.
Hoắc Nguyên Chân nói chuyện như vậy, nhìn qua tựa hồ có lòng truyền thụ siêu cấp Long Tượng cho Mật tông, nhưng thật ra trong lòng của hắn rõ ràng, môn võ công này là do Hệ Thống thăng cấp, cũng không có phương pháp truyền thụ.
Nếu như nói có phương pháp, như vậy biện pháp duy nhất chính là mình thu kẻ đó làm đệ tử, sau đó quán đỉnh cho kẻ đó.
Nhưng Bát Bộ Chúng đã đầy đủ, cho nên phương pháp truyền thụ này cũng không thể thực hiện được. Cho nên thiên hạ này có thể học được siêu cấp Long Tượng, trừ mình ra cũng chỉ có đệ tử Bát Bộ Chúng.
Nhưng bốn vị Thời Luân tôn giả không cho rằng như vậy, theo bọn họ thấy thiên hạ nào có võ công tuyệt đối không học được, nếu không ai học được, vậy người làm thế nào học được?
Bốn người liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt có vẻ vui mừng hớn hở.
Không phải là bọn họ không có kiến thức, mà là Long Tượng Bát Nhã Công đúng là căn bản của Mật tông, tuyệt học luyện thể, nếu như học được siêu cấp Long Tượng hơn nữa lưu truyền xuống, có thể trăm năm sau, Mật tông chính là môn phái không thẹn với danh hiệu đệ nhất thiên hạ, có bốn lão bất tử bọn họ trấn thủ hay không cũng không sao.
Nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân, rốt cục Di Lan tôn giả khẽ gật đầu:
- Đã như vậy, xin đa tạ phương trượng trước. Về chuyện tấn công Thần Long giáo, phương trượng bất tất phải nhọc lòng. Bốn lão già chúng ta ở Tuyết Vực cao nguyên này đã mấy trăm năm, chỉ mới xuống núi một lần, hôm nay cũng đã tới lúc cần xuống núi lần nữa. Chỉ cần bên phương trượng tấn công Thần Long giáo, mấy người chúng ta tự nhiên sẽ xuất hiện vào thời điểm nên xuất hiện.
Hoắc Nguyên Chân hết sức vui mừng nói:
- Nếu là như vậy, bần tăng thay mặt thiên hạ thương sinh cảm tạ mấy vị tôn giả.
Bốn Thời Luân tôn giả khẽ gật đầu, sau đó chậm rãi ngồi xuống, giống như Hoắc Nguyên Chân đã rời đi, không nói một lời.
Hoắc Nguyên Chân cũng không quấy rầy bọn họ, ra hiệu cho Lý Thanh Hoa, sau đó hai người chậm rãi thối lui ra khỏi Thời Luân điện.
Dọc theo hành lang kia đi trở về mấy bước, trước mắt thấy sắp sửa rời khỏi phạm vi Thời Luân điện, rốt cục Lý Thanh Hoa không nhịn được nghi hoặc trong lòng:
- Nguyên Chân, ngươi chiến đấu với hai người bọn họ trong ảo cảnh, rốt cục là người thắng hay sao?
Lúc này Hoắc Nguyên Chân thở ra một hơi thật dài:
- Không hẳn là như vậy, kết quả cuối cùng có thể nói là không thắng không thua. Thực lực hư ảnh Di Lan tôn giả đã vượt qua cảnh giới Ngự sơ kỳ phổ thông, còn có một tôn giả khác hiệp trợ. Mặc dù ta tự tin sẽ không thua, nhưng nếu chiến đấu đến cùng cũng chỉ có một kết cục là cả hai bên đồng quy ư tận.
- Vậy vì sao bọn họ còn đáp ứng rời núi?
- Có thể là bởi vì muốn học tập siêu cấp Long Tượng. Cũng có thể là thật sự vì thiên hạ thương sinh!
Giọng của Hoắc Nguyên Chân cũng không thoải mái, chiến đấu ở trong ảo cảnh cũng không thuận lợi. Vốn hắn cho rằng sau khi tu luyện thành siêu cấp Long Tượng, gặp gỡ cao thủ cảnh giới Ngự phổ thông cũng không có vấn đề gì, bây giờ nhìn lại sự thật cũng không phải là như vậy.
Bất quá bất kể thế nào, mấy Thời Luân tôn giả này thật sự là vì thiên hạ thương sinh cũng được, hay là muốn học tập siêu cấp Long Tượng mình cũng được, cuối cùng chuyện này cũng có một kết cục viên mãn.
