Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Trước mắt Hoắc Nguyên Chân cùng hai Lạt Ma đã sắp sửa đụng nhau, Lý Thanh Hoa cũng không biết mục tiêu mình ở nơi nào, nhưng nàng vẫn tin tưởng Hoắc Nguyên Chân sẽ mang đến cho mình một kỳ tích. Cho nên lúc này, tinh khí thần cùng nội lực còn sót lại trên người nàng đều được điều động tới mức tối đa, chuẩn bị phát ra một đao kia!
Hoắc Nguyên Chân cũng không biết tình huống Lý Thanh Hoa, sự chú ý của hắn cũng không tập trung vào hai Lạt Ma hai bên trái phải đang đánh tới, mục tiêu của hắn là Lạt Ma ở phía Nam.
Mặc dù bày ra thế sắp nghênh địch, nhưng Hoắc Nguyên Chân không hề có ý định nghênh địch. Trong lúc chưởng của hai Lạt Ma Đông Tây vỗ tới, hắn mới thình lình động.
Thân pháp Đại Na Di!
Sau khi thi triển Đại Na Di, Hoắc Nguyên Chân đã biến mất tại chỗ, xuyên qua giữa hai Lạt Ma Đông Tây tới trước mặt Lạt Ma phía Nam.
Song chưởng súc thế đã lâu giơ lên thật cao đập xuống thật mạnh.
Lạt Ma phía Nam không ngờ tình huống lại là như vậy. Dựa theo chiến thuật từ trước của bọn họ là hai Lạt Ma Đông Tây giáp công, sau đó lão sẽ tiến lên giáng cho hòa thượng này một đòn sau cuối. Ba người liên thủ giáp công, hòa thượng kia tất bại không thể nghi ngờ.
Chỉ cần hòa thượng thua, Lý Thanh Hoa đã không còn bao nhiêu lực lượng cũng không cần lo lắng.
Nhưng không ngờ rằng hòa thượng này lại khéo léo vận dụng Đại Na Di xuyên qua khe hở giữa hai Lạt Ma Đông Tây, xuất chưởng đối chọi với lão.
Nếu là người bình thường chỉ sợ bị biến hóa đột ngột này làm cho bối rối, chắc chắn một chưởng của Hoắc Nguyên Chân sẽ được như ý.
Rốt cuộc là cao thủ cảnh giới Ngự không yếu ớt như vậy, Lạt Ma phía Nam trong lúc vội vàng cũng vận chuyển tám thành công lực, nghênh đón chưởng Hoắc Nguyên Chân.
Nhưng lão đã tính sai.
Hoắc Nguyên Chân xuất chưởng lần này nhìn như uy mãnh tuyệt luân, nhưng vẫn là giả.
Tiếp tục thi triển thân pháp Đại Na Di, Hoắc Nguyên Chân cơ hồ chỉ chớp động hai cái đã xuất hiện ở sau lưng Lạt Ma phía Nam.
Tên Lạt Ma này cảm thấy không ổn.
Uy hiếp không riêng gì tới từ Nhất Giới sau lưng, mà còn đến từ Lý Thanh Hoa nơi xa.
Nữ tử này cứ đứng yên nơi đó như vậy, một cỗ khí thế bàng bạc cũng đang từ trên người lan ra. Lạt Ma phía Nam cảm giác dường như mình là con chuột bị một con rắn độc để mắt tới, đã không còn chỗ nào có thể trốn thoát.
Lão là cao thủ cảnh giới Ngự, dĩ nhiên sẽ không dễ dàng bị Lý Thanh Hoa công lực chưa đủ phong tỏa như vậy, lo lắng là bởi vì lão biết chiến thuật của Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân đến phía sau mình, nhất định sẽ bằng vào lực lượng cực kỳ hùng mạnh của hắn cố định mình, sau đó làm cho mình thành cái bia không thể tránh né, để cho Lý Thanh Hoa xuất đao lần nữa.
Chuyện này nói ra thì dài dòng, thật ra chỉ diễn ra trong nháy mắt. Hai Lạt Ma Đông Tây bởi vì dùng sức quá mạnh, không nghĩ tới Hoắc Nguyên Chân đột nhiên dùng Đại Na Di chạy mất, xuất chưởng không đánh trúng mục tiêu, ngược lại bất đắc dĩ chạm lẫn nhau một chưởng.
Mặc dù cả hai đều thu công lực, không còn bao nhiêu lực lượng, nhưng phản chấn nhè nhẹ là không thể tránh khỏi.
Bởi vì phản chấn này, chính giữa hai người liền xuất hiện một khe hở, chẳng qua là khe hở này lại vừa đúng ở giữa Lý Thanh Hoa cùng Lạt Ma phía Nam, giống như chừa lại lối đi cho phi đao thông qua.
Sau khi Lạt Ma phía Nam ý thức được điểm này, lập tức làm ra phản ứng.
Sau lưng Hoắc Nguyên Chân đã đưa tay, Lạt Ma phía Nam muốn đồng thời vào lúc Hoắc Nguyên Chân giữ mình, mình cũng sẽ giữ hắn thật chặt.
