Phương Trượng

chương 685: có phải bẫy rập hay không?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Sơn Lão Ma

Bất kể mình phải người nào đi cũng không thể bảo đảm an toàn, cho dù là Mật tông Tang Cách đi, ở trong mắt của Thần Long giáo cũng là địch nhân.

Đang lúc Hoắc Nguyên Chân vật hết óc vì chuyện này, đột nhiên nơi xa bên ngoài truyền đến thanh âm đánh nhau.

Trong mơ hồ, Hoắc Nguyên Chân nghe thấy Vô Danh hò hét, hiển nhiên là đang sử dụng Giáng Long Thập Bát Chưởng giao thủ cùng người khác.

Hoắc Nguyên Chân nhất thời giật mình kinh hãi, chẳng lẽ là người của Thần Long giáo chủ động xuất kích, tới đánh lén chỗ của mình?

Không thể nào, đúng ra bọn họ phải tử thủ bên trong mới là hợp lý...

Thân thể nhảy một cái ra khỏi doanh trướng, sau khi đi ra, bốn nàng Lý Thanh Hoa cũng đã ra rồi. Cùng là Tiên Thiên viên mãn, cảm giác rất bén nhạy, các nàng cũng phát hiện chiến đấu bên ngoài doanh trướng.

Mấy người liếc mắt nhìn nhau không nói gì. Bốn nữ tử đều tự động đi theo ở bên người Hoắc Nguyên Chân, cùng nhau chạy về phía vòng ngoài doanh trướng.

Vô Danh là cao thủ Tiên Thiên viên mãn, chỗ ở của lão là ở vòng ngoài doanh trướng để bảo vệ an toàn, lúc này động thủ với người khác ở chỗ này, nhất định là có người từ bên ngoài xông vào.

Lúc bọn họ tới nơi này thấy đã có không ít người tụ tập. Bất quá chỉ có một mình Vô Danh giao thủ, còn lại một ít đệ tử Thiếu Lâm cùng nhân sĩ võ lâm ở bên cạnh vây xem áp trận, căn bản không xen tay vào được.

Bởi vì hai người chiến đấu công lực rất cao, không phải là bọn họ có thể nhúng tay.

Một bên là Vô Danh đang thi triển Giáng Long Thập Bát Chưởng, lúc hợp lúc phân, uy lực vô cùng, nhưng cũng không thể chiếm cứ ưu thế áp đảo.

Trong tay đối phương là một thanh trường kiếm trắng như tuyết, bóng kiếm bay tán loạn, tốc độ rất nhanh, đánh cùng Vô Danh tám lạng nửa cân, chẳng phân biệt được cao thấp.

Năm người Hoắc Nguyên Chân vừa thấy người này, cơ hồ là đồng thời nói ra một cái tên.

- Mạc Thiên Tà!

Người tới lại là Mạc Thiên Tà, mái tóc bạc của lão phất phơ trong gió, trường kiếm trong tay đúng là Phúc Vũ kiếm, sử dụng cũng là Phúc Vũ kiếm pháp.

Đã lâu không gặp, võ công Mạc Thiên Tà cũng tiến bộ thần tốc, kiếm pháp đã tiến gần tới cảnh giới hoàn mỹ, Vô Danh có thực lực kể dưới cảnh giới Ngự lại không thể thủ thắng.

Nhìn Lý Thanh Hoa cùng Đông Phương Tình bên cạnh một cái, các nàng đồng thời cũng đang nhìn Hoắc Nguyên Chân, mấy người cũng có thể thấy từ đối phương trong mắt vẻ lo âu, đồng thời còn có một chút mong đợi.

Lúc này Mạc Thiên Tà đến nơi này là vì cái gì?

Hôm nay chính là thời khắc mấu chốt đại chiến cùng Thần Long giáo, nếu như Mạc Thiên Tà cũng trở thành địch nhân, như vậy bên mình sẽ có thêm một địch thủ cực mạnh.

Nhưng Thánh Hỏa giáo của Mạc Thiên Tà cũng bị Thần Long giáo tiêu diệt, Mạc Thiên Tà có thể đứng về phía đối phương sao?