Về phần bọn họ nói sẽ xuất hiện vào thời điểm cần thiết, Hoắc Nguyên Chân cũng không nghi ngờ.
Từ trước tới nay hắn cũng không trông cậy mấy vị Thời Luân tôn giả này có thể xông lên phía trước xung phong hãm trận giúp mình.
Đi về phía trước mấy bước, đúng dịp thấy Tang Cách chờ ở nơi đó, ánh mắt Hoắc Nguyên Chân sáng lên, đi tới nói với Tang Cách:
- Huynh đệ, có biết ý tới của Đại ca không?
Tang Cách hơi gật đầu một cái, thân là truyền nhân Mật tông, đường dây tin tức của hắn cũng không ít, hơn nữa tựa hồ sắc mặt của y có vẻ khó coi.
Hoắc Nguyên Chân thấy vậy bèn nghiêm mặt hỏi:
- Huynh đệ, người tập võ chúng ta học tập võ công là vì cái gì?
Tang Cách suy nghĩ một chút mới đáp: - Cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ.
- Chỉ có bấy nhiêu sao?
- Ừm... Hành hiệp trượng nghĩa, trừ bạo an dân!
Tang Cách nhớ lại gặp nhau cùng Hoắc Nguyên Chân ở Hoang Lãnh, quả thật hai người đều có lòng trừ bạo an dân.
- Nói không sai, lần này Huyết Ma sắp xuất thế, thiên hạ thương sinh lâm nguy, Đại ca làm võ lâm Minh chủ, không thể thoái thác trách nhiệm đối với chuyện này. Cho nên mới tới Mật tông mời lệnh sư ra tay đối phó Huyết Ma, cuộc chiến lần này vô cùng nguy hiểm, ngày sau huynh đệ chúng ta có thể tái kiến hay không cũng khó mà biết được.
- Đối phó Đinh Bất Nhị sao?
Tang Cách cũng biết Đinh Bất Nhị, như đã nói qua, trên giang hồ thật sự không có người nào không biết người này.
- Không sai, đệ thân là người thừa kế Mật tông tương lai, thân phận tôn quý, đệ cũng không cần tham dự sự kiện lần này. Các sư phụ của đệ không thể cho phép đệ đi xung phong hãm trận, nếu là huynh đệ có lòng, đến lúc đó có thể tham gia đội ngũ của chúng ta làm một chút công việc hậu cần, dù sao bảo đảm hậu cần cũng rất là quan trọng,
Hoắc Nguyên Chân nắm bắt rất chính xác tâm tư người khác, hắn tin tưởng nhất định sư phụ Tang Cách sẽ không đồng ý cho y tự mình đi tham chiến, bởi vì bồi dưỡng Tang Cách hao tốn quá nhiều khí lực của bọn họ.
Sắc mặt Tang Cách ửng đỏ, xem ra quả nhiên là bị Hoắc Nguyên Chân nói trúng.
Hoắc Nguyên Chân nói một câu, mặt của Tang Cách càng đỏ thêm một phần, đến cuối cùng, Tang Cách đột nhiên cắt đứt lời của Hoắc Nguyên Chân:
- Đại ca, xin huynh đừng nói nữa. Vừa rồi các sư phụ của đệ đã truyền âm cho đệ, bất quá đệ cũng không muốn đáp ứng lời của bọn họ. Huynh thân là Minh chủ cũng phải xung phong phía trước, làm sao để có thể cam lòng tụt lại phía sau. Lần này chinh phạt Thần Long giáo, Tang Cách nhất định làm sĩ tốt đi đầu!
- Không được, không được! Làm như vậy vạn nhất bị các sư phụ của đệ biết, sẽ cho là Đại ca ta đầu độc đệ, chuyện này ngàn vạn lần không thể! Có ta cùng đồng đạo võ lâm Trung Nguyên, có các sư phụ của đệ, còn có những nữ nhân như Thanh Hoa tham dự là được rồi, đệ không nên đi.
Hoắc Nguyên Chấn lắc đầu lại khoát tay, kiên quyết từ chối.
Không ngờ Hoắc Nguyên Chân càng nói như vậy, thần sắc trên mặt Tang Cách lại càng ngày càng kiên định:
- Đại ca yên tâm, chuyện này không liên quan gì đến huynh, Tang Cách nói thế nào cũng là nam tử hán đỉnh thiên lập địa, ngay cả Lý thí chủ là nữ tử chân yếu tay mềm cũng có thể ra trận, nếu đệ còn lẩn trốn ở phía sau, rõ ràng uổng là nam nhân. Nếu lúc đó các sư phụ hỏi tới, đó cũng là quyết định của Tang Cách, không liên quan với bất cứ kẻ nào khác.