Cứ như vậy hai người sẽ dính vào nhau, không phải là Lý Thanh Hoa muốn xuất đao sau, được, cứ xuất đao đi, chắc chắn sẽ xuyên qua cả hai người. Muốn chết cùng chết, hai bên đều chết hết, Lý Thanh Hoa cũng mất đi sức chiến đấu, kết quả cuối cùng chính là phe đối phương thất bại.
Lão nghĩ như vậy, cũng làm như vậy, bằng vào trực giác cảm thấy vị trí Hoắc Nguyên Chân xuất thủ, lập tức cũng đưa tay ngược ra phía sau nắm lấy.
Hoắc Nguyên Chân nhất thời vô cùng kinh hãi, phản ứng Lạt Ma này nhanh thật, không ngờ rằng giữ lấy tay mình, muốn đồng quy ư tận với mình.
Hơn nữa Lý Thanh Hoa không biết hết thảy chuyện này, nàng đã chuẩn bị phi đao sẵn sàng, chuẩn bị phát ra.
Mặc dù lực lượng Hoắc Nguyên Chân hùng hậu, nhưng muốn trong nháy mắt tránh thoát một cao thủ cảnh giới Ngự trói buộc vẫn không dễ dàng.
Bởi vì đang ở sau lưng Lạt Ma phía Nam, Hoắc Nguyên Chân có thể thấy gáy của lão ngay trước mặt.
Bốn bàn tay hai người đã nắm chặt nhau không thể động, Hoắc Nguyên Chân dứt khoát cắn răng một cái:
- Lão Lạt Ma, đây là lão tự chuốc lấy.
Đầu hắn nhanh chóng ngửa ra sau, sau đó đập mạnh về phía trước.
Trán hắn gõ mạnh vào gáy Lạt Ma, lợi dụng lực lượng phản chấn sinh ra, Hoắc Nguyên Chân lại nhanh chóng ngửa mặt, kể cả thân thể về phía sau.
Lạt Ma cảm thấy gáy mình bị một đòn như trời giáng, nằm mơ cũng không nghĩ tới trong chiến đấu cấp bậc này, còn có kẻ dùng đầu húc.
Đầu hòa thượng này cứng rắn khác thường, trước mặt Lạt Ma phía Nam tối sầm, nếu như đòn này thi triển trong thực tế, cho dù là không vỡ đầu phun não cũng phải miệng hộc máu tươi.
Mà vào lúc này, trong khe hở giữa hai Lạt Ma Đông Tây, phi đao Lý Thanh Hoa phát ra lần nữa.
Không có uy lực vô biên như nhát phi đao đầu tiên, nhưng cũng không thể khinh thường. Nếu như ở trạng thái bình thường, Lạt Ma phía Nam không sợ một đao kia, tránh né nhất định là không thành vấn đề.
Nhưng hiện tại thân thể bị Hoắc Nguyên Chân cố định, đầu vừa bị húc mạnh một cái, vừa khéo lại tiến thêm về phía trước một chút. Cho nên nhìn qua giống như là lão chủ động xông lên nghênh đón một đao kia.
Phập... Kim quang lóe lên.
Ngọn phi đao này xuyên qua cổ họng Lạt Ma phía Nam, hơn nữa quán tính không giảm vẫn còn đang tiếp tục bay về phía sau.
Vừa đúng lúc này thân thể Hoắc Nguyên Chân ngửa về phía sau, phi đao bay xẹt qua chóp mũi hắn, suýt chút nữa đã xuyên thấu cả hắn và Lạt Ma phía Nam.
Thân thể Lạt Ma phía Nam tiêu tán mơ hồ, biến mất trong ảo cảnh này.
Cùng lúc ấy, thân thể Lý Thanh Hoa cũng mềm nhũn ra. Mặc dù hiện tại đang trong ảo cảnh, nhưng nàng vẫn cảm giác được mình đã thoát lực, không cách nào tiếp tục chiến đấu.
- Nguyên Chân, ta không được rồi, kế tiếp phải trông vào ngươi!
Lý Thanh Hoa nhìn về phía Hoắc Nguyên Chân cười khổ một cái, thân thể cũng dần dần mơ hồ tiêu tán.
Sau khoảnh khắc, Lý Thanh Hoa đã trở lại thực tế, cảnh sắc chung quanh cũng thay đổi, chỉ thấy mình và Hoắc Nguyên Chân hiện tại đang đứng ở trước của một căn phòng.
Hoắc Nguyên Chân bên cạnh nhắm nghiền hai mắt, hiển nhiên vẫn còn trong ảo cảnh chưa đi ra ngoài.
Mà Lý Thanh Hoa cảm giác tình huống một chút, lại là trạng thái hoàn hảo, hiển nhiên chiến đấu ở trong ảo cảnh cũng không làm cho nàng thoát lực trong thực tế.
Nàng liếc mắt nhìn vào phòng, chỉ thấy bên trong là một gian phòng nhỏ không lớn. Bốn lão Lạt Ma ngồi xếp bằng thành một vòng, trong đó hai người nhắm mắt lại, còn có hai người khác cười khổ ngồi yên tại chỗ.