Hoắc Nguyên Chân nhìn Lý Thanh Hoa một cái, Lý Thanh Hoa tâm lĩnh thần hội, đi về phía trước một bước, nói với Mạc Thiên Tà đang chiến đấu nói:

- Mạc Đại giáo chủ đêm khuya tới đây là vì chuyện gì?

Mạc Thiên Tà trong chiến đấu liếc mắt nhìn Lý Thanh Hoa, mặt không lộ vẻ gì, cũng không có dừng tay.

Lạc Hoa thần giáo của Lý Thanh Hoa chính là hủy diệt trong tay tay Mạc Thiên Tà, trong lòng vốn là tức giận, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ này của Mạc Thiên Tà, nhất thời sắc mặt sa sầm, phi đao xuất hiện trong tay:

- Mạc Thiên Tà! Sư tỷ ta đang hỏi người đây, có phải ngươi ngứa cổ họng hay không?

Kiếm quang tiêu tán, rốt cục thì Mạc Thiên Tà cùng Vô Danh không hẹn mà cùng dừng tay.

Mạc Thiên Tà thu kiếm mà đứng, đối mặt một đám cao thủ bọn Hoắc Nguyên Chân, không có chút vẻ sợ hãi.

Sau khi Lý Thanh Hoa dùng phi đao uy hiếp, khiến cho Mạc Thiên Tà thu tay lại cũng không tiếp tục tiến lên, Hoắc Nguyên Chân mới là lãnh tụ của mọi người, Lý Thanh Hoa rất hiểu phải tôn trọng nam nhân của mình.

Hoắc Nguyên Chân cất bước đi về phía trước một bước, nhìn Mạc Thiên Tà, thần sắc có chút phức tạp.

Người đã từng có thể liên minh, thậm chí sẽ trở thành nhạc phụ của mình, bây giờ lại trở thành địch nhân.

Giáo chủ Ma giáo đã từng tung hoành ngang dọc, hiện tại cũng chỉ còn một mình một kiếm, dáng vẻ tiều tụy.

- A Di Đà Phật! Mạc giáo chủ, đêm khuya tới tập kích doanh địa võ lâm Trung Nguyên Minh ta, tựa hồ không phải là hành vi của bậc trí giả.

Mạc Thiên Tà ôm Phúc Vũ kiếm trong tay, nhìn chăm chú Hoắc Nguyên Chân một hồi mới cười lạnh một tiếng:

- Hôm nay phương trượng Nhất Giới uy phong thật to, xem kìa, hôm nay hai sư tỷ coi trời bằng vung của ta đứng sau lưng ngươi, diễm phúc như vậy cũng không phải là dễ dàng hưởng thụ.

Hoắc Nguyên Chân hơi có chút lúng túng, Mạc Thiên Tà nói chuyện như vậy, suy đoán vẫn còn có chút quan hệ Ninh Uyển Quân trong đó.

Đương nhiên Hoắc Nguyên Chân sẽ không tranh cãi với lão về vấn đề này, mà là mỉm cười nói:

- Mạc giáo chủ, bớt nói lời vô ích, nếu lão tới đây để tìm bần tăng trả thù, như vậy hôm nay bần tăng ở nơi này, lão có thể thẳng tay chiến đấu, ta tuyệt không lấy đa số thắng.

Mạc Thiên Tà cũng không có lập tức động thủ, mà là vùng vẫy Phúc Vũ kiếm trong tay:

- Ta không tin lời ngươi, nếu như ngươi không sợ, chúng ta đổi một địa điểm khác, giải quyết dứt khoát một lần.

- Cũng được, lão muốn đi đâu?

Hoắc Nguyên Chân nói xong, Lý Thanh Hoa cùng Đông Phương Tình cơ hồ là đồng thời kéo lấy ống tay áo của hắn, nhưng chợt ý thức được người chung quanh không ít, lại vội vàng buông ra.

Nhưng sắc mặt hai người bọn họ đều lộ ra vẻ kinh hoàng:

- Nguyên Chân, không thể đơn độc đi với lão...