Sau khi nói với giọng chém đinh chặt sắt, Tang Cách nhìn về phía Hoắc Nguyên Chân khoát tay áo một cái:
- Đại ca, huynh cứ việc rời đi, đợi đến khi đại quân các ngươi lên đường, tự nhiên Tang Cách sẽ tới, chuyện này không có bất kỳ lực lượng nào có thể thay đổi được.
Nói xong Tang Cách xoay người rời đi, đi về gian phòng của mình.
Nhìn theo bóng lưng Tang Cách rời đi, Hoắc Nguyên Chân hai tay tạo thành chữ thập:
- A Di Đà Phật! Thiện tai thiện tai! Tang Cách huynh đệ lòng dạ bao trùm thiên hạ, từ bi đại độ, quả thật là tấm gương cho người xuất gia chúng ta. Đến lúc lên đường, bần tăng nhất định quét đường nghênh đón.
Nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân, dáng vóc Tang Cách rời đi lại ưỡn thẳng lên một chút.
Lý Thanh Hoa một mực yên lặng ở bên cạnh quan sát, cho đến khi Tang Cách đi xa, khóe miệng Lý Thanh Hoa mới không nhịn được nhếch một nụ cười:
- Nguyên Chân, sợ rằng bọn sư phụ của Tang Cách sẽ không để cho y rời đi, người biết bọn họ bồi dưỡng tên đệ tử này hao tốn bao nhiêu khí lực hay không?
- Thanh Hoa, nàng cũng đã nghe từ đầu chí cuối, bần tăng đều khuyên y phải ở lại. Bất quá Tang Cách huynh đệ là người chính trực, không chịu ở lại thôi, chuyện này có quan hệ gì với bần tăng chứ?
- Được được được, không liên quan gì tới ngươi, nhưng ngươi cũng không nên nói người ta. Làm như người ta đi theo làm vướng tay vướng chân các ngươi vậy, phải biết mới vừa rồi bên trong ảo cảnh, ta đã đánh chết hai cao thủ cảnh giới Ngự.
Thấy Lý Thanh Hoa tỏ vẻ như trẻ con, Hoắc Nguyên Chân mỉm cười không nói, như vậy Lý Thanh Hoa càng thêm chân thật khả ái.
Làm xong chuyện rồi, hai người cũng không cần thiết tiếp tục ở lại, sóng vai rời đi Bố Đạt Lạp Cung, ngồi Kim Nhãn Điêu trở về Trung Nguyên.
- -------------------------------------------------------
Trên diễn võ trường của Thiếu Lâm người người ồn ào huyên náo, hào kiệt của các môn các phái võ lâm đều tập trung ở chỗ này tiếp nhận võ tăng Thiếu Lâm huấn luyện.
Lúc mới bắt đầu, những người này đều là tráng đinh bị Đông Phương Tình bắt, thân là người giang hồ, ai mà không có mấy phần ngạo cốt, không ai bằng lòng bị một đám lừa trọc hộ tới quát lui. Cho nên bọn họ cũng không bằng lòng tới, chẳng qua nguyên nhân là vì Đông Phương Tình.
Ở trước mặt của Hoắc Nguyên Chân, Đông Phương Tình có thể vĩnh viễn làm một tiểu cô nương nương tựa vào hắn, nhưng ở trước mặt người khác, Đông Phương Tình chính là võ lâm Minh chủ nói một không hai.
Ai dám buông lời không phục, vậy sẽ nếm mùi đau khổ, những người này cũng không có cách nào, chỉ đành ngoan ngoãn tới Thiếu Lâm, nhưng sau khi đến nơi này, ai nấy đều tỏ ra hết sức cuồng ngạo.
Không ngờ phương trượng Nhất Giới Thiếu Lâm lấy thân phận võ lâm Minh chủ hạ tử mệnh lệnh, chỉ cần là người đi tới Thiếu Lâm tự, như vậy sẽ phải tiếp nhận Thiếu Lâm tự huấn luyện. Lúc tấn công Thần Long giáo, những nhân sĩ võ lâm này tuyệt đối không thể rời rạc giống như vãi cát, mà phải hình thành một đội ngũ có tổ chức có kỷ luật.