Hoắc Nguyên Chân quay đầu lại nhìn hai nàng, hiếm khi cả hai có được lúc ăn ý như vậy, trong lòng hắn yên tâm hơn, mỉm cười nói:

- Các nàng có thể hoàn toàn yên tâm, nếu không ta muốn đấu dây dưa, còn chưa có người nào có thể giữ ta lại được.

Đương nhiên Hoắc Nguyên Chân biết lúc này không thể để xảy ra bất chuyện gì ngoài ý muốn. Vạn nhất Mạc Thiên Tà đã đầu phục Thần Long giáo, như vậy rất có thể lão sẽ gài bẫy mình, biện pháp tốt nhất vẫn là theo sát đại đội nhân mã cùng nhau đi tới.

Nhưng Hoắc Nguyên Chân luôn cảm thấy Mạc Thiên Tà tới lần này khẳng định không phải là đơn giản như vậy, người này tâm cơ thâm trầm hạng nhất, không thể nào dùng thủ đoạn không có chút đầu óc để đối phó với mình.

Cho dù Mạc Thiên Tà thật sự có âm mưu gì, Hoắc Nguyên Chân cũng tự tin hôm nay không có người nào có thể dễ dàng giữ mình lại.

Sau khi Đồng Tử Công tiến vào Tiên Thiên viên mãn, Hoắc Nguyên Chân đã có thể sử dụng toàn bộ chín thức Như Lai Thần Chưởng, cảnh giới Ngự phổ thông không phải là đối thủ của hắn nữa.

Ra lệnh cho mọi người kiên thủ doanh địa, sau đó Hoắc Nguyên Chân nói với Mạc Thiên Tà:

- Mạc giáo chủ, xin dẫn đường cho.

Mạc Thiên Tà không nói hai lời, xoay người rời đi. Hoắc Nguyên Chân theo sát phía sau, rất nhanh biến mất bên trong núi rừng.

Những người còn lại ngơ ngác nhìn nhau, biết Hoắc Nguyên Chân đã quyết, không ai có thể ngăn cản được, cũng chỉ có thể nhìn hắn rời đi.

Tốc độ Mạc Thiên Tà rất nhanh hơn nữa đi thẳng lên đỉnh núi, Hoắc Nguyên Chân thi triển khinh công Trường Hồng Quán Nhật theo sau, dần dần đến gần đỉnh Bạch Đầu sơn.

Đỉnh Bạch Đầu sơn chính là chỗ tổng đàn Thần Long giáo, Hoắc Nguyên Chân đi một hồi dần dần cau mày, chẳng lẽ Mạc Thiên Tà thật sự có âm mưu gì hay sao? Nếu không tại sao lại tới nơi này?

Bước chân hắn mới vừa chậm lại một chút, Mạc Thiên Tà đột nhiên quay đầu nhìn hắn nói:

- Nhất Giới, ngươi sợ rồi sao?

Hoắc Nguyên Chân khẽ lắc đầu, lại gia tăng cước bộ đi theo lão.

Hai người một trước một sau, rất nhanh đi tới một mảnh đất trống.

Mạc Thiên Tà trước mặt đã đứng lại, Hoắc Nguyên Chân ở sau lưng mười trượng cũng đứng lại, ngẩng đầu nhìn về phía kiến trúc đầu rồng to lớn trước mặt, thật sự đã đi tới trước tổng đàn Thần Long giáo.

Thấy Mạc Thiên Tà đứng lại, Hoắc Nguyên Chân chậm rãi mở miệng hỏi:

- Mạc giáo chủ, nơi này chính là chiến trường mà lão lựa chọn sao? Chẳng lẽ lão không sợ những địch nhân kia phát hiện ra lão? Lão không giống bần tăng, sau lưng có đại đội nhân mã, chỉ có một thân một mình, tình cảnh lão rất nguy hiểm.

Mạc Thiên Tà không quay đầu lại, nói:

- Bây giờ người nguy hiểm chính là ngươi.

Dứt lời, Mạc Thiên Tà hét lớn một tiếng về phía kiến trúc đầu rồng:

- Ta đã dẫn người tới, phải chăng là có thể chứng minh thành ý của ta? Lão vừa dứt lời, bên phía kiến trúc đầu rồng chợt vang lên một tràng cười to:

- Giỏi giỏi giỏi, quả nhiên Mạc giáo chủ là người thú tín, đây quả thật là hòa thượng Nhất Giới, Mạc giáo chủ, lão đã lập được công lớn!

Một trận ánh lửa sáng lên trong đêm tối, trong miệng rồng kiến trúc đầu rồng có mấy bóng người tiến ra rất nhanh, không ngờ người đi đầu tiên là An Mộ Phong.

An Mộ Phong vận một thân trường sam văn sĩ, phong thái vẫn như cũ không khác gì lúc trước, chỉ bất quá giữa chân mày y đã dày thêm một lớp hắc khí.

Bên cạnh An Mộ Phong còn có hai người Đông Phương Thiếu Bạch và Động Huyền Tử.

Thấy ba người này đi ra, ánh mắt của Hoắc Nguyên Chân hơi híp một cái, không ngờ rằng Mạc Thiên Tà lại cấu kết với bọn họ, muốn ám toán mình hay sao?

An Mộ Phong dẫn theo Đông Phương Thiếu Bạch cùng Động Huyền Tử vọt ra, lập tức liền đánh tới Hoắc Nguyên Chân, mà lúc này Mạc Thiên Tà cũng nhanh chóng quay đầu xông về phía Hoắc Nguyên Chân. Bốn người muốn tạo thành thế hợp vây, hoàn toàn giữ Hoắc Nguyên Chân ở lại chỗ này.

Hoắc Nguyên Chân mặt không đổi sắc, liên tục thi triển thân pháp Đại Na Di hai lần, nhanh chóng lui về phía sau hai mươi trượng, thoát khỏi mấy người bao vây, sau đó trực tiếp thi triển Trường Hồng Quán Nhật tung người nhảy một cái, thân thể lăng không bay lên cao vài chục trượng.

An Mộ Phong hừ lạnh một tiếng:

- Ở trước mặt cao thủ cảnh giới Ngự, đâu còn đường cho ngươi chạy trốn, lưu lại cho ta!

Vung tay lên, An Mộ Phong giá ngự một cỗ hắc khí lăng không bay lên, chạy thẳng tới Hoắc Nguyên Chân giữa không trung.

Đây chính là khác nhau lớn nhất giữa cảnh giới Ngự và không phải là cảnh giới Ngự, ngự không mà đi chính là bản lãnh đặc biệt của cảnh giới Ngự, cũng đủ để cho bọn họ đứng vào thế bất bại khi đối mặt với Tiên Thiên viên mãn.

Hoắc Nguyên Chân vung tay lên:

- An Mộ Phong, muốn giữ bần tăng lại ư, người vẫn còn kém chút hỏa hầu!

- Phật Pháp Vô Biên!

Như Lai Thần Chưởng thức thứ tám, đạt tới một đòn toàn lực cảnh giới Ngự trung kỳ, đây coi như là thủ đoạn công kích mạnh thứ hai trước mắt của Hoắc Nguyên Chân.

Hiển nhiên An Mộ Phong cũng không nghĩ tới Hoắc Nguyên Chân có thể phát ra công kích hùng mạnh như vậy, vội vàng vung chưởng lên nghênh đón. Chưởng phong hai người chạm nhau, thể truy kích của An Mộ Phong chậm lại, thân thể rơi xuống đất.

Ngược lại một chưởng của Hoắc Nguyên Chân cũng không chiếm được phần hơn trước An Mộ Phong, thân thể hắn bị chấn bay lên cao hơn nữa.

Bây giờ nhìn lại, công lực của An Mộ Phong ít nhất cũng là cảnh giới Ngự trung kỳ đỉnh phong, nếu không Như Lai Thần Chưởng của mình hắn phải gây ra tổn thương cho y mới đúng.

Trong lòng suy nghĩ, Hoắc Nguyên Chân đưa tay vẫy, Kim Nhãn Điêu liền bay tới, Hoắc Nguyên Chân chộp lấy chân nó, ngoái đầu lại nói mấy câu với bọn An Mộ Phong dưới đất:

- Mặc dù các ngươi bày cục diện xảo diệu, nhưng vẫn không làm gì được bần tăng, không chơi cùng các ngươi nữa, chúng ta sẽ gặp lại rất nhanh.

Cố nhiên An Mộ Phong có thể ngự phong mà đi, nhưng tốc độ không cách nào so sánh với bá chủ không trung Kim Nhãn Điêu này, chỉ có thể cùng ba người Mạc Thiên Tà ở dưới đất trơ mắt nhìn Hoắc Nguyên Chân phá không mà đi.

Y tức giận hung hăng giậm chân một cái:

- Hòa thượng này thật đáng chết, giở đủ trò, hôm nay để cho hắn chạy thoát, muốn tìm được cơ hội như vậy hết sức khó khăn.

Đông Phương Thiếu Bạch cùng Động Huyền Tử cũng sa sầm nét mặt, không ngờ rằng Mạc Thiên Tà dẫn dụ được Nhất Giới tới đây, càng không nghĩ tới An Mộ Phong tự mình xuất thủ cũng không thể lưu lại hòa thượng này.

Hôm nay bị hòa thượng này chạy mất, như vậy còn muốn dụ hắn tới lần nữa là không thể nào. Chắc chắn hắn sẽ đi theo đại đội nhân mã lên núi, quyết một trận tử chiến với Thần Long giáo.

An Mộ Phong oán trách mấy câu, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Mạc Thiên ở Tà:

- Mạc giáo chủ, lão làm rất tốt, lần này chủ yếu là chúng ta đánh giá thấp hòa thượng này, nếu như chuẩn bị chu toàn hơn một chút, hẳn lần này có thể dễ dàng đánh tan đám nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên. Hiện tại lão hãy theo ta trở về, ta có thể nói chắc chắn cho lão biết, bên trong vị trí trưởng lão Thần Long giáo đã có một chỗ cho lão.

Có thể tự mình đi tới doanh địa võ lâm Trung Nguyên dẫn dụ Nhất Giới tới, biểu hiện của Mạc Thiên Tà đã làm cho An Mộ Phong yên tâm.

Hiện tại Thần Long giáo toàn lực ứng phó chuẩn bị ứng đối địch nhân xâm phạm, còn phải nghênh đón Đinh Bất Nhị xuất thế, rất nhiều chuyện đều là do An Mộ Phong làm chủ, y đã có thể quyết định rất nhiều chuyện.

Bọn Đại Trưởng lão cũng vô cùng tín nhiệm An Mộ Phong, bởi vì trên thế giới này, sợ rằng không có người nào có thể tin được hơn An Mộ Phong.

Mạc Thiên Tà nghe thấy An Mộ Phong đáp ứng để cho mình tiến vào Thần Long giáo, trên mặt lộ ra một nụ cười:

- Vậy Mạc mỗ phải đa tạ An tiền bối, bất quá An tiền bối, ta hy vọng có thể trấn thủ ở miệng rồng này.

- Ủa, vì sao vậy?

- Bởi vì chúng ta sắp khai chiến cùng bọn võ lâm Trung Nguyên, nơi này sẽ là chiến tuyến đầu tiên. Ta có mối thù bất cộng đái thiên cùng đám hòa thượng Thiếu Lâm tự kia, cho nên ta tính toán ở nơi này, có thể sớm ngày phân ra sống chết cùng bọn họ.

Thấy Mạc Thiên Tà nói tới Thiếu Lâm tự liền nghiến răng nghiến lợi, An Mộ Phong hài lòng gật đầu một cái:

- Lão có thể nghĩ như vậy rất tốt, đám hòa thượng Thiếu Lâm tự này quả thật ghê tởm, hơn nữa Nhất Giới... Ta hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn, con lừa trọc hèn hạ vô sỉ này, có Như Huyễn rồi còn dám...

An Mộ Phong vừa nói chuyện, vừa nhìn Mạc Thiên Tà một cái:

- Tin rằng lão và ta cùng có cảm nhận giống nhau.